Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



16

Tuy tôi không đến chùa nữa nhưng Tiểu Ngũ thường xuyên đến tìm tôi. Tôi cũng không từ chối, dù sao ở gần vị Thần Tài nào thì tài vận của tôi cũng tốt lên, công việc của tôi tốt lên thì tôi cũng tăng lương và phát tiền thưởng cho nhân viên.

Hôm nay, anh ta lại đến chơi, tôi trêu chọc:

"Miếu Thần Tài có nhiều người thỉnh cầu lắm đấy, anh cứ trốn ra ngoài chơi như này, mọi người không kiếm được tiền sẽ lo lắng đấy Thần Tài ạ."

Tiểu Ngũ không đồng ý:

"Tôi đang đi công tác, cô hiểu không."

"Gần đây có công viên giải trí thu không đủ chi nên tôi phải đến xem, để thu hút chút tài vận ông chủ"

"Tiểu Duật, cô muốn đi cùng tôi không." Mắt anh ấy lấp lánh ánh sáng muốn tôi đi cùng. Tôi sợ giây tiếp theo anh ta sẽ mè nheo, làm nũng lắm, một người đàn ông trưởng thành mà làm nũng với tôi, tôi không chịu nổi.

"Được, được, tôi muốn đi ạ."

......

Ở công viên giải trí, Tiểu Ngũ cứ như đứa trẻ chưa trải sự đời, đi tàu lượn siêu tốc thôi mà cũng chơi đi chơi lại mấy lần, tôi đứng chờ mỏi cả chân mà anh ấy còn thấy chơi chưa đã.

"Tiểu Duật, cô lên chơi với tôi đi, Tiểu Tống nói cô rất thích chơi tàu lượn siêu tốc"

Tôi xua tay:

"Thôi đi, tôi từng mơ thấy mình rơi khỏi tàu lượn siêu tốc, đây là điềm xấu, tôi không chơi đâu ."

Anh ta liếc mắt khinh bỉ tôi: "Cô còn mê tín thế á."

"......"

Móa, Thần Tài sống sờ sờ, đứng trước mặt tôi thì bảo tôi còn tin vào khoa học sao được?

"Ơ nhưng mà Tiểu Tống là ai vậy?"

Mặt Tiểu Ngũ kiểu "Không phải như tôi nghĩ đấy chứ":

"Nguyệt Lão tên đầy đủ là Tống Tự, biết nhau lâu như thế rồi đến tên người ta cô còn....."

Tôi vội vàng cắt ngang anh ấy:

"Anh nói lại câu đầu tiên đi."

"Nguyệt Lão tên đầy đủ là Tống Tự."

Tiểu Ngũ không hiểu lắm nhưng vẫn kiên nhẫn đánh vần từng chữ, "T - ố - n - g - T - ự, nếu cô không nhớ được thì tôi viết ra giấy cho cô, cô mang về nhà đọc thuộc"

Hóa ra Nguyệt Lão là Tống Tự, dây tơ hồng của tôi từ đầu được nối với Tống Tự.

17

Khi tôi cắt tơ hồng anh ấy không ngăn cản tôi, sau đó cũng không nhắc lại chuyện đó nữa bởi vì anh ấy yêu Vô Ưu, không muốn chấp nhận ai khác đúng không.

Tiểu Ngũ chọc chọc cánh tay tôi:

"Cô sao vậy Tiểu Duật, sắc mặt cô tệ quá."

Tôi hồi phục tinh thần trả lời:

"À .... tôi hơi khó chịu trong người thôi, chúng ta đi về nhé."

......

Tôi mệt mỏi lê bước về nhà, bây giờ trong đầu tôi toàn là Nguyệt Lão, tôi hối hận vì mình hấp tấp cắt đứt tơ hồng, nếu không cắt thì có thể tôi còn có chút cơ hội. Nhưng lí trí nói cho tôi biết, cắt hay không cắt cũng giống nhau, Nguyệt Lão yêu Vô Ưu như thế, ngàn năm vẫn không thay đổi, một sợi tơ hồng thì làm được gì chứ.

Ban đêm.

Tôi tỉnh lại vì đau, cảm giác đau đớn như trái tim bị bóp nghẹt khi ở trong miếu Nguyệt Lão lại quay lại, tôi cố gắng với lấy di động định gọi 120 nhưng lúc này Thần Tài thứ hai xuất hiện trong phòng tôi.

" Lão Nhị ..... anh ....."

Anh ấy không nói gì cả, trực tiếp vác tôi lên vai đi về hướng chùa Linh Sơn. Tim tôi càng đau nhói, tôi thều thào: "... Đau... tôi đau quá"

Mồ hôi lạnh của tôi thấm ướt ngực áo anh, anh ấy vội dừng lại, nhẹ nhàng bế ngang tôi, tốc độ cưỡi mây cũng nhanh hơn một chút. Tôi được bế vào miếu Nguyệt Lão thì cơn đau mới dịu đi.

Nguyệt Lão yếu ớt nằm trên giường, thân thể trong suốt đến mức gần như không nhìn thấy được.

18

Tôi đỏ mắt nhìn về phía Lão Nhị, nghẹn ngào hỏi:

"Sao lại như vậy chứ?"

Rõ ràng hương khói của miếu Nguyệt Lão khôi phục rồi mà.

Thần Tài giải thích:

"Không có người thờ phụng anh ấy sẽ không biến mất, nhưng anh ấy là Nguyệt Lão, quản lí nhân duyên, hạnh phúc của thế gian. Nếu anh ấy không chờ được người anh ấy yêu, lúc nào cũng đau khổ, bất hạnh thì anh ấy không có lí do gì để tồn tại nữa"

"Đây là chuyện anh ấy đ.ánh cược với Thiên Đạo."

"Thiên Đạo cái khỉ gì, bây giờ phải làm gì mới tìm được Vô Ưu?"

Tôi không muốn Nguyệt Lão tan biến, anh ấy không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần anh ấy còn sống là được.

Thần Tài nói:

"Cô là Vô Ưu."

"Nghìn năm trước cô ch.ết trong trận chiến, để cô có một lần luân hồi, Tống Tự cam tâm tình nguyện tự nhốt mình trong miếu Nguyệt Lão, ngàn năm cũng không bước ra một bước."

"Thiên Đạo đã đồng ý với Tống Tự, nếu cô liếc mắt một cái mà nhớ được quá khứ thì sẽ thành toàn cho hai người. Tôi khiến cô bước vào miếu Nguyệt Lão, nối lại nhân duyên với Tống Tự, không ngờ rằng cô lại cắt đứt nó...."

Tôi không nghe hết lời Lão Nhị nói, vội vàng đi nối lại tơ hồng với Tống Tự nhưng dù tôi buộc như thế nào thì hai đầu dây cũng rời ra.

Thần Tài vẫn đứng yên cạnh tôi, hơi thở dài:

"Không có tác dụng gì đâu, đến thời hạn rồi, Tống Tự thua cược rồi."

"Thiên Đạo ch.ó má gì đó, tôi không phục!"

Rõ ràng anh ấy thắng cược mà, tôi không có ký ức của Vô Ưu nhưng gặp lại anh ấy lần nữa tôi vẫn yêu anh ấy. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cảm nhận được anh sắp biến mất tôi đã đau lòng không thôi.

Đây không phải là yêu thì cái gì mới là yêu chứ?

"Không có cách nào nữa à?"

Tôi nhìn Thần Tài như nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Cho dù có thì Tống Tự cũng không muốn cô thay đổi cái gì cả, cậu ấy dùng ngàn năm mới đổi được một lần đầu thai cho cô, cậu ấy chỉ hy vọng cô vui vẻ, vô ưu vô lo sống tiếp"

"Giang Duật, cô buông tay đi."

Thần Tài nói xong anh vô thức nhìn vào gương vọng Ưu.

Tôi hiểu ý, nhanh chóng chạy về phía chiếc gương.

"Tôi càng không muốn buông tay đấy!"

19

Tống Tự đã chờ tôi nghìn năm rồi, bây giờ đến lượt tôi đến cứu anh.

Tôi đi vào gương vọng Ưu, quay trở lại 1400 năm trước, quay lại cảnh tôi từng nhìn thấy trong gương, tôi là cô gái mặc nguyệt sam, Tống Tự đứng bên cạnh, nắm tay tôi, chân thành, dùng cả trái tim gọi tên tôi: "Vô Ưu"

Tống Tự trước mắt tôi chỉ là chàng thiếu niên, mi mắt đều là tuổi trẻ rực rỡ, sáng rọi, không giống anh của một ngàn năm sau, dù cười nhưng trong mắt vẫn có vô tận ưu sầu.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

"A Tự, em yêu anh."

Cuối cùng tôi cũng nói được lời tôi thầm giấu bấy lâu với anh, giá như tôi nói sớm một chút thì anh đã không biến mất.

Vành tai anh đỏ ứng, bỗng nhiên anh lại gần, giọng nói khàn khàn lướt qua tai tôi:

"Em ngại ngùng chút đi, tháng sau chúng ta mới thành thân mà."

......

Sắp đến hôn lễ nhưng anh ấy luôn tránh mặt tôi, tôi chạy đến hỏi thì bị anh cười nhạo.

"Chưa cưới mà em đã bám anh thế rồi?"

"Đúng rồi đấy, em bám lấy anh đấy, mỗi phút mỗi giây em đều muốn ở cùng một chỗ với anh."

Tôi không có ký ức của Vô Ưu, cũng không biết lúc nào thế gian đại loạn nên tôi chỉ có thể trân trọng từng ngày được ở bên anh.

"Vậy ngày mai chúng ta tổ chức hôn lễ luôn nhé, hỉ phục anh cũng may xong rồi."

"Anh tránh mặt em để lặng lẽ may hỷ phục à?"

Tống Tự xấu hổ nói:

"Trưởng bối từng nói, nếu thành tâm thành ý tự tay may hỷ phục thì phu thê sẽ ở bên nhau lâu dài."

Tôi vòng tay ôm anh, dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc ấy.

"Không cần tổ chức sớm đâu."

Tôi sợ nếu tổ chức hôn lễ sớm hơn thì ngày thiên hạ đại loạn cũng sẽ đến sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top