Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Why

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói đầu trước khi vào truyện:

Đây là một cái oneshot mình viết riêng về couple Xeniel x Maloch dành tặng cho meotihon6969, cô nàng có tình yêu sâu sắc với XenMal như mình, cảm ơn cậu đã ghé qua ủng hộ những mẩu chuyện thiếu muối của mình 😊😊😊

-----------------------------------------------------------------------------

"Sự tồn tại của em dần kéo tôi vào lối vô định
Khoảng cách hai ta giờ đây tựa như vòng tròn quỹ đạo
Why, cớ sao tôi lại yêu em đến như vậy
Tất cả là do em bày ra, hay chính tôi đã quá ngu muội
Tôi dần trở nên điên dại mất rồi"

Xeniel trằn trọc, đôi mắt ngài lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng lại không thể khép mi, đây đã là đêm thứ ba Xeniel không thể ngủ được, dù cơ thể ngài đã thấm mệt vì xử lí công việc cả ngày trời, thoáng chốc, một thân ảnh đỏ rực hiện ra trước mắt Xeniel, ngài vội đưa tay lên, như muốn níu giữ lại hình bóng của người ấy, miệng vô thức gọi ra cái tên quen thuộc:

- M...Maloch.

Bất chợt, trong đầu Xeniel xuất hiện những hình ảnh gợi nhắc ngài về một kí ức đau đớn, đau đến mức ngài không hề muốn nó xuất hiện thêm một lần nào nữa, bởi những hình ảnh đó, chúng gợi lại cái ngày mà dù Xeniel có muốn quên nó đi nhiều bao nhiêu, ngài cũng không thể nào làm được, ngày Xeniel tận mắt chứng kiến Maloch - người mà ngài yêu thương nhất - hoá thành Ma vương quản ngục.

-----------------------------------

2 năm trước.

Xeniel nhận được lệnh từ Illumia, bà ta giao cho ngài một nhiệm vụ bắt sống một đám lính thuộc Lực Lượng Sa Đoạ hiện đang dừng chân ở khu rừng cấm thuộc Cung Điện Ánh Sáng và đang tìm cách rút khỏi đó, nghĩ rằng một mình ngài có lẽ là không đủ để ngăn tất cả, Xeniel bèn dẫn theo vài tên lính đến khu rừng cấm để thực hiện nhiệm vụ được giao, khi đến nơi, Xeniel ngạc nhiên khi phát hiện ra Maloch cũng ở đó, đang mở ra một lỗ hổng trên màng chắn năng lượng để giúp đám lính kia có thể thoát ra an toàn.

"Sao Maloch lại ở đây, hơn nữa tại sao lại giúp đám lính đó, không lẽ...em ấy là người của Lực Lượng Sa Đoạ?"

Trong khi Xeniel vẫn còn đang mải suy nghĩ, những tên lính đi theo ngài nhìn thấy kẻ địch đang rút lui vội xông ra, họ hét lên khiến những suy nghĩ trong Xeniel bị gián đoạn, Maloch cũng giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng hét, ông vội tiến vào trạng thái Ma vương, sử dụng "Quỷ kiếm" đánh bay những tên lính đang tiến lại phía mình, đồng thời sử dụng "Hút hồn" hút một phần linh hồn khiến họ bất tỉnh, sau đó quay trở lại mở rộng lỗ hổng mà ông vừa mới tạo ra.

Toàn bộ cảnh tượng vừa mới xảy ra đều được thu hết vào tầm mắt của Xeniel, ngài sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ, cổ họng không thể thốt ra được lời nào, khuôn mặt ngài tái mét, ánh mắt ngài chợt hiện lên vẻ đau khổ cùng không thể tin được, hàng vạn câu hỏi bắt đầu xuất hiện trước mặt ngài:

"Tại sao...lại là Maloch?

Tại sao...người mình yêu lại là thủ lĩnh của kẻ địch?

Tại sao...em ấy lại giấu mình?

Tại sao..."

- Ra đi, tôi biết cô đang trốn ở đó, Lauriel - Maloch sau khi đưa đám lính thoát ra an toàn, liền trở lại hình dạng ban đầu, hướng về phía thân cây nơi Xeniel đang đứng và nói lớn.

Không còn cách nào khác, Xeniel đành bước ra, đối mặt với Maloch, lần này, ông ta lại là người bất động, thanh đao trên tay ông rơi xuống, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn, miệng cứng đờ không nói được lời nào, Maloch không thể ngờ được, người đến đây lại là Xeniel, càng không thể ngờ bí mật mà bản thân ông đã cố giấu ngài suốt bao nhiêu năm nay, giờ đây đã để ngài biết hết toàn bộ sự thật.

Sau một thoáng im lặng, Maloch xoay người chạy đi, nhưng Xeniel đã nhanh hơn, ngài tiến lại ôm chặt lấy ông, cho dù ông có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được.

- Xeniel, anh làm gì vậy, bỏ tôi ra - Maloch hét lên, Xeniel càng ôm chặt hơn nữa, nước mắt ngài bắt đầu rơi.

- Tại sao vậy, Maloch, nói cho tôi biết đi, tại sao Ma vương lại là em cơ chứ, tại sao em lừa dối tôi, tại sao...em lại chơi đùa với tình cảm của tôi như vậy?

Maloch lặng im, không giải thích điều gì, ông biết, ông đã giấu Xeniel thân phận thật của mình, nhưng ngài không hề biết, Maloch chưa bao giờ xem tình cảm của ngài là trò đùa, ông yêu ngài còn nhiều hơn yêu chính bản thân mình, nhưng yêu càng nhiều, nỗi sợ trong ông cũng ngày càng lớn, lớn đến mức ông không thể nào kiểm soát được nữa.

- Xeniel, anh biết không, tôi chưa bao giờ chơi đùa với tình cảm của anh cả, việc tôi giấu anh chuyện tôi là Ma vương là thật, nhưng tôi yêu anh cũng là thật, tôi yêu anh còn nhiều hơn yêu chính bản thân tôi nữa - ngừng một chút, Maloch nói tiếp - tại sao tôi lừa dối anh ư, vì tôi sợ, tôi sợ một khi anh phát hiện ra bí mật của tôi, anh cũng sẽ giống như bọn họ, sẽ quay lưng lại với tôi, sẽ không còn chấp nhận tình cảm của tôi nữa, sẽ rời xa tôi mãi mãi - giọng Maloch nhỏ dần, ông cố gắng không phát ra tiếng khóc mặc dù nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt của ông.

Xeniel im lặng, để những giọt nước mắt của Maloch rơi đầy trên đôi bàn tay mình, ngài ôm chặt ông hơn nữa, dựa đầu mình vào bờ vai ông, như thể chỉ cần buông tay ra thì hình bóng trước mặt ngài cũng sẽ tan biến đi mất, ngài vừa cảm nhận từng mùi hương trên cơ thể ông, vừa nói:

- Cho dù tôi có bị em phản bội đi chăng nữa, thì có một điều tôi chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ quay lưng lại với em, sẽ không rời xa em, vì em là người mà tôi yêu thương nhất, Maloch ạ.

- Xeniel...buông tôi ra đi, tôi ở trong vòng tay anh sẽ chỉ khiến anh càng lún sâu thêm mà thôi, ngay từ đầu chuyện này đã không được phép xảy ra rồi, tôi quá nguy hiểm đối với anh, còn anh đang dần đánh mất chính bản thân mình rồi - Maloch nói, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay Xeniel, nhưng càng vùng vẫy, vòng tay ngài lại càng xiết chặt lấy cơ thể ông.

- Làm ơn đi, Maloch, chỉ lần này nữa thôi, tôi muốn được ôm em, xin em đấy, nếu như lần này em biến mất, thì tôi không biết đến khi nào mới có thể gặp lại em, em hãy giả vờ như không biết chuyện này, được không - Xeniel cầu xin.

Maloch không nói gì hết, ông cứ đứng đó, để mặc Xeniel ôm chặt lấy cơ thể mình, vì ông biết, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng mà ông được gặp ngài và được ngài ôm vào lòng như thế này, một lúc sau, ông dứt tay Xeniel ra, khẽ quệt đi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khoé mi và nói:

- Xeniel...đã bao giờ anh...hối hận khi gặp tôi hay chưa?

Rồi không đợi Xeniel trả lời, ông rời đi, để mặc ngài đứng đó, nhìn theo bóng ông khuất dần sau tấm màng chắn, cùng với câu trả lời chưa được đáp lại.

-------------------------------------

"Đã bao giờ anh hối hận khi gặp tôi hay chưa?"

Câu hỏi ngày đó vẫn cứ vang vọng trong tâm trí Xeniel, và ngài đến giờ vẫn không thể nói ra được câu trả lời của mình, mọi điều hạnh phúc hay đau khổ của ngài, đều tồn tại một hình bóng quen thuộc với mái tóc đỏ rực như lửa cháy, khiến ngài dù muốn quên cũng không được.

"Chẳng phải những điều này em đều cho tôi hết hay sao"

Xeniel mỉm cười cay đắng, ranh giới cảm xúc giữa nỗi buồn, niềm vui, giận dữ và thù hận, giờ đây ngài chẳng thể nào định nghĩa nó được nữa, bởi Maloch đã trở thành trung tâm thế giới của ngài mất rồi.

Tại sao ngài yêu Maloch, tại sao ngài cứ khăng khăng muốn giữ ông lại bên mình, đến chính ngài cũng chẳng thể nào tìm được lí do.

Xeniel không thể xác định được cảm xúc hiện giờ của mình nữa, Maloch đã trở thành tất cả đối với ngài, biến ngài thành một thằng hề, nhưng dù vậy, ngài vẫn cố gắng giữ lấy hi vọng mong manh như một tên ngốc, như thể ngài đã nhiễm phải căn bệnh mang tên ông vậy.

-------------------------------------

- Illumia, bây giờ chỉ còn lại một mình ta thôi, bà đừng có chơi trò đánh hội đồng, mấy người có giỏi thì bước ra và đơn đấu với ta, một chọi một, chẳng lẽ bà yếu ớt đến mức phải dựa vào số lượng để đánh hay sao?

Maloch cười ngạo nghễ khi nhìn thấy những ngón tay của Illumia đưa lên, giọng của ông đầy vẻ khiêu khích, nhưng thực chất chỉ là giả vờ, cốt để câu thêm chút thời gian cho những người còn sống sót rời khỏi chiến trường, Maloch hiện giờ đứng cũng không thể vững được nữa, cơn đau từ vết thương trên lưng và bên vai trái truyền đến khiến Maloch chợt nhói lên, ông suýt nữa thì ngã gục xuống đất, may mắn là đôi chân ông vẫn còn có thể trụ lại.

Ở trong đám đông, Xeniel nhìn thấy hết những gì vừa mới xảy ra, trong lòng không khỏi lo lắng, ngài biết, Maloch đang giả vờ, bởi với tình trạng của ông hiện giờ, ngài sợ rằng đến cả người yếu nhất ông cũng không thể đánh lại được, Xeniel lúc này không thể làm được gì, chỉ có thể đứng chôn chân ở đó, nhắm chặt đôi mắt mình lại, cốt để bản thân không nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Maloch, vì càng nhìn sẽ chỉ khiến ngài càng đau thêm mà thôi, Xeniel nghiến chặt răng, hai bàn tay vô thức nắm lại, như thể ngài sắp phải đưa ra một quyết định cực kì khó khăn cho cả Maloch lẫn bản thân ngài, nước mắt ngài lại rơi.

- Để ta đấu với hắn.

Xeniel hét lớn, rồi bước ra từ trong đám đông, đối mặt với Maloch hệt như ngày hôm đó, cởi chiếc mũ giáp của mình ra, để lộ khuôn mặt tuyệt mĩ cùng mái tóc mang màu xanh dịu dàng như bầu trời cao, đôi mắt ngài vẫn nhắm chặt lại, không dám nhìn thẳng vào thân ảnh đỏ rực đang đứng trước mặt mình, nước mắt ngài vẫn tiếp tục rơi.

"Why, tại sao tôi lại đâm đầu yêu em đến như vậy
Để giờ đây tôi dần trở nên u sầu"

Đôi đồng tử của Maloch thoáng co giật, nhưng rồi cũng nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của bản thân, vẻ hoảng sợ ông vô ý để lộ ra cũng biết mất, như thể nó chưa từng xảy ra vậy.

Chùy Thần Lực của Xeniel khẽ rung lên, rồi bất ngờ biến thành một thanh trường kiếm, ngoại trừ Maloch, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, hoá ra từ trước đến nay chỉ có một mình ông là biết được bí mật này của ngài.

Một làn gió nóng rực mang theo mùi cháy khét của lửa và mùi tanh của máu khẽ lướt qua da mặt Maloch.

Xeniel giơ thanh kiếm lên, cong người, dồn sức vào hai chân, Maloch thấy vậy liền đưa thanh đao của mình lên thủ thế, vai ông nhói lên vì vết thương rách miệng, cộng thêm sức nặng của thanh đao khiến đôi bàn tay ông run rẩy đến cực độ.

Maloch biết, ông chẳng hề có được một cơ hội thắng trước ngài, nhưng ông đã không còn đường để lui nữa rồi, việc duy nhất mà ông có thể làm lúc này, chỉ còn cách tiến lên mà thôi.

Xeniel vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào Maloch, đôi tay ngài chợt run lên, môi mấp máy cố nói ra thành lời nhưng không được, trong đáy mắt của ngài bây giờ chỉ còn lại hình ảnh thân thể tàn tạ của ông đứng đó, giữa đống xác chết nằm ngổn ngang trước mặt cả hai người.

"Sự run rẩy kì lạ này là gì vậy
Là tôi đang dần vỡ vụn hay chăng
Nếu như đây là tình yêu thì ổn thôi
Không sao cả"

- Đến lúc kết thúc tất cả rồi...Xeniel - Maloch nói nhỏ, đủ để cả ngài và ông đều có thể nghe được.

Rồi họ lao vào nhau.

Xeniel gần như không bị thương chút nào cả, ngoại trừ một vết chém khá sâu ở bên hông, nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc ngài giành được lợi thế, ngược lại, Maloch với vô số các vết chém, vết đâm cùng vết phỏng trên người nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, càng đánh, Maloch càng cảm thấy mệt mỏi, thanh đao trên tay ông càng lúc càng nặng, mắt ông dần dần mờ đi, tiếng vũ khí va chạm vào nhau kêu chan chát trong đầu ông như một loại khổ hình, ông bây giờ gần như chỉ chiến đấu bằng bản năng, nhưng điều đó vẫn không đủ, nó quá chậm, và quá thiếu tinh tế.

PHẬP!

Lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên qua cơ thể Maloch, ông ngừng lại, đứng bất động trước mặt Xeniel, thả rơi thanh đao trên tay ông xuống đất, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó thì gục xuống.

Xeniel ngỡ ngàng, trong mắt ngài hiện lên vẻ đau khổ đến cùng cực, ngài quỳ xuống, ôm lấy cơ thể đầy máu kia, nước mắt của ngài rơi đầy trên gương mặt tái nhợt của ông.

Maloch xoay đầu, ho ra một búng máu, trạng thái Ma vương cũng đã không còn hiệu lực, ông trở về lại hình dáng con người, những vết thương vẫn còn đang rỉ máu chạy khắp cơ thể ông, làn da trở nên nhợt nhạt vì mất máu, mái tóc đỏ rực của ông bết lại vì khói và bụi đất, chẳng khác nào một ngọn lửa sắp lụi tàn.

Chỉ còn đôi mắt là vẫn lập loè một thứ ánh sáng mà ông chẳng thể nào gọi tên.

Maloch quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Xeniel, đôi đồng tử vàng kim của ông ánh lên cái nhìn dữ dội tựa như không gì có thể làm nó biến mất, miệng ông vô thức mỉm cười:

- Đừng...nhìn tôi...như thế...hai ta đều biết...việc này...rồi sẽ phải xảy ra mà.

Xeniel lặng im, vào khoảnh khắc đó, ngài như nhìn thấy lại cậu thanh niên năm ấy, với cùng một ánh nhìn, với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa trên trời cao, và nụ cười tự giễu khiến ngài thêm đau lòng.

Đôi môi Xeniel khẽ mấp máy, ngài muốn nói với Maloch rất nhiều, rất nhiều điều ngài vẫn luôn giấu kín trong lòng, rất nhiều điều chỉ dành cho một mình ông, nhưng ngài lại không thể thốt ra thành lời.

Vì vậy mà Maloch không thể biết được, mọi khổ đau ông đã gây ra cho Xeniel, kì lạ là đối với ngài nó lại chẳng hề lạ lẫm, hơn nữa còn mang một cảm giác rất quen thuộc.

Có lẽ...chính ngài đã tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân mình rồi.

Ánh mắt của Maloch không còn dữ dội như trước nữa, nó ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, như thể nó đã kéo dài cả ngàn năm vậy, ông cất tiếng, hỏi con người đang ở trước mặt mình:

- Xeniel...anh...vẫn chưa...trả lời tôi...đã bao giờ...anh...hối hận khi gặp tôi...hay chưa?

Xeniel đưa đôi mắt dịu dàng nhìn ông, ngài cúi xuống, lau đi vết máu trên khoé miệng ông, rồi đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, có lẽ...giờ đây ngài đã tìm được câu trả lời cho mình rồi.

- Chưa, chưa bao giờ tôi hối hận, bởi tháng ngày của tôi đều do em tạo nên mà.

"Tôi tồn tại là vì em"

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, từ khoé mắt Maloch rơi ra một giọt lệ, nó lăn qua thái dương rồi rơi thẳng xuống lòng đất đen, rồi ông nhắm mắt lại, hơi thở lặng ngắt.

Xeniel cảm nhận được cả thế giới như đang vỡ vụn dưới chân mình.

Người mà ngài yêu thương nhất đã chết, chết dưới chính tay của ngài.

Cho dù là cậu thiếu niên Mal của ngày trước, hay Ma vương quản ngục Maloch của hiện tại, ngài cũng đều không thể gặp lại được nữa.

Xeniel khẽ vuốt nhẹ gò má trắng xanh của Maloch, ngón tay vì chút hơi ấm còn sót lại của ông mà cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác, vẻ mặt của ông bình yên đến nỗi nhìn thoáng qua thì ông chỉ như đang ngủ, không hề chứa một chút tạp niệm nào, tinh khiết đến mức khiến người ta lầm tưởng ông là một thiên thần.

Xeniel đứng dậy, quay đầu nhìn khuôn mặt lo lắng xen lẫn hoang mang của Lauriel, lại nhìn tới thân hình tả tơi đẫm máu của nàng, khóe miệng tuyệt vọng của ngài cong lên thành một nụ cười, thê lương mà ấm áp, dịu dàng nhưng lại khiến người ta rơi lệ:

- Em gái, chúng ta thắng rồi.

Nhưng nụ cười trên môi Xeniel không thể giữ được lâu hơn nữa, ngài đội chiếc mũ giáp của mình vào, cốt không để ai có thể thấy được gương mặt u sầu của ngài lúc này, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, tiếng nấc khe khẽ của ngài dần chìm nghỉm trong tiếng reo hò của đám đông.

"Em thật sự quá nguy hiểm
Còn tôi đã phá vỡ chính bản thân mình rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top