Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Jibaku Shounen Hanako - Kun] | Teru x Kou | - Đứa em của tôi là một nỗi lo lắng

Jibaku Shounen Hanako-Kun

Nguyên gốc của các nhân vật thuộc về tác giả : Aida Iro

______

Pair: Minamoto Teru x Minamoto Kou

Fandom: Jibaku Shounen Hanako - kun

Genres: Slice of life, humor, incest, SA,Fluff

Disclaimer: Bác Aida Iro 

Rating: K

Summary: Đứa em trai nhỏ của hội trưởng hội học sinh luôn nhìn nhận mọi chuyện theo đa chiều, còn anh thì không. Và anh không thích điều đó, nhưng tệ hơn tất cả là bị em ấy ghét

Warning: Incest ... familyzoned ?

A/N: Vì một lí do nào đó mà có vẻ như mấy bạn không thích Incest cho lắm, và rất khó trong việc tìm một fanfic hoặc short fic về anh em nhà này

Ừ thì, Incest tội lỗi thật

Một vài sở thích và thói quen được bịa ra, vì vậy hãy đừng tin tưởng làm gì

Thôi thì hãy thưởng thức mẩu truyện ngắn về cặp này, mong rằng tôi diễn đạt đủ

Nếu đây là NOTP của ai đó, xin vui lòng không biết gì

__________

Minamoto Teru luôn mệt mỏi

Vì nhiều gánh nặng ập lên người trưởng nam này, anh đã luôn một mình chống lại những thế lực siêu nhiên từ khi còn rất nhỏ, phải học tập, phải trưởng thành hơn bất kì ai. Và điều đó khiến đứa trẻ này mệt mỏi

Sau đó, gia đình đứa trẻ này xuất hiện thêm hai thành viên nữa, là Kou và Teiara 

Đối với anh, hai đứa trẻ này là điều thần kì nhất

Với Teiara, cô công chúa này vẫn còn rất nhỏ, hơn cả thảy là càng ngoan ngoãn cũng như xinh đẹp, và người anh này dám chắc trong tương lai, em ấy sẽ còn mạnh hơn cả bản thân anh nữa

Nhưng mà, với đứa em trai tên Kou thì lại khác, em ấy bắt đầu có những dấu hiệu của sự chống đối, hay nói một cách khác theo phương thức nhẹ nhàng hơn, đứa em trai nhỏ bé luôn theo gót chân anh ngày nào giờ đây chẳng còn cần thằng anh này nữa

Câu chuyện cũng bắt nguồn từ số 7 đáng kính

____ T____

Đó là một sáng gần với tiết trời mùa thu, dịu mát nhưng chưa đến nỗi gọi là lạnh. Nhưng vẫn rất dịu dàng, êm đềm, màu xanh như trùn xuống, mang một sắc thanh ảo kì lạ. Nó cứ ảm đạm như mặt hồ nước sóng sánh, không một chút âm thanh lớn nào ồ ạt

- Anh Teru, em để phần ăn trưa của anh trên bàn, giờ em đưa Teiara đi học trước - Kou nói, cậu nhóc đang ngồi xuống xỏ đôi giày thể thao có viền đỏ do chính cô công chúa đã chọn, cậu đứng lên, chỉnh lại mái tóc của Teiara sao cho em ấy trông thật xinh đẹp rồi mới ngoái người lại nhìn người anh đang thắt nút cà vạt dang dở - Vậy em đi đây 

Teru gật đầu, mỉm cười, đôi bàn tay vẫn đang luồn lắt những sợi ngoằn nghoèo, chợt anh lên tiếng - Sao không đợi anh đi cùng, vả lại còn rất sớm ? 

Teru nhìn bữa sáng đang nghi ngút nóng được đặt ở trên bàn, bên cạnh là hộp cơm trưa được gói ghém lại cẩn thận. Anh lại nhìn hai người em mình, hai đứa lúc nào cũng quấn lấy anh, và cả ba luôn đi cùng nhau

Kou nhìn anh mình, sau đó nắm tay Teiara, cúi đầu rồi bước qua cửa - Em có hẹn với Hanako và Senpai, em đi trước đây

- Teiara chào anh ! - Cô công chúa nhỏ nhắn của nhà Minamoto vẫy những ngón tay nhỏ ngắn về phía anh mình, rồi cũng quay ngót đi về phía cửa với người anh còn lại của em

Tiếng cạch cửa đóng lại nhẹ nhàng, tiếng cười đùa của nàng công chúa cùng người anh mình đang vơi đi trong không khí, trong một tiết trời không hẳn là lạnh lẽo nhưng vẫn có phần không thoải mái

Sắp sang thu rồi, thời tiết sẽ dần lạnh hơn

Teru nhẩm trong đầu, anh chắp hai tay lại và cảm ơn một bữa sáng đầy đủ và được thức dậy cùng với nụ cười của hai đứa em mình, anh bắt đầu ăn, từ tốn cũng như chậm rãi

Căn nhà như mang một màu sắc trầm xuống đến lạ, Teru nhìn quanh. Anh không thể nói rằng " Kou, cho anh một chén nữa " mà phải tự mình lấy thêm, và không có Teiara bên cạnh vòi vĩnh anh chia cho cô bé thêm một nửa điểm tâm dù cho Kou luôn làm phần cô bé dư ra, như thể, ngôi nhà này thiếu đi hai sắc nắng chói chang ấm áp, thiếu đi những nụ cười tươi rói mà nó trả lại sự tĩnh lặng mang màu xanh cô độc, cùng với tiếng lách cách va chạm của đôi đũa gỗ vào thành chén sứ, tiếng tik tok từ chiếc đồng hồ vọng từ một góc nhà. Teru đứng lên, dọn phần ăn của mình và không quên phần ăn trưa ngon lành mà đứa em trai đã chuẩn bị

Và vì nhiều lí do, mà Kou rất giỏi nấu ăn, anh thì không, và anh rất tệ ở khoản này.

Teru bước ra ngoài cửa, không khí có phần thoáng hơn rất nhiều so với khi ở trong nhà. Và rồi anh bước đi trên con đường đến trường. Bởi vì một bữa sáng ảm đạm nên giờ suy nghĩ của anh cũng mang một phần ảnh hưởng

Anh nhớ đến những lần thanh tẩy những thế lực siêu nhiên đầy khó khăn nhưng luôn được ngợi khen bởi người em trai của mình, anh sẽ xem đó là một phần thưởng. Đôi mắt của đứa trẻ đó sáng lấp lánh, và rồi nó đã nói

| Em sẽ mạnh hơn nữa, mạnh hơn cả anh |

Phải rồi, đứa em trai nhỏ một ngày nào đó sẽ mạnh hơn cả anh, và rồi sẽ chối bỏ lấy anh

Thật đáng buồn, Teru lắc đầu để vơi đi những suy nghĩ tiêu cực chớm nở. Nhưng đúng là từ khi Kou tiếp xúc với số 7 bí ẩn của ngôi trường mà em ấy cũng dần dà mà dành ít thời gian với anh hơn

- A ! Minamoto-Senpai hôm nay vẫn ngầu như vậy, thậm chí vẻ trầm tư của anh ấy hôm nay còn khiến anh ấy rạng ngời hơn - Một bạn nữ la lên

Bỏ đi ngoài tai những tiếng reo hò mà bản thân thường nghe, Kou luôn nở một nụ cười lịch thiệp trên môi, chi ít người khác cũng sẽ không đoán được trong đầu anh đang chứa cái khỉ gì ở trong. 

Sáng sớm, trên con đường đến trường, đã thiếu đi một bước chân thường từ đằng sau hoặc song hành cùng anh

___ E ____

- Vì chúa, có chuyện gì xảy ra vậy hả hội trưởng !

Aoi Akane đập bàn một cái mạnh, cặp kiếng lệch một bên bởi sự giận dữ cũng như buồn phiền. Chẳng là, từ khi bước chân đến cái phòng hội học sinh thì bí ẩn số 1 này đã cảm nhận được có gì đó không ổn, vì thông thường, hội trưởng đáng kính luôn chào hỏi đứa trẻ này bằng một đường kiếm xẹt ngang đầu hoặc nhân từ hơn là treo ngược nó khoảng mười phút. Ấy thế mà lần này vị hội trưởng nhân từ chỉ nhìn nó, rồi lại chăm chăm nhìn ra bầu trời xanh mà thở dài

Là một con người, không phải là một bí ẩn, Aoi Akane cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng cực mạnh

Thật ra, nếu là chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi thì Aoi Akane cũng không làm quá lên, thậm chí còn có phần vui mừng và khuyến khích hội trưởng nên vậy, nhưng mà cái độ trì trệ của anh ta phải nói là nâng tới một cấp độ nào đó mà đứa trẻ bốn mắt bị cuồng Aoi này muốn phát điên cả lên

Phần việc một tuần đôi khi hội trưởng đáng kính chỉ cần một buổi trưa là làm xong mà không có sự giúp đỡ nào của vị hội phó kia, ấy vậy mà giờ chỉ là một tờ giấy thôi mà cái người đáng kính kia chưa thèm đoái hoài một cái liếc mắt đến cho nó

Và phần công việc còn lại, đương nhiên sẽ dồn hết sang cho hội phó. Người đang thầm nguyền rủa tại sao mà chính mình lại phải tốn nguyên một buổi trưa chỉ để làm cái khỉ này thay vì được ngồi dưới tán cây rộng lớn cùng với Ao-chan, trò chuyện với Ao-chan và được nhìn nụ cười của Ao-chan, được nghe nhịp thở của Ao-chan

Còn nữa, nếu trong lúc nó bẹt dúm ở đây, liệu có thằng nào dám tới tỏ tình với Ao-chan không ?

- Hội trưởng ! Xin anh hãy nhìn tới công việc

Bật ra một tiếng thở dài ngao ngán, Teru cuối cùng cũng chịu nhìn cái tờ giấy phẳng phiu được in ấn đều đặn, Akane thầm nghĩ hẳn là anh ta sẽ tiếp tục công việc, chứ không phải là nằm ườn ra thêm một lần nữa ! Và hơn hết, dù ở trong bất kì hoàn cảnh này, cái tay của vị hội trưởng luôn nằm trong tầm thanh kiếm kia

- Kou... nó chẳng cần anh nữa

Akane lại bắt đầu cảm thấy, muốn trào ngược ra mọi cơn tức giận. Nó hơi lớn tiếng trong khi đập bàn thêm một cái nữa

- Hả ?!

- Thì tại - Teru ngước mắt lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể - Từ khi em ấy đi cùng với các điều kì bí mấy ngươi, nó dường như bận rộn hơn hẳn

- Thì ? - Aoi Akane nhướng một bên mày, khoanh tay nghiêm nghị nhìn đàn anh mẫu mực kia

- Bản thân là một người anh, có lẽ anh vẫn chưa chấp nhận được - Teru dứt lời, bèn xoay người lại, tiếp tục thất thểu nhìn ra ngoài, cứ im ỉm

Akane thì cứ máu nóng máu lạnh cuộn trào - Chỉ có vậy thôi ! Anh bị cái khỉ gì thế !

Với cái bóng lưng ảm đạm, nó từ từ cất tiếng

- Nó giống với khi mà ngươi làm phù rể cho Akane-san ấy, chấp nhận hay chịu ?

Và trước khi Minamoto Teru này nhận được điều gì đang diễn ra thì Aoi Akane đã hết dọc một cái hành lang về điều ấy, thậm chí còn có vài tiếng xì xào bàn tán

- AO-CHAN, CẬU CHƯA ĐƯỢC KẾT HÔN !!!

_________R_______

Trên sân thượng, gió thoang thoảng mát mẻ, bầu trời vẫn xanh ngát đẹp đẽ và lộng lẫy nhưng dần chuyển hướng sang gam màu nóng, và, và

- Tất cả là tại cậu !

Aoi Akane chỉ thẳng vào mặt cậu bé con thứ của gia tộc Minamoto làm thẳng nhỏ cứ ngơ ngơ ra, tay thì một bên bị Hanako giữ, một bên thì bị Yashiro giữ lấy, trước mặt thì lại là nắm đấm của một đàn anh nào đó. Đôi mắt xanh lơ ngây dại hết nhìn qua phải rồi lại nhìn sang trái

- Từ sáng đến giờ em chỉ giúp mỗi Senpai và Yako-neesan làm dounut, hỏi bọn họ đi, em chưa làm gì hết mà !

Đứa trẻ này minh oan, và khi nghe Kou nói về điều đó xong Yashiro mới bắt đầu nghĩ quả thật là vậy

- Vậy tại sao hai người lại bắt tôi ! - Đôi mắt màu baz lại ánh lên nhìn hai người đang giữ tay mình, một cái giọng tựa như bị phản bội mà thật xầm uất

Hanako nghe vậy cũng bắt đầu lên giọng - Đúng đó Yashiro, tại sao cậu lại giữ tay cậu nhóc lại ?

Và đúng như khi bị chạm vào một nỗi niềm, Yashiro cũng bắt đầu xù lông mèo cả lên - Cậu cũng vậy mà Hanako-kun

- Tui không có - Hanako bắt đầu nhăn nhó - Đúng rồi, là do số 1 kêu tui làm vậy

Đứng trước những lí do đầy trẻ con thế kia, Kou đổ mồ hôi hột, anh cậu luôn dặn rằng nó không nên dính dáng quá mức đến vị hội phó kia. Và có vẻ như từ khi gia nhập hội với Hanako đã khiến cho đứa trẻ này già đi vài tuổi, và thêm khoảng chục tuổi khi gặp Mitsuba. Đứa trẻ này bặm môi nhìn người đàn anh đáng kính đang xét xử nó

- Sáng nay cậu có trêu chọc gì hội trưởng không ? 

Aoi Akane lên tiếng, nét mặt nghiêm nghị nhìn thẳng. Còn Yashiro trong một khắc đã buông tay của Kou ra rồi bụm miệng với đôi mắt long lanh của thiếu nữ dính vào lưới tình - Minamoto-senpai ...

- Em không ? - Đứa trẻ này nghiêng đầu ú ớ - Hôm nay em còn làm nhiều món anh ấy thích, anh ấy bị sao cơ ?

Tiếng " Chậc " từ Akane phát ra một cách mạnh bạo, nó tảng lờ ánh mắt ra khỏi khuôn mặt sợ hãi của cả ba con người kia, cậu ta vò đầu mạnh, sau đó nhanh chóng chỉ thẳng vào mặt Kou

- Cậu, đi gặp hội trưởng, ép anh ta làm việc cho tôi !!!

- Này này bí ẩn số 1, trông cậu đáng sợ quá đấy - Hanako lùi xuống một bước, vì lon nước ép đã bị bẹp dúm trong lòng bàn tay của cậu ta

Yashiro chống nạnh nhìn đàn em của mình, mái tóc thướt tha bay lượn khiến cô ấy trông xinh đẹp hơn nhiều - Kou-kun, em mau đi gặp anh mình đi

Và hiển nhiên rằng ai cũng biết cô nàng làm vậy chỉ để khiến cho bản thân mình thành một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ chứ không phải là kiểu dễ thương. Dù rằng Aoi và Sakura rất thích vế thứ hai

Không đợi đứa trẻ có mái tóc vàng nắng rực rỡ như đóa hướng dương này trả lời, cả ba người kia đều đưa thằng nhóc ra ngoài, thậm chí còn hăm dọa rằng nếu không giải quyết xong thì coi chừng 

Nói thì nói cho mạnh mồm thế thôi, chứ đụng vào cọng lông chân của Kou chắc hội trưởng làm gì để tụi nó sống nổi. Hồi trước vì Kou bênh Hanako mà giờ đây cái tần suất bị (dọa) giết của cậu ta tăng hơn hẳn, dù cho có là Tsukasa cũng khó ngăn cản

_______U_______

Kou bước từng bước ngắn dọc trên hàng lang, tiếng leng keng do va chạm trên cây trượng của cậu vang rộng. Một buổi chiều tà, sắc đỏ dịu nhẹ pha với màu cam đang tỏa ánh trên hàng tường, ma mị nhưng cũng rất đẹp đẽ

Kou vừa đi vừa nghĩ, liệu chuyện gì đã xảy ra. Cậu biết là anh cậu rất bận rộn, nhưng mà việc Aoi Akane đến mức khiếu nại mà lí do không liên quan đến bạo hành mà là vì lơ là. Anh Teru ? Lơ là. Nếu mà như vậy thật thì anh ấy sẽ chết nhiều lần trước rồi, anh cậu hầu như luôn cảnh giác đến mức đáng sợ và không có ngoại lệ, cả Tsuchigomori lẫn Hanako đều bị dọa giết hay đoại loại vậy, dù anh ta không làm, nhưng Kou nghĩ cái thứ được gọi là sát khí đó vẫn thật đáng sợ, nhưng Tsuchigomori tuy có hơi xấu tính và Hanako thì lại có biến thái đi chăng nữa nhưng bọn họ vẫn, ừ, khá tốt, và anh cậu không bao giờ công nhận điều đó

Cách suy nghĩ của Kou bắt đầu cuống cả lên, nó không biết mình đang phân tích cái gì nữa

_______K_____

Nó đến văn phòng hội học sinh, trong cái tiết trời khá âm u và kì quặc đối với một kẻ có giác quan thứ sáu mạnh, mọi sự như trầm lặng, u khuất, nếu phải kể ra thì không khí khá giống như hồi cậu đến chỗ của con cáo đáng ghét thích cắn người

Nó đẩy cánh cửa gỗ bằng một lực vừa phải, đập thẳng vào mắt cậu nhóc là một mái tóc vàng mềm mượt đang bay bổng nhờ vào gió, Kou khẽ cất giọng

- Anh sẽ cảm nếu cứ hóng gió như thế, anh Teru 

Con người đằng ấy ngước lại nhìn, đôi mắt mang màu xanh đẹp đẽ, yên bình, nhưng cũng có nét gì đó khá là nhẹ nhàng như một đứa trẻ trong một đêm mưa gió, cuộn trong chiếc chăn bông mềm mại và giấu mình để không ai phát hiện ra. Teru cười, một nụ cười mà mọi người thường thấy ở anh

- Xin lỗi, Kou. 

Kou gật đầu, nhưng đôi mắt của đứa trẻ này vẫn ánh lên sự lo lắng, nó cứ long lanh như viên pha lê, với một nùi suy nghĩ rối quanh như một đoạn chỉ khi quăng cho một nàng mèo đùa nghịch. Kou tiến lại gần anh mình, nhìn, như nhìn xuyên thấu người anh kia khiến anh ta có chút chột dạ

- Có chuyện gì sao, anh Teru ?

Teru giương đôi mắt to nhìn lại người em mình, vẫn với nụ cười ấy, nụ cười đã luôn kiểm soát mọi thứ. Bàn tay khẽ vân vê bao đựng kiếm trừ tà

- Không. Sao thế, Kou ?

Kou thở dài, nó đưa tay lên cao và khẽ xoa mái tóc xinh đẹp ấy, Kou cảm nhận sự mềm mại, ấm áp, nhưng đôi mắt em nó lại nghiêm nghị. Kou ấn đầu người anh của nó xuống ghế ngồi và chăm chăm đôi mắt nhìn vào anh

- Anh Teru, mỗi khi anh nói dối anh luôn vân vê thanh kiếm - Kou nhìn vào đôi bàn tay đang xoa vào nhau, to lớn, và gầy gộc - Có chuyện gì khiến anh cảm thấy bất an à ?

Trước khi Teru lên tiếng được điều gì, Kou đã tiếp tục xen vào

- Và đừng nói dối, em nghe vài người phản ánh rồi - Đôi mày của Kou chau lại, đúng là việc bị phản ánh khá là phiền phức nhưng nhờ họ mà Kou mới biết được tình trạng của anh mình khi nó không ở bên

Teru mở to đôi mắt một chút rồi sau đó cười phá lên - Gì chứ, là hội phó đúng không ?

Kou vẫn không quay mặt đi theo như Teru nghĩ sau khi bị bắt bài. Anh biết đứa trẻ này là một kẻ nhân từ, hoặc không, nó nhìn mọi sự theo đa diện thì đúng hơn, nhưng nó sẽ không muốn lũ kì bí kia bị anh thanh trừng, đó là theo anh biết. Nhưng việc Kou dám đứng lên và nhìn thẳng vào mắt anh một cách nghiêm túc thế này thì hẳn là rất lạ, có lẽ

- Em trưởng thành rồi - Teru buông đi nét mặt cười thường ngày, thay vào đó là đôi mày dãn ra cùng đôi mắt xụp xuống, anh buông thõng đôi vai của mình - Theo một cách anh không muốn

- Anh Teru... - Kou vội đưa tay về phía người anh mình, và anh ấy ngước lên, theo một cách buồn bã nhưng anh vẫn cười

- Nhưng anh không muốn bị em ghét

- Ý anh là - Teru bắt đầu nhìn thằng vào mắt người em mình và thể hiện vài sự lúng túng hiếm có - Em càng trưởng thành, càng mạnh, lúc đó

Và rồi âm điệu nơi giọng nói ấy bị tắt ngúm, không thể phát ra, như hòa vào hư vô, như thể bị cắt đứt mất lưỡi mà câm lặng, Teru dường như không thể cất lên bất kì một âm thanh nào nữa vì những nỗi sợ tận sâu trong trái tim anh, và anh nghĩ những điều đó thật thừa thãi

Kou bước đến, dùng hai tay nâng mặt của anh mình lên - Ý anh là em sẽ không cần anh nữa ?

Teru nghiền ngẫm đôi mắt, anh không thể đáp lời, vì thú tội trông thật ngu ngốc. Nhưng anh vẫn thấy ánh mắt của Kou đang chăm chăm vào anh. Kou bỗng nhiên hét ầm lên rồi vò đầu mình thật mạnh, nó xốc cổ áo anh trai mình lên và la thẳng vào mặt anh ta

- Đúng vậy đấy ! Em sẽ trở nên mạnh hơn, lúc đấy không cần anh Teru bảo vệ nữa

Kou buông tay ra và Teru trượt thẳng vào ghế ngồi

- Vì em sẽ bảo vệ anh, hiểu chứ, giờ thì về ăn tối

Kou vịn đầu anh mình và ép anh ta phải nhìn thẳng vào mắt của nó, và Teru lúc ấy thật sự rất muốn cúi gằm khuôn mặt xuống, vì một điều gì đó khiến anh cảm thấy ngượng và cũng một phần vì rất hạnh phúc. Ừ, là điều đó

Kou quay lưng đi nên Teru cũng không nhìn được biểu cảm của cậu em như thế nào, nhưng nó đang đợi. Teru đứng lên và thu dọn một ít đồ đạc thô sơ cho vào chiếc cặp, cả phần ăn trưa mà Kou đã chuẩn bị. 

- Xong chưa anh Teru ?

Đúng như Kou nói, có vẻ như anh quá lo lắng thừa thãi, hoặc không. Nhưng vì anh không kiểm soát được những suy nghĩ luẩn quẩn nên cũng chỉ đành vô vọng, nhưng có một điều anh cần biết, anh cần khắc ghi, rằng chắc chắn những báu vật của anh sẽ không rời bỏ anh

Nếu bây giờ anh là một người đang sầu vì sự trưởng thành của người em trai

Mai sau anh sẽ là một người anh hạnh phúc nhất thế giới cũng vì sự trưởng thành đó

- Ừ, về thôi, Kou - Teru bước đi, và anh thấy một bóng màu vàng thấp thoáng ngay bờ vai anh

Nhỏ nhắn, vàng dịu, bình yên và ấm áp. Teru thích những khoảng khắc thế này

Từng bước chân hai người vang lên trên hành lang không một bóng người, sắc đỏ mang màu cam choe chóe thấm đượm lên cả hai, đổ dài lên hai cái bóng màu tro hằn lên nền, hai đứa cứ im lặng và bước đi gần nhau, không nói năng gì. Cộp cộp thanh âm khiến người khác cảm thấy ngộp thở.

____O___

Kou đặt một mẻ bánh xuống bàn, mùi phô mai vàng dịu tỏa hương phảng phất khắp căn bếp và rồi nó mỉm cười đầy hài lòng. 

- Phô mai chanh dây - Teru gắp một đũa đồ ăn vào miệng, khi nói kết quả liền nhìn đứa em của mình và chờ đợi cái gật đầu

- Anh đúng - Kou nói, nó tháo đồ bắc bếp ra và treo lên một góc rồi sau đó lấy con dao cắt ra làm ba phần, phần của Teru và Teiara là hai phần nhiều hơn hẳn - Hôm nay công chúa nhỏ có một chuyến cắm trại đêm ở trường nên ngày mai em ấy mới về, phần anh trên bàn đấy

Teru mỉm cười - Teiara rất thích chanh dây nhỉ - Đáp lại anh là nụ cười lớn làm lộ ra chiếc răng nanh trắng sứ, Kou cũng nói khi đang chuẩn bị một phần ăn cho bản thân ra bàn - Còn anh thì lại thích phô mai
Buổi sáng thật lạnh lẽo. nhưng buổi tối lại rất ấm áp. Teru giờ đã có thể nói rằng " Kou, cho anh xin thêm bát nữa ", tuy thiếu đi cô công chúa nhỏ giành đồ ăn nhưng nhìn tới những món đồ chơi được vứt lăn lóc quanh nhà cũng khiến họ cảm giác rằng em ấy vẫn ở đây. Hai anh em cứ thế mà trò chuyện, nào là chuyện bài kiểm tra sắp tới nó cần anh mình cứu vớt nếu không Tsuchigomori sẽ tạo một lớp bổ túc cho nó, hay chuyện Hanako thích bánh Donut đến mức nào và cả vị bí ẩn số một kia cuồng Akane ra sao

Teru cần phải nhớ, dù gì đi nữa nơi đây vẫn có những tia sáng bao quanh, chúng mang màu của nắng, màu sắc đem lại sự sống

Và là những gì mà Teru yêu quý nhất

Là những gì tạo ra một Teru vì gia đình mình đến dường nào

Bữa tối kết thúc, bằng tiếng la hét khi người anh của nó chấm bài cho cậu nhóc được trên 60 điểm

_____U_____

Đó là một đêm trăng sáng, đẹp đẽ và lung linh trên nền trời màu đen thẳm. Minamoto Teru chưa thể ngủ lúc này, đôi bàn tay cứ lanh lẹ chuyền kí các chồng giấy trên bàn và nhập dữ liệu vào máy tính, chi ít, anh cũng phải làm điều này, nếu không ai biết được thằng nhóc bí ẩn số một lại rêu rao xấu gì liên quan tới anh với Kou nữa, có vẻ như đợt lão hóa toàn trường anh đã phạt quá nhẹ chăng ?

Đặt bút xuống, Teru ngả người ra sau rồi duỗi cơ cho thật thoải mái. Anh đứng lên, nhìn vòng quanh khắp căn phòng, với lấy một lọ màu nâu thẫm đang ở một góc xa trên bàn. Lọ trống không, và anh mệt mỏi thở dài ra. Lọ thuốc bổ cuối hết rồi

Mà không, chắc Kou sẽ cắt điểm tâm của anh nếu nó còn thấy anh sử dụng quá nhiều hay dựa dẫm quá mức vào mấy cái tạm thời này, Teru vò mạnh đầu khiến cho mái tóc rối tung cả lên, sau đó lại thẫn thờ hết hai phút để tĩnh tâm trong một căn phòng trống rỗng này. Anh nhẹ nhàng mở cửa, vì ở bên phòng kia, Kou vẫn còn đang ngủ. Xuống căn bếp và tự lấy cho mình một cốc nước để khiến bản thân mình tỉnh táo

Và rồi Teru lại nghĩ tới hình ảnh về một mặt trăng sáng rực rỡ đó

Điều đó tựa như một mục tiêu, là một điều mà màn trời đêm đang bảo vệ 

Và có vẻ như, nó giống với tâm trạng rối bời của người anh trai quá lố này

Đứng trước cửa phòng của em trai mình, người anh này khẽ đặt tay lên cửa, cảm giác thô ráp, có hơi sần sùi của gỗ, anh mỉm cười

- Ngủ ngon, Kou

Đó là một đêm trắng sáng, ánh trắng âm thầm bảo trợ và chúc phúc cho cả hai anh em

Có vẻ như, anh đã thấu hiểu vài phần cảm giác của Bí ẩn số 1 với Akane-san rồi

_____________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top