Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1. [HopeMin] -#1-.

______________________________________
Chương 1. HopeMin [Jung Hoseok × Park Jimin]

... Nếu hỏi Park Jimin rằng cậu có đang 'yêu' không?

Park Jimin sẽ nói rằng cậu đã không muốn 'yêu' nữa rồi.

Nếu hỏi cậu đã từng 'yêu' chưa?

Park Jimin cũng sẽ thành thật kể về một đoạn tình cảm mà cậu cho rằng mình đã yêu đến chết đi sống lại, yêu đến tâm tàn, tim nát...

****

Năm năm hai tháng mười ngày là thời gian cậu - Park Jimin yêu đơn phương anh- Jung Hoseok, chính xác thì gần sáu năm nay cậu giữ tình cảm của mình trong lòng không dám bày tỏ nên thời gian mới lâu như vậy.

Năm cậu 12 tuổi anh 14 tuổi, nụ cười của anh khiến cậu rơi vào lưới tình lúc nào không hay, gia đình anh và cậu rất thân nhau nên việc cậu thường xuyên gặp anh là việc bình thường nhưng cũng vì vậy mà tình cảm của cậu ngày càng lún xâu hơn. Cậu năm nay đã 18 tuổi, càng lớn cậu càng nhận thức rõ hơn về tình cảm của mình, cậu càng hiểu hơn về cái gì là đồng tính luyến ái. Trên đời này có gì là không thể ngăn chặn? Phải chăng đó là cảm xúc của con người, biết rõ là không nên nhưng vẫn không thể tránh khỏi, dù có vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra.

Như thường ngày, hôm nay hết giờ học cậu lại theo sau anh, mấy năm đại học cậu luôn như vậy, anh cũng đã quen với hình ảnh cậu trai nhỏ nhắn khi nào cũng theo sau mình

-"Ai vậy Hoseok?"

Hai người bạn mới quen của anh nheo mắt nhìn cậu vì họ là bạn mới nên đương nhiên sẽ không biết.

-"Em trai tao đấy, dễ thương không?"
Anh lấy tay xoa xoa mái tóc cậu

Sao trong lòng lại đau vậy? Mặc dù ngày nào anh cũng nói như vậy, như cậu chính là muốn quen với cách xưng hô này mà lại không thể. Em trai? Suốt sáu năm qua cậu ở trong lòng anh chỉ có vị trí là em trai không hơn không kém. Lần nào cũng vậy, hai từ 'em trai' đó khiến tim cậu đau thắt lại, chẳng lẽ giữ hai người con trai không thể nào tiến xa hơn là mối quan hệ anh-em sao?

Thầm tự cười vào mặt chính mình

-"vậy sao? Thảo nào cứ đi theo mày, mà sao con trai mà dễ thương vậy ta"

Cậu ngẩng mặt lên cố nặn ra nụ cười

Hai người bạn của Hoseok cứ xán lại cậu hỏi hết cái này đến cái kia khiến anh có chút khó chịu nhưng lại không tiện nói ra, cứ thế họ đi chơi với nhau đến chiều tối mới chịu về

*ĐÙNG ĐÙNG *

Jimin cùng Hoseok đang đi bộ về thì nghe tiếng sấm, chưa kịp suy nghĩ trời đã đổ mưa, anh vội vàng kéo tay cậu vào mái hiên gần đó trú tạm, cũng không hiểu sao mặt cậu lại bất giác đó lên.

-"Em cảm thấy thế nào khi mưa vậy Jimin?" anh thấy ánh mắt của cậu khó hiểu nhìn mình, dừng một chút, nói tiếp -"không hiểu sao nhưng huynh cảm thấy mưa mang lại cảm giác ấm áp của gia đình, khi trời mưa mọi người tụ tập lại ăn một bữa cơm, bên ngoài lạnh lẽo bên trong ấm cúng cảm giác thật tuyệt vời. Còn em?"

Không hiểu sao Hoseok anh lại rất có thiện cảm với những cơn mưa mặc dù anh chưa từng có được bữa cơm gia đình như mình mong muốn vì ba mẹ anh thường xuyên phải đi công tác xa anh luôn ở nhà một mình, phải nói anh ở bên nhà Jimin còn nhiều hơn.

-"Em sao...." cậu ngước lên nhìn những hạt mưa đang rơi xuống đất, giống như viên ngọc lúc rơi xuống có vẻ rất mạnh mẽ nhưng khi chạn đất chính là vỡ tan. Cậu cũng không biết mình có cảm nhận như thế nào về những cơn mưa? Có lẽ cậu cũng giống hạt mưa, sẽ vỡ vụng trong chính tình cảm và sự khắc nghiệt của xã hội này chăng?

______________

-"JIMIN"

Hoseok từ ngoài phóng vào phòng học của cậu, tiếng hét của anh lại gây sự chú ý của mọi người rồi, thấy anh đến mọi người lập tức bu quanh. Cũng phải thôi, ở ngôi trường đại học này anh chính là tâm điểm của học sinh, là cục cưng của các giáo sư mà, ai bảo người ta vừa đẹp trai lại thông minh làm gì.

Anh chính là chàng bạch mã hoàng tử mà bao cô gái ao ước, còn cậu liệu có thể trở thành nàng 'công chúa' trong chuyện cổ tích...đáng tiếc cậu lại chính là nam nhân

Lại nói hôm nay anh chủ động đến tìm cậu khiến cậu rất vui mừng, mà cả trường ai cũng biết cậu là em kết nghĩa của Jung Hoseok nên cũng không có gì làm lạ khi anh lại đến tìm cậu cả, tạm gác mấy suy nghĩ vớ vẩn lại cậu bước đến chỗ anh

-"Hoseok huynh tìm em có việc sao?"

-"ừk"

Anh cười, nụ cười còn tươi hơn cả hàng ngày, chắc chắn là anh đang có chuyện vui muốn nói với cậu rồi. Rồi anh kéo cậu ra hành lang trên mặt vẫn duy trì nét cười

-"nãy huynh vừa gặp Heeyeon đó"

Nụ cười của Jimin lập tức cững đơ, ánh mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe. Heeyeon là tiền bối năm cuối bằng tuổi Hoseok, mấy ngày nay anh luôn nhắc đến chị ấy với cậu, anh đã yêu thầm chị ấy hai tháng rồi. Đúng nhỉ! Hôm qua anh còn nói với cậu hôm nay nhất định anh sẽ bày tỏ mà, vậy mà cậu lại quên mất.

-"Heeyeon đồng ý làm bạn gái huynh rồi đấy"

Lần đầu tiên cậu cảm thấy nụ cười của anh khiến cậu chướng mắt tới như vậy, cậu vẫn nhìn anh, ánh mắt có một chút dao động, trái tim cậu như có ngàn mũi tên bắn vào. Đau lắm... Anh có hiểu không? Anh mới đơn phương người ta hai tháng đã có can đảm mà bày tỏ rồi...vậy còn tình yêu sáu năm của cậu? kết khúc rồi sao?

-"chúc mừng"

Cậu dời tầm mắt miệng lí nhí hai chữ rồi dời đi, cậu sợ rằng ở lại thêm chút nữa nhìn anh thêm chút nữa cậu thật sự sẽ bật khóc trước người con trai này mất. Tỏ tình đối với anh thật đơn giản vậy sao đối với cậu lại khó khăn như hai người cách nhau ngàn dạm vậy? Ông trời thật không công bằng, có lẽ sự khác nhau giữa anh và cậu là quá rõ ràng. Chị Heeyeon vừa hiền lành xinh đẹp lại rất tốt bụng sẽ là đối tượng thích hợp với anh.

Hoseok anh thật sự chẳng hiểu Jimin đang nghĩ gì...

_____________

Gần đây cậu không gặp anh nữa đơn giản vì anh đã có người con gái kia theo cùng rồi sẽ không cần đến cậu nữa cậu càng không muốn mình trở thành bóng đèn. Jimin xin nghỉ học đã được ba ngày, hiện cậu đang ở riêng nên ba mẹ cậu không biết, thật sự mà nói ba ngày qua cậu rất nhớ anh kể cả khi ngủ anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, hình ảnh của anh như nỗi ám ảnh đối với tâm trí cậu. Cậu luôn tự hỏi anh có nhớ đến cậu không? Dù chỉ một chút, trái tim cậu vẫn nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ nhớ cậu chỉ là anh bận nên không thể đến thăm cậu thôi, kết cục thì sao? Vẫn là cái lý trí kia thắng cuộc, rõ ràng anh có cô gái kia ở bên cạnh rồi sao có thể nhớ đến cậu được.

*dính dong~~*

________________________

Tình yêu của em phải chỉ như cơn gió thoáng qua cuộc đời anh? Khoảng cách giữa em anh xa đến vậy sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top