Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Varna, Bulgaria.

Nơi các nhà khảo cổ học tìm thấy đồ trang sức bằng vàng đầu tiên trên thế giới.

Một nền văn minh lâu đời. Một kho báu vượt khơi tấp vào bờ biển Đen.

Nhưng phải đến đây, người ta mới hiểu kho báu không chỉ đơn giản là đá quý.

Nhìn cảnh vật nơi này mà xem... Biển xanh, cát trắng. Rặng dừa màu lục biếc kéo dài, kéo dài như những sợi dây đàn gadulka. Cây vĩ của đàn là gió, thần gió là một nghệ sĩ già đã mải miết kéo đàn từ ngày xửa ngày xưa, khi thần thoại Bulgaria kể rằng những tên khổng lồ ispolini còn dạo chơi khắp Trái Đất và con người vẫn còn chưa ra đời.

Cây cỏ xanh tươi như chuỗi hạt lục bảo lấp lánh dưới ánh nắng tháng Năm. Vẫn còn chưa đến mùa du lịch... Không có những dòng xe hơi nối nhau lô xô, không có la liệt ô dù và người nằm phơi nắng trên bãi cát... Tất cả đều bình yên như một bản đàn êm dịu, chỉ dành riêng cho những thính giả đặc biệt đến Varna này quá sớm, hầu hết không nhằm mục đích vui chơi đến say sưa quên lối về.

Đây mới là viên ngọc thật sự. Là kho báu thật sự của đất nước này.

Và Dimitri nhìn ra tất cả những điều đó.

Hít căng lồng ngực làn gió biển, anh cảm nhận một niềm vui sướng mãn nguyện rân rân chạy khắp xương da. Đây là đất nước của anh, quê hương của anh. Không niềm hạnh phúc trào dâng nào sánh nổi giây phút một đứa con trai ngã vào vòng tay đất mẹ, sau gần hai năm trời biền biệt xa cách. Dù đây không phải là Sofia, nhưng anh vẫn thấy Varna đẹp tuyệt vời. Vì nó là một thành phố biển. Vì nó làm sống dậy bao kỉ niệm về một nàng thơ nằm mãi phía bên kia chân trời...

"Mày xong chưa, Deedee?"

Một cái đầu tóc nâu bờm xờm trồi lên chắn ngang tầm mắt anh. Dimitri sa sầm mặt với người thanh niên vừa uể oải nhỏm người dậy, đang kề sát mặt anh nhìn chăm chú.

"Bao giờ mày mới chịu dẹp cái trò đó đi hả, Heracles?" Dimitri gắt. "Hay mày thực sự thích làm một con âm binh từ dưới địa ngục chui lên? Có cần tao dộng vào đầu mày cách đứng thẳng người nói chuyện cho đàng hoàng tử tế?" Anh cụng nhẹ đầu vào trán Heracles. "Và còn nữa... cứ gọi tao bằng cái tên quái quỷ đó đi, rồi tao sẽ tiễn mày xuống suối vàng uống rượu với Hades."

"Úi trời, sợ quá." Chàng trai tóc nâu người Hy Lạp đáp bằng giọng lười nhác. "Thôi được, tao biết cách làm cho mày sung sướng. Tao sẽ gọi mày giống như ẻm gọi, ôi Dima, anh Dima..." Heracles léo nhéo giả giọng con gái.

"THẰNG CHÓ ĐẺ!" Dimitri đứng nhỏm dậy véo lấy vành tai Heracles. Anh ta nhăn nhúm mặt mày, xuýt xoa kêu đau, vừa đúng lúc một phụ nữ tóc nâu uyển chuyển tiến lại gần trong bộ váy đầm duyên dáng.

"Hinova! Cậu không còn là thằng trẻ con lên năm nữa đâu đấy! Tôi nghĩ cậu phải chuẩn bị xong hết rồi cơ, ai ngờ lại đứng đây diễn trò như một con khỉ thế này..." Chị chống hai tay nhìn Dimitri nghiêm nghị. Anh đành bỏ tai Heracles ra.

"Tôi đã xong lâu rồi mà, chị Elizaveta. Đâu có mất thời gian như bên ấy..."

"Nhưng hôm nay cậu sẽ trở thành một người đàn ông. Ráng mà cư xử." Đôi mắt Elizaveta dịu xuống. Chị nhìn anh cười có phần nhăn nhở. "Ôi không thể nào tin được, trước mặt tôi đây là cậu bé Hinova bán hoa ngày ấy... Thời gian trôi nhanh quá, tôi và Roddy cũng sắp trở thành hai ông bà lão mất rồi..."

"Không có, đối với tôi chị Elizaveta lúc nào cũng trẻ trung."

"Ha ha, cảm ơn nhé anh bạn trẻ. Nào mau đi ra nhanh lên, người ta đã đến hết rồi kia kìa."

Dimitri đi theo người phụ nữ tóc nâu ra một khu vườn xinh xắn. Trong vườn chỉ có hơn mười vị khách ngồi trên những chiếc ghế trắng bọc vải ren, nhưng mặt mày ai cũng tươi tỉnh. Nhìn thấy anh, bọn họ rộ lên và nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Dimitri cười rạng rỡ, vẫy tay chào những người bạn.

Có tiếng ai đó hét lên phấn khích.

"Ê, thằng quỷ Deedee! Mày đã cưa được ẻm bằng mỗi một mẩu bánh mì hai lei, có đúng không?"

Đám người chung quanh phá lên cười. Dimitri đỏ dừ mặt, quắc mắt nhìn người thanh niên tóc bạc trắng, nghiến răng kèn kẹt.

"Thằng trời đánh, Gilbert!"

"Ôi, thôi nào! Chúng tao chỉ muốn mày chỉ giáo vài mẹo tán gái ấy mà!"

"Dừng lại đi, bruder." Người đàn ông tóc vàng hớt ngược ra phía sau thở dài bất lực.

"Chúng bây im hết đi nào." Tiếng xì xào lắng xuống. Mọi cặp mắt cùng đổ dồn về một nơi. Dimitri cũng nhìn về hướng đó, đau đớn nhận ra trái tim anh vừa lỡ nhịp.

Valeria bước ra, đẹp như một thiên thần.

Chiếc váy cưới dài bồng bềnh như một làn sương khói... Bờ vai mảnh dẻ tròn trịa thoắt ẩn thoắt hiện sau tấm khăn voan. Trên tay cô là một bó hoa tầm xuân tuyệt đẹp. Mái tóc màu vàng dâu vấn lên gọn gàng, cài một chiếc vương miện nhỏ tinh tế. Đôi mắt rực rỡ như ngọn lửa... Hai gò má ửng hồng. Cô từ từ bước đến bên cạnh anh. Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau. Mắt họ lấp lánh sáng... Hai nụ cười hạnh phúc ấm áp dưới nắng mặt trời.

Trước mặt họ là chàng trai người Na Uy đứng sau chiếc bục bằng gỗ đen. Lukas mỉm cười nhìn họ; chất giọng thanh, chậm rãi của anh bao trùm không gian trang nghiêm chỉ còn khúc ca của gió.

"Thay mặt tất cả những người bạn của chúng ta, cùng đến chứng kiến và hoà chung niềm hạnh phúc của ngày hôm nay, tôi, Lukas Bondevik, xin được gửi lời chúc phúc tới cô dâu và chú rể. Chúc hai bạn sẽ bên nhau mãi mãi với những kỷ niệm đẹp đẽ nhất, và một tình yêu luôn vẹn nguyên như thuở ban đầu."

"Dimitri và Valeria... Xin hãy nhớ rằng, tình yêu, sự tin tưởng, và lòng thuỷ chung là điều duy nhất giúp hai bạn cùng đi đến hết chặng đường, vượt qua mọi khổ đau và gian khó. Lời thề nguyền các bạn sắp sửa nói ra là thiêng liêng và bất tử, mà không vật chất hay lời nói dối tầm thường nào sánh được... Bằng cả trái tim, tôi xin chúc những lời nói ấy sống mãi cùng hạnh phúc của hai người."

"Còn bây giờ... Dimitri Hinova, bạn có đồng ý trở thành chồng của cô gái này, yêu thương và chăm sóc cô ấy đến hết phần đời còn lại?"

Dimitri dịu dàng nhìn Valeria, người con gái đã theo anh từ những tháng năm cuộc đời họ chỉ là con số không vô nghĩa. Đã có lúc chỉ chậm một tích tắc thôi, anh có thể sẽ mất cô mãi mãi. Nhưng giờ cô đang ở đây, và không một rào cản nào có thể chia lìa họ...

"Tôi đồng ý." Anh trả lời, chậm rãi mà chắc chắn.

"Và Valeria Popescu, bạn có chấp nhận trở thành vợ của người đàn ông này, yêu thương và chăm sóc anh ấy đến khi cái chết mang bạn khỏi thế gian?"

Valeria ngước nhìn anh, bao kỷ niệm cũ cùng sống dậy trong tâm tưởng. Đã từ rất lâu cô từng một mình lau nước mắt... Chỉ có anh là đến bên cô, cho cô một bờ vai để dựa vào những lúc tưởng như không còn hy vọng. Họ đã sống để hôm nay có mặt ở đây, và chính là anh đã chọn Varna để bắt đầu cuộc đời mới. Bởi vì, người con trai này biết cô còn nặng lòng với gió biển Constanța, giống như anh từng mòn mỏi nhớ mãi nàng Sofia yêu dấu...

"Tôi đồng ý." Valeria mỉm cười mà lệ đã dâng đầy.

"Vậy thì nhân danh Đấng tối cao, tôi xin tuyên bố hai người là vợ chồng. Dimitri và Valeria, hãy trao nhau biểu tượng tình yêu vĩnh cửu của các bạn, và Dimitri, bạn có thể hôn cô dâu được rồi."

Dimitri nhẹ nhàng nâng bàn tay đeo găng của Valeria từ từ tháo ra, năm ngón tay thon thon nhỏ bé lọt thỏm vào lòng bàn tay anh ấm áp đến diệu kỳ. Xỏ vào ngón tay xinh xắn kia một chiếc nhẫn cưới, mười ngón tay họ lại đan vào nhau, hai vòng tròn kim loại khẽ khàng trượt qua nhau sáng lấp lánh dưới bầu trời rực rỡ. Bàn tay còn lại của Dimitri đưa lên má Valeria... Vầng trán họ chạm vào nhau, rồi đến hai chóp mũi cọ cọ trong một chuyển động vừa ngượng ngùng vừa tinh nghịch. Valeria khúc khích cười. Dimitri cũng cười theo, anh thì thầm hỏi một câu gần như là bâng quơ.

"Người ta nói như thế nào nhỉ... Te liubesc?"

"Trật lất rồi. Là 'te iubesc', chàng ngốc của em ạ." (1)

"Quái đản thật. Thế em không định nói với anh điều gì sao?"

"Sao lại không cơ chứ? обичам те. " (2)

"Giỏi thật... Hiệp này em thắng rồi đó."

"Và kẻ thua sẽ làm nô lệ đến hết đời cho người còn lại."

Đôi môi họ tìm đến nhau... Nồng nàn và say đắm. Tưởng chừng họ có thể đứng đó, trong vòng tay nhau mãi mãi...

.

.

.

Có một câu chuyện như thế này...

"Tại một miền quê, có một vườn hoa nhỏ nối với hàng rào gỗ nằm phía trước một trang viên lớn. Bên cạnh đó có một rãnh nước nhỏ, một bông cúc dại mọc lên tươi tốt. Mỗi buổi sáng, bông hoa mở những cánh nhỏ trắng như tuyết bao quanh chùm nhuỵ vàng tươi, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời. Thật ra, ai đi ngang qua đó đều thấy nó là một bông hoa trông đến thảm hại. Ngược lại, bông cúc vô cùng hạnh phúc và vui sướng, hướng về phía mặt trời và lắng nghe tiếng hót của con chim chiền chiện trên cao.

Giữa lúc bông hoa đang say sưa ngắm nhìn bầu trời xanh vòi vọi, con chim chiền chiện sà xuống và cất tiếng ca thánh thót. Nhưng nó không hót cho những bông tulip, mẫu đơn và thuỷ tiên trong khu vườn lộng lẫy. Nó hót cho bông cúc bé nhỏ bên vệ đường. Nhảy nhót quanh bông hoa, con chim vui vẻ ca khúc nhạc đầy mê luyến, "Cúc ơi! Cúc mới xinh xắn làm sao!" Bông hoa cúc sung sướng biết nhường nào! Con chim lấy mỏ hôn bông hoa rồi lại bay vút lên nền trời xanh. Hoa cúc còn lại một mình bên rãnh nước, ngẩn ngơ nhìn theo, vừa ngượng ngùng vừa đê mê vui sướng. Hoàng hôn buông xuống, nó cụp những cánh hoa lại và ngủ say, nằm mơ cả đêm thấy mặt trời và con chim chiền chiện nhỏ.

Đến sáng ngày hôm sau, khi hoa cúc nở tung những cánh bạc mong manh vươn lên đón ánh nắng, nó lại nhận ra tiếng hót của con chim chiền chiện. Nhưng lần này nghe sao buồn bã quá! Con chim bị bắt và nhốt trong lồng gần ngay bên cánh cửa sổ để mở. Con chim hót về những ngày hạnh phúc khi nó có thể bay tung tăng khắp chốn, hót về những cây lúa xanh tươi trên cánh đồng và bầu trời tự do xanh thẳm đầy mây... Bông hoa rất muốn giúp đỡ con chim, nhưng nó phải làm sao bây giờ? Nó chỉ là một bụi cây dại nhỏ bé, phải xoay sở ra sao để cứu con chim ra khỏi chiếc lồng kia? Thế rồi bất chợt có hai cậu bé đi ra khỏi vườn. Chúng mang đám cỏ xinh đẹp nơi bông cúc mọc về bỏ vào lồng cho chim chiền chiện. Con chim đang than thở, đập cánh vào những sợi dây thép; nó kêu lên đau khổ và thảm não.

"Tôi không có nước để uống... Bọn họ nhốt tôi lại và bỏ quên tôi. Cổ họng tôi đau rát và cháy bỏng, và không khí ở đây thật ngột ngạt quá. Trời ơi, tôi sẽ chết mất, và vĩnh viễn từ biệt ánh nắng mặt trời, bãi cỏ xanh mượt mà và mọi vẻ đẹp mà tạo hoá ban tặng..."

Rồi nó nhận ra bông hoa cúc và gật đầu chào, lấy mỏ hôn lên bông hoa mà bảo rằng:

"Cậu không được héo rũ ở trong này đâu đấy, bông hoa nhỏ tội nghiệp ạ. Cậu là tất cả những gì ở thế giới bên ngoài họ còn dành cho tôi. Đối với tôi, từng lá cỏ nhỏ sẽ là một cây xanh, từng cánh hoa trắng của cậu sẽ là một bông hoa thơm ngát. Trời! Cậu chỉ làm sống lại trong tôi những gì đã mất."

"Ước gì mình có thể an ủi anh chim chiền chiện." Bông hoa cúc nhỏ đau khổ nghĩ thầm. Nó không sao làm cho một chiếc lá nhúc nhích, nhưng hương thơm từ những cánh hoa mong manh toả ra, còn ngào ngạt hơn cả những bông hoa thông thường... Con chim biết điều đó và mặc dù đang chết khát, nó đau đớn vò nát những lá cỏ xanh, nhưng không hề đụng tới bông hoa cúc.

Tối đến và chẳng ai mang cho con chim khốn khổ một giọt nước, nó xoè đôi cánh đẹp đập đập trong đau khổ tột cùng. Cái đầu nhỏ nhắn của chim tựa lên bông hoa, trái tim nó như muốn vỡ tung vì đau đớn. Bông hoa không sao khép những cánh bạc của mình lại để ngủ được. Nó rũ xuống trong buồn khổ. Bọn trẻ chỉ quay lại vào sáng hôm sau, khi con chim đã chết vì đói khát. Khóc thương con chim xinh đẹp, lũ trẻ đặt chim vào một cái hộp rồi chôn xuống lòng đất. Rồi chúng quẳng mảng cỏ có bông hoa cúc trắng ra con đường đầy bụi bặm... Không ai nghĩ đến bông hoa đã xót thương cho con chim biết bao và khao khát muốn an ủi nó."

Đó là những gì mẹ kể cho cô, khi Valeria còn là một cô gái nhỏ.

Nghe xong truyện, con bé đã oà lên khóc nức nở. Nó chui vào chăn nằm cuộn tròn người, không thể chấp nhận cái kết thúc đau buồn ấy. Rồi như nghĩ ra điều gì, con bé đưa tay lên chùi nước mắt; nó tụt xuống giường vơ lấy mảnh giấy trắng và cái bút chì, hí hoáy viết một kết thúc khác cho câu chuyện của Andersen...

"Trong cái đêm đau khổ tột cùng ấy, một vầng sáng chói loà bỗng hiện ra trong chiếc lồng nhốt con chim chiền chiện và bông hoa. Một thiên thần hiện ra, vuốt ve con chim đang lả đi vì đói khát. Chúng nhướn đôi mắt đẫm lệ và mệt mỏi nhìn thiên thần. Thiên thần giơ một tay chỉ về phía bông hoa, cất giọng vang vang mà chỉ có những kẻ trong lồng nghe thấy được.

"Bông hoa cúc bé nhỏ tội nghiệp kia... Vì ngươi thật lòng muốn giúp đỡ con chim chiền chiện, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh. Ta không thể mở lồng cho hai ngươi trốn thoát. Các ngươi phải tự cứu lấy mình. Hỡi bông hoa nhỏ, ngươi sẽ là một bông cúc mạnh mẽ. Cánh hoa ngươi ướt đẫm sương đêm, ngươi vẫn có thể sống và lớn lên sau khi bị nhổ ra khỏi bụi cỏ. Nếu các ngươi không thể thoát được trong đêm nay, đêm mai sẽ không ai cứu được các ngươi nữa."

Thiên thần sáng lên và biến mất. Bông cúc nhỏ thấy trên cánh mình lấp lánh những giọt sương. Nó dịu dàng dụi dụi vào con chim đang rên lên yếu ớt, "Anh chim chiền chiện, trên người tôi là những dòng nước, hãy uống đi và anh sẽ được sống." Con chim không cần đợi bảo đến lần hai, nó hớp lấy hớp để nguồn hy vọng duy nhất của nó trong cái chết gần kề. Rồi dường như đã khoẻ hơn, nó buồn bã hôn bông hoa và cất tiếng hỏi, "Dù thiên thần cho chúng ta được sống, nhưng chẳng có cách nào thoát ra khỏi lồng đêm nay. Ôi! Hoa cúc bé nhỏ tội nghiệp của tôi, phải làm sao để ngày mai chúng ta được trả về với ánh mặt trời." Suốt cả đêm hôm đó, con chim nằm chụm đầu vào bông hoa rất lâu...

Buổi sáng hôm sau, bọn trẻ tìm đến chiếc lồng và phát hiện ra con chim đã chết. Trong mỏ nó ngậm bông hoa cúc đã bị rứt lìa khỏi bụi cỏ. Bọn trẻ kêu khóc thảm thiết, mở lồng nâng con chim nằm bất động trên tay. Chúng định tìm một cái hộp để chôn con chim theo nghi thức hoàng gia xuống bãi đất trong vườn... Nhưng rồi con chim mở mắt, nó ngậm theo bông hoa dùng hết sức lực đập cánh bay vút lên. Lũ trẻ kêu thét ầm ĩ, chúng cố tóm lấy con chim vẫn còn sống bỏ lại vào trong lồng. Con chim cố hết sức bay bổng lên cao, thoát khỏi những bàn tay kia, rồi nó vụt lao ra ngoài cửa sổ, mỏ vẫn ngậm chặt bông hoa cúc nhỏ bé... Con chim bay vút ra bầu trời bao la, nó từ từ hạ xuống bãi cỏ ven đường, đặt xuống đó bông cúc rứt lìa cành giờ đang nằm bất động và yếu ớt... Nó mang nước lại cho hoa, âu yếm hôn lên hoa và buồn bã nói.

"Cậu vẫn ổn chứ, bông hoa nhỏ bé của tôi? Thật đáng thương cho cậu, cậu không còn được sống trong bụi cỏ xinh đẹp ấy, giờ đây cậu chỉ bất động nhìn tôi mà không sao vươn thẳng người hát ca trong gió được nữa..."

Bông hoa mỉm cười nói với con chim, "Ồ, sao anh lại nói thế? Chúng ta đã trở về với ánh mặt trời và đồng cỏ bát ngát, chúng ta lại được tự do ngắm nhìn những đám mây trắng và đàn cừu, và những ngôi nhà nhỏ ở đồng quê... Tôi là bông hoa may mắn nhất trên đời, vì tôi vẫn còn sống, tôi vẫn còn nằm đây nghe gió thổi du dương, và anh vừa cứu tôi trở về với tất cả những điều đẹp đẽ này... Chúng ta vẫn còn có nhau và thế là đủ để tôi hạnh phúc cho đến ngày bị người ta đi qua giẫm thành từng mảnh... Bầu trời xanh mới đẹp làm sao, chẳng có gì đáng phải than phiền. Tôi mệt mỏi rồi, hãy cho tôi nghe bài hát tuyệt vời ấy nhé, anh chiền chiện của tôi."

"Bất cứ khi nào cậu muốn." Con chim bắt đầu cất lên giọng hát lảnh lót say lòng người. Nó hát về một loài hoa tự do, một loài chim tự do còn hạnh phúc hơn cả những bông hoa lộng lẫy trong khu vườn đằng kia. Tiếng hót của nó lan đi xa mãi, thành những đợt sóng trên thảo nguyên, vọng lên tận bầu trời cao xanh có vầng mặt trời toả sáng vĩnh hằng."



-HẾT-


Chú thích:

(1) te iubesc: tiếng Romania, có nghĩa là "I love you"

(2) обичам те: tiếng Bulgaria, nghĩa tương tự như trên.

(3) Câu chuyện cổ tích "Hoa cúc" của nhà văn Andersen. Ở đây mình sử dụng bản dịch của Mạnh Chương. Phần kết thúc viết lại hoàn toàn là trí tưởng tượng của tác giả fanfic này :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top