Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Annette tỉnh dậy trong một căn phòng lạ lẫm. 

Cô cố gắng ngồi dậy, đeo chiếc kính của mình vào và nhìn xung quanh. Có vẻ như là cô đã được chuyển đến phòng y tế bên trong lâu đài. Đặt tay lên cổ mình, cô xoa xoa nhẹ. Cơn đau rát ở cổ của Annette vẫn chưa hề dịu đi. 

Annette đoán rằng bệnh tình của mình đã càng ngày càng nặng hơn khi mà cô đã nôn ra nguyên cả một bông hoa như thế. Mạng sống của cô đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc rồi, nhưng Annette vẫn nghĩ rằng, Astrid sẽ không yêu cô đâu. Một người yếu đuối như cô, sao có thể đáng để một người tuyệt vời như Astrid để tâm đến chứ. 

Trời bây giờ đã tối rồi, cô quyết định rời khỏi giường bệnh, cầm lấy cây gậy phép của mình được đặt ở cạnh giường rồi bỏ đi. Đột nhiên Annette muốn được ngắm sao. 

Mặc dù cô đang ở Lâu Đài Khởi Nguyên và hoàn toàn không cần phải đi ngắm sao mỗi đêm để dự báo thời tiết, nhưng nó đã trở thành một thói quen của cô rồi. Ngắm sao giúp đầu óc cô bình tĩnh hơn và bầu trời đêm nay thực sự rất đẹp.

Ngồi lên cây gậy phép của mình, Annette bay lên trên nóc của lâu đài. Chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp và đặt mông xuống, cô nàng pháp sư bắt đầu giương mắt lên nhìn bầu trời đêm đầy sao kia. 

Bỗng chốc, kí ức ban nãy trước khi cô bắt tỉnh lại ùa về. Không hiểu sao Annette đã nhìn thấy một đôi mắt màu xám tro đang nhìn mình một cách lo lắng. Cô nghĩ đó là Astrid, mà thực ra nó cũng không hẳn là "nghĩ", dù sao thì ở trong đây chỉ có mỗi vị nữ bá tước kia là có đôi mắt màu xám tro đấy. 

Cô thu chân lại, tựa cằm mình lên trên đầu gối, suy nghĩ vu vơ về cái gì đó. Annette tự hỏi rằng, nếu như Astrid thực sự yêu cô thì sao nhỉ? Ah, nếu được như vậy thì thật tốt. Không biết vì sao, từ sau cái đêm cô phát hiện ra rằng mình đang tương tư Astrid, Annette không có một phút giây nào là không nghĩ về vị nữ bá tước kia. 

Những giấc mộng đẹp, nơi mà Astrid trao cho cô những cái ôm ấm áp, thủ thỉ bên tai cô những lời nói ngọt ngào, xem cô là một người thực sự đặc biệt trong lòng vị nữ bá tước ấy. Nhưng, dù cho giấc mộng đẹp thế nào, thì ngay sáng hôm sau, khi Annette đau đớn ho ra từng cánh hoa, chính là lúc mà sự thật phũ phàng vả vào mặt cô một cái thật đau.

Astrid không yêu cô, cô ấy không thuộc về cô.

Cô chỉ là đang đơn phương người ta mà thôi.

Nhưng cho dù là vậy, trái tim nhỏ bé của nàng pháp sư vẫn không thể không đập lên từng hồi mỗi khi nhìn thấy mái tóc đỏ và đôi mắt màu xám tro kia của vị nữ hiệp sĩ. Trái tim của Annette thổn thức từng hồi vì Astrid, nhưng cuối cùng những thứ còn đọng lại chỉ là cơn đau như muốn xé xác lồng ngực.

Annette nhắm mắt lại, cố không nghĩ nhiều quá. Nhưng mỗi khi cô nhắm mắt, bóng hình quen thuộc kia vẫn cứ xuất hiện, bám lấy tâm trí cô. 

Cô thật yếu đuối.

...

"Nè, Astrid. Chị có yêu em không?"

Ngồi yên trong vòng tay ấm áp của nàng hiệp sĩ tóc đỏ, Annette khẽ hỏi. Astrid ngớ người ra một chút, rồi cũng đáp lại với một nụ cười dịu dàng.

"Tất nhiên rồi, ngốc này! Sao chị lại có thể không yêu em chứ?"

Vị nữ hiệp sĩ khẽ dịu dàng đặt một nụ hôn lên đầu của nàng pháp sư. Annette thoáng chút đỏ mặt vì hành động thân mật này từ người yêu. Nhưng rồi cô cũng chỉ nhẹ cười rồi lại tiếp tục nhìn về phía xa xa kia, mặc cho người nào đó đang tựa cằm vào vai mình, tận hưởng khoảnh khắc yên bình giữa hai người. 

Annette ước cả hai người có thể mãi như thế này, ngồi ở đây, trên cánh đồng đầy hoa vàng này. Astrid ôm cô vào lòng, cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng Astrid, cả hai cùng hướng mắt đến một nơi xa xăm, tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Không có chiến tranh, không có mùi máu, không có đao kiếm, không có loạn lạc, chỉ có Astrid và cô, cùng với cánh đồng hoa và bầu trời xanh thăm thẳm.

Thật tuyệt vời!

Nhưng có gì đó trong tâm trí của Annette bảo cô rằng tất cả những thứ này không phải là thật, tất cả chỉ là một giấc mơ, chỉ là một lời nói dối ngọt ngào.

Nhưng cô nào tin chứ! Sao tất cả những thứ này lại không thể là thật được? Cô đang rất hạnh phúc bên Astrid, kẻ xấu xa nào lại muốn chia cách hai người chứ.

"Astrid, em yêu chị!" 

Annette thì thầm, trên môi hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Astrid nhìn Annette, rồi khẽ quay đầu cô sang, phủ lấy đôi môi mềm mại đỏ hồng của cô nàng pháp sư kia bằng đôi môi của mình, khẽ mỉm cười.

"Ừ, chị cũng yêu em!"

Bởi vì dù sao thì, đây cũng chỉ là một giấc mơ.

...

Annette choàng tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Cô đang ở trong phòng của mình. Nhưng mà bằng cách nào? Cô nhớ là hôm qua cô đang ở trên mái nhà--

"Tỉnh rồi hả?"

Annette giật mình nhìn về phía cửa thì nhìn thấy Astrid đang đứng đó, dựa lưng vào tường. Không biết có phải là do cô nhìn nhầm không, nhưng đôi mắt màu xám tro của Astrid đang hiện lên một vẻ lo lắng mà Annette hiếm khi thấy cô nàng dành cho cô. 

"Ch-chuyện gì đã-- S-sao em lại ở trong phòng--"

Annette ấp úng, bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra. Astrid từ từ tiến lại bên chiếc giường, nhẹ nhàng nắm lấy vai của Annette và đẩy cô nằm xuống. Hành động nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức, Annette đã ngỡ rằng đây không phải là Astrid mà cô biết, "ngỡ" thôi.

"Cô nên nằm nghỉ đi"

Astrid nghĩ mình yếu đuối sao?

Tất nhiên là vị nữ bá tước chỉ đang quan tâm đến sức khỏe của cô. Nhưng không hiểu sao, tâm trí cô lại đầy ắp những suy nghĩ rằng cô gái mà mình đang tương tư nghĩ mình là một kẻ yếu đuối. Một gánh nặng.

"Lúc nãy cô đã nôn ra máu, cùng với một bông hoa và bất tỉnh. Mọi người đã rất lo lắng, kể cả vua Thane"

À, thì ra là vậy. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Không hiểu vì sao, Annette lại cảm thấy hụt hẫng, pha với một chút thất vọng. 

"Astrid, em--"

Nàng hiệp sĩ nhìn Annette, gương mặt hiện rõ sự lo lắng và khó hiểu.

"Hửm? Có chuyện gì sao?"

Mình có nên nói không? Annette dán mắt lên trần nhà, lí trí và trái tim đang vật lộn với nhau. Cô có nên nói không? Nói rằng mình yêu Astrid, nói rằng mình sắp chết?

Nhưng tất cả những gì thoát ra khỏi bờ môi của Annette cũng chỉ là một câu "Không có gì". Astrid gật đầu rồi tiến ra phía cửa, nhưng rồi cô nàng quay đầu lại, nhìn Annette đang nằm im trên giường.

"Nghỉ ngơi đi, mọi người đang lo đấy"

Rồi bỏ đi, để lại Annette một mình trong căn phòng với tâm trạng rối bời và trống rỗng. 

...

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng, Annette đã thức dậy, vệ sinh cá nhân và bắt đầu một ngày mới.

Hôm nay cô sẽ lại tiếp tục việc luyện tập, kẻ địch sắp tiến công, và cô thì chẳng còn có nhiều thời gian nữa.

Vẫn là bãi tập quen thuộc, Annette nắm chặt trong tay cây gậy phép của mình, cố gắng tung chiêu chính xác vào những con bù nhìn trước mặt. Không biết vì sao, nhưng Annette cảm thấy lồng ngực mình đã bớt đau hơn hẳn. Nó làm cô bối rối, không lẽ Astrid thật sự là có chút cảm tình với cô?

Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy vừa ập tới, Annette đã ngay lập tức đẩy nó sang một bên. Ừ thì đúng là hôm qua Astrid có lo lắng cho cô thật, nhưng mà đó là lẽ thường tình mà nhỉ? Dù sao bọn họ cũng là đồng đội nơi chiến tuyến, quan tâm đến nhau cũng không có gì là lạ.

Sau khi đã luyện tập nhắm chiêu xong, Annette lại quay sang kiểm tra mấy lọ thuốc chữa thương và thuốc tăng lực của mình. Chắc là mình nên chế thêm nhiều hơn nữa. Rồi cô ngồi xuống, tựa lưng vào một gốc cây gần bãi tập, đưa đôi mắt màu lục nhìn lên bầu trời một cách mơ màng.

Trời hôm nay thật đẹp, không khí trong lành, có gió, không quá nắng, và cũng không có quá nhiều mây. Quả là một ngày đẹp trời để đi chơi. Rồi bỗng Annette chợt nghĩ, nếu như mình cùng với Astrid có một buổi hẹn hò thì sao nhỉ?

Ah, đầu tiên bọn họ sẽ cũng nhau xuống phố dạo chơi, xem qua những gian hàng trên phố. Cô sẽ chợt để mắt đến một thứ gì đó, và Astrid sẽ mua nó cho cô. Rồi hai người sẽ cùng tấp vào một quán cà phê nào đó, gọi thức uống rồi cùng nhau ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp qua khung của sổ, rồi cả hai sẽ cùng nói chuyện về đủ thứ trên trời dưới đất, và cũng cười thật vui vẻ. Sau đó Astrid sẽ dẫn cô đến một quán ăn sang trọng, cả hai người sẽ ngồi ăn tối ở đó, và lại trò chuyện với nhau. Annette sẽ nói gì đó về những thứ lãng mạn mà Astrid đã làm cho cô ngày hôm nay, và vị nữ bá tước sẽ chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói "Không có gì đâu" và cả hai sẽ cũng ăn tối dưới ánh nến huyền ảo.

Ah, thật là lãng mạn! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã làm cho nàng pháp sư cảm thấy thật hạnh phúc.

Nhưng mà... Đó cũng chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi, làm sao mà có thật được chứ.

Bây giờ, đến cả việc bắt chuyện và nói chuyện với Astrid quá ba câu cô còn chưa dám nghĩ tới thì làm sao mà hai người có thể đi hẹn hò rồi làm những thứ thật lãng mạn chứ.

Khẽ buông một tiếng thở dài não nề, Annette nhắm mắt lại. Thôi thì quay trở lại với Astrid trong mơ nào, ít nhất thì hôm nay cô cũng đã không ho một tiếng nào, nên cảm thấy mừng vì điều đó.

...

Annette lại một lần nữa trở lại bên cánh đồng hoa, nơi mà Astrid vẫn chờ đợi cô mỗi ngày.

"Ah, em trở lại rồi!"

Astrid quay lại, mừng rỡ khi nhìn thấy Annette. Annette mỉm cười nhẹ, rồi tiến lại gần bên Astrid.

"Em trở lại rồi đây!"

Lại như những ngày thường, cả hai người họ sẽ cùng nhau đi dạo một vòng quanh cánh đồng hoa dài vô tận, rồi sau đó ngồi xuống một chỗ, cùng trò chuyện với nhau.

Đôi lúc, Astrid sẽ cảm thấy có hứng muốn nghịch mái tóc dài màu nắng của cô, và Annette sẽ đồng ý để cho vị nữ bá tước chơi đùa với mái tóc của mình. Mặc dù không nói ra, nhưng cái cảm giác khi bàn tay dịu dàng của Astrid khẽ vuốt qua từng lọn tóc của mình khiến cho Annette cảm thấy rất dễ chịu.

Sau khi đã nghịch tóc của Annette chán chê rồi, cả hai người sẽ cùng làm một cái vòng hoa thật đẹp. Của Annette lúc nào cũng đẹp nhất, còn của Astrid thì khá vụng về, bởi vì cô nàng chỉ giỏi múa kiếm, làm đồ thủ công như thế này chưa bao giờ là sở trường của Astrid cả.

"Vui thật nhỉ?"

Nằm gối đầu lên đùi của Annette, Astrid khẽ nói, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp và dễ thương của người thương. Còn Annette thì đang ngồi nghịch mái tóc đỏ của Astrid, từng ngón tay xinh đẹp khẽ dịu dàng vuốt qua từng kẽ tóc của vị nữ hiệp sĩ. Cô nhắm hờ mắt lại, vui vẻ tận hưởng cảm giác yên bình này.

"Ừm, vui thật đấy!"

Astrid nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác thoải mái mà những ngón tay của Annette mang lại, khẽ thở ra một tiếng dễ chịu.

"Annette này, em nghĩ sao về mọi chuyện?"

"Chuyện gì cơ ạ?"

Annette thắc mắc nhìn Astrid, không hiểu người yêu đang nói gì.

"Về mọi thứ. Chị, những giấc mơ này, căn bệnh, tất cả mọi thứ"

Astrid nói, đôi mắt xám tro của cô nhìn thẳng vào đôi ngươi màu lục của Annette.

"E-em không hiểu..."

Annette bối rối, đôi mắt có chút hoảng loạn. Cô không hiểu Astrid đang nói gì cả.

"Annette, đến một lúc nào đó, em sẽ phải chấp nhận rằng đây chỉ là một giấc mơ. Chị không có thật, và khoảng thời gian yên bình này đều là giả. Hãy chấp nhận sự thật đi, đừng quá lấn sâu vào những giấc mơ, bởi nếu làm thế em sẽ chẳng còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ nữa!"

"Nhưng em không muốn!"

Annette la lên, và không gian xung quanh họ bắt đầu nứt ra.

Astrid đưa hai tay lên áp vào má của Annette, nở một nụ cười thật dịu dàng.

"Annette, chị dám chắc là chị ở thế giới thực cũng sẽ yêu em thôi, cho nên là hãy tỏ tình đi. Hãy chấp nhận rằng những thứ em đang thấy đây không có thật, kể cả chị. Những thứ ngoài kia mới là thực tại, chị chỉ là một bóng hình trong giấc mơ của em thôi"

Annette ôm chặt lấy Astrid, nước mắt bắt đầu lăn xuống gương mặt xinh đẹp của cô, thấm ướt cả một mảng áo của vị nữ bá tước.

"Em rất thích những giấc mơ. Bởi vì mỗi khi nhắm mắt và mơ mộng, chị thực sự là của em chứ không phải của ai khác"

Astrid chỉ mỉm cười và ôm lấy Annette. Và mọi thứ xung quanh họ vỡ vụn...

...

Annette vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ của mình. Cô khẽ đưa tay sờ lên mặt. Nước. Cô đã khóc sao?

Nhưng Annette thực sự không thể phủ nhận những gì mà Astrid trong mơ đã nói. Cô cần phải chấp nhận sự thật rằng mình không thể cứ thế sống trong giấc mơ mãi được. Cô phải nói cho Astrid biết. Thà để cho vị nữ bá tước ấy biết được tình cảm của cô rồi chết còn hơn là chết mà vẫn ôm khư khư cái tình cảm này trong lòng.

Cầm lấy cây gậy phép của mình, Annette tiến đến bãi tập kiếm, nơi mà Astrid thường luyện tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top