Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc lại chap trước tí: Futaba đã được Kou "giải vây" ở căn tin trường trước sự hiểu lầm của mọi người. Sau đó, cô đã có một cuộc nói chuyện với mối tình đầu của mình. Khi ấy, cô đã nhận mọi thứ đã khác xưa quá nhiều và điều họ quay trở lại với nhau đã là không thể rồi. 

Mọi người đón đọc tiếp nhé!!

____________________________________

Chie-chan: Futaba, hôm nay cậu lại mang cơm hộp nữa à!?

Futaba; Ừ! Thật khó khăn khi đi xuống căn tin và mua thức ăn.

Asumi: Ý cậu là....cái dì đó sao!? Tớ nghĩ dì ấy cũng quên mặt cậu rồi. À! Nói đến đây thì...lúc đó có một cậu bạn đã giải vây cho cậu đó, ở căn tin á.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, sau vụ ở căn tin hôm bữa thì mấy bữa nay ngày nào Futaba cũng mang theo bento cả. Lý do thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ. Asumi, Chie và Futaba đã xếp ba chiếc bàn chỗ gần bàn giáo viên lại ngồi ăn. Và bây giờ họ đang ôn lại chuyện cũ "hôm căn tin".

Asumi: Tớ nghĩ bạn ấy ở lớp nâng cao đặc biệt đó.

Câu nói của Asumi như sét đánh ngang tai Futaba vậy. Đối với cô tin đó thực sự rất sốc. Vì ai mà ngờ được Tanaka-kun hiền lành, ấm áp ngày nào hiện giờ đang học ở lớp nâng cao đặc biệt-lớp học những chương trình nâng cao với cái tính cách khó ưa đó chứ.

Futaba há hốc mồm, nghĩ: NÂNG CAO ĐẶC BIỆT!?

Chie-chan: Những bạn ở lớp nâng cao đặc biệt đều học ở trình độ khác chúng ta đúng không? Tớ ít khi thấy bọn họ ở hành lang chúng mình đó.

Futaba đau khổ nghĩ:...Có lẽ cậu ấy hành động tệ đến mức quên bản thân ngày xưa dịu dàng như thế nào.

....Là mối tình đầu của mình...nhưng...đã trở thành một người tàn bạo khi chúng gặp lại nhau.

_Tưởng tượng của Futaba_

Kou: Hử!? Tớ không quan tâm. Không phải chuyện mà tớ phải xía vô~~~

_Kết thúc tưởng tượng_

..Hoàn toàn quá bất ngờ mà. Mình nghĩ chúng mình sẽ chẳng bao giờ được như trước đây nữa. Sao cũng được. Mình đã có Chie-chan và Asumi-chan làm bạn. Họ luôn ở đây với mình mà.

Quá búc xúc khi nghĩ đến những chuyện đó, Futaba vừa ăn ngấu nghiến vừa liến thoáng suy nghĩ

Asumi: Nhưng tụi mình cũng thật may mắn khi nhìn thấy cậu ấy vào lúc đó hén.

Asumi đã kéo Futaba ra khỏi vòng suy nghĩ tự kỉ kia.

Futaba: CHẲNG CÓ VUI VẺ GÌ HẾT Á! Asumi và Chie-chan thậm chí còn nghi ngờ mình vào lúc đó nữa.

Chie-chan: Thôi, rồi rồi, xin lỗi mà.

Futaba chỉ buộc miệng nói ra câu đó thôi nhưng chính câu nói đó lại làm cô nhớ đến khuôn mặt kia và cuộc nói chuyện với hắn.

Nhớ đến là chỉ khiến cô bất an và bực mình. Muốn xóa hình ảnh đó cô cứ lấy tay quơ quơ cho hình ảnh kia biến mất

Futaba nghĩ: Uầy, biến đi! Biến đi!

Trên tay cô lúc đó là đôi đũa nên hình ảnh chúng ta có thể thấy là cô đang quơ đũa loạn xạ trên không trung.

 Điều đó làm Asumi không hề hài lòng tí nào nên cô liền nhắc nhở Futaba.

Chie-chan: Làm gì vậy, Futaba?

Asumi: Futaba, đừng có mà quơ đũa loạn xạ như vậy chứ!

Chie-chan: Cậu có biết bạn đó không? Tớ thấy có vẻ như vậy đó.

Câu nói của Chie-chan thật có công lực, nó đã xua cái hình ảnh đáng ghét đó khỏi đầu Futaba. \

Futaba: À...Chúng mình học chung trường cấp II nhưng sau đó cậu ấy đột ngột chuyển đi.

Asumi và chie cùng đồng thanh: À...ra là vậy.

Futaba: Ừm......

Cuộc trò chuyện trở nên không tí cảm xúc và hời hợt nhanh chóng trôi qua. Và để cho bầu không khí không trở nên quá yên ắng, Chie lên tiếng đổi chủ đề ngay lập tức.

Chie: À...Asumi, cậu có tham gia bữa tiệc nào khác không?

Asumi: Hả!?..À..À Để coi đã.

Futaba:....

Trong cuộc trò chuyện mà mình khó có thể xen vào đó đã khiến Futaba phải im lặng. Chính sự im lặng đó đã đẩy cô vào dòng suy nghĩ của bản thân lần nữa.

Futaba lặng thầm suy nghĩ: Người đó...Mình đã sai lầm khi nghĩ người đó vẫn còn là mối tình đầu của mình....Những gì mình nghĩ..Nói cho mình biết rằng mình không thể nói với họ.

Khi cô vừa nghĩ vậy thì hình ảnh của Kou lại lần nữa hiên ra đầy chế giễu.

Một lần nữa cái hành động quơ đũa lung tung lại được tiếp diễn vì "mối tình đầu" của cô. Và kèm theo cái hành động đó chắc chắn là sẽ có sự nhắc nhở của Asumi.

Futaba vừa quơ tay loạn xạ vừa nghĩ: Uầy, đã nói là...mau đi đi rồi mà.

Asumi: Futaba, chẳng phải tớ đã nói với cậu là không được quơ đũa như thế rồi sao?

-Ồ,Makita.

Chính cái tên được xướng lên đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của cái cô gái đang ở trong lớp nhưng không phải Futaba, chắc chắn rồi vì cô đang rất bận bịu với hộp bento của mình và cái tên "mối tình đầu" cứ liên tục hiện lên trong đầu. Những tia nhìn đó bất thình hướng theo tiếng động đến cửa ra vào, và nơi đó, có hai bạn nam đang vào lớp thì thấy Makita đi ra với hộp bento của cô nhưng vì việc đó đã được lặp lại nhiều lần đến tận thời điểm này khiến một bạn không khỏi tò mò và hỏi:

- Cậu cũng không ăn trưa trong lớp hôm nay sao? Cậu thường hay ăn ở chỗ khác đúng không?

Makita: Ừm, tớ thích ra ngoài ăn hơn vì có bạn khác lớp ăn cùng.

- Nhưng chẳng phải bên ngoài rất lạnh sao?

Makita: Tớ ổn mà. Tớ thấy vui lắm vì tụi tớ cứ như đang đi cắm trại vậy.

Cuộc trò chuyện giữa bọn họ làm những ánh mắt dõi theo (hay nói là những người trong hội tẩy chay Makita) phải mặt mày biến sắc. Còn trong khi đó, dường như Futaba đã quên đi được những hình ảnh đáng ghét kia và bắt đầu thưởng thức lại bữa ăn một cách ngon lành.

Và cuộc trò chuyện giữa hai bạn nam và Makita cũng nhanh chóng kết thúc. Makita cũng đi ra ngoài còn 2 bạn kia cũng vào lớp nhưng có vẻ cuộc nói chuyện về Makita vẫn còn vương vấn nơi hai cậu bạn kia.

- Wow, Makita quả thật rất dễ thương.

- Cậu ấy giống như có thể làm chúng ta thoải mái. Cậu có thấy hộp bento bé bé xinh xinh của cậu ấy không?

....

Và cuộc nói chuyện với chủ đề là: Makita đã lọt vào tai bọn con gái, nhất là Chie và Asumi. Họ bắt đầu bàn tán:

Asumi: Không thể nào.....Maikta Yuuri đó...cậu ấy sẽ không bao giờ hòa hợp được với chúng ta. Cậu ấy làm tớ phát cáu.

Chie: Có rất nhiều con trai thích con gái mang lại sự dễ thương cho họ. Haizzz~Họ đúng là chẳng hiểu con gái gì cả.

Trong khi hai cô bạn của mình còn bận "nói xấu" Maikta thì Futaba đã nhanh chóng chén sạch hộp bento một cách ngon lành. Và cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn với không bất kì sự nhúng tay nào của Futaba. Nhưng cuộc trò chuyện nào thì cũng phải có hồi kết của nó, cuộc nói chuyện của Chie và Asumi cũng vậy. Cánh cửa lớp được mở ra một cách dứt khoát và mạnh mẽ đã cắt ngang cuộc nói chuyện đó. Người hiện ra sau cánh cửa chính là thầy giáo của họ.

Sensei (thầy): Này, cả lớp. Thầy đã chấm xong tập của các em rồi đó, nên hãy đến phòng giáo viên và đem vô lớp đi.

Câu nói đó của thầy làm Futaba như vừa nhớ ra gì đó và quay phắt sang góc nhỏ bên trái bảng nhìn, và tên cô hiện hữu nơi đó.

Futaba: Ôi, hôm nay đến lượt mình đúng không?

  Thế có nghĩa là hôm nay cô trực và nhiệm vụ mang đống tập đó về lớp là của cô. Lớp đông nên chồng tập chắc chắn nhiều và nặng, vì thế cô quay sang cầu cứu hai cô bạn. Nhưng học chỉ toàn viện các cớ thôi.

Asumi: Ôi, chúc may mắn nhé Futaba. Cẩn thận nhé!

Chie: Tụi tớ phải ăn mau trước khi giờ học bắt đầu nên xin lỗi nhé, tụi tớ không thể đi cùng cậu được.

Futaba nhìn mấy câu xin lỗi và lời viện cớ hời hợt của bạn mà bó tay, nghĩ: không muốn đi thì nói đại cho rồi.

Vì chuyện này mà cô lại nhớ đến câu nói của Kou nên chính cô cũng phải viện cớ hộ cho lũ bạn.

Futaba khá chán nản suy nghĩ: Mình ổn mà, mình không để bụng chuyện đó đâu. Miễn là không bị cho ra rìa thì sao cũng được.

Khi cô vừa bước ra khỏi cửa để đi theo hành lang băng qua sân trường qua dãy bên kia của trường để vào phòng giáo viên một luồng gió lạnh buốt da người thổi qua khiến cô phải run lên.

Futaba: Ôi trời! Đến tháng 3 rồi mà gió vẫn còn rét quá đi mất.

Câu nói vừa dứt khỏi miệng cô thì có một chiếc khăn màu trắng, chấm bi nhiều màu bị thổi bay vào mặt cô. Vừa ngay sau đó, có một giọng nói nghe có vẻ quen quen cất lên.

- Á!

Để thỏa mãn trí tò mò về người mà cô có cảm giác quen thuộc đó, cô thốao tác nhanh nhẹn lấy khăn xuống và nhìn theo hướng của giọng nói. Và...A, đó là Makita. Cô bạn ấy vẫn ngồi cái bàn ăn nơi sân trường mặc dầu trời rất lạnh.

Makita: Thành thật xin lỗi!

Futaba cầm chiếc khăn tay đi về phía Makita và đưa cho.

Futaba: Đây nè. Cậu nên ăn ở trong lớp. Khi mà thời tiết như thế này thì cậu phải chú ý chớ.

Makita: Cảm ơn. À, nhưng khi mặt trời lặn thì tớ có cảm giác rất ấm áp và dễ chịu, đó là lý do vì sao tớ luôn ra đây ăn.

Vừa nghe xong lý lẽ của Makita, cô đã liền phản bác ngay. Thời tiết bây giờ tuy là đã tháng 3 nhưng không khí vẫn rất lạnh, gió thổi thành nhiều đợt và rét vô cùng. Cho dù mặt trời có lên đi nữa thì vấn đề ấm áp trong thời tiết như thế này là khó có thể xảy ra.

Futaba: KHÔNG THỂ NÀO! Hôm nay lạnh như băng vậy.

Nghe thế, Makita liền phì cười. Đó giờ cô đưa ra rất nhiều lý do để ăn riêng nhưng chưa có ai đủ quan tâm đến cô để mà phản bác lại và nói chuyện với cô chân tình như thế.

Makita: He he he....À, đúng rồi.

Cô cho tay vào túi váy, lục lọi, tìm một thứ gì đấy. Và nhanh nhẹn vô cùng cô lôi ra một cái móc khóa có hình con thú rất dễ thương, trong chốc lát, Futaba đã nhận ra đó là cái móc khóa điện thoại của Makita mà hôm bữa cô có đứng mân mê nó một lúc.

Makita: Tớ muốn đưa cho cậu cái này.

Futaba: Hả?

Makita: Tớ thấy lần trước cậu có vẻ thích nó.

Futaba: Hả...Nhưng...

Makita: Không sao đâu. Bữa đó tớ đi mua đến hai con lận nên cho cậu một con.

Futaba: C..Cảm ơn cậu.

Khi Makita đưa cho Futaba cái móc khóa kia thì tay hai người họ có chạm nhau khiến Futaba cảm nhận được cái buốt lạnh ở bàn tay cô bạn.

Futaba nghĩ: Wow, tay của cậu ấy cũng lạnh cóng nữa......À mà phải rồi, chẳng phải cậu ấy nói là ăn chung với một người bạn khác lớp ở đây sao?

Khi chợt nhớ đến cuộc hội thoại khi nãy giữa Makita và hai bạn nam trong lớp, cô chợt thấy vấn đề đang có chút lạ lạ. Makita tiếp tục nói chuyện với cô khiến cô không thể suy nghĩ linh tinh những thứ khác được nữa.

Makita: Cảm ơn vì đã nói chuyện với tớ hôm trước và cả hôm nay nữa.

Câu cảm ơn ngộ nghĩnh của Makita làm cô phải ngước mặt nhìn cô thờ thẫn. Makita vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện giữa cô và Futaba.

Makita: Tớ biết rất rõ là tớ luôn tỏ ra dễ thương trước mặt các bạn nam....Thậm chí tớ đã làm phiền mọi người. Tớ chỉ làm ra vẻ kiêu căng vì tớ luôn cảm thấy căng thẳng khi nói chuyện với họ. Vì tớ quá e dè cho nên....Nhưng tớ đã nghe các bạn nam khen tớ dễ thương và tớ cũng muốn họ nghĩ như vậy. Dù sao thì họ cũng đâu có nguy hiểm.

Khi Makita nói đến đây, Futaba đã nhận ra được sự khác nhau giữa mình và cô bạn này là Futaba rất ghét con trai trong khi Makita lại nghĩ con trai không hề nguy hiểm mà còn muốn tỏ ra dễ thương trước mặt bọn họ nữa.

Futaba nghĩ: Hmm...Mình thì mình không thích như vậy.

Makita: Kể cả khi những người khác cũng tỏ ra dễ thương và cố làm sao để vừa mắt người khác. Vậy thì tớ làm vẻ dễ thương và còn họ thì sao? Khác nhau chỗ nào chứ?

Câu hỏi của cô làm cho Futaba có một chút khó xử và ngập ngừng nhưng rồi Futaba cũng nói câu trả lời theo quan niệm và ý kiến của mình.

Futaba:....Đó là...Nếu cậu muốn để lại ấn tượng tốt đối với các bạn nam, chẳng phải điều đó có hơi...

Nói tới đây tự dưng cô chợt nhận ra bản thân cũng đang giống Makita mà ngược lại một chút là cô chỉ muốn để lại ấn tượng tốt đối với con gái.

Futaba đóng băng suy nghĩ: Hả!? Chẳng phải mình cũng đang ở trạng thái khó xử giống cậu ấy sao...?

Makita: Ừm...Mỗi người khác nhau đều có những hoàn cảnh khác nhau nên tớ không phủ nhận chuyện mọi người cảm thấy phiền phức về con người tớ...Nhưng để đánh đổi những cảm xúc tiêu cực, tớ chỉ muốn làm con người mà tớ yêu nhất thôi.

Câu nói đó của Makita đã làm Futaba phải suy nghĩ: Cử chỉ của cậu ấy thật nhẹ nhàng khi nói ra những lời đó như cậu ấy biết chính xác mình muốn gì...Nhưng..nó không có nghĩa là cậu ấy cảm thấy ổn khi bị tẩy chay.

Nghĩ vậy mặt cô cũng có phần xịu xuống, có lẽ vì buồn giùm phần cô bạn. Rồi, cô lấy trong túi ra một miếng giữ ấm và đặt xuống bàn.

Futaba: Đây miếng giữ ấm. Cảm ơn vì móc khóa hình con thỏ lúc nãy.

Rồi cô đi nhưng vẫn ngoảnh mặt lại, giơ cao con thỏ đang cầm trên tay cho Makita thấy và nói lớn câu cảm ơn lần nữa...Makita vẫn cứ nhìn theo cô, cô bạn cầm miếng giữ ấm áp lên mặt cười đầy cảm ơn chân thành.

Vừa rảo bước trên hành lang cô vừa ngẫm nghĩ: Mình nghĩ là phiên bản trái ngược hoàn toàn với những hành động lúc nào cũng tỏ ra dễ thương. Hm...

- Này, em có nghe anh nói hết không vậy?

Lúc đi gần đến phòng giáo viên thì cô có nghe tiếng nói lớn ngoài hành lang nên cũng tò mò nhìn thử...

- Vâng, đang nghe đây này.

- Chẳng phải anh đã nói với em là phải kéo thành tích của mình lên cao trong kì thi này sao? Vậy thì thành tích như vậy là sao hả?

Futaba nghĩ: A...là Tanaka-kun và..Tanaka-sensei.

Tuy là đã xác định được giọng nói của ai rồi nhưng như có gì đó kéo cô đứng lại nhìn thêm chút nữa thay vì vào phòng giáo viên. Chính cái ánh mắt nhìn chằm chằm của cô đã làm Kou để ý.

Nhìn thấy cô là cậu liền tạo ngay một khoảng cách với ánh mắt lạnh lùng.

Kou: Cậu đang nhìn cái gì vậy hả?

Câu nói của Kou làm Futaba giật thót như thể vừa làm gì đó sai trái lắm vậy.

Tuy biết là đã bị phát hiện nhưng vẫn để biện minh cho hành động của mình cô nói như hét lên rồi vào phòng giáo viên đóng cửa cái RẦM.

Futaba: Mình đâu có nhì đâu chớ.

Cho dù là cô có nói thì sự thật là Kou đã biết tỏng là "Cô ấy thật sự là có nhìn."

Chính vì sự ồn ào của cô mà khi vào tới phòng giáo viên, cô đã bị thầy giáo khiển trách.

Sensei: Yoshioka, đừng có làm ồn khi em bước vào phòng giáo viên như thế.

Futaba: Vâng, em xin lỗi ạ.

Sau đó, cô lấy chồng tập nhưng nào ngờ nó còn nặng hơn cả những gì cô nghĩ nữa. Cô không đủ sức khiêng bằng một tay nên cô phải ôm bằng cả hai tay....Mà thế thì tay đâu mà mở cửa.

Futaba: A!...Làm sao để mở cửa bây giờ.

Tuy là phải bưng chồng tập nặng đến mức không có tay để mở cửa mà phải dùng chân nhưng đầu óc cô lại miên man nghĩ linh ta linh tinh.

Futaba nghĩ: À thì..nói về sự thô lỗ của con gái thì....

Vừa mở được cách cửa (bằng chân) thì cô đã phải đụng mặt với Kou.

Nhìn thấy Kou là cô thó vía ngay, chẳng hiểu sao xui thế nhờ, toàn gặp những gì mình không muốn gặp không à. Nhưng cô đã nhanh chóng chuyển từ khuôn mặt hoàn hồn sang khuôn mặt "cần sự giúp đỡ". Mà có vẻ Kou cũng chẳng quan tâm mấy, cậu chỉ nhìn cô, cười và quăng vào mặt cô một câu giống như thấu hiểu cô nhưng chẳng giúp cô đâu.

( xem từ phải sang trái nhé! )

Kou: Làm một mình thì có vẻ nặng với cậu nhỉ. Vậy là những người bạn mà cậu yêu quý không hề giúp cậu những việc nhỏ nhặt này à?

Futaba: Vậy thì nếu đã biết thế thì sao cậu còn không chịu giúp tớ một tay?

Kou: Hả!? À, tớ không muốn. Tớ phải lên lầu.

Cuộc nói chuyện "giằng co" của cặp tình nhân trẻ này liền bị ngắt ngang khi Tanaka-sensei lên tiếng.

Tanaka-sensei: KOU!

Kou: Haizz, phiền quá! Đi trước đây.

Futaba: Á, vậy cậu thật sự không muốn giúp chứ gì!? Cái gì thế này!?

Futaba thật sự khá giận Kou vì dám thấy "một cô gái yếu đuối làm việc nặng" mà không giúp. Đến cả Tanaka-sensei cũng bó tay nữa mà.

Tanaka-sensei: Haizz. Trời ạ, cái thằng nhóc này.

Nói nhỏ vậy xong, thầy liền quay sang Futaba và nói với giọng rất nhỏ nhẹ và có lỗi. Cứ như người làm Futaba giận hồi nãy là thầy chứ không phải là Kou nữa.

Tanaka-sensei: Thầy xin lỗi, thằng nhóc đó.....

Cách thầy nói khiến Futaba rất băn khoăn.

Futaba nghĩ: Hơ, tại sao Tanaka-sensei lại phải xin lỗi?...

Tanaka-sensei: Thầy sẽ giúp em, em học lớp nào?

Futaba: Dạ, lớp 2.

Tanaka-sensei: Hành lang bên ngoài giờ lạnh lắm nên ta đi cầu thang nhé.

Futaba: Dạ, cảm ơn thầy rất nhiều.

Tuy còn cảm thấy thắc mắc về thầy nhưng chồng tập này thực sự quá nặng đi thôi, nên cô chấp nhận sự giúp đỡ của thầy. Trong khi đang đi lên cầu thang thì Tanaka-sensei cũng có hỏi cô vài câu hỏi...Là về Kou, chắc rồi. Điều đó chỉ làm câu hỏi trong cô về quan hệ giữa Tanaka-sensei và Kou càng lớn hơn thôi.

Tanaka-sensei: Em là bạn của Kou sao?

Futaba: À, tụi em học chung cấp II. Nhưng đã một thời gian rồi tụi em mới gặp lại.

Tanaka-sensei: À, ra là vậy. Ra là thế. 

Khi nghe Futaba nói như thế mặt Tanaka-sensei rạng rỡ hẳn lên, trông có vẻ thầy rất vui và hài lòng khi nghe điều đó.

Cái vẻ mặt vui mừng đó của thầy lại làm Futaba thắc mắc hơn nữa.

Futaba nghĩ: ?? Tanaka-sensei trông có vẻ thật vui mừng...tóc thầy ấy còn dểnh lên nữa kìa...

Đang đi như vậy, bỗng chả biết thầy nghĩ gì mà đột ngột quay sang, vui vẻ đưa cho Futaba một cái yêu cầu mà cô cho đó là quá sức.

Tanaka-sensei: Thầy sẽ rất vui nếu em làm bạn với thằng nhóc đó.

Futaba: THẦY ĐỪNG NÓI NHỮNG CHUYỆN VÔ LÝ THẾ CHỨ! THẦY KHÔNG THẤY BỌN EM LÚC NÃY SAO?

Phản ứng dứt khoát, mạnh mẽ đó của Futaba làm Tanaka-sensei cũng phải phì cười....Và nụ cười đó của thầy thật....

..thật giống....

Futaba ngạc nhiên nghĩ: Wow, có gì đó...có gì đó thật giống nhau.

Đang nghĩ vậy chợt có gì đó trong đầu cô thúc ép cô phải dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi và tạo cho cô một phản xạ quay phắt người lại để không nhìn thầy nữa.

Futaba nghĩ:...Không, không. Phải thôi nhìn Tanaka-sensei ngay,... như thế lại làm mình vơi lại chuyện  quá khứ nữa mất thôi.... -_-|||

Tanaka-sensei: Vậy...em có thể đi bộ từ chỗ này không? Thầy phải đi tiếp lên đây.

Futaba: À, vâng. Cảm ơn thầy rất nhiều.

Futaba có chút ngập ngừng dõi theo thầy và nghĩ: Thầy ấy thật là một giáo viên tốt.....

Và cuối cùng cô cũng đã có thể đi về đến lớp. Asumi và Chie vừa thấy cô về đã liền chào đón cô. Bây giờ Asumi đang make-up còn Chie thì vẫn ngồi xem tạp chí.

Asumi: Cậu về rồi, Futaba...

Chie: Cậu đi có vẻ lâu quá nhỉ!?

Futaba: Ừa.

Asumi: Ờ.....

" Vậy là những người bạn mà cậu yêu quý không hề giúp cậu những việc nhỏ nhặt này à? ". Bỗng dưng nhìn hai cô bạn của mình mà trong đầu cô lại nhớ về câu nói của Kou.

Chie: Cậu thấy cái nào đẹp hơn?

Asumi: He he he, để mình xem nào?

Chie: Chỗ này nè!

....Nhưng đâu đó trong cô đã bắt cô phải ngừng nhớ đến những lời đó.

Futaba nghĩ: Tuy nhiên...

Futaba: Các cậu đang coi gì vậy?

Asumi: Futaba cậu nghĩ cái nào đẹp hơn?

Chie: Phải là cái này nè.

......Thế này vẫn tốt hơn...là bị trở nên cô độc.... (tg: cái này là tiếp tục dòng suy nghĩ của Futaba đó nha)

Chie: Sao nào?

Asumi: Là cái này chứ, đúng không?

Futaba: Ừm, mình cho là vậy...

....Suy cho cùng thì mình vẫn không cảm thấy trống rỗng cho lắm. Đây là lần đầu tiên mình nghĩ về những chuyện như thế này...Nếu mình cảm thấy trong lòng trống rỗng sau chuyện này....Có phải mình chỉ mở của trái tim cho Tanaka-kun...

 .........Không, không thể nào. Có phải mình vừa chỉ ra người mình biết trong quá khứ?....HAIZZ..Mình chỉ bực mình vì chuyện đó...thế thôi!

Futaba một mặt trầm ngâm suy nghĩ linh tinh, còn một mặt thì lại nói chuyện, cười đùa vui vẻ với bạn mình. Nhưng đang trò chuyện, không hiểu sao Chie lại chú ý đến cái túi của Futaba.

Chie: Hửm!? Cái gì trong túi cậu thế?

Câu hỏi của Chie làm Futaba giật mình dứt khỏi dòng suy nghĩ và mò vào trong túi mình mình xem có gì để mà Chie để ý như vậy. Như tìm thấy được vật, cô moi ra thì....nó là cái móc khóa mà Makita cho cô ban nãy.

Futaba: À, cái này...Makita-san cho tớ đấy.

Asumi: Ôi trời, chẳng phải tởm lắm sao? Các cậu thân thiết với nhau từ lúc nào vậy?

Futaba: Cậu ấy ăn cơm trưa một mình...

Asumi: À, cậu ấy không ăn chung với bạn sao? Vậy lúc đó là nói dối còn gì?

Chie: Hừ, cậu ấy có vẻ rất thích cái kiểu sống như bây giờ mà cứ nghĩ rằng mình tốt đẹp lắm.

Khi nghe những lời lẽ xúc phạm đến như vậy thì tự dưng cô lại nhớ đến một Makita-san rất hiền dịu và dễ thương khi nói chuyện với cô.

_TO BE COUTINUE_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top