Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Chung lớp với "cái ô"(p1)

Au: Hà Tiểu Ngư

"Cái ô, cái ô, dậy đi! "

Mới sáng sớm, Tô Tiểu Xảo đã chạy loạn khắp phòng. Cô thích thú lao xuống phòng bếp, cầm trên tay con dao cùng cái thớt gỗ gõ leng keng.

"Cái ô, cái ô lười, dậy nấu cơm! Tôi đói! "

Cúi đầu xuống thấp hơn, Tô Tiểu Xảo ghé sát môi mình vào tai anh hét lớn. Nhà là cô thuê, anh vừa được tính là chủ nhà, vừa là người ở, làm sao có thể lười biếng mà nằm ngáy như vậy?

"Ồn ào chết đi được! "

Âu Tư Thần ngáp một cái, tiện tay lấy gối đập thẳng vào người bên cạnh, cái miệng còn không quên làu bàu khó chịu. Con gái con đứa gì mà tính tình lại khó ưa như vậy?

"Này! "

"Cái gì? Á! "

Anh giật mình lăn vào trong góc giường, đầu óc hỗn loạn vẫn chưa kịp tiêu hoá những gì mình vừa nhìn thấy.

"Cậu muốn giết chết tôi có phải không? "

Tự tay tát cho mình một cái, anh mới dám thở mạnh, nhịp tim vẫn còn đập liên hồi. Con nhỏ này, mới sáng sớm đã lên cơn điên gì rồi?

Cái đầu bù như tổ quạ, còn đeo thêm cái kính râm nhìn rõ giống dở hơi, lại còn mặc...quần trong của anh, thêm cái áo ba lỗ mỏng manh được mặc ra ngoài, chiếc áo khoác lại được cho vào trong nữa. Ôi trời ơi! Mẹ ơi! Đất ơi! Cứ đà này chắc anh sẽ điên mất thôi!

"Tháo cái kính của tôi ra mau! "

Âu Tư Thần trợn trừng mắt, dơ tay hăm doạ, nhưng chẳng có tác dụng gì với con nhóc cứng đầu này. Nhìn đi, cái mặt câng câng câng câng nhìn là chỉ muốn đánh đòn thôi!

"Cái ô, cho tôi đi, tôi thích! "

"Đừng mơ! "

"Cái ô! "

"Không là không! "

Cái gì vậy trời? Cậu ta học từ đâu ra cái kiểu làm nũng thế? Anh chẳng cảm thấy đau lòng chút nào!

"Vậy tôi mua! Tiền đây, tôi vừa mới móc được từ trong đế giày của cậu! "

"..."

Âu Tư Thần thật muốn hung hăng chửi thề. Mẹ kiếp! Tại sao giấu ở đâu con nhỏ này cũng moi ra được hết vậy? Ngộ nhỡ sau này anh làm con nhỏ nổi điên, liệu cậu ta có tìm giấy tờ nhà đất để mang cái nhà ổ chuột này đem đi cắm lấy tiền tiêu vặt không?

"Tô Tiểu Xảo, ai cho cậu tự ý lục lọi đồ của tôi? "

Tô Tiểu Xảo vẫn thản nhiên cầm tiền huơ huơ :

"Không có lục, là tay tôi không may sờ thấy thôi! "

"..."

Chung sống cùng con nhỏ này, chắc anh sẽ vì cơn tức làm cho chết lên chết xuống! Cậu ta chính là khắc tinh của anh đây mà!

"Tô Tiểu Xảo, cậu dùng đồ của tôi mà không cảm thấy ngượng sao? "

Tô Tiểu Xảo không cho rằng mình làm sai. Cô vẫn nở nụ cười đáng đánh đòn, cái đầu khẽ lắc lắc chống đối:

"Tôi không biết ngượng! Cái ô, chúng ta đã là người một nhà, không thể mặc đồ của nhau sao? "

"..."

Như thế nào có thể gọi là người một nhà? Là Âu Tư Thần anh vì tiền nên mới miễn cưỡng cho cậu ta ở nhờ thôi, là ở nhờ! Con nhỏ này, mặt cậu ta chắc dày bằng mặt đường bê tông luôn rồi! Nói mà không biết ngượng!

Day day cái trán, anh bất lực nhìn Tô Tiểu Xảo. Không dưng lại phải rước về nhà cái của nợ từ trên trời rơi xuống này, thật phiền phức!

Hất cô ra một bên, Âu Tư Thần hung hăng trợn trừng mắt. Anh xuống giường, cái cảnh tượng tang hoang hiện ra khiến anh thực sự muốn bùng nổ!

Mẹ kiếp! Cái nhà kiểu gì mà hệt như nhà hoang! Quần áo của anh bị văng tứ tung, cửa nhà vệ sinh mở toang, nước tràn ra ngoài hệt như ngập lụt. Đây liệu có giống một vụ trộm cắp trắng trợn hay không?

"Tô Tiểu Xảo! "

Anh gằn từng tiếng, bàn tay nắm thật chặt lại, cố gắng nhẫn nhịn để kiềm lại ý định muốn đánh người. Đây là lần đầu tiên anh cho con gái ở trọ, cũng là lần đầu tiên anh bị cơn tức giận gần như giết chết chính mình. Con nhỏ này, lúc nào cũng có thể khiến anh nổi điên! Nếu như cậu ta không có tài móc túi, anh nhất định sẽ đạp mông cậu ta đến tung bông, rồi sau đó sẽ đuổi cậu ta ra đường ở!

"Cái ô, tôi vừa đổ nước để trôi đi bụi bẩn trong nhà đó, cậu thấy tôi có giỏi không? "

Tô Tiểu Xảo cười híp mí, lộ ra chiếc răng khểnh rất có duyên. Mặc dù nước đối với cô là một điều ám ảnh đáng sợ, nhưng nếu như không làm gì cho anh, cô sẽ cảm thấy rất áy náy!

Giỏi! Giỏi cái con khỉ khô!

Âu Tư Thần hít vào một hơi thật sâu, toàn bộ năng lượng vào buổi sáng đều bị cô một phát làm cho rút cạn. Được rồi, mạnh mẽ hít vào, thở ra. Anh ổn!

Chẳng nói chẳng rằng, anh đạp tung cửa bước vào trong nhà tắm. Mới sáng sớm đã bị khắc tinh bám đuôi, phải tắm để rửa xui!

"Cái ô, tôi quên mất! Nước xả từ khi tôi tỉnh dậy cho nên cũng sắp cạn rồi! Hay để tôi xách trộm cho cậu mấy xô nước bên nhà "Hói lão ca" nhé! "

"..."

Ngoài ăn trộm ra, cậu ta còn có ích gì nữa không?

Nhắc tới "Hói lão ca", Âu Tư Thần không nhịn được cười, suýt nữa thì mất đi hình tượng của mình. Sau lần gặp đầu tiên, hàng xóm nhà bên đã bị cô ghi hận, từ đó cái tên "Hói lão ca" đã được ra đời. Theo như cô giải thích: "hói" trong "đầu hói", "lão" trong "lão già", "ca" trong "cái ca". Ý của cái tên đó chính là "lão già đầu hói giống cái ca"! Cái tên ấn tượng thật!

"Tô Tiểu Xảo, tôi sẽ mách với Hói lão ca là cô xấu xa đến mức độ nào! "

Ông ta dữ tợn như vậy, không ngờ con nhóc này cũng dám động vào. Quả là "lòng dạ đàn bà"! Thật sự là quá thâm hiểm!

"Tôi chỉ là có ý tốt muốn giúp đỡ cậu thôi! "

"Cảm ơn, ý tốt của cậu tôi không dám nhận! "

Nhận lòng tốt của cậu ta, không chừng lại tự mình rước hoạ vào thân!

Âu Tư Thần bất mãn chui vào nhà tắm, khuôn mặt cau có khó chịu.

"Cậu đi đâu vậy? "

"Thay đồ! "

"Khoan đã! "

Tô Tiểu Xảo vội vàng túm lấy cánh tay Âu Tư Thần, đôi mắt lo lắng liếc nhìn vào trong phòng tắm.

Trong đó...bộ đồ của cô dính đầy máu, còn có vết bùn nữa, nhìn rất sợ! Ngộ nhỡ anh nhìn thấy, vậy...vậy cô phải làm thế nào?

"Tô Tiểu Xảo, tay cậu rất lạnh. Buông ra đi! "

Âu Tư Thần khẽ rùng mình một cái, lông tơ trên người chẳng hiểu sao dựng ngược hết lên. Quái lạ. Mỗi khi tiếp xúc với cậu ta, anh đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giống như đang cùng cậu ta đứng giữa Bắc Cực vậy!

Tô Tiểu Xảo giật lùi lại, bàn tay nắm vào với nhau. Cái thái độ này khiến anh nghi ngờ. Liệu có phải cậu ta ăn trộm cái gì đó rồi giấu trong phòng tắm hay không? Con nhỏ này ngay từ khi xuất hiện đã thần thần bí bí, rất khó hiểu!

"Tô Tiểu Xảo, cậu giấu tôi cái gì có đúng hay không? "

Hôm nay cậu ta đeo kính râm. Có thể là tối qua khi vượt tường bị chủ nhà phát hiện nên đánh cho bầm dập? Trời ạ, anh lại "nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà"?

"Không có! "

Tô Tiểu Xảo cảnh giác lùi lại một bước, lộ ra một bộ dạng lấm lét như vừa vụng trộm.

"Vậy sao không cho tôi vào phòng tắm? "

"Tôi...tôi, chỉ là, chỉ là trong đó có đồ lót của tôi vẫn còn văng vật. Cái ô, cậu sẽ không biến thái đến mức cầm bộ đồ nhạy cảm của con gái lên xem xét chứ? "

"..."

Ách! Thật sự là phiền phức chết đi được! Đúng là đứa con gái chết tiệt!

"Cậu đeo kính của tôi! "

Vẫn còn "minh chứng chết" là cái kính của anh đã chứng kiến tất cả vụ việc!

"Kệ cậu, kính của cậu từ nay thuộc quyền sở hữu của tôi. Cái ô, là đàn ông thì không nên keo kiệt! "

"..."

Anh cứ thích keo kiệt đấy!

"Trả đây! "

"Không! "

"Trả! "

"Không là không! "

Âu Tư Lãnh tức giận đến đỏ bừng. Anh dồn cô ép vào góc tường, hung hăng trợn mắt. Cái con nhỏ này, không dùng biện pháp mạnh sẽ không thể xử lí được, cậu ta sẽ tiếp tục bắt nạt anh!

Ngay trong lúc anh muốn bùng nổ, cánh cửa phòng ngang nhiên bật mở, cơn gió lạnh ùa vào trong phòng khiến anh cứng người.

Có...có chuyện gì vậy? Lạnh thật!

"Này, Tô Tiểu Xảo! Cái gì...ở ngoài cửa vậy? "

Tô Tiểu Xảo nhướn mày:

"Cậu to như trâu ấy, bảo sao tôi nhìn thấy được? "

Quả thật, Âu Tư Thần cao hơn cô hẳn một cái cổ và một cái đầu. Tầm mắt của cô đều bị anh che khuất, cho dù có kiễng chân hết mức có thể cũng chẳng nhìn thấy gì.

"Cái ô, lần sau hãy chặt cái chân cậu đi cho bớt cao! "

Âu Tư Thần ném cho cô ánh mắt chết người, nhưng trong lòng lại bủn rủn không thoát khỏi kinh sợ. Mới sáng sớm, tại sao gió thổi lại lạnh như vậy?

Bộp...

"Á! "

Một bàn tay to có chút lạnh vỗ vỗ vai Âu Tư Thần, anh vội vàng ôm lấy Tô Tiểu Xảo, xoay người cô đứng tại vị trí anh vừa chạy trốn, mắt nhắm chặt.

Ông trời có mắt! Là Tô Tiểu Xảo đi trộm đồ, làm nhiều điều xấu xa nên mới phải trừng phạt, còn anh là ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không có báo ứng!

Bộp...

"Âu Tư Thần, cậu làm gì con gái nhà người ta vậy hả? "

Diêm Duật há hốc mồm nhìn một màn trước mặt, miếng bánh mì trên tay rơi xuống đấy cái bộp. Cô gái kia quần áo xộc xệch còn chưa nói, hiện tại lại ôm ấp lấy nhau mờ ám như vậy, còn mặc đồ của Âu Tư Thần. Bản thân anh là một người luôn có tâm hồn trong sáng cũng không thể không nghĩ đến chuyện xấu trong đêm qua.

"Diêm Duật, tên thối tha nhà cậu! Cậu muốn trả thù tôi có đúng hay không? "

Âu Tư Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó không khách khí mà đập lên đầu Diêm Duật mấy nhát khiến cậu ta kêu la oai oái. Con mẹ nó, sẽ có ngày anh bị cậu ta làm cho yếu tim mà chết!

"Cái này khoan hãy nói! Người anh em, tôi thật không ngờ cậu lại là kẻ đồi bại như vậy, ngang nhiên đưa gái về nhà làm tình! "

Nhìn anh có giống một tên đàn ông xấu xa sao? Không có! Tô Tiểu Xảo mới chính là người xấu xa! Anh hoàn toàn vô tội!

"Sáng sớm tinh mơ, cậu chạy đến nhà tôi làm cái gì? "

Âu Tư Thần trợn trừng mắt, nói lảng sang chuyện khác.

"Nếu không đến nhà cậu, làm sao tôi có thể phát hiện ra cậu nuôi dưỡng tình nhân? "

Diêm Duật nhướn mày, đưa đôi mắt cà chớn của mình nhìn Tô Tiểu Xảo một lượt từ trên xuống dưới để dò xét. Em gái nhỏ này, muốn gọn có gọn, muốn sắc có sắc, khó trách cậu ta không thoát khỏi trò chơi tình ái!

"Tình nhân là cái gì? "

Tô Tiểu Xảo bĩu môi, cái đầu khẽ lắc lắc phản đối.

"Các cậu mới là tình nhân! Cả nhà cậu là tình nhân! "

Nói xong liền hùng dũng bước vào trong nhà tắm. Cô còn không có quên nhiệm vụ quan trọng của mình là gì!

Chuyện xuất thân của cô, trước mắt không thể để cho ai biết!
O

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top