Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 37: Hong Kong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Tôi chỉ luôn là một cái bóng bé nhỏ luôn lấp sau những con người (quốc gia) ngoài kia... Tôi mong ước rằng mình sẽ được trở lại chính mình để được mong ước, được yêu thương..." Những lời hát buồn buồn của cậu bé Hong Kong vang lên trong bầu không khí yên tĩnh. Có vẻ cậu đang buồn. Mặt hồ trong veo vẫn cứ trong veo, tiếng chim véo von vẫn cứ véo von, gió vẫn là gió, mặt trời vẫn là mặt trời.... Vậy cậu buồn có làm thay đổi được mọi thứ? Cậu buồn có thể khiến mọi thứ ngừng chuyển động?...
  Càng nghĩ, khuôn mặt nhỏ bé, dễ thương mà có phần lạnh lùng ấy càng thể hiện rõ sự buồn bã hơn bao giờ hết.
- Tôi ổn! Tôi sẽ luôn ổn trước mặt mọi người... Biết sao được... Tôi không có quyền được buồn trước mặt mọi người...
  Tiếng hát nhỏ bé, trầm trầm lại vang lên. Cậu như muốn được khóc... Chất giọng cố tỏ ra ổn nhưng bên trong nó mềm yếu thế nào.
  Cậu khẽ đưa tay lên, hất mái tóc của cậu sang một bên. Mái tóc nâu sẫm dài ấy đã bị cắt đi bởi người 'thuộc quyền sở hữu cậu'. Soi bóng gương bé nhỏ của mình, cậu nhận ra rằng: mình chủ là một quốc gia nhỏ bé và yếu đuối. Cậu sợ hãi nghĩ rằng: mình sẽ không thể lớn hơn nữa hoặc cậu sẽ mãi mãi không được hoà bình.
- Mình muốn được yêu thương... Mình muốn được là chính mình cơ...
Cậu khẽ cất lên tiếng...
  Mặt hồ trong veo khẽ rung động bởi vàu con cá hoặc những giọt sương. Những tán lá xao xác va vào nhau như đang thì thầm một câu chuyện gì đó. Những làn gió nhẹ khẽ bay bay... Cậu vẫn buồn. Buồn vì không được là chính mình...





















_ Còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top