Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanahaki Disease.

Một căn bệnh được sinh ra từ mối tình đơn phương. Lồng ngực của người bệnh sẽ tự động sản sinh ra những cánh hoa và cũng tự động giải phóng chúng ra bên ngoài - qua việc nôn hoặc ho, trong suốt khoảng thời gian bị dày vò bởi thứ tình cảm không được hồi đáp ấy.

Annette chưa bao giờ tin là nó có thật, bởi vì, thực sự đấy, trên đời này thực sự có tồn tại một loại bệnh như thế sao? Thật hoang đường!

Nhưng, có vẻ như là Annette không thể không tin rằng nó có thật rồi, khi mà chính bản thân cô đang mắc phải căn bệnh đấy.

...

Annette không hiểu vì sao mà dạo gần đây cô cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói, và hô hấp có trở nên khó khăn. Cô nàng pháp sư gió chắc chắn rằng là mình vẫn khỏe và không mắc một căn bệnh nào, cô vẫn ăn uống và tập luyện đầy đủ mà. Nhưng những cơn đau và khó chịu nơi lồng ngực càng ngày càng lớn dần và cô không thể nào chịu đựng nó thêm được nữa.

Lúc đấy cô vẫn còn đang luyện tập phép thuật. Một trận chiến nữa sắp nổ ra và cô cần phải cố gắng trở nên mạnh hơn để có thể giúp đỡ mọi người nơi chiến trường. Annette không cho phép bản thân mình trở nên yếu đuối, mặc dù cô là một người rụt rè và có đôi phần nhút nhát.

Dù cô đã khá tự tin về phép thuật gió và khả năng trị thương của mình, nhưng Annette vẫn muốn trở nên tốt hơn để có ích với mọi người, có ích với người ấy.

Cô nàng pháp sư gió biết rằng vị nữ bá tước tên Astrid kia không ưa cô lắm, bởi vì bản tính nhút nhát và rụt rè của mình, Astrid đã xem cô là một kẻ yếu đuối, không nên đứng trên chiến trường. Đôi mắt màu xám tro của vị nữ bá tước đó lúc nào cũng hiện rõ sự chán ghét của mình mỗi khi Annette xuất hiện. Nó làm cô cảm thấy tự ti.

Annette luôn tự hỏi rằng bản thân cần phải làm gì để có thể trở nên mạnh hơn? Phải làm gì để khiến bản thân không trở nên yếu đuối trong mắt người khác? Phải làm gì... Để Astrid có thể công nhận cô?

Cô nghĩ rằng chỉ cần bản thân mình vẫn chăm chỉ luyện tập, thì cô sẽ mạnh hơn.

Nắm chặt cây gậy phép thuật trong tay, Annette bắt đầu tung ra các chiêu thức của mình vào đám bù nhìn trong sân tập, đôi mắt nai to tròn màu lục toát lên một vẻ tập trung cao độ.

Cho đến khi lồng ngực của cô nhói lên một cách đau đớn, và cô cảm thấy cực kì khó thở. Annette buông cây gậy, khụy xuống nền cỏ dưới chân mình, hai tay che lấy miệng và ho một cách dữ dội.

Đau, đau quá. Đôi mắt của Annette ứa nước vì cơn đau dữ dội nơi lồng ngực. Đầu óc cô quay cuồng, và cô cảm thấy như mình có thể ngất đi ngay tại đây. Cô mệt mỏi mở mí mắt của mình ra.

Máu. Máu pha lẫn với những cánh hoa vàng.

Và Annette đổ rạp xuống nền đất, ngất đi trong cơn đau gào thét nơi lồng ngực.

...

Annette từ từ mở mắt mình, khẽ nhíu mày và chớp chớp mắt vài cái để có thể thích nghi với ánh sáng trong căn phòng. Cô ngồi dậy, nhìn quanh, nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng của bản thân trong Lâu Đài Khởi Nguyên.

Annette thở dài, có vẻ như là cô đã ngất được một khoảng thời gian khá lâu rồi. Bởi vì khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời cũng đã sập tối.

Và đột nhiên, lồng ngực cô lại nhói lên và cô ho vài cái. Nó làm cho cổ họng cô đau rát và những cánh hoa từ từ rơi xuống chiếc mền đang được đắp trên người mình.

Cánh hoa?

Annette ngạc nhiên. Có phải là cô vừa mới ho ra số cánh hoa đó không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hay là cô bị hoa mắt?

Với lấy chiếc kính tròn của mình đang nằm ở trên chiếc bàn nhỏ đặt bên cạnh giường, Annette đeo lên, chỉnh lại chiếc kính trên mặt mình để nhìn cho thật rõ.

Đ-đúng là cánh hoa thật...!

Cô nàng pháp sư bối rối, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của mình.

Cạch

Có ai đó vừa đẩy cửa bước vào, và cô nhận ra đó chính là cô nàng Hồ Ly Liliana. Trên tay nàng là một cái khay đặt một chiếc tô đang bốc khỏi nghi ngút. Khẽ đóng cửa lại bằng chân của mình, nàng Hồ Ly tiến lại, ngồi bên cạnh giường của Annette, và đặt khay thức ăn lên bàn.

"Em đã cảm thấy ổn hơn chưa?"

Sau khi câu nói ấy được phát ra khỏi bờ môi hồng của Liliana, Annette cảm thấy hổ thẹn. Cô lại trở nên yếu đuối và làm cho mọi người lo lắng nữa rồi.

"Chị tìm thấy em đang nằm bất tỉnh ở sân tập chiều hôm nay. Annette, em chắc là--"

Nhưng trước khi Liliana có thể hoàn thành câu hỏi của mình, tiếng ho của Annette đã cắt ngang nàng. Liliana lo lắng nhìn cô gái pháp sư đang che lấy miệng mình mà ho lên dữ đội.

Cho đến khi cơn ho dừng lại, và nàng Hồ Ly đã có thể nhìn thấy rõ trên tay Annette những gì mà cô gái ấy vừa ho ra.

Những cánh hoa màu vàng, pha lẫn với một chút máu.

Liliana ngạc nhiên. Nàng đã từng nghe về một căn bệnh khiến cho người bệnh ho ra những cánh hoa. Nhưng nó hết sức hoang đường. Ôi thôi đi, một căn bệnh sinh ra từ một mối tình đơn phương ư? Ai mà tin chứ, huống hồ nàng đã sống trên cái cõi Athanor này cả hàng trăm, hàng nghìn năm nay rồi.

Nhưng, những gì mà nàng đang thấy trước mắt đây, lại khiến nàng không thể không tin rằng nó có thật. Annette, cô gái pháp sư ấy thực sự đã mắc căn bệnh--

"--Hanahaki Disease--"

Annette quay sang, ánh mắt bối rối nhìn nàng Hồ Ly trước mắt mình, từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô rơi ra vô số những cánh hoa nhỏ, xuống chiếc mền trắng mà cô đang đắp trên người.

Có phải cô vừa mới nghe nhầm không? Hay là Liliana thực sự vừa mới nhắc đến tên của căn bệnh giả tưởng đó?

"Annette này, em... đã đơn phương ai rồi sao?"

Cô nàng pháp sư thoáng bất ngờ trước câu hỏi có chút không ngờ tới kia của nàng Hồ Ly. Đơn phương ai đó sao? Annette nghĩ là chưa, cô vốn chỉ mới được triệu hồi đến Lâu Đài Khởi Nguyên này chưa được lâu, và cũng chỉ mới tham gia mỗi một trận chiến. Vả lại, trong thời thế loạn lạc bây giờ, còn có chỗ cho tình yêu nảy nở sao?

"Vì sao chị lại--"

"Bởi vì nếu là như vậy, thì em thật sự đã mắc căn bệnh Hanahaki Disease"

Annette nắm chặt cái mền của mình. Vốn dĩ cô không muốn tin căn bệnh đó có thật, nhưng bây giờ cô đã mắc phải nó rồi, có thể không tin sao?

Thấy cô gái trước mặt mình im lặng từ nãy đến giờ, Liliana cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ bảo Annette ăn một chút súp và nghỉ ngơi rồi rời khỏi căn phòng, để lại cô gái pháp sư gió với một đống câu hỏi và cảm xúc rối bời.

Cầm lấy tô súp trên tay, Annette khẽ kề nó lại gần miệng rồi húp một ngụm. Súp nóng làm cho cổ họng của cô bớt đau hơn. Và cô lại tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ mê man của mình.

Mình thực sự đang yêu ai đó sao?

Rồi Annette nhắm mắt lại, tâm trí bỗng xuất hiện hình ảnh của một người nào đó mà cô không biết mặt.

Người đó có một mái tóc màu đỏ rực như lửa, cùng với cơ thể mảnh mai, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Lúc nào người đó cũng luôn mang trên mình bộ giáp nặng trĩu cùng với một thanh kiếm lớn.

Annette không thể nhìn rõ đó là ai vì người đó đang quay lưng lại phía cô. Tấm lưng xinh đẹp không chút vết sẹo lộ ra giữa bộ giáp cồng kềnh. Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của người đó, khẽ khen ngợi trong lòng.

Bỗng chốc người đó quay lưng lại, nhưng Annette dường như vẫn không thể nhìn thấy được gương mặt của người ấy, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của người đó đang gọi tên cô một cách ngọt ngào.

"Annette!"

Và người đó tiến lại gần, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm vào tai cô.

"Annette, chị yêu em!"

Annette bừng tỉnh, mở to đôi mắt ra. Mái tóc đỏ đấy, không phải là Astrid sao? Khoan, đừng nói với Annette rằng là cô đang tương tư Astrid đấy? Thật luôn đó hả?

Ừm, cô biết là bản thân mình dạo này hay mơ về những giấc mơ, nơi mà vị nữ bá tước kia sẽ ôm cô và thì thầm những lời đường mật-- Cơ mà khoan, đó chính xác là những gì mà người đang tương tư thường làm mà!

Annette ôm mặt. Ừ thì cô không phủ định là chính mình cũng có chút cảm tình với Astrid đâu, nhưng yêu sao? Cô còn chẳng dám nghĩ tới. Một người mạnh mẽ và tuyệt vời như Astrid sao có thể thích cô được chứ. Vả lại cô nàng còn ghét cô chỉ vì cái bộ dạng yếu đuối của bản thân.

Cô khẽ thở dài, húp cho xong tô súp, uống tí nước rồi đi đánh răng và ngủ. Hôm nay là một ngày tồi tệ, đầu tiên là cô phát hiện ra mình đang mắc một căn bệnh chết người, thứ hai là cô phát hiện ra mình đang tương tư Astrid, và thứ ba là...

Hanahaki không phải là một căn bệnh vô hại. Bệnh nhân sẽ chết vì ngạt thở bởi sự phát triển của các cánh hoa trong phổi của mình.

Thứ ba là cô sẽ chết nếu như Astrid không đáp lại tình cảm của cô, điều mà Annette chắc chắn rằng sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật.

Nhẹ nhàng leo lên chiếc giường nhỏ, Annette lại lang thang trong một đống câu hỏi không có câu trả lời cùng với một mớ cảm xúc hỗn độn. Cô vẫn như thế, nằm im trên giường và (cũng không hẳn là) dán mắt lên trần nhà. Cho đến khi cơn mệt mỏi bao trùm lấy toàn bộ thể xác lẫn tâm trí của cô, Annette mới nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

...

Hôm nay vua Thane cho triệu gọi toàn bộ vị tướng của phe Khởi Nguyên tập trung tại phòng họp, bàn về kế hoạch cho trận chiến sắp tới. Có vẻ như là Lực Lượng Sa Đọa sẽ tiến công Lâu Đài Khởi Nguyên vào tuần sau, nên mọi người cần phải chuẩn bị đầy đủ và tăng cường luyện tập.

Astrid vẫn vậy, vẫn trông rất xinh đẹp và mạnh mẽ trong bộ giáp của mình. Vẫn là đôi mắt màu xám tro mạnh mẽ và nghiêm túc, không có một chút yếu mềm nào. Không một chút yếu đuối.

Yếu đuối.

Annette thật yếu đuối. Những gì cô làm khi nói chuyện với mọi người là ấp úng, và cô lại còn rất vụng về. Làm sao cô có thể giúp đỡ cho mọi người nơi chiến trường trong khi cô lại yếu đuối như vậy chứ?

Làm sao cô có thể giúp đỡ Astrid trong khi cô lại yếu đuối đến như vậy.

Và rồi, cơn đau nơi lồng ngực lại một lần nữa trỗi dậy, cổ họng cô đau rát, và cô không thể thở được. Annette ngỡ rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì phổi cô sẽ vỡ tung ra mất.

Cô đưa tay đặt lên cổ của mình, cố gắng hít vào nhiều oxi nhất có thể. Nhưng vô dụng, cô không thể thở được, và cái cảm giác muốn nôn mửa trào dâng lên trong cô. Annette che miệng lại, cố gắng chịu đựng. Vua Thane đang nói, và cô đang đứng với tất cả các vị tướng của phe Khởi Nguyên. Cô không thể để cho mọi người biết mình đang bị bệnh. Cô không muốn để Astrid biết mình đang bị bệnh.

Cô không muốn làm gánh nặng của mọi người.

Cô không muốn làm gánh nặng của Astrid.

"Vì vậy, các vị tướng của ta--"

Annette khụy xuống sàn nhà, ho một cách dữ dội. Một vài cánh hoa rơi xuống và cô cảm thấy như mình không thể cầm cự được nữa.

Cô nôn.

Annette nôn ra một vũng máu đỏ, kèm theo đó là nguyên cả một đóa hoa màu vàng, dưới sự kinh ngạc và lo lắng của vua Thane và tất cả các vị tướng của phe Khởi Nguyên, kể cả Astrid.

Rồi ánh mắt của Annette mờ dần, chỉ còn lại một màu đỏ máu, cùng với ánh vàng mờ nhạt từ bông hoa kia.

Nhưng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức của mình, Annette bỗng nhìn thấy một đôi mắt màu xám tro đang nhìn mình một cách lo lắng.

Và rồi Annette gục xuống, ngay trên chính vũng máu của mình, và cô ngất đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top