Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Em chỉ muốn quan tâm mình anh

Wonbin nhìn thấy hình ảnh chú khủng long cổ dài quen thuộc trên màn hình, tâm trạng của anh bỗng háo hức thấy lạ. Một đêm hè có gió mát, trăng thanh, ăn uống no say, tắm rửa sạch sẽ lại được ngồi trên giường nói chuyện với người mình yêu mến quả nhiên là một cảm giác yên bình khó diễn tả. Wonbin nhanh tay gõ vài chữ với Brachio.

Tokki Binnie: Nhóc ơi, em đang làm gì đó?

Brachio dường như chỉ đợi giây phút anh online, chưa tới vài giây đã nhắn lại ngay.

Brachio: Em vừa ăn tối xong. Anh đang làm gì vậy? Ngày hôm nay của anh thế nào?

Wonbin vừa đọc vừa tủm tỉm cười. Brachio dù cho có bận rộn đến đâu nhưng khi hai người nhắn tin với nhau vào cuối ngày, cậu luôn hỏi anh một câu "Ngày hôm nay của anh thế nào?". Không than vãn, cũng không kêu ca gì về bản thân mình mà cậu luôn lắng nghe câu chuyện của anh đầu tiên. Đây chính là điểm Wonbin thích nhất ở Brachio. Anh kéo chiếc chăn mỏng lên quá đầu gối rồi chọn tư thế thoải mái nhất bắt đầu đánh chữ.

Tokki Binnie: Trùng hợp vậy, anh cũng vừa đi ăn về. Hôm nay anh ăn thịt nướng, ngon lắm. Nếu sau này có dịp gặp nhau nhất định ăn sẽ đưa em đi ăn quán đó. Hôm nay anh còn tuyển sinh câu lạc bộ, kiếm được một nhóc con tài năng lắm nhé, nhất định câu lạc bộ của bọn anh năm nay sẽ càng bùng nổ hơn. Hôm nay anh cũng gặp mấy người bạn mới, trong đó có một cậu nhóc năm nhất rất đẹp trai.

Brachio: Đẹp trai như thế nào ạ? 

Tokki Binnie: Anh không biết diễn tả sao nữa. Chỉ là nhìn cậu ta rất ấm áp làm anh lại liên tưởng đến em. Anh nghĩ chắc chắn em ngoài đời cũng giống cậu ấy, dịu dàng và điềm đạm đúng không?

Brachio đang gõ văn bản nhưng rất nhanh đã xóa đi. Phải hai, ba phút sau cậu mới nhắn lại cho Wonbin.

Brachio: Em không đẹp trai, cũng không tốt tính đến thế đâu... Còn em hôm nay cũng bắt đầu nhập học rồi. Ước gì chúng ta được học cùng trường với nhau, anh nhỉ?

Wonbin cảm nhận được ngữ khí có phần buồn bã của Brachio liền lên tiếng an ủi:

Tokki Binnie: Không học cùng nhau thì cũng có sao. Chắc chắn sẽ có dịp chúng mình gặp nhau mà.

Dù nói vậy nhưng Wonbin biết ngày đó vẫn còn xa vời lắm. Hai người nhắn tin với nhau một lúc lâu rồi mới chào tạm biệt. Lúc Wonbin gập máy tính, cả phòng kí túc xá đã chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn bàn từ giường anh hắt ra và ánh sáng điện thoại mờ mờ từ phía Sungchan. Những người khác đã mơ màng chìm vào giấc ngủ từ lâu để chuẩn bị cho ngày đầu tiên trở lại với giảng đường. Wonbin ngáp dài cất máy tính rồi cũng nhắm mắt chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

---

Bảy giờ sáng, sân trường đã tấp nập sinh viên, Chanyoung cũng là một trong số những sinh viên năm nhất đầy bỡ ngỡ và háo hức bước chân vào giảng đường đại học. Không khí ở đây quả nhiên thoải mái và tự do hơn những ngày tháng ở trung học, cái cảm giác bí bách và áp bức gần như không còn hiện hữu. Chanyoung mở tin nhắn trong nhóm lớp lên, nhanh chóng xác định được nơi cần đến. Khi cậu bước vào, giảng đường đã có kha khá sinh viên, trong đó chưa đến một phần ba là nữ. Chanyoung tìm cho mình một chỗ khuất rồi ngồi xuống, lấy sách vở ra ngoan ngoãn ngồi nhìn mọi người tấp nập bước vào. Cậu lấy điện thoại, gửi đi một tin nhắn cho người bạn qua mạng Tokki Binnie.

Brachio: Chúc anh một ngày tốt lành! Anh à, hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học. Em lo lắng quá. 

Cậu mải nhắn tin mà không biết cách đó một dãy bàn, đám nữ sinh đang túm tụm lại với nhau lén lén lút lút giơ điện thoại chụp ảnh cậu. Mấy cô nàng đưa mắt nhìn nhau rồi nhấm nháy, thách nhau xem đứa nào dám xuống xin số điện thoại của cậu trước. Một người trong số đó giật lấy cây bút từ người bạn cùng bạn rồi hí húi viết một dòng chữ lên trang giấy, xé nó ra khỏi tập vở rồi gập lại. Cô nàng khều anh chàng bốn mắt ngồi dưới mình, hất hàm nói:

"Nhờ cậu chuyển giùm tôi cho người kia. Cảm ơn!".

Cậu trai mới lớn nhìn thấy cô nàng vô cùng yêu kiều trước mắt thì không thể dứt ra được, phải để nàng ta quát đến lần thứ ba mới giật mình luống cuống cầm lấy mẩu giấy. Cậu chàng cầm mẩu giấy trong tay, ánh mắt không che giấu được vẻ ghen tị với Chanyoung. Nếu mà không có đám con gái ngồi đằng sau đang nhìn cậu chòng chọc thì có lẽ cậu đã xé quách mẩu giấy này đi cho xong. Cậu ta vỗ vai Chanyoung, khi cậu quay lại thì không nói không rằng dí mẩu giấy đến chỗ cậu rồi chỉ tay ra phía sau. Chanyoung nhìn theo hướng ngón tay của người bạn ấy, chỉ thấy một nữ sinh viên buộc tóc đuôi gà, đôi mắt kẻ xếch lên trông khá cá tính đang vẫy tay với mình. Cậu nghiêng đầu mở mẩu giấy ra xem.

Chào cậu, mình là Lee Eunji. Rất vui được làm quen với cậu. Có thể cho mình xin số điện thoại được không?

Chanyoung nhướng mày nhìn mẩu giấy rồi lại ngẩng lên nhìn Lee Eunji. Cô nàng vẫn nhìn cậu mê mẩn. Chanyoung cảm thấy không thoải mái với kiểu làm quen bạo dạn này liền gập mẩu giấy lại để sang một bên rồi quay người tiếp tục nhìn lên bảng. Lee Eunji phía sau thấy Chanyoung không có lấy một chút quan tâm mình thì trợn mắt nhìn đông tây. Một người khác dường như là bạn thân của cô nàng khó chịu kêu lên:

"Đến như cậu mà cũng có người từ chối?".

Eunji quắc mắt khiến cô bạn lập tức ngậm chặt miệng. Cô xoay xoay bút trong tay, hứ một tiếng rồi cầm điện thoại lên lướt mạng, lầm bầm nói:

"Để rồi xem".

Chanyoung kết thúc tiết học đầu tiên thì nhận được tin nhắn từ Sungchan hẹn chiều nay ba giờ sẽ họp đội bóng rổ. Chiều nay cũng không có tiết học gì, cậu vui vẻ xách ba lô lên, trước khi đi cậu còn tiện tay vo mẩu giấy mà Eunji gửi mình rồi vứt vào thùng rác. 

Sân bóng rổ mỗi buổi chiều không chỉ xuất hiện những thành viên của đội bóng mà còn xuất hiện những cô thiếu nữ tò mò vây xung quanh. Khi Chanyoung xuất hiện, rất nhiều cô gái đã chuyển ánh mắt từ sân bóng lên người cậu một cách rất tự nhiên khiến cậu rất ngượng ngùng. Sungchan và Eunseok thấy điệu bộ lúng túng của Chanyoung thì nhìn nhau cười, đứa nhóc này nhất định phải được rèn luyện nhiều hơn. Vì chưa có đồng phục chính thức, Chanyoung thay bộ đồng phục bóng rổ thời cấp ba của mình rồi bắt đầu vào sân. Dù đã một thời gian mải học không chơi bóng nhưng kĩ năng cơ bản của cậu vẫn rất tốt, vượt qua nhiều đối thủ để dễ dàng đưa bóng vào rổ. Eunseok đứng một bên nhìn đàn em thể hiện rồi gật gù vỗ tay. Sungchan huých tay anh nói nhỏ:

"Thằng nhóc Chanyoung này được đấy, có tố chất lắm". 

Eunseok cũng đồng tình với anh bạn đội trưởng, thầm nghĩ nếu đứa nhỏ này được đi theo con đường thể thao chuyên nghiệp thì sẽ còn biểu hiện tốt hơn nhiều. Trong lúc hai người anh lớn còn đang đứng quan sát đám tân sinh viên, phía sau lưng Eunseok, Shotaro âm thầm kéo tay Wonbin vào sân bóng rổ. Wonbin giằng tay cậu ra, nghiến răng nói:

"Mày đưa tao tới đây làm gì? Ông đây đang ngủ trưa ngon giấc". 

Shotaro tủm tỉm cười rồi bá vai Wonbin như muốn nói rằng làm ơn chiều tao một lần. Khi Wonbin nhìn thấy Sungchan đang đứng ở một góc sân thì hiểu ra tâm ý của cậu bạn thân, anh liền bĩu môi lườm nguýt. Không hiểu Shotaro đã chuẩn bị ở đâu hai chai nước rồi đưa một chai cho Wonbin. Wonbin lắc lắc cái chai khó hiểu nhìn Shotaro. Shotaro giải thích:

"Mày đúng là không biết gì cả. Sau khi chơi bóng rổ xong, thường thì người ta sẽ đưa nước cho người mình thích". 

Wonbin bày ra vẻ mặt khó coi, trả treo lại:

"Chỉ có bọn con gái mới làm trò ấy". 

Shotaro không thèm để ý đến anh nữa, chăm chú ngồi ngắm Sungchan bắt đầu cởi áo bước vào sân. Đám con gái xung quanh hú hét không ngừng khiến lỗ tai Wonbin như muốn nổ tung, Shotaro cũng hùa theo nhảy cẫng lên khiến anh cảm thấy vừa ngại vừa buồn cười. Lần này Wonbin mới để ý trong sân có cả Chanyoung. Mái tóc dài che trán của cậu ta đã được vuốt gọn, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cùng ánh mắt kiên định của cậu khiến Wonbin không khỏi cảm thán, đẹp trai quá! Vòng này Chanyoung sẽ trực tiếp đấu với Sungchan, chỉ riêng nhan sắc của hai người cũng khiến không ít nữ sinh xuýt xoa cảm thán. Wonbin cảm thấy hình như số lượng người tới chiêm ngưỡng màn đấu sức này ngày càng đông khiến anh muốn thoát ra ngoài cũng không được. Wonbin bất lực chấp nhận bị chèn ép giữa đám đông, tâm trí chỉ muốn nhanh chóng được về kí túc xá nghỉ ngơi. 

Trận đấu giữa đội trưởng và tân binh diễn ra kịch tính vô cùng khiến cho người không hiểu gì về bóng rổ như Wonbin cũng phải theo dõi một cách thích thú. Chanyoung cứ có bóng là lại bị Sungchan cướp được, có lúc tưởng như Sungchan đã thắng thì lại bị Chanyoung lật ngược thế cờ, mọi người bị xoay như chong chóng cứ đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác. Wonbin nhìn mọi người xung quanh chụp ảnh quay phim lại cũng không kìm được mà lấy điện thoại ra. Hình ảnh Chanyoung được thu vào màn hình điện thoại của anh trông giống như trong những bộ phim điện ảnh Hongkong mà Wonbin từng xem hồi nhỏ. Đây chính là kiểu nam chính ngôn tình mà mọi người hay truyền tai nhau sao? Lúc này, Wonbin hình như thấy Chanyoung quay sang phía mình, anh liền ngẩng đầu nhìn lên. Thực sự Chanyoung đang nhìn về phía anh, đôi mắt mở to, trong sáng như sao sa trong một giây phút đã lưu luyến dừng lại ở phía Wonbin. Điều này khiến cậu mất tập trung trong phút chốc, quả bóng màu cam trên tay liền bị Sungchan cướp lấy.

"Jung Sungchan thắng!".

Eunseok huýt còi rồi hô to, những người đứng xem một nửa thì vỗ tay cổ vũ trong đó có Shotaro, một nửa thì ỉu xìu nuối tiếc cho biểu hiện xuất sắc của Chanyoung. Sungchan vắt khăn lau mồ hôi lên vai, bước tới bên cạnh Chanyoung khen ngợi:

"Em làm tốt lắm! Đã rất lâu rồi anh mới gặp được một đối thủ xứng tầm như vậy".

"Vậy người trước đó là ai ạ?". Chanyoung vừa thở vừa hỏi.

Sungchan hất đầu về phía Eunseok. Nhìn Eunseok, anh nhớ lại quá khứ huy hoàng mà anh ấy đã trải qua. Hai người vốn là bạn hàng xóm, cùng nhau học từ tiểu học cho tới tận bây giờ, thân nhau còn hơn anh em ruột thịt. Sungchan biết Eunseok vô cùng đam mê trở thành vận động viên bóng rổ, đến nỗi trong suốt mười năm ròng rã, cứ năm giờ sáng anh lại thức dậy tập bóng hai tiếng đồng hồ không kể mưa hay nắng. Sungchan thở dài, nếu như không có vụ tai nạn ngày hôm đó khiến Eunseok không thể theo nghiệp thể thao được nữa thì tương lai của anh đã rộng mở biết bao. Chanyoung nhìn thấy sự nuối tiếc trong ánh mắt của Sungchan thì không hỏi thêm gì nữa, quay đầu đã thấy Wonbin và Shotaro đi lại phía mình. Shotaro ngượng ngập đưa chai nước cho Sungchan khiến anh ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy rồi vui vẻ uống. Wonbin thì giấu chai nước sau lưng, phân vân không biết có nên đưa nó cho Chanyoung không vì anh luôn quan niệm trò vô bổ này chỉ có đàn bà con gái mới làm. 

"Anh có nước không? Em khát quá". 

Chanyoung mở lời, ánh mắt vẫn dán lên người Wonbin. Lúc này anh mới lúng túng đưa chai nước ra trước mặt Chanyoung, cậu tủm tỉm nhận lấy. Wonbin muốn khen ngợi Chanyoung nhưng không biết phải mở lời thế nào, thành ra càng khiến không khí giữa hai người trở nên khó nói. Chanyoung bóp chặt chai nước trong tay, gãi đầu gãi tai nhìn xuống đất. Wonbin cảm thấy cứ thế này mãi thì cũng không ổn nên chào:

"Thôi, anh về kí túc xá đây. Hôm nay em chơi tốt lắm, cứ thế phát huy nhé!".

Wonbin định kéo Shotaro muốn rời đi thì tay phải anh đã bị Chanyoung nắm chặt. Cậu bối rối nhìn thẳng vào mắt anh:

"Anh Wonbin, anh có thể cho em xin số điện thoại được không?". 

Wonbin ngơ người, đây là lần đầu tiên anh được người khác chủ động xin số điện thoại ngoại trừ giáo viên cũ. Tình huống này là gì đây, có nên cho không? Wonbin nhìn sang Shotaro cầu cứu nhưng chỉ thấy cậu ta đang hỉ hả với Sungchan chuyện gì đó, hai người cười với nhau rất tươi. Hay quá, bạn bè hoạn nạn có nhau ghê! Wonbin mắng thầm trong lòng. Wonbin nghĩ trong tình huống này nếu từ chối thì quá khiếm nhã, cũng chỉ là một dãy số thôi mà, cho cậu ta xong cũng chắc gì đã liên lạc với nhau. Anh nghĩ tích cực rằng Chanyoung chỉ muốn xin số xã giao mà thôi, dù gì hai người cũng mới làm quen tối hôm qua mà. Nghĩ đến đây, Wonbin bảo Chanyoung cầm điện thoại mà lưu số mình vào. Chanyoung sau khi lưu còn cẩn thận kiểm tra lại dãy số tới hai lần khiến Wonbin phì cười. Nụ cười của anh dường như rất thu hút đối với hậu bối Chanyoung, khiến cậu lại phải ngẩng lên ngây người nhìn ngắm. 

"Nếu không còn chuyện gì thì em cũng về nghỉ ngơi đi. Gặp lại sau". 

Wonbin giơ ngón tay cái với Chanyoung thay lời chào rồi bất lực kéo cậu bạn Shotaro còn đang chìm đắm trong cuộc trò chuyện với Sungchan đi. Chanyoung nhìn vào số điện thoại của Wonbin, thái độ giống như vừa đạt được thành tựu gì lớn lao lắm, miệng đọc đi đọc lại từng con số như muốn khắc ghi tận sâu trong tâm can. 

---

Wonbin về đến phòng, thở hắt ra một hơi rồi bật quạt số lớn nhất, điều hòa cũng chỉnh về mức mười chín độ. Sohee tầng trên vẫn đang ngủ nhưng vẫn cảm nhận được không khí lạnh bất chợt liền kéo chăn trùm kín đầu. Wonbin thoải mái nằm dài ra giường, tự nhủ rằng tại sao người ta lại thích kéo nhau tới sân bóng tới vậy, một nơi vừa ồn ào, vừa nóng nực lại còn đầy mùi người thì có gì thú vị? Có lẽ họ đến vì ở đó có người mà họ muốn gặp, giống như Shotaro muốn gặp Sungchan vậy. Nhớ tới trận bóng vừa xong, Wonbin lật người nằm úp xuống, hai chân vung vẩy trên không vui vẻ mở tin nhắn lên. Anh gửi đoạn video quay cảnh Chanyoung chơi bóng ngày hôm nay cho Brachio.

Tokki Binnie: Cậu bạn năm nhất hôm qua anh kể cho em nè. Có phải là rất đẹp trai không? Mà cậu ta chơi bóng cũng cừ lắm.

Brachio: Ghen tỵ quá... Anh thực sự thích kiểu người như cậu ấy sao?

Wonbin khịt mũi, thích là sao chứ? Anh chỉ là thấy Chanyoung khá ngầu chứ không hề có cảm giác gì khác. Không phải từ thích là chỉ dành cho tình cảm nam nữ hay sao? 

Tokki Binnie: Không, anh không thích cậu ta. 

Người bên kia im lặng, tầm năm phút sau thì offline. Wonbin không hiểu sao hôm nay Brachio lại đột ngột offline ngang như vậy, anh thở dài định đặt điện thoại sang một bên thì lại có tiếng chuông đổ dồn. Sohee bị tiếng chuông làm cho thức giấc lên kêu lên một thứ ngôn ngữ không xác định, Wonbin giật bắn mình nhanh tay ấn nút tắt tiếng. Anh nhìn vào dãy số lạ, đắn đo vài giây mới bắt máy. Bên kia có giọng nói rất êm tai vang lên.

"Có phải số của anh Wonbin không ạ?".

"Vâng, là tôi đây. Ai thế ạ?".

"Em... Chanyoung đây ạ". 

Wonbin à lên một tiếng rồi lại không biết nói gì. Không khí lại rơi vào im lặng. Cuối cùng anh cũng cố rặn ra một câu xã giao.

"Ừm... Để anh lưu số này của em nhé".

"Dạ... Em muốn gọi để hỏi xem hôm nay anh có ổn không. Sân bóng nóng như thế, em lo anh mệt".

"Anh không sao, không sao". Wonbin cười hì hì. Chanyoung dường như ở bên kia cũng cười. Cậu nói có lẽ anh muốn nghỉ ngơi nên không làm phiền nữa, Wonbin cũng mong nhanh chóng thoát khỏi cuộc đối thoại kì lạ này nên cũng giả bộ mình đang đau đầu. Sau khi cúp máy, anh lại nằm ườn ra giường, đốm sáng xanh trên tài khoản của Brachio vẫn im lìm. Anh cầm điện thoại xem lại đoạn video mình quay Chanyoung, cơ thể rắn rỏi cao lớn, nước da màu đồng nhạt cùng gương mặt hài hòa đó bảo sao khiến cho lũ con gái ngày hôm nay phát cuồng lên. Đến như Wonbin khi xem lại đoạn video còn phải hài lòng mỉm cười. Wonbin xem đi xem lại mấy lần, nhất là đoạn Chanyoung không biết vô tình hay hữu ý mà nhìn thẳng vào camera của anh. Ánh mắt này thật khó diễn tả, giống như Chanyoung nhìn thấy một vật quý giá nào đó vậy. 

Trong khi Wonbin còn đang nghịch điện thoại, Eunseok và Sungchan đã trở về. Mùi mồ hôi trên cơ thể hai người khiến Wonbin cau mày cằn nhằn. Sungchan cười hề hề rồi cố tình đi tới dí sát vào người anh làm anh phải vùng dậy đập cho anh một cái. Sungchan xoa cằm:

"Đau đầu mà sao vẫn khỏe gớm nhỉ?".

Wonbin ngơ ngác:

"Hả? Ai đau đầu cơ?".

Sungchan đặt túi thuốc lên mặt bàn rồi nói với Wonbin:

"Không phải là em nói với Chanyoung rằng em bị đau đầu sao? Nó lo cuống lên bắt bọn anh phải chờ ở sân bóng cả mười lăm phút để đi mua thuốc cho em đây này".

Wonbin dở khóc dở cười, không ngờ câu nói dối của mình lại khiến cậu ta tin là thật. Lee Chanyoung ngốc, Wonbin nhìn túi thuốc cảm thán. Anh đàn cầm điện thoại nhắn tin cho cậu.

"Cảm ơn em, anh nhận được thuốc rồi".

Ở bên dãy nhà đối diện, Shotaro vừa tắm xong. Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Chanyoung đang ngồi ôm điện thoại, khóe miệng cong lên như trăng khuyết tạo thành một nụ cười rất hạnh phúc. Shotaro thầm nghĩ thằng nhóc này ghê gớm thật, mới nhập học mà đã có bạn gái, hay là bạn gái nó quen từ hồi còn học cấp ba? Shotaro ngồi xuống giường nhưng vẫn chăm chú nhìn biểu hiện trên gương mặt Chanyoung cùng cách cậu nhắn tin nhoay nhoáy. Cuối cùng cậu đi tới kết luận, thằng nhóc Chanyoung này thực sự đang yêu rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top