Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Rác rưởi thì nên vứt đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, thời tiết hôm nay đột ngột giảm xuống tận dưới 10 độ, ai nấy đều khoác tận mấy cái áo khoác dày cộm, em nhanh chóng soạn đồ rồi sau đó ra khỏi nhà, em cố gắng dùng hết tốc lực để phóng ra đầu hẻm, hôm qua Seokmin có dặn em hôm nay sẽ sang sớm chở em đi đến chỗ hôm trước ăn sáng. Em sợ thời tiết trở lạnh đột ngột thế này, lo hắn sẽ không mặc đủ ấm liền mượn thêm cái áo khoác của Wonwoo đem theo.

Đứng đợi khoảng tầm mười phút nhưng vẫn không thấy hắn đâu, em thấp thỏm nép vào mái hiên nhà dân, đôi tay đeo găng dày đến mấy cũng đã run lẩy bẩy rồi. Tối khuya hôm qua trời đổ mưa tầm tã, chẳng lẽ hắn ngã bệnh rồi hay sao? Em vội vàng rút điện thoại từ trong túi, vào hộp thư nhắn cho hắn một tin, định hỏi hắn có làm sao không nhưng vẫn thôi, nhắn một câu cộc lốc.

Cậu chủ Lee Seokmin:

Cậu có đến không đấy?

Em khẩn trương dậm dậm chân, mắt như muốn dán vào trong màn hình điện thoại, không có một lời hồi âm nào cả. Nghĩ bụng chẳng lẽ lại có chuyện gì rồi, em hít sâu một hơi, nhấn nút gọi.

Tút... tút... tút...

Em gọi đến cuộc thứ năm, đầu dây bên kia vẫn không hề có dấu hiệu bắt máy. Cơn gió lạnh lẽo thổi ào qua người em, em run bần bật, lặng lẽ đi bộ đến trường, trong lòng thầm nghĩ chắc là hắn ta ngủ quên rồi hay có việc gì đó nên mới không sang đón em được.

Ấy thế mà ý nghĩ đó vụt tắt ngay lập tức khi em vừa bước vào trường, đi sâu vào sảnh, đập vào mắt em chính là thân ảnh hắn ta đang đứng cao cao tại thượng, dưới chân còn có một cậu trai yếu ớt đang nằm bẹp trên sàn, hắn ta dùng chân của mình đạp lên mặt cậu trai kia khiến người nọ vô cùng thê thảm, hình như cậu ấy chính là bạn cùng lớp với em, hôm trước còn chủ động đến bắt chuyện, cậu mượn vở em chép bài, cậu trai vô cùng hiền lành tốt bụng, hôm nay còn nói sẽ mời em một bữa cơm thay lời cảm ơn, vậy mà bây giờ lại nằm thoi thóp dưới chân Lee Seokmin thế này. Em nhíu mày chen chân vào đám đông, trước mặt em chính là con người tàn nhẫn như lần đầu tiên em gặp hắn, hắn trên tay đang cầm con dao nhọn miết qua miết lại trên tay, miệng nhếch lên vô cùng đáng sợ.

Em rõ ràng là bị hình ảnh giả vờ tử tế của hắn mấy ngày qua quay như dế rồi, nên mới quên mất bản chất của hắn vốn chỉ là một kẻ ỷ có quyền ăn hiếp người yếu thế hơn mà thôi. Hắn từ từ cúi người xuống, đôi tay đưa dao lướt quanh mặt cậu trai kia như đùa giỡn khiến cậu trai ư ử xin tha. Lòng ngực em phập phồng vô cùng lo lắng lân la nhìn theo từng hành động của hắn. Hắn bỗng dừng tay, ngước mắt lên liền chạm vào đôi mắt ngây ngốc của em, môi hắn nhếch sang một bên, tay phía dưới không nhanh không chậm cứa vào mặt cậu trai kia, máu từ từ bật ra chảy dài xuống sàn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mọi người đều kinh hoàng trước tình huống hiện tại. Hắn không hề di chuyển ánh mắt, nụ cười đáng sợ đó không hề tắt đi mà còn rõ ràng hơn. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm gương mặt bàng hoàng của em. Hắn lạnh lẽo lên tiếng.

"Từ nay đứa nào liên quan đến Choi SooAh đều sẽ có kết cục như vậy!"

Em trợn tròn mắt khi nghe câu nói vừa rồi của hắn, em không cảm nhận được tiếng xì xào của mọi người đang chỉa về hướng mình nữa, chỉ cảm thấy lòng ngực trái đang âm ỉ khó chịu vô cùng, từng tế bào trong cơ thể đang không tự chủ được mà run rẩy không thôi. Đôi mắt từ lúc nào đã long lanh ngấn nước, nhưng em không muốn để hắn thấy dáng vẻ yếu đuối chỉ vì bị hắn đâm một nhát chí mạng như vậy. Thì ra mọi sự tốt đẹp của hắn đều có lí do, đó chính là chà đạp lên em, chơi đùa với em như một con rối.

Em khó khăn nuốt nước bọt, vội vã đi lại đứng trước mặt hắn, đôi mắt nhỏ nhìn hắn như có thể đâm thủng hắn ngay tức khắc, em nói với giọng khàn khàn, có lẽ là do quá nghẹn ngào trong lòng rồi.

"Cậu vui lắm à? Ghét tôi cũng được, nhưng đừng có làm tổn hại đến người khác!"

"Cậu thích lo chuyện của người không liên quan đến mình lắm mà? Vậy thì ai liên quan đến cậu sẽ chịu phạt thay cậu thôi, không phải sao?"

Hắn lên giọng đều đều, từng câu từng chữ đều xoáy sâu vào trong tâm trí em. Thì ra hắn chỉ muốn chơi em một vố cho ra trò chứ chả phải thật lòng muốn làm bạn với em, hóa ra mấy ngày qua em đã tưởng bở rồi, hắn đường đường là Lee Seokmin con trai một tập đoàn DK, gia đình tài phiệt mười đời ăn không hết, thì em là cái gì mà hắn phải bận tâm cơ chứ. Em khẽ cười chua chát, miệng nhỏ nói vừa đủ hai người nghe.

"Vậy hóa ra... lòng tốt của cậu rẻ tiền đến thế à? Vì muốn chơi tôi nên mới giả vờ tốt bụng vậy sao? Con người cậu thối nát thật đấy!"

Hắn nghe em nói xong liền đá lưỡi trong khoang miệng một cái, cười đầy đểu cáng, đem hơi thở thả vào tai em như cái cách hôm qua em từng làm với hắn.

"Ai mới là người đã giả vờ suốt thời gian qua? Ai mới là người thối nát? Đừng đóng kịch nữa, hạ màn đi, cậu cũng chả tốt đẹp hơn tôi là bao, cũng đến lúc hai chúng ta nên trở về với tính cách thật của bản thân rồi. Đồ.giả.tạo!"

Ba chữ cuối hắn nhấn mạnh khiến em cứng đờ người. Hắn cười khinh bỉ rồi sau đó quay lưng ngang nhiên rời đi, mọi người đưa cậu trai kia vào y tế, ai nấy đều trách móc em chính là nguyên do khiến cậu trai bị như thế này. Em chính là cái đồ xui xẻo không nên dính líu tới. Họ đi ngang vừa chỉ trỏ vừa né em như thể em có bệnh truyền nhiễm vậy. Em hiện tại còn bị Lee Seokmin công khai ghét bỏ, ngày tháng sau này có lẽ không dễ sống.

Một bàn tay ấm áp từ sau nắm chặt tay em kéo đi, cũng kéo em ra khỏi cái cảm giác khó chịu kia. Hong Jisoo đưa em đến sân sau trường quen thuộc, anh vừa đến trường chỉ kịp chứng kiến màn cãi nhau căng thẳng của em và Lee Seokmin, dù không hiểu gì nhưng cũng loáng thoáng nghe được lời bàn tán xung quanh về chuyện trước đó hắn ta tuyên bố sẽ không để yên cho những ai liên quan đến em.

"Có chuyện gì vậy SooAh? Seokmin lại nổi điên gì nữa đúng không?"

"Chỉ là tớ hoàn toàn bị lừa rồi!"

Choi SooAh không tự chủ được mà ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở, chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được yêu thương, nên một chút tốt bụng của người ta cũng khiến em đem lòng tin tưởng. Thế mà em lại bị lừa dối triệt để trước mặt tất cả mọi người thế này, quả thật vô cùng thê thảm. Hóa ra trời hôm nay lạnh lẽo đến mấy cũng không lạnh bằng hắn, thời tiết có thất thường thế nào cũng không trở mặt nhanh bằng ai kia. Em cảm thấy ngực trái đau âm ỉ, dù ngay từ đầu xác định rõ hắn đối tốt với em là có mục đích, nhưng em lại hoàn toàn chìm đắm vào điều đó. Nếu có từ nào để diễn tả tâm trạng của em lúc này, thì đó chính là... đau lòng!

Hong Jisoo bối rối ngồi xổm bên cạnh em, tay vụng về vuốt lưng em như an ủi. Anh không hiểu rõ vấn đề nhưng không dám hỏi thêm, sợ lại làm em khóc lớn hơn. Nếu em đã khóc thế này, hẳn là chuyện gì nghiêm trọng lắm. Anh im lặng ngồi cạnh vỗ về người kia.

Hình ảnh hai người ngồi xổm trên mặt đất thu hết vào tầm mắt Lee Seokmin qua cửa kính trong suốt ở khu phòng học bên cạnh. Hắn siết chặt tay, đôi mắt từ lúc nào đã nổi cả gân đỏ, môi cười khinh bỉ.

"Trông giả tạo nhỉ?"

Một giọng nói trong trẻo lảnh lót vang lên đằng sau lưng hắn, hắn chầm chậm xoay đầu nhìn bằng đôi mắt lạnh ngắt, trước mặt là một cô gái xa lạ, hắn có hơi nhăn mặt, không biết cô gái này lấy cái tư cách gì nói câu đấy với Choi SooAh nữa. Cô gái đi đến đứng cạnh hắn, mắt dán xuống dưới sân sau mang hai bóng hình phản phất, cô gái thụp mặt khóc, còn chàng trai thì vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn, cảnh vật thật hữu tình biết bao. Cô gái quay sang, khẽ chìa bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt hắn, vui vẻ nói.

"Chào cậu, tớ là Ha Somin đến từ tập đoàn Shoshi, là học sinh mới, chúng ta hình như cùng lớp!"

Giới tài phiệt thường giới thiệu với nhau bằng tên và kèm theo là gia thế của mình, bước đầu gặp mặt, dĩ nhiên gia thế chính là mấu chốt để đánh giá người kia có cùng đẳng cấp với mình hay không.

"À..."

Hắn chỉ à một tiếng nhẹ tênh như không khí, sau đó lại đưa mắt xuống dưới sân tiếp tục nhìn hai người kia. Ha Somin sượng đỏ cả mặt, rụt đôi tay đang lơ lửng trên không trung bỏ vào túi áo khoác. Quả thật Lee Seokmin không phải người có thể tùy tiện làm quen, nó ho ho vài tiếng, e dè bắt chuyện.

"Cậu là Lee Seokmin đến từ tập đoàn DK đúng không?"

"Ừ, cậu biết rồi sao còn hỏi?"

Lee Seokmin không nể nang gì buông một câu có chút gắt gỏng vì sự phiền phức của người kia. Tên của hắn chình ình mỗi năm trên mặt báo thì ai mà không biết, chỉ có những người nghèo mới không để ý thôi, chứ những thành phần thượng lưu, trung lưu thì chắc chắn tìm hiểu rất kĩ để tranh nhau gả con gái mình đếm không xuể. Thật ra tập đoàn Shoshi hắn cũng có nghe qua trong một lần đi khảo sát mở sòng bài ở đảo Jeju, nghe bảo là tập đoàn thực phẩm vừa phất lên vài năm trở lại đây thôi, nhưng đặc biệt lại phát triển vô cùng nhanh chóng, đang mở thêm vô số chi nhánh lan rộng cả nước, doanh thu ước tính vài năm nữa thôi sẽ đường đường chính chính bước vào giới chaebol Hàn Quốc.

Ha Somin bị hắn ta nói đến không thể mở miệng bắt chuyện thêm, đành đứng yên như trời trồng bên cạnh hắn. Một lúc sau, hai người phía dưới rời đi rồi hắn mới cất tiếng, giọng nói trầm thấp khiến Ha Somin suýt chút giật bắn mình.

"Cậu quen biết cậu ấy à?"

Nghe thấy hắn bắt chuyện với mình, Ha Somin cười tươi gật gật đầu nhanh chóng, miệng thoăn thoắt nói.

"Không những quen mà còn hiểu rất rõ con người của cậu ta, không phải dạng tầm thường, tớ và SooAh học cùng lớp ở Jeju mà"

Lee Seokmin gật gật đầu tựa như đã hiểu, liếc nhìn Ha Somin, hắn cần biết rõ về con người của em, em vốn là người hai mặt giả tạo như vậy hay sao, hắn thật sự muốn biết. Người trước mặt hắn nhìn sơ qua cũng biết là đang muốn tiếp cận hắn, cô ta hiện tại có vẻ rất có giá trị, hắn đành phải nhẹ giọng.

"Có thể kể tôi nghe về SooAh không?"

"Được, nhưng ở đây không tiện, tối gặp có được không?"

Lúc hắn gật đầu đồng ý cũng là khi chuông vào lớp vang lên. Hắn sải bước đi trước, còn Ha Somin thì vội vã theo kịp bước chân hắn, muốn đi cùng hắn vào lớp để đánh tiếng với mọi người, nhưng ngặt nỗi hắn đi nhanh như xe tăng chạy, Ha Somin đành bất lực vào lớp chậm hơn hắn một chút.

Vừa vào lớp, hắn liền đi đến chỗ ngồi của mình, Choi SooAh nhìn thấy hắn nhưng vờ như không khí, đưa đôi mắt dán chặt vào bài vở trên bàn, hắn không được em chú ý liền sinh ra bực tức, tay mạnh bạo giật lấy quyển vở của em xé toạc không thương tiếc. Em bất ngờ đến mức chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xé rách quyển vở em thành từng mảnh vụn, em tức giận đứng dậy, lớn tiếng nói.

"Cậu đang làm cái trò gì vậy?"

Hắn quăng mạnh quyển vở rách rưới không còn hình dạng xuống bàn khiến mọi người giật mình. Hai tay ung dung chống lên bàn, khom nhẹ lưng để vừa tầm nhìn của em, cười đểu cáng.

"Rác rưởi thì nên vứt đi!"

Em tức đến muốn khóc, mắt từ lúc nào cũng đã hơi đỏ ửng, nhưng em không muốn rơi một giọt nước mắt nào vì cái tên đáng ghét này cả. Rõ ràng em không làm gì sai, tại sao phải khóc. Em hít sâu một hơi, chịu đựng, điều bây giờ em làm chỉ có thể là chịu đựng mà thôi, em có chút mệt mỏi, không thể mở mồm đấu đá với hắn nữa rồi. Trước đây em đã từng chịu đựng giỏi lắm mà. Em chầm chậm cầm lấy quyển vở không vẹn nguyên kia đi thẳng ra cửa bỏ vào sọt rác, rồi tiếp tục trở về chỗ ngồi của mình như hề có gì xảy ra, hoàn toàn ngó lơ hắn.

Hắn quan sát hành động từ nãy đến giờ của em, trong lòng có chút lung lay, tự hỏi mình có quá đáng lắm không, nhưng lí trí hắn mách bảo rằng em chính là người lừa dối hắn trước, em chỉ là đang giả vờ lấy lòng thương hại mà thôi, sau khi tan học lại vùi đầu vào bar nhảy nhót gợi cảm vô cùng sung sướng ấy mà. Vài phút sau, thầy Kang bước vào lớp, tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi.

Hong Jisoo từ ngoài cửa đi vào, tay cầm hộp sữa tươi anh vừa xuống canteen để mua đặt lên bàn em. Em ngước lên, khẽ nhỏ giọng cảm ơn, anh không nhịn được mỉm cười xoa mái đầu nhỏ. Lee Seokmin bên cạnh bực dọc khó chịu khi phải chứng kiến cảnh này, liền giơ tay nói với thầy Kang đang ghi bài trên bục giảng.

"Thưa thầy, Choi SooAh làm ồn, em không học được"

Lời của hắn nói, đương nhiên có trọng lượng, hắn không tố giác Hong Jisoo, vì hắn biết anh sẽ không ngần ngại đỡ đạn thay em. Thầy Kang trên bục quay xuống nhìn em, em tròn xoe đôi mắt, miệng nhỏ oan ức vô cùng.

"Em không có làm ồn, thưa thầy"

"Seokmin nói em ồn thì là em ồn, đừng cãi, ra hành lang quỳ cho tôi!"

Thầy Kang lớn tiếng với em, em chỉ biết thở dài đứng dậy ra khỏi lớp. Quả nhiên người giàu nói cái gì cũng đúng, sai cũng thành đúng. Hong Jisoo không nhịn được nói.

"Là em làm ồn, không liên quan gì đến SooAh cả, nếu có phạt thì phạt em này"

Thầy Kang khó xử nhìn Hong Jisoo, ở Cheongsang này, ai lại dám đắc tội với hội Carat cơ chứ, đừng nói là phạt, đến cả lúc trả bài cũng chẳng dám gọi tên. Thấy thầy Kang e dè không dám phạt mình, Hong Jisoo chắc nịch.

"Em sẽ không nói với ai, thầy cứ tự nhiên phạt em đi ạ, là em đã làm ồn thì nên phạt"

Thầy Kang bất lực gật đầu, sau đó Hong Jisoo đi thẳng ra khỏi lớp, đi lại quỳ xuống bên cạnh em, anh mỉm cười tươi rói làm em đang ủ rũ cũng nhoẻn miệng cười theo. Lee Seokmin ngồi ngay cửa sau đương nhiên là nhìn thấy hết, hắn nắm chặt cây bút trên tay đến gãy làm đôi. Hắn khó chịu, hắn chưa từng thấy em cười vui vẻ như vậy với hắn lần nào, nếu em đã giả vờ đến vậy, sao lúc trước lại không giả vờ cười với hắn một lần đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top