Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

apology

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anh thức dậy với suy nghĩ rằng mình sẽ rời bỏ em như thế nào.
vẫn là một buổi sáng trong veo có ánh mặt trời, nhưng chỉ là không có ánh cười vương trên mắt em.
dạo này, em có nghe những bản tình ca của anh sao mà buồn đến tha thiết.
khi mà gương mặt em cứ tiềm tàng trong hư ảo, để anh chơi vơi như con thuyền không hướng giữa đại dương muôn ngàn con sóng dữ. con tim anh dường như trở nên sáo rỗng, đôi tay hở đầy những khoảng trống mà em đan vào trong những mùa đông dường như vẫn chưa cũ mấy.
thế giới không em, bỗng trở nên tẻ nhạt và vô vị. anh như vậy, cũng chẳng muốn ra ngoài dạo mát, bởi anh sợ cái trong lành của đường phố sầm uất đã lên đèn. khi mọi nẻo đường em đã cười khi nhìn thấy anh, những cung đường hạnh phúc ươm màu xanh giữa bốn mùa trở gió.
anh không cố gắng xoá nhoà hình bóng em như hơi thở lạnh lẽo trên ô kính, khi cõi lòng anh trở nên hoang dại. anh chỉ hi vọng rằng vào một ngày đẹp trời nào đó, anh sẽ không còn phải xin lỗi vì trái tim này đã quá hư hao. anh im lặng và gặm nhấm cái tê buốt, để chờ cái lãng quên một cách bình dị và vị tha. đôi lúc anh thầm nghĩ , trí nhớ kém hoá ra cũng tốt. khi nỗi nhớ trở nên dài vô tận kia phút chốc sẽ hoá hư không vì guồng quay im lìm của cuộc sống, anh sẽ không còn nhớ rõ gương mặt trắng trẻo của em hay đôi mắt ngỡ ngàng trong veo đang hứng nắng. và rồi anh cũng sẽ quên đi vị kẹo ngọt ngào trên đôi môi ửng đỏ ấn nhằm nơi đầu luỡi và cả những nụ cười đẹp hơn cả mỗi buổi hoàng hôn. tâm tư hoang sơ ươm màu cỏ dại của anh cuối cùng cũng không còn day dứt, sẽ chẳng cần quan tâm đến thành phố cuả em hôm nay có bão hay suy tư rằng em còn buồn nữa không. sự chia ly ấy sẽ thanh thản hơn cho dẫu là vô tình hay tàn nhẫn. trái đất vẫn xoay từng vòng thật chậm, mặt trời vẫn lên sau mỗi tối sao băng và chúng ta sẽ vẫn xa nhau, lạc mất nhau như một thói quen tưởng chừng là tất cả. sẽ cam tâm tình nguyện buông bỏ nhau với những kí ức đã hứa rằng đừng lãng quên lúc trước. anh sẽ vàng vội đem cất đi chiếc xe mà em đỗ lại trong trái tim này, sẽ không còn những tiếng thở than làm cõi lòng anh trở nên hoang phế. nỗi vô tâm bỏ rơi chiếc xe của em sẽ được trao trả lại và chạy đi bất cứ nơi nào, chỉ là không thuộc vê nơi này và chẳng phải ở đây.
anh vẫn đang nằm trên chiếc giường rộng lớn và nghe tiếng mưa rơi qua ô cửa sổ phủ màn. anh vẫn vẽ ra những câu chuyện đau buồn cho một kết thúc chẳng ai khao khát. chỉ là anh nhớ hương tóc em bay, một vòng tay ôm anh khỏi những ngày ngược chiều gió. cho dẫu đôi bàn tay em trở nên lạnh buốt, nó vẫn ấm hơn bất cứ khăn choàng loại tốt nào mà anh cần.
bằng cách này hay cách khác, anh cuối cùng cũng sẽ phải quên em. khi nỗi nhớ này chẳng phải là vĩnh viễn vì tình yêu không đủ lớn. anh tin chắc rằng những bản tình ca anh sắp viết cho mùa hè cháy râm ran cành hoa thạch thảo sẽ không còn âu sầu nữa.
anh có thể làm được mọi thứ nhưng chẳng thể bảo vệ được em.
chiếc xe của anh đã trốn chạy về những triền kí ức cũ, bỏ lại em chôn vùi giữa thực tại. em gầy nhom trong chiếc áo cặp mà anh sẽ không bao giờ mặc nữa. đôi mắt trở nên bi thương như trái tim anh mỗi độ nhớ em, em vẫn sẽ chờ nhưng anh lại không đến. như thể một lời hứa trùng phùng mỗi mùa hoa nở sẽ chỉ là một giấc mơ chìm vào mộng đẹp của ngày xuân.
anh còn yêu, anh biết em vẫn còn yêu. chỉ là anh trở nên cáu kỉnh và buông xuôi, chỉ là anh còn muôn vàn nỗi sợ hãi cho tuơng lai vô định. vòng tay anh sẽ không còn đủ lớn để vỗ về em. trái tim này cũng không thể sẻ chia đi một nửa. anh sẽ rời đi, bằng sự ích kỉ và hèn nhát, đã cố tình làm tổn thương trái tim hao gầy của chính em. chiếc ô trong còn vương từng hạt mưa buồn của ngày bão, anh đã chưa mang đến cho em, chưa cầm tay để đưa em về đến tận đầu ngõ. chỉ là anh chưa từng yêu em nồng nhiệt bằng cả con tim, rực rỡ lên như tuổi trẻ giữa miền hoang vu cháy nắng.
bất cứ lý do khốn khổ nào đều không phải lỗi của em nên cầu xin em một lần thôi, đừng day dứt nữa. bằng sự chia ly đầu đời anh chỉ được thấy trên phim ảnh. tình yêu là chuyện khó nói, kết thúc hay không đều là sự đau lòng của chọn lựa. và anh đã chọn cách buông tay.
chỉ là xin lỗi em, đừng chờ nữa. thành phố này, anh không còn muốn ở lại. khăn choàng anh sẽ mua loại ấm nhất, chiếc ô giữa những mùa hạ thấy em, sẽ không còn ướt nữa.
mọi con đường anh đã đi qua, sẽ thôi không vì ngắm nhìn nụ cuời của em mà lạc mất.
vì hôm nay, vì mùa hạ này, chúng ta sẽ chẳng còn là của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top