Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cô gái lạ(p2)

ANH YÊU MỘT HỒN MA
Au: Hà Tiểu Ngư
Chương 2: Cô gái lạ(p2)

"Này cậu, đừng có bám theo tôi! "

Âu Tư Thần thở dài nhìn cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng, trong lòng không thoát khỏi sự bực bội. Anh mất kiên nhẫn dằn tay Tô Tiểu Xảo ra khỏi áo mình, sau đó quay người đi, không thèm chú ý đến sự hiện diện của cô. Con gái gì đâu, rõ phiền phức!

"Cậu đang tìm gì? "

Tô Tiểu Xảo không mấy bận tâm đến sự khó chịu của cậu, cái đầu nhỏ vẫn tìm đủ mọi cách ôm chặt lấy cậu không buông.

"Cái ô! Che nắng cho tôi đi! "

Cái ô? Con nhỏ này cư nhiên coi cậu là cái ô che nắng che mưa sao? Ách! Thật là rắc rối!

"Tô đại tiểu thư à, làm ơn bỏ cái mặt cô ra khỏi ngực tôi! Nam nữ không nên chung đụng! "

Cậu ta là con gái mà, cái định luật vớ vẩn này do các cụ ngày xưa để lại lẽ nào cũng không biết hay sao? Là con gái mà thật không biết giữ gìn ý tứ!

"Tại sao lại không được chung đụng? "

Tô Tiểu Xảo nhăn mày không vui, cái đầu vẫn thoả mãn núp trong ngực Âu Tư Thần. Chẳng phải còn có nhiều người gặp nhau là liền lên giường sao? Cô mặc kệ, cô không kì thị! Người ta có quyền yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, còn cô có quyền bám anh từ lần gặp đầu tiên!

"Với lại, tôi gặp phải ánh sáng sẽ không tốt! "

"Cái gì mà không tốt? Cậu cứ làm như mình là ma cho nên mới sợ ánh sáng ấy! "

Nhẫn nhịn! Cậu ta là con gái, anh sẽ không ra tay đánh con gái! Nhưng mà điều trước tiên là vẫn phải thoát khỏi cái đuôi phiền phức này đã, sau đó còn vô số công việc đang đợi anh giải quyết!

Hừ! Anh hằn học gỡ cái đầu của cô ra, sau đó không đợi cô kịp phản ứng đã vội chạy. Đối với đám con gái chỉ ưa mạnh không ưa nhẹ, anh lẽ nào còn chưa từng trải qua sao? Tốt nhất trong ba mươi sáu kế, chạy vẫn là thượng sách!

Mãi một lúc sau, Âu Tư Thần thở không ra hơi ngồi bệt xuống đám cỏ xanh mượt. Rõ ràng mọi hôm chạy còn có cảm giác kích thích, còn bây giờ chạy lại cứ như đi đày! Bình thường thể lực của anh rất đạt tiêu chuẩn, nhưng mà hôm nay cứ như kiểu có cái gì nằng nặng đè lên vai anh vậy.

"Này, mệt lắm sao? "

"..."

Cái gì vậy? Sao cậu ta có thể đuổi theo anh nhanh vậy? Lại vẫn còn cười tươi roi rói như thế kia? Ôi Chúa ơi, phải làm sao con mới có thể thoát khỏi cậu ta? Con nhóc này, bộ cậu ta không biết mệt là gì sao?

"Cậu...sao cậu có thể đuổi kịp tôi? "

Âu Tư Thần nằm vật người xuống thở dốc, cái kính cận cũng bị đáp qua một bên. Mệt muốn chết, tay chân anh sắp rụng rời luôn rồi!

"Nãy giờ tôi đâu có chạy? Là cậu cõng tôi mà! "

"..."

Trước sự thản nhiên của cô, Âu Tư Thần chỉ biết trợn tròn mắt. Cái quái gì đang xảy ra thế này? Anh cõng cậu ta? Lúc nào cơ chứ? Rõ ràng khi cậu ta kịp phản ứng lại, anh đã ở rất xa!

Khẽ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, chẳng hiểu sao anh bỗng cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Da cậu ta trắng quá! Trong suốt, nhưng lại tái nhợt như người bị bệnh. Không phải cậu ta là ma bám dính lấy anh chứ?

Ựa, không thể nào! Trên thế giới này thật sự làm gì có ma? Anh vẫn tin là như vậy. Hơn nữa, mỗi khi đọc truyện ma, người ta chủ yếu chỉ viết ma thường xuất hiện vào đêm khuya!

Nhưng anh đã bỏ sót một chi tiết. Ma không có bóng. Và cô...cũng không có bóng!

"Sao vậy? Mệt lắm sao? Để tôi coi! "

Tô Tiểu Xảo khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn linh hoạt của mình, bàn tay chạm nhẹ vào trán Âu Tư Thần.

Âu Tư Thần hoảng hốt, vội hất tay cô ra, trong đầu lập tức thoáng qua một trận choáng váng. Lạnh quá! Tay cậu ta thật lạnh, lạnh tựa như băng! Ngay khi cậu ta chạm vào, trán anh liền buốt rụng, đầu ong ong, giống như chính anh vừa đi qua Bắc Cực vậy! Thật sự rất là đáng sợ!

"Đừng chạm vào người tôi, con nhỏ thối này! "

"Đã nói tôi là Tô Tiểu Xảo mà! "

Tô Tiểu Xảo hùng hổ đưa hai tay chống nạnh, cái vật nhỏ trên tay đập vào cạnh sườn khẽ kêu "tít" một cái.

"Này, đó là điện thoại của tôi mà! "

Âu Tư Thần nhìn thấy vật mình đang muốn tìm, tâm trạng đột ngột trở nên tốt hơn hẳn. Con nhỏ này cũng có ích ghê! Cứ tưởng mất luôn rồi chứ!

Tô Tiểu Xảo nhìn bộ dáng của anh, khẽ bĩu môi. Cô đem chiếc điện thoại giấu sau lưng, không nhanh không chậm khẽ lè lưỡi.

"Của tôi đó! "

"Cái móc khoá kia là của tôi! Điện thoại cũng là của tôi! "

"Tôi nhặt được thì nó là của tôi! "

Cái con nhỏ thối tha chết tiệt này! Nhặt được của rơi thì phải trả lại người đánh mất chứ? Ở đâu có cái kiểu nhặt được liền mặc nhận nó là của mình? Đồ xấu tính xấu nết!

"Trả nó cho tôi! "

"Không! "

Âu Tư Thần nhìn cô Tô Tiểu Xảo với ánh mắt toé lửa, cô cũng không vừa mà đáp trả lại bằng ánh mắt mà theo như anh nói...chỉ muốn đấm vào mặt!

"Cậu rốt cuộc muốn thế nào? "

Thôi được rồi, cố gắng nhẫn nhịn! Muốn làm nên nghiệp lớn, phải biết nhẫn nhịn!

"Cái ô! Cậu phải làm cái ô cho tôi! "

Tô Tiểu Xảo nhìn anh với đôi mắt sáng bừng, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười vui vẻ. Từ nay có cái ô to lớn này che chắn, cô sẽ không phải sợ ánh sáng mặt trời nữa!

"Cậu nằm mơ sao? "

Khinh bỉ! Quá khinh bỉ!

Âu Tư Thần lấy ngón tay cái dí vào trán cô mấy cái, hại cô ngã giật lùi về phía sau:

"Tại sao tôi phải làm cái ô cho cho con nhóc phiền phức nhà cậu? "

"Này, đồ ác độc, cậu dám đẩy ngã tôi! "

Người đẹp trai nhất quả đất này cô từng gặp chính là cậu ta. Người thô lỗ nhất cô từng gặp cũng chính là cậu ta!

"Thì sao? "

"Đừng mơ tưởng đến việc tôi trả điện thoại lại cho cậu! "

"Cậu... "

Hít vào...thở ra...thôi được rồi, Âu Tư Thần anh chính là nam tử hán cho nên không thèm chấp nhặt kẻ tiểu nhân!

"Thôi được rồi! Từ nay tôi làm cái ô cho cậu! Bây giờ mau trả điện thoại đây! "

Tô Tiểu Xảo cười hì hì đầy vui vẻ. Cô đặt cái điện thoại vào bàn tay đang xoè ra của anh, nói lớn:

"Cái ô, hợp tác vui vẻ! "

"Hợp tác cái con khỉ nhà cậu! "

Giật lấy cái điện thoại, Âu Tư Thần chạy biến. Ai thèm làm cái ô vớ vẩn kia chứ? Phiền phức! Rắc rối! Đại đại đại rắc rối!

Hừ, con nhỏ đáng ghét, hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại!

"Cậu sẽ không đuổi được tôi rời đi! "

Ở đằng sau, đôi môi Tô Tiểu Xảo khẽ mấp máy ra vài chữ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân hình đang khuất dần sau rặng cây.

Đợi đến khi mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, cô mới từ từ đưa cái móc khoá mà mình đang giữ lên trước mặt, trong đầu lại nhớ lại từng mảnh kí ức vụn vặt trong vụ tai nạn xe kia. Cô nhìn thấy anh sợ hãi. Cô nhìn thấy chiếc móc khoá bị rơi mình trong vũng máu. Và cô...nhìn thấy một Tô Tiểu Xảo bị ngã xuống con sông ở đó...

Có lẽ, chiếc móc khoá này chính là linh hồn sống của cô.
____________________

"Âu Tư Thần, tại sao cậu có thể đối xử với những em gái đáng yêu tàn ác như vậy? "

Sau khi bỏ đi những lá thư tỏ tình của mấy em gái khoá dưới, lỗ tai Âu Tư Thần liên tục bị tra tấn bởi những tiếng gào thét thủng màng nhĩ. Quen nhau bao lâu, thật không thể tưởng tượng được là anh lại có thể chơi với cậu ta.

"Bỏ đi, họ tỏ tình với tôi, đối với Diêm Duật cậu có liên quan sao? "

"Đương nhiên là liên quan, cậu là bạn tôi mà! "

Diêm Duật chạy lên phía trước, ánh mắt đầy mơ tưởng đến những em khoá dưới xinh đẹp. Dù sao lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, biết đâu có học muội nào đó thấy cậu rất tốt liền động lòng?

Ném cho cậu ta ánh mắt khinh thường, Âu Tư Thần đá cậu sang một bên:

"Diêm ma vương, cậu mau bớt mơ tưởng đi! "

Anh vỗ vai Diêm Duật, rồi sau đó mặc kệ cậu ta vẫn đang la thất thanh trên đường lớn.

Đang là mùa đông, mọi vật đều nhuốm một màu lạnh giá. Trời cũng bắt đầu tối dần, phía xa xa đã xuất hiện một vài ánh đèn lấp ló.

Sau khi hoàn thành công việc làm thêm, Âu Tư Thần nhanh chóng trở về nhà. Anh đang mơ tưởng đến việc được quấn mình trong chiếc chăn ấm áp mà cha mẹ mới chuyển đến. Trên đời này, ngoài việc lười biếng ngủ một giấc thật ngon, còn cái gì tốt đẹp hơn thế?

Mở cửa phòng, anh đưa tay bật công tắc.

"Đừng bật! "

"A... "

Trong phòng tối đen như mực, một bàn tay lạnh lẽo run run khẽ chạm vào tay anh, giọng nói khẩn khoản như đang cầu xin. Anh lạnh người, mặt trắng bệch vì sợ hãi. Cửa...cửa phòng khoá, tại sao lại có người vào đây được? Sẽ không phải...không! Tuyệt đối không phải!

"Cậu...cậu là ai? Cậu làm gì trong phòng của tôi? "

Âu Tư Thần thở hổn hển, trái tim co rút mãnh liệt. Trời tối quá, anh không trông rõ mặt ai hết. Nhưng anh có thể cảm nhận được cơ thể mình đang run rẩy. Xung quanh anh đều lạnh, giống như đứng trong hầm băng. Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình mỗi lúc một rõ rệt.

"Tại sao phải thở mạnh như vậy? Tôi sẽ không ăn thịt cậu! "

Âu Tư Thần khẽ rùng mình một cái, cơ mặt căng thẳng không cách nào có thể giãn ra được.

Ngay trong một giây, anh vội vàng bật công tắc đèn. Ánh đèn sáng rực len lỏi qua mọi ngóc ngách trong căn phòng. Không có ai.

"Cái ô, tôi đã nói cậu đừng bật đèn! "

Tô Tiểu Xảo ôm chặt lấy anh từ phía sau, bàn tay lạnh buốt vẫn còn run rẩy. Cô sợ ánh sáng, sợ lạnh. Cô vẫn chưa quên rằng mình chết ở dưới nước. Nước ở đó rất lạnh, rất lạnh!

"Tô Tiểu Xảo, cậu hù chết tôi rồi! "

Âu Tư Thần tức giận quát lớn, cái đầu vẫn còn choáng váng vì sợ hãi. Cái con nhỏ này, xuất quỷ nhập thần không một chút tiếng động như vậy, thử nói xem có ai không sợ cho được?

"Tối muộn thế này, cậu mò tới nhà tôi làm gì? Sao cậu vào được đây? "

Cậu ta rốt cuộc vẫn bám lấy anh như kí sinh vậy, cái này người ta gọi là mặt dày đó!

"Cái ô, tôi không có nhà! "

Không có nhà? Cậu ta bị ngốc có phải không? Không có nhà, chẳng phải là trẻ lang thang sao? Vậy sao vẫn vào được trường học? Cậu ta tính lừa ai cơ chứ?

"Nhóc con, lừa người lớn là không tốt đâu! Con gái con đứa theo trai mà bỏ nhà, còn ra cái thể thống gì nữa? "

"Tôi đã nói tôi không có nhà! "

Thôi được rồi, cậu ta bị ngốc, anh không nên so đo với kẻ ngốc!

"Có nhà hay không cũng mặc xác cậu! Ra ngoài đi! "

Âu Tư Thần không nể nang việc cô là con gái, trực tiếp xách cô đẩy ra cửa. Trong phòng anh từ khi nào lại cho phép phụ nữ bước chân vào? Tuyệt đối không có ngoại lệ!

"Cậu định đuổi tôi lang thang ngoài đường sao? "

"Cậu lang thang hay không có quan hệ với tôi sao? "

"Nhưng mà tôi lạnh! "

"Mặc xác cậu! "

Không để cô nói thêm lời nào nữa, anh trực tiếp đóng sầm cửa lại, trèo lên giường trùm chăn kín mít.

Ngoài trời, cái lạnh phủ kín cả không gian.

Tô Tiểu Xảo run run ngồi nép vào một góc, toàn thân cứng ngắc. Cô rất muốn vào trong đó được hưởng thụ ấm áp, nhưng ánh sáng trong đó quá chói mắt, cô sợ mình sẽ biến mất, giống như một cơn gió vô hình. Sẽ chẳng ai nhớ đến sự hiện diện của cô!

Thở hắt ra một hơi, cơn gió lạnh xâm chiếm vào từng tế bào của cô càng ngày càng khiến cô khó chịu. Chắc là cô kị lạnh.

"Cậu tính thực sự đuổi tôi đi sao? Đồ vô tâm! Tôi không có nhà mà! "

Bên trong vẫn không có động tĩnh.

"Cái ô, tôi rất lạnh! "

"..."

"Lạnh quá, tôi sẽ bị cóng mất! "

"..."

"Cái ô! "

"Cái con nhỏ này, đừng có lúc nào cũng ám tôi như vậy! "

Cửa phòng vừa mở, Âu Tư Thần đã hung hăng trợn mắt. Đáng lí ra anh phải có một giấc ngủ ngon lành mới đúng, vậy mà con nhóc này liên tục ám ảnh cậu không tha. Ách! Thật là tức chết!

"Cái ô... "

"Đừng gọi tôi là cái ô! Kì cục chết đi được! "

"Cái ô, cái ô, cái ô, cái ô! "

Thật sự là anh đang cố gắng nhẫn nhịn để không ra ray đánh người! Con nhỏ này, tại sao lại liên tục chọc tức anh như vậy?

"Vào nhà! "

Anh quát. Tô Tiểu Xảo vẫn ngồi im bất động.

"Cậu bị điếc sao? "

Anh gằn từng tiếng.

"Cậu đang nói với tôi sao? "

Ngoài này có anh, có cô, còn ai vào đây nữa? Con nhỏ này, không ngờ cậu ta thật sự là một tên đại đại đại đại ngu ngốc!

"Tôi đếm đến ba, cậu không vào, vậy thì mời rời khỏi! "

Nếu không vì sợ cậu ta chết cóng ở ngoài cửa, có cho anh tiền nhất định anh cũng không cho vào!

"Tôi được sống cùng cậu sao? "

"Cậu đừng có nằm mơ. Cho cậu ở nhờ một đêm cũng đã là quá sức chịu đựng của tôi rồi! "

Tô Tiểu Xảo bĩu môi, cô mới không cần! Lại tiếp tục co ro ở một góc như ban nãy.

"Ách, Tô Tiểu Xảo, cậu rốt cuộc là muốn cái gì? "

Cậu ta chính xác là đồ mặt dày rồi!

"Dù sao cũng bị cóng, cóng sớm hay muộn cũng là bị cóng. Cậu cho tôi ở nhờ một đêm, vậy không phải ngày mai tôi vẫn phải co ro ở đây sao? "

Bình tĩnh! Phải thật sự bình tĩnh! Âu Tư Thần tự động viên mình phải biết nhường nhịn phụ nữ. Một khi đã là nam tử hán, tuyệt đối không thể nóng giận!

"Cậu chết ở đâu cũng được, miễn sao đừng chết trước cửa phòng tôi! "

"Đồ vô tâm! "

Tô Tiểu Xảo mím chặt môi. Cô móc từ đằng sau ra một tập tiền, cái mặt mang đầy sự thách thức.

"Ngại quá, khi nãy tôi nhặt được tiền cậu làm rơi. Tôi nhặt được, vậy nó chính xác là của tôi rồi! "

"..."

Chết tiệt! Cái gì mà nhặt được? Rõ ràng anh đã cất rất cẩn thận! Rốt cuộc con nhỏ đó chui vào phòng anh từ lúc nào mà có đủ thời gian để mò ra số tiền đó chứ?

"Này cậu, đó là của tôi mà! Tật xấu của cậu rất đáng bị phê bình! "

Tô Tiểu Xảo lắc đầu bất mãn, số tiền trong tay cũng được cô bỏ gọn vào túi.

"Tiền của tôi rồi, cậu đừng mơ mà đụng vào! "

"..."

"Tôi muốn thuê nhà của cậu! Sống chung cũng được! Tiền đã có sẵn trong tay tôi. Chỉ cần cậu đồng ý, chúng ta liền kí hợp đồng. Cái ô, như vậy có được không? "

"..."

Rõ ràng là anh bị giăng bẫy mà! Chết tiệt! Cuộc đời anh đã bị cái con nhóc vắt mũi chưa sạch này hủy hoại!

"Thôi được rồi, tôi cho cậu ở lại. Nên nhớ, đừng nói chuyện với tôi! Nếu không nhất định tôi sẽ tống cổ cậu ra ngoài! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top