Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Chim non phản nghịch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Cái thằng nhóc thối, biệt tăm suốt ba ngày, rốt cuộc là biến đi đâu rồi chứ?'' 

Richter bực bội nói, dẹp mớ sổ sách chưa hoàn thành sang một bên, mấy ngày nay Kaine đột nhiên mất tích, làm ông lo lắng không tập trung làm việc được. Ông cũng kiếm người chạy ngược chạy xuôi tìm cậu, nhưng vẫn là uổng công vô ích, Kaine như đột ngột bốc hơi khỏi thế gian.

Đây là sảnh của Công hội lính đánh thuê, hầu hết mọi người đã đi làm nhiệm vụ hết, còn mỗi Richter, Violet và vài người nữa ở lại giải quyết đống giấy tờ rối rắm này. Thông thường có thêm Kaine đỡ mệt hơn, cậu thường xuyên giúp đỡ người khác, mặc dù làm việc với giấy tờ không xuất sắc lắm, nhưng cũng không đến nỗi bất học vô thuật, vẫn giúp được Richter ít nhiều.

Chỉ là mấy ngày nay nhờ ơn thằng nhãi đó, Richter không tập trung vào công việc được, hạn nộp đến nơi rồi mà vẫn chưa xong, ông thầm nhủ lúc cậu về sẽ quạt cho một trận.

''Bao nhiêu tinh anh như thế, không thể không có chút thông tin nào chứ...'' Richter nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. ''Trừ khi... nó rơi vào tay tên không ra nam không ra nữ đó!''

Richter tặc lưỡi khó chịu, nếu là y thì gay go to, tên đó xuất chiêu không theo một trình tự nào cả, trông thì điên cuồng thực chất lại thận trọng, đối đầu với y phải cẩn thận, kẻo tự mình nhảy vào hố y đào sẵn.

Bây giờ phải làm sao? Đến căn cứ của Stuart, Richter còn chẳng biết, đi đâu mà tìm Kaine bây giờ? Cái quan trọng nhất là... Kaine còn sống không? Nghĩ tới đó, Richter rùng mình, ông đã thấy cái Stuart gọi là bộ sưu tập của y, đều là những người bị y bắt về, cuối cùng thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế, tình trạng ấy, không khác người thực vật là bao.

Bên cạnh ông là Violet, nãy giờ không nói gì, chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mong đợi thấy một hình bóng trẻ trung quen thuộc trở về. Hai người cùng nhau vào sinh ra tử bao lần, ít nhiều cũng có sự thân thuộc nhất định, chưa kể còn ơn cứu mạng lần trước, cô vẫn chưa kịp trả ơn cậu.

Kaine, làm ơn hãy bình an vô sự, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.

Rầm! Cửa đột ngột bật mở, một người lính đánh thuê xông vào, chạy đến thở hồng hộc thông báo với Richter:

''Ngài Richter, đã... đã tìm thấy Kaine...''

Violet nghe thế quay nhanh ra nhìn Richter, hai người đều ngạc nhiên lẫn vui mừng, Richter còn có chút nhẹ nhõm, ông tóm lấy tên lính, vội hỏi:

''Ở đâu?''

Tên lính không có chút gì vui vẻ, ngược lại còn hơi miễn cưỡng, hạ giọng đủ cho họ nghe thấy: ''Ở...''

''Hả? T-T-Tòa án...'' Violet giật mình, lắp bắp, nhìn Richter đầy hoang mang. Richter lại trầm tĩnh hơn, dù trong lòng rất bấn loạn, vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, đưa tay lên miệng ý bảo im đi, kéo tay cô bước ra khỏi phòng.

''Đi xem sao.'' 

Ba người không biết, sao Kaine lại lạc vào cái nơi đó, càng không biết, đằng sau lưng họ, có một người nghe hết cuộc nói chuyện, chiếc bút cầm trên tay hắn rơi xuống kêu lách cách, mắt sắc lạnh ánh tia độc địa.

''Tên tiểu tử đó còn dám trở về?''

................

Kaine bước đi trong ngõ chợ đông người, tận hưởng cảm giác náo nhiệt ồn ào, hít một hơi căng lồng ngực khí trời trong lành, ở thời tiết dễ chịu này, tâm trạng ai cũng tốt lên vài phần, trái ngược hẳn với Vực Hỗn Mang u tối ngột ngạt, cứ như người tha hương được trở về quê cũ, nhìn cái gì cũng thấy thân thuộc, cái gì cũng thấy đáng yêu. Kaine cứ tủm tỉm cười, thầm chế giễu tên biến thái ngu ngốc, qua cuộc nói chuyện đó lại thả cậu đi dễ dàng như thế, tưởng cậu sẽ cảm kích mà trả ơn y chắc, đồng thời cũng có chút gì đó như là tự trách mình, ở dưới đó không biết mắc chứng gì mà như biến thành một con người khác hẳn, còn nghe lời dụ dỗ của y, cái gì mà ý nghĩa cuộc sống, cái gì mà quên đi quá khứ hướng về tương lai, toàn lời sáo rỗng, cậu nghe nhàm tai rồi, không hiểu sao lúc đó lại yếu lòng mà nghe lời Stuart.

Lại còn nói cậu không có nơi trở về, chẳng phải hội lính đánh thuê là nhà của cậu sao.

Thoát khỏi nơi tưởng chừng một đi không trở lại, tâm trạng của Kaine rất tốt, đi một vòng quanh chợ, ý định mua gì đó về tặng Richter, hẳn ông già lo sốt vó lên rồi, có khi phải nghe mắng một trận nữa.

Một tiếng động đinh tai nhức óc vọng đến, thu hút sự chú ý của người đi đường, bản tính ưa náo nhiệt nổi lên, mọi người xôn xao bàn tán, vội vàng kéo nhau đi xem có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ lỡ mất trò vui. Kaine có dự cảm không lành, nhưng vì tò mò cũng lần theo dòng người đến nơi xảy ra chuyện.

 ''Nhìn gì mà nhìn? Tránh ra cho người ta làm việc!'' Một tên có vẻ là lưu manh, mặt mày bặm trợn đứng chắn bên ngoài xua đuổi, nhưng đuổi cũng như không, đến việc nhà người khác nhân loại còn hóng cho bằng được, huống hồ sự kiện xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật. 

Kaine cố chen vào, nhìn thấy đầu tiên là tên công tử từng thuê cậu làm vệ sĩ, ồ, thay máu rồi, cả hai tên vệ sĩ kế bên đều mới toanh, Vatus cũng không làm nữa rồi.

Rầm! Tiếng động xuyên thấu tâm can làm Kaine giật mình, rụt đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một cái máy xúc theo sự chỉ huy của gã công tử tiến đến gần ngôi nhà, giáng chiếc gầu đầy răng cưa xuống. Kaine nhắm mắt lại, rầm, một âm thanh chói tai nữa vang lên, gạch đá rơi lả tả, khói bụi bay mù mịt, tiếng than khóc vọng từ bên trong ra.

"Cút! Cút ra ngoài! Con mụ này muốn chết hả?" Đám côn đồ vừa đánh vừa kéo những người trong nhà ra.

"Không! Không! Nhà của tôi...! Các người không có quyền! Thả tôi ra...!" Người đàn bà phản kháng, khóc lóc, nhưng không làm gì được, bất lực nhìn con quái vật khổng lồ phá sập tổ ấm thành đống đổ nát. Đứa trẻ nhìn thấy bố mẹ gào khóc, cũng chỉ có thể co ro khóc theo.

Kaine gặng hỏi những người xung quanh, biết được gã công tử kia muốn dỡ nhà nơi này để xây dịch vụ đặc biệt, nhưng chủ nhà không đồng ý, thế là gã thuê bọn côn đồ đánh đập, lôi người chủ ra, trực tiếp đến đập nhà.

Suy cho cùng, cảnh tượng thê lương này cũng là vì tiền.

Kaine khó nhọc nuốt nước bọt, lòng đau nhói, như bao người khác vô cùng phẫn nộ với việc làm khiến bao người tan nhà nát cửa này, nhưng chỉ biết phẫn nộ, rủa thầm trong lòng thôi, tuy tức giận, nhưng ai ai cũng nghĩ, Tháp Quang Minh cứu rỗi biết bao nhân loại như thế, hẳn sẽ không vô cớ đi phá nhà tín đồ, hẳn là có lý do.

Sự thực là, người ta có quyền có tiền, anh không đụng vào nổi, nên bịa ra lý do thôi.

Lòng bàn tay nắm vào mở ra thiếu tự nhiên, Kaine nhắm mắt không đành lòng nhìn sự cầu cứu vô vọng trong mắt người phụ nữ, tự an ủi lương tâm, không phải chuyện của mình, không nên xen vào, tránh rắc rối, cậu cắn răng quay người bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top