Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 : The Fliers and a Bag - Tờ rơi và chiếc túi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------------------------------------------

'Suy nghĩ'

"Đối thoại"

-------------------------------------------------


"Thôi nào Tetsu! Chỉ một chút nữa thôi mà!"

"Không. Tớ không muốn phản bội sự tin tưởng của Kagami dành cho tớ."

Kuroko vừa uống Vanilla Milkshake yêu thích vừa nhìn chằm chặp vào Aomine, người đang cau có khó chịu. Aomine ngả người ra ghế và thở dài.

"Tớ còn đãi cậu Vanilla Milkshake yêu thích của cậu đấy!"

"Tớ chưa bao giờ yêu cầu cậu mua cho tớ nhé."

Aomine nghiến răng và ôm mặt gục lên bàn.

Hiện giờ họ đang ngồi ăn tại Maji. Hai cựu thành viên của Thế Hệ Kỳ Tích phớt lờ những lời xì xào bàn tán, cười đùa của những cô gái xung quanh họ.

"Có vẻ như mấy cô sau lưng là fan của cậu đấy, Aomine-kun."

Kuroko đặt cốc sữa trên tay xuống và hơi nhếch mép. Aomine thì lườm Kuroko, với tay lấy một que khoai tây chiên trước mặt.

"Gì đây? Sao cậu lại không vui? Họ xinh xắn, đáng yêu gần như mẫu hình lý tưởng của cậu đấy, đặc biệt là... vòng một nở nang?."

Aomine nghẹn họng trừng mắt, còn Kuroko thì đang bày ra vẻ mặt trêu chọc.

"Im đi Kuroko! Tớ không đãi cậu một bữa ăn như vậy để cậu nói về hình mẫu con gái của tớ."

"Đúng. Cậu đã đãi tớ một bữa để nói về chàng trai yêu thích của cậu."

Nếu một ánh mắt có thể đốt trụi người đối diện, có lẽ bây giờ Kuroko sẽ bị thương rất nặng, nhưng không, Kuroko miễn nhiễm với ánh mắt của Aomine.

"Không có, tớ không có."

"Ừ đúng rồi, sao mà một người tự tin quá thái như cậu sẽ đi năn nỉ tớ giúp họ tiếp cận chàng trai mà họ thích giùm được chứ."

"Tớ không năn nỉ cậu! Cậu chính là người đã đề nghị giúp tớ mà!"

"Được nói bởi một người đã hết sức van nài tớ đặt tờ rơi quảng cáo của bảo tàng nọ trong nhà khách."

"Yêu cầu giúp đỡ khác với cầu xin ép buộc nhé Tetsu!"

Đúng vậy, Aomine rất biết ơn Kuroko vì cậu ấy đã giúp hắn thuyết phục Kagami và các thành viên trong đội đến bảo tàng. Sai thế nào được khi mấy tờ rơi đó được đặt một cách trùng hợp như vậy, phải không?

"... Tớ biết. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của cậu, có lẽ ..."

'... Kagami sẽ không bao giờ nhìn thấy tấm gương.'

Ừ, Aomine nhớ khi hắn cầu xin-khụ-khụ-nhờ Kuroko giúp hắn một chuyện (ờ có thể coi đó là một kế hoạch), đó là khiến Kagami sẽ đến thăm quan viện bảo tàng.

"Cậu có biết thật sự rất khó để thuyết phục Kagami-kun nhìn vào cái gương đó không? Cậu ấy đúng là kiểu người không tin vào những điều điên rồ, vô lí như thế."

"Đúng, đúng vậy. Dù sao thì, tớ vẫn không biết cậu làm cách nào mà khiến Kagami nhìn vào gương được luôn."

Miệng Kuroko hơi nhếch lên rồi cậu chỉ vào túi của mình.

"Làm vài trò với túi của cậu ấy."

Aomine nhướng mày, hắn muốn nói lại gì đó, nhưng thôi bỏ đi.

"Nhưng mà tớ cũng tò mò về điều đó Aomine-kun."

"Hm?"

"Tại sao cậu lại muốn Kagami-kun nhìn vào gương?"

Aomine cau mày, hắn hơi dừng lại một chút, chà, ngay lập tức Kuroko có lờ mờ nhìn thấy má và tai của Aomine dần đỏ lên. Kuroko mỉm cười trìu mến, thì ra là đang cố nạp dũng khí để nói ra.

"Chỉ là .. Tớ-Tớ chỉ muốn cậu ấy gặp tớ trong tương lai."

'Để tìm hiểu tớ nhiều hơn và yêu tớ.'

"Aaaaarrrgh! Thật là xấu hổ! Tại sao tớ phải kể cho cậu nghe về chuyện tình yêu của bản thân chứ?!"

"Là vì, nếu cậu không làm vậy, tớ sẽ không bao giờ giúp cậu đến với Kagami-kun nữa."

Aomine cau có và Kuroko khẽ cười.  Đôi khi, hắn rất bối rối không hiểu tại sao mình có thể làm bạn với một người như Kuroko.

"Tớ-Không! Tớ thực sự chắc chắn rằng Bakagami sẽ yêu tớ, nhưng ..."

"... Nhưng?"

Aomine thực sự không thích kiểu tình huống này. Kể lể với ai đó về cảm giác và nỗi lo sợ của mình rằng Kagami sẽ thay đổi ý định. Được rồi, đây không phải là ai đó mà là bạn thân nhất của anh, Tetsu. Nhưng mà! Hắn là kiểu người không quan tâm đến ý kiến ​​của bất kỳ ai. Nếu hắn thích ai đó, hắn sẽ làm bất cứ điều gì để khiến người đó yêu mình. Còn nếu đã ghét kẻ nào, hắn không bao giờ ngần ngại tiêu diệt kẻ đó. Nhưng chỉ khi hắn không còn mơ thấy những giấc mơ về cuộc sống tương lai của mình với Kagami nữa, sự hoài nghi và bất an bắt đầu lan khắp ý nghĩ và cơ thể hắn.

Liệu Kagami và hắn có còn ở bên nhau trong tương lai không?

Hay chỉ là một ảo ảnh và giấc mơ ngớ ngẩn được tạo ra bởi chiếc gương quỷ quái kia?

Nếu hắn thực sự trở thành người yêu của Kagami trong tương lai, có khả năng họ sẽ gặp một số vấn đề hoặc khả năng xấu nhất là... chia tay... đúng không?

Hắn biết hiện giờ hắn đang hành động ấu trĩ như một học sinh trung học, nhưng này! Hắn thực sự học sinh trung học mà!

Nhìn thấy Aomine chợt rơi vào im lặng, Kuroko chỉ mỉm cười và lắc đầu. Cậu ấy có thể nói ra được lý do của Aomine. Aomine luôn cố gắng che đậy cảm xúc và giữ nó cho riêng mình. Giống như một năm trước, khi họ gặp lại nhau, đấu với nhau vài trận, Aomine luôn cố phô bày khía cạnh lạnh lùng của mình, nhưng Kuroko biết rất rõ bản chất thực sự của tên này, dù gì cậu cũng từng là cái "bóng" của Aomine mà.

Trông thật thờ ơ lạnh lẽo nhưng cũng đầy cô độc, là kiểu người không bao giờ ngần ngại che chở và bảo vệ những người mình quan tâm.

Kuroko chưa bao giờ nói ra, nhưng cậu rất vui khi Aomine nhờ cậu giúp.  Mặc dù mối quan hệ của họ đã trở nên tốt đẹp hơn kể từ sau Winter Cup, nhưng đôi khi, bầu không khí giữa cả hai vẫn rất khó xử và khác xưa. Tất nhiên cậu ấy thích giúp Aomine, đặc biệt nếu đó là về Kagami, vì Kuroko thực sự quan tâm đến "ánh sáng" cũ của cậu ấy.

Và ngay từ lần gặp đầu tiên, cậu ấy nhìn thấy và nhận ra ngay Kagami giống y như Kagami trong giấc mơ của Aomine khi mà họ vẫn còn học trung học cơ sở, tâm hồn fanboy của cậu ấy đã ủng hộ họ phải ở bên nhau.

Dĩ nhiên đời nào cậu dám thừa nhận chuyện fanboy đó...

"Cậu đúng là Ahomine."

"Này! Ý cậu là gì hả Tetsu!?"

"Cậu sợ Kagami-kun sẽ không thích cậu?"

"Đó là-"

Ánh nhìn sắc như dao của Kuroko ghim thẳng vào người Aomine.

"Geezzz, cậu thực sự... Ừ đúng rồi! Cậu nói đúng đấy Tetsu! Tớ, Aomine Daiki, người đánh bại tớ chỉ có thể là tớ, sợ rằng Kagami Taiga sẽ không bao giờ thích tớ, chứ đừng nói là yêu tớ, giờ cậu vui chưa? "

Kuroko nhếch mép, "Thẳng thắn thừa nhận như vậy cũng đâu có khó, đúng không?"

"... Thằng quỷ khốn kiếp này."

"Cậu gọi tớ là gì vậy Aomine-kun?"

Aomine đột nhiên giơ tay lên xin hàng, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu. Mặc dù Kuroko trông nhỏ nhắn, yếu ớt thế kia và luôn trưng ra vẻ mặt vô cảm chán chường mọi thứ, nhưng sự thay đổi tâm trạng nhanh như chớp của Kuroko là một trong những điều mà hắn muốn tránh nhất.

"Ờ... Vậy?"

"Vậy thì sao?"

"Cậu biết đấy... Cậu chưa bao giờ nói với tớ bất cứ điều gì về Kagami sau khi cậu ấy nhìn vào gương, ngoại trừ việc cậu ấy cũng đang có những giấc mơ đó và đã gặp tớ. Cậu ấy có nói với cậu những điều gì khác về tớ không...?"

'Chúng tớ vẫn là người yêu của nhau chứ?'

'Cậu ấy gặp tớ khi nào?  Khi chúng tớ học đại học? Hay khi chúng tớ đang làm việc?'

"... Hai người vẫn ở cùng nhau."

Aomine đang nhìn Kuroko với ánh mắt cầu xin. Hắn biết rằng ngay bây giờ hắn trông thật thất bại vô vọng, nhưng hắn không quan tâm cho lắm. Hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc vì bản thân và Kagami vẫn bên nhau, và cũng cảm thấy rất tò mò về cuộc sống trong tương lai.

"... Và?"

Kuroko quan sát Aomine một cách cẩn thận. Cậu ấy thực sự không muốn nói với Aomine về giấc mơ của Kagami. Nhưng khi Aomine nhìn cậu như thế này, đôi khi, tất cả quyết tâm của cậu có chút chùn bước. Thôi nào! Đây là Aomine Daiki mà, hơn hết hắn là một trong những người bạn thân nhất của cậu ấy và một trong những người tự tin nhất mà cậu từng gặp, rồi bây giờ đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình. Làm sao cậu có thể cho nó qua như vậy được? Hơn nữa, nếu chỉ kể ch hắn một chút 'manh mối' thì cũng không có hại gì, đúng không?

Kuroko thở dài khiến Aomine không thể che đậy sự mong chờ đầy nhiệt tình của mình, bởi vì hắn có thể cảm nhận được rằng quyết tâm của Kuroko đang sụp đổ dần để đồng ý kể cho hắn nghe.

Sau vài phút cảm thấy như mãi mãi đối với Aomine, Kuroko mở lời.

"Cậu ấy đã kết hôn với cậu."

Aomine thấy choáng váng và miệng hắn mở to. Sau một vài giây, có vẻ như đã hồi phục sau cú sốc của mình.

"Sao cơ?"

Kuroko không nhịn được mà bật cười trước vẻ mặt ngu ngốc của Aomine.

"Tớ nói, cậu ấy kết hôn với cậu."

Và Aomine chết trân thêm lần nữa.

Hắn không thể diễn tả được rằng hắn đang hạnh phúc như thế nào lúc này. Muốn đứng dậy, nắm tay đấm giơ cao lên mà hét to rằng mình sẽ cưới Kagami. Hắn muốn chạy quanh vòng quanh rồi thực hiện một màn ăn mừng như một siêu sao bóng đá toàn cầu, nhưng rồi hắn nhận ra đây không phải là thời điểm và địa điểm thích hợp để tự làm mình đội quần như vậy. Và tất nhiên không ai muốn mình xuất hiện trên trang chính của mấy tạp chí thể thao vì hành vi lố bịch của mình.  Aomine nhắm mắt lại, thở dài. Sau khi tự trấn tĩnh lại, nụ cười tự mãn như mọi ngày lại xuất hiện trên khuôn mặt.

"Thấy chưa? Bakagami sẽ không chống lại sự quyến rũ của tớ."

Kuroko cười khúc khích và lắc đầu.

"Aho."

"Tetsu!"

Aomine cười phá lên và Kuroko cũng khẽ cười.

"Tớ hy vọng rằng bản thân trong tương lai của tớ có thể thuyết phục Kagami yêu tớ."

"Đừng lo lắng Aomine-kun. Tớ biết cậu và bản thân tương lai của cậu có thể làm được điều đó mà."

Aomine cười và vò tóc Kuroko. Cậu ấy bĩu môi và lầm bầm trong cổ họng.

"Xin lỗi tớ đến trễ!"

Kagami đứng cạnh chiếc bàn với một núi burger trên khay. Mặc dù cả Kuroko và Aomine đều đã quen với sức ăn của Kagami, tuy vậy họ vẫn rất ngạc nhiên mỗi khi Kagami xuất hiện cùng một kim tự tháp burger.

Trong vô thức, Kagami ngồi bên cạnh Aomine và bắt đầu bóc vỏ cái burger đầu tiên của mình. Aomine đang cố gắng che giấu nụ cười của mình và quay về phía cửa sổ. Còn trong đầu Kuroko đầy ắp những suy nghĩ về cặp đôi tương lai trước mặt mình thật đáng yêu làm sao. Sau đó, Aomine ho và cố gắng gợi chuyện. Họ bắt đầu bàn đủ chuyện khác nhau, đặc biệt là về bóng rổ.

'BUZZZZZZZZ'

"Hn?"

Aomine xem tin nhắn mới trên điện thoại của mình rồi thở dài.

"Gì vậy Aomine-kun?"

"Như thường lệ, chị gái tớ bảo mua mấy cái bánh yêu thích của bả trong tiệm bánh quen. Sheeesh. Tại sao bả không tự mà đi mua nó chứ?"

Kuroko cảm thấy tội cho Aomine.  Đôi khi, chị gái cậu ấy bảo Aomine mua những món đồ hoặc món ăn yêu thích của bả, khi Aomine đi chơi với bạn.

"Chihiro-san thích đồ ngọt, hả?"

"Ừ, bả luôn ép tao-"

Aomine chợt mở to mắt và Kuroko cũng đứng sững tại chỗ. Hai cặp mắt đang nhìn Kagami đầy kinh ngạc xen lẫn tò mò. Kagami nhìn lại với vẻ mặt khó hiểu, miệng vẫn đang nhai burger.

"Gì?"

"Sao mày biết chị tao tên gì?"

Kagami chớp mắt.

Và lại chớp mắt.

Khuôn mặt của cậu đột nhiên đỏ lên như điên và cậu đang cố gắng để mình không bị nghẹn chết bởi cái burger trên tay.

"Tao-eerrr .. Tao .. Uummm ...", Kagami lắp bắp.

Cậu nhìn Kuroko với ánh mắt cầu xin, cầu xin sự giúp đỡ từ cậu ấy. Kuroko bắt được tín hiệu và quyết định giúp Kagami mặc dù cậu ấy thừa biết rằng Aomine chắc chắn biết rằng là đang nói dối.

"Tớ nói cho cậu ấy nghe."

Sự chú ý của Aomine chuyển sang Kuroko, hắn cau mày. Hắn thừa biết rằng Kuroko đang nói dối, nhưng mà Kuroko chỉ nhún vai.

"Đ-Đúng! Kuroko đã kể cho tao nghe về gia đình của mày! Mẹ của mày tên là Hirako, ba của mày tên là Soujirou và ổng còn có một em gái tên là Sakura!"

Kagami bắt đầu hoảng loạn nói ra những điều vô nghĩa mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra điều đó. Aomine nhìn chằm chằm vào Kuroko, sau đó Kuroko cũng khúc khích, dĩ nhiên Aomine cũng không thể ngăn mình cười toe toét.

'Khá lắm Kagami.'

Nhưng cậu dường như không nhận ra rằng mình vừa mắc một sai lầm lớn. Vâng, tất nhiên Kuroko biết về ba mẹ của Aomine vì cậu ấy đã đến nhà hắn chơi vài lần. Nhưng, Aomine chưa giới thiệu cô mình hoặc nói với Kuroko về cô mình lần nào, bởi vì Sakura đã làm việc ở Yokohama từ khi cô ấy tốt nghiệp đại học.

'Nếu mà Kagami đã biết về gia đình mình, điều đó có nghĩa là ...'

Aomine nhếch mép.

Yeah, có vẻ như bản thân trong tương lai đã đối xử rất tốt với Kagami.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top