Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 17 - Giả vờ làm Rung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bạn không hoạt động nhiều trên Twitter dạo gần đây sao? Tôi không thấy bất kỳ tweet nào của bạn. Chỉ có thể thấy bạn trong các bản tin và bài đánh giá clip của bạn. Có chút cô đơn.Apple]

Aontakarn im lặng một cách bất thường. Tôi cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Tôi, người đã từng nhắn tin với cô ấy qua LINE mỗi ngày, giờ chỉ nhận được những câu trả lời ngắn gọn. Và khi tôi hỏi có chuyện gì không, câu trả lời vẫn là "không có gì". Điều này thật sự rất khó chịu.

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó... ngày chúng tôi đi uống với mọi người và tôi cãi nhau với tất cả các thành viên trong nhóm đến khi tất cả im lặng. Nhưng tôi đã làm gì sai? Tôi chỉ muốn bảo vệ Aontakarn khỏi những trò đùa đó. Tuy nhiên, cô gái có gương mặt ngọt ngào ấy lại trở nên rất im lặng.

Tất cả thành viên trong nhóm đều nhận ra rằng Aontakarn trầm lặng hơn bình thường. Puth, người thân thiết với tôi hơn cả, đã đề cập đến điều này một ngày khi chúng tôi về nhà.

"Em với Karn lại cãi nhau à?"

"Không."

Tôi trả lời mà chẳng mấy chắc chắn. Tôi nhớ là chúng tôi không cãi nhau, nhưng không thể nói là mọi thứ vẫn bình thường.

"Sao vậy?"

"Thor và Jeth nhờ anh hỏi em. Bọn anh lo cho em."

"Có lẽ có điều gì đó không ổn. Em không chắc. Nhưng nếu có... có thể là do mấy anh cứ trêu rằng Aontakarn và em đang hẹn hò."

"Anh đã xin lỗi rồi mà."

Anh trai đáng yêu của tôi dậm chân như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Anh ấy chỉ như vậy khi ở cạnh tôi.

"Chuyện gì vậy? Sao em cứ nhắc lại chuyện đó mãi thế?"

"Em cố tình nhấn mạnh để anh không quên rằng những lời nói vô tình của anh khiến người khác cãi nhau. Aontakarn chắc chắn rất khó chịu khi bị hiểu lầm là đang hẹn hò với em."

Tôi thở dài mệt mỏi.

"Em đã cố gắng để gần gũi với cô ấy, và bây giờ mọi thứ bị phá hỏng hết vì mấy người."

"Em nghĩ cô ấy sẽ bỏ việc à?"

Khi bị hỏi, tôi ngước lên nhìn anh trai. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây. Tim tôi chùng xuống và tôi bắt đầu lo lắng. Điều này có thể xảy ra... Cô gái có gương mặt ngọt ngào có thể cảm thấy khó chịu đến mức rời bỏ nhóm.

Và cô ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời em... Chết tiệt.

"Chết tiệt. Nếu Karn rời nhóm, chúng ta sẽ tiêu đời. Chúng ta phải làm gì đây?"

Puth tưởng tượng một viễn cảnh và ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ấy căng thẳng đến mức dùng tay gãi môi khô.

"Nếu Karn đi, chúng ta sẽ không còn trang web nữa. Phần lớn những người theo dõi chúng ta là vì họ muốn ủng hộ Karn. Chúng ta có nên gửi hoa cho cô ấy không?"

"Vậy nếu cô ấy nói không có gì sai, anh sẽ làm gì tiếp theo?"

"Điều đó có nghĩa là mọi thứ ổn rồi."

"Nếu Karn nói không có gì sai, thì nghĩa là có điều gì đó không ổn."

Tôi đứng dậy và đi lại trong phòng.

"Em sẽ nói chuyện với Karn. Em phải giải thích cho cô ấy rằng mọi người chỉ đang đùa thôi và cô ấy không nên cảm thấy khó chịu."

"Nhưng mọi người đã làm rõ là chúng ta chỉ đùa mà. Em cũng đã bảo vệ cô ấy hết sức có thể. Vậy tại sao cô ấy vẫn như thế?"

Tôi cũng không hiểu điều đó. Có vẻ như tôi cần phải nói chuyện với cô ấy, nhưng không biết nên tiếp cận như thế nào...

[Uống chút gì đó đi. Sẽ dễ nói chuyện hơn khi cậu hơi say.]

Ern gợi ý, đúng kiểu đơn giản của cô ấy. Tôi đang tham khảo ý kiến bạn bè về vấn đề của mình, nhưng dường như chẳng ai mấy bận tâm. Như thể đây chẳng phải chuyện lớn đối với họ.

"Nếu tôi say, tôi sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Tôi sẽ không nhớ được gì cả. Và nếu Rung xuất hiện lần nữa thì sao?"

[Có thể Rung, cái tiềm thức của cậu, sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn đấy. Cậu lúc tỉnh táo thì thật sự rất nhát.]

Nat nói thêm. Điều cô ấy vừa nói khiến mọi người đồng tình.

"Nhưng gần đây tôi đâu có nhát như vậy. Tôi cũng đã gần gũi với Karn hơn. Vấn đề mới phát sinh gần đây thôi... Tôi vẫn chưa hiểu tại sao Karn lại giận tôi khi mà tôi đã bảo vệ cô ấy khỏi mấy kẻ lắm mồm đó."

[Có lẽ cô ấy giận vì cậu cứ nói rằng chỉ xem cô ấy như một người bạn thôi ]

Meen cười nói. Điều đó làm tôi khựng lại.

"Cậu cũng bị điên như mấy thành viên trong đội của tôi rồi sao?"

[Còn gì nữa? Thông thường bạn bè chỉ xin lỗi là xong. Cậu đã bảo vệ cô ấy, tôi thì đã vỗ vai cảm ơn rồi, chứ đâu có giận dỗi như vậy.]

Mọi người trong phòng đều gật đầu. Khi nghe điều này, tôi im lặng và suy nghĩ theo hướng đó. Đúng vậy... phản ứng của Aontakarn có gì đó không ổn. Có nhiều điểm mâu thuẫn.

[Cậu đã gặp cô ấy từ khi cãi nhau chưa?]

"..."

[Bao nhiêu ngày rồi?]

"Ba ngày."

[Cậu đúng là ngốc. Mới có ba ngày mà cậu đã lo lắng vậy? Tôi tưởng đã ba tuần chứ. Có khi người gặp vấn đề là cậu, chứ không phải Aontakarn.]

Ern cười vui vẻ trong khi nhai khoai tây chiên Lay's như thể rất đói. Tôi không phản đối. Tôi chỉ ngồi xuống với dáng vẻ mệt mỏi.

"Tôi nên làm gì đây? Tôi không thích cái không khí kỳ lạ này giữa chúng tôi."

[Uống chút gì đó đi, như Ern đề xuất. Cậu uống với Puth mỗi ngày mà, giờ cậu đã kiểm soát được rồi chứ?]

"Ừ, nhưng..."

[Vậy đấy. Cậu đã luyện tập, giờ thì áp dụng thôi. Giả vờ say và giả vờ làm Rung đi.]

[ Hả ? ] [ Hả ? ] [ Hả.?]

Mọi người quay sang nhìn Nat, người vừa ậm ừ. Cô bạn vui vẻ nhún vai một chút và vẫn giữ vẻ thờ ơ.

[Nếu khó mà xin lỗi khi tỉnh táo, thì giả vờ say... nhưng nhớ là phải tỉnh táo và đừng để đầu óc trống rỗng như lần trước. Giả làm Rung, xin lỗi và khóc nếu cần. Khi tỉnh lại, cậu có thể trở lại bình thường và giả vờ... như không có chuyện gì xảy ra. Giả vờ không nhớ gì cả.]

Cuối cùng, thói quen đọc tiểu thuyết và trí tưởng tượng phong phú của cô bạn khiến hôm nay Nat tỏa sáng. Mọi người, bao gồm cả tôi, đều vỗ tay tán thưởng ý tưởng tuyệt vời đó. Tôi nghĩ mình sẽ thử cách này.

"Ý kiến hay đấy. Tôi sẽ không ngại ngùng nếu làm thế. Tôi sẽ giả vờ say và sáng hôm sau sẽ giả vờ như không nhớ gì, và Aontakarn của tôi sẽ quên mất lý do tại sao cô ấy giận tôi cho đến lúc đó"

Tôi hào hứng nói. Meen cười lớn và giả vờ nổi da gà.

[Khi nghe cậu nói 'Aontakarn của tôi' , tôi cảm thấy như cậu là chồng nói về vợ yêu quý của mình vậy. Ai là chồng trong mối quan hệ này? Cậu sao?]

"Chồng gì cơ? Cậu đang nói gì thế?"

[Người phải dùng ngón tay ấy.]

"Đồ ngốc"

( Meen - người thấu hồng trần và cũng đen tối nhất mà tôi biết =)) triệu like cho chỉ )

Tôi làm theo gợi ý của các bạn: lấy hết can đảm để mua bia từ cửa hàng tiện lợi và đi đến nhà Aontakarn vào khoảng 8 giờ tối. Đèn vẫn sáng, chắc chắn là có ai đó ở trong. Mặc dù tôi vẫn giữ chìa khóa dự phòng mà cô gái có khuôn mặt ngọt ngào đã đưa cho, nhưng vì chúng tôi đang trong tình huống không được tốt, không hay nếu tôi cứ thế bước vào nhà. Ít nhất tôi nên cho cô ấy biết rằng tôi đến để thăm.

Đing...

Tiếng chuông cửa vang lên, và ngay lập tức, Aontakarn ló đầu ra ngoài cửa sổ. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy mở cửa và xuất hiện, vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở. Chúng tôi im lặng nhìn nhau trong giây lát, rồi Aontakarn lên tiếng trước.

"Cậu đến đột ngột quá. Cậu không nhắn LINE cho tôi biết là sẽ tới."

"Tôi muốn làm cậu bất ngờ. "

Tôi giơ túi bia đầy trước mặt cô ấy.

"Uống chút gì đó với tôi nhé?"

"Cậu không cần phải mua đâu. Cậu biết là tôi có bia trong tủ lạnh mà."

"Đến tay không thì không hay lắm... "

Đó chỉ là cái cớ để có mặt ở đây thôi. Thật ra, tôi không biết phải bắt đầu cuộc trò chuyện thế nào nên mới mua bia.

"Đây có phải là lúc phù hợp không?"

Cậu đã đến rồi, nếu từ chối thì bất lịch sự quá. Vào đi.

Rõ ràng có điều gì đó không ổn. Tôi cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi. Cô ấy không thể hiện chút cảm xúc nào, không còn vui vẻ khi thấy tôi như thường lệ. Cảm giác thất vọng tràn ngập trong tôi, nhưng đã đến đây rồi, tôi phải tiếp tục. Tôi đến để tìm hiểu điều gì đang khiến Aontakarn khó chịu. Nếu bỏ cuộc giữa chừng và quay về, mọi thứ sẽ thành vô nghĩa.

Tôi bước theo cô gái với khuôn mặt ngọt ngào vào trong nhà và đặt túi bia lên bàn trà. Sau đó, tôi ngồi xuống ghế sofa. Aontakarn kéo áo ra khỏi váy để cảm thấy thoải mái hơn. Cô ấy ngồi xuống phía đối diện của ghế sofa và bắt đầu nói chuyện.

"Cậu có căng thẳng chuyện gì không? Có phải vì vậy mà cậu rủ tôi uống bia?"

"Không. Bình thường chúng ta vẫn làm thế mà, đúng không?"

"Nhưng thường là tôi mời cậu. Cậu chưa bao giờ mời tôi cả. Cậu nói rằng cậu sợ không kiểm soát được bản thân khi say. Nên tôi hơi ngạc nhiên."

Chúng tôi đều im lặng. Tôi với lấy lon bia và bật mở. "Psh." Tôi uống một ngụm để lấy dũng khí nói ra lý do tôi đến đây.

"Thật ra, tôi cảm thấy không yên tâm. Gần đây Karn im lặng quá."

"..."

Không gian lại chìm vào im lặng sau khi tôi nói vậy. Tôi có nói quá sớm không? Lẽ ra tôi nên đợi cho cô ấy thoải mái hơn đã. Tôi nên để cô ấy uống một ngụm bia, đợi đến khi cô ấy say say rồi mới đề cập đến chuyện này. Chết tiệt...

"Còn nữa..."

Psh.

Aontakarn mở lon bia, uống một ngụm lớn rồi lắc đầu.

"Không có gì đâu."

"Tức là có chuyện..."

"Karn có thể nói chuyện với Chris về bất cứ điều gì mà."

"Thật sao... "

Aontakarn nói vậy rồi lại uống thêm một ngụm. Rõ ràng có điều gì đó đang làm cô ấy bận tâm. Tôi muốn biết đó là gì. Chúng tôi là bạn thân, cô ấy nên có thể nói với tôi bất cứ điều gì.

"Tôi nghĩ rằng không thể nói về chuyện này với ai cả."

"..."

"Kể cả với Chris."

"Mọi người đều lo lắng cho Karn."

"Mọi người?"

"Phải. Jeth, Thor, và cả đội ở AppTalk đều nhận ra gần đây cậu rất im lặng. Cậu không còn vui vẻ như trước. Puth sợ rằng cậu đang căng thẳng vì mọi người trêu đùa và không muốn làm việc với chúng tôi nữa. Anh ấy đã cử tôi đến để..."

"Vậy là cậu không thực sự muốn đến đây?"

Sự lạnh lùng trong giọng nói của cô ấy khiến tôi ngồi thẳng dậy, vội vàng xua tay.

"Không phải như thế đâu."

"Không có gì cả. Cậu có thể nói với mọi người là tôi ổn. Hôm nay tôi chỉ hơi mệt. "

Aontakarn đứng dậy, đặt lon bia xuống bàn.

"Chris về trước được không?"

"Karn..."

Tôi nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô ấy khi vẫn đang ngồi. Tôi không biết phải làm gì trong tình huống này. Chủ nhân của cổ tay trong tay tôi chỉ đứng yên, không nói gì, như thể đang đợi xem tôi sẽ nói gì sau khi gọi tên cô ấy.

Đúng rồi... tôi phải nói gì đây? Phải nói gì bây giờ?

[Nếu khó để xin lỗi trong trạng thái bình thường, hãy giả vờ rằng mình đang say.]

Say... Đúng vậy!Khi nghĩ về điều đó, tôi lập tức cầm lon bia lên và uống vài ngụm. Aontakarn nhìn tôi, ngạc nhiên.

"Sao cậu uống nhiều thế?"

"Tôi muốn say. Nếu tôi say... có lẽ sẽ tốt hơn."

Nhưng vì đã thực hành uống với Puth, tôi giờ kiểm soát được tửu lượng của mình tốt hơn. Trước đây, chỉ sau vài ngụm là tôi đã không còn tỉnh táo, nhưng giờ tôi vẫn là chính mình. Tôi không bị choáng. Tôi phải giả vờ...

Tôi phải giả vờ như mình không phải là chính mình.Được rồi.

" Chris... tại sao cậu im lặng?"

Aontakarn, người vừa đứng dậy, lại ngồi xuống bên cạnh tôi và lay lay người tôi. Tôi phải mềm mỏng hết mức có thể. Phải trở thành một phiên bản hoàn toàn khác của chính mình.

Bịch...

Tôi dựa đầu lên vai người ngồi cạnh. Tôi giả vờ như không thể ngồi vững. Cũng như dùng những lời mà bình thường tôi không hay dùng.

"Đừng làm khó nữa, Karn. Chris đến đây để nói chuyện với cậu. Vậy nên, làm ơn... hãy nói với tôi."

"Chris... "

Cô gái nhỏ cố đẩy tôi ra, nhưng tôi bám chặt lấy cô ấy. Tôi đổ toàn bộ trọng lượng của mình lên người cô ấy và giữ nguyên tư thế đó.

"Cậu không say nhanh vậy chứ? Bình thường cậu tỉnh táo lâu hơn mà."

"Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu thấy tôi quan tâm đến cậu thế mà lại làm khó tôi sao? Cậu chẳng dễ thương chút nào."

"Người không dễ thương là Chris đấy. Thả tôi ra "

Aontakarn có vẻ rất tức giận vì lần này không thể gỡ tôi ra được. Cô ấy cố đẩy tôi, nhưng tôi giữ chặt, như thể chúng tôi đang ôm nhau. Khuôn mặt chúng tôi chỉ cách nhau một gang tay. Tôi phải làm tới cùng.

Tôi rất lo lắng khi bị bắt gặp.

Nếu Rung là một phần của tôi, tôi cần tận dụng đặc điểm của cô ấy ngay bây giờ.

"Tại sao cậu lại giận tôi?"

"Tôi không giận."

"Cậu làm tôi phát điên đấy. Tại sao lại tránh né? Nếu có chuyện gì, chúng ta cần giải quyết ngay bây giờ... Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà."

Trời ạ. Tôi đã nói là không có gì mà... À... cái gì đây?

Tôi cầm lấy lon bia trên bàn và rót vào miệng Aontakarn. Cô ấy bị đổ tràn ra ngoài, gây lộn xộn. Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào nhìn tôi, ngạc nhiên. Cô ấy vừa tức giận vừa buồn cười. Gần như bật cười thành tiếng, nhưng tôi cố gắng tiếp tục diễn.

"Nếu cậu chưa say thì hãy uống cho đến khi thấy thoải mái hơn đi."

"..."

"Được rồi"

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngọt ngào ấy. Điều này khiến Aontakarn rụt cổ lại và quay mặt đi.

"Hôm nay cậu bị gì vậy? "

Cô ấy có vẻ ngượng ngùng. Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt trìu mến. Aontakarn thở dài rồi uống cạn lon bia.

"Tôi sẽ uống. Tôi đã nói là không có gì thì là không có gì."

"Nếu không có gì, vậy thì cứ tiếp tục uống đi. Nghĩ về chuyện đó khi cậu đang uống với Chris."

Cô gái ngọt ngào này uống rất tốt, nên mong cô ấy say là rất khó. Nhưng làm cho cô ấy không còn cảnh giác thì có thể.

Công dụng của bia rượu, ngay từ khi ra đời, là làm cho người ta thư giãn và vui vẻ hơn, phải không? Tôi đang tận dụng lợi ích này để giúp mình.

Sau khi ba lon bia cạn, làn da của cô gái nhỏ bắt đầu ửng đỏ, đúng như vẻ khỏe mạnh của cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được sự thư giãn, dù là trong cơn khó chịu rõ ràng. Cô ấy không còn phủ nhận như khi còn hoàn toàn tỉnh táo.

"Chúng ta đã không nói chuyện nhiều gần đây, phải không?"

Aontakarn nói, điều này khiến tôi mỉm cười.

"Phải. Hai ngày, tôi nghĩ vậy."

"Ba ngày và bốn tiếng."

Wow... cô ấy còn chi tiết hơn cả tôi. Tôi chỉ cố tình đưa ra câu trả lời sai và cô ấy đã chỉnh lại rất chính xác."Cậu đang bực mình với Chris à?"

"Tại sao cậu nghĩ vậy? Cậu đã làm gì à?"

Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào nhìn tôi rồi uống bia như thể đó là nước lọc. Tôi hơi nhíu mày và lắc đầu vì thật sự không biết.

"Tôi không có ý kiến gì."

"Nếu cậu không làm gì, tại sao lại căng thẳng đến vậy?"

"Bởi vì Karn thay đổi. Cậu lạ lùng, im lặng một cách bất thường. Điều đó làm Chris lo lắng."

"Tôi tưởng cậu đang bận chăm sóc thực tập sinh rồi."

"Cậu khó chịu vì tôi đang huấn luyện Tem à?"

Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào mỉm cười tinh quái và nhún vai.

"Chris không quan trọng với Karn lắm."

Tôi ngồi thẳng người, cứng đờ lại vì bắt đầu tức giận. Điều này khiến Aontakarn bật cười vì cô ấy đã làm tôi bực. Cô ấy thực sự khó đối phó khi say. Cô ấy rất giỏi trong việc làm tôi hỗn loạn cảm xúc.

"Vậy tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Karn. Mọi chuyện bắt đầu từ buổi tiệc chào đón Tem. Tôi đã cố bảo vệ cậu khỏi sự hiểu lầm của mọi người. Thành thật mà nói, tôi không biết mình đã làm gì khiến cậu giận đến vậy."

" Chris không làm gì sai cả..."

"Vậy vấn đề của Karn là gì?"

"Karn chỉ nghĩ rằng Karn đã làm phiền Chris quá nhiều. Đến mức cậu phải nói với mọi người rằng cậu thích đàn ông... Cậu sợ mọi người sẽ hiểu lầm chúng ta."

"Mọi người đã hiểu lầm. Chris không muốn Karn cảm thấy không thoải mái..."

Aontakarn trông như sắp khóc, khiến tôi ngậm miệng lại. Tôi không hiểu. Tất cả chuyện này là gì? Cô ấy không muốn nói chuyện với tôi. Cô ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Và rồi cô ấy nói rằng tất cả chuyện này chỉ vì không muốn làm phiền tôi sao?

Tại sao mọi chuyện lại phức tạp như vậy?

"Chuyện gì vậy... "

Tôi đưa tay nâng cằm cô gái ngọt ngào. Đôi mắt cô ấy đẫm lệ. Cô gái nhỏ quay mặt đi, như thể không muốn tôi nhìn thấy mình khóc. Tôi không thể cưỡng lại việc ép cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, dùng tay nâng niu khuôn mặt cô ấy.

"Làm ơn, hãy nói cho Chris biết có chuyện gì với Karn."

"Chris có thực sự thấy khó chịu vì mọi người nghĩ chúng ta đang hẹn hò không?"

"Huh... không. Tôi không thấy khó chịu. Chris chỉ sợ rằng điều đó sẽ khiến Karn không thoải mái. Nhỡ tất cả những trò trêu chọc này làm cậu thấy khó chịu thì sao?"

"Nhưng cậu đã nói với mọi người rằng cậu thích đàn ông..."

"Đúng vậy."

Aontakarn ngay lập tức rút người ra khỏi tôi. Cô ấy định đứng dậy bỏ đi. Nhưng tôi nhanh hơn, nắm lấy cổ áo cô ấy và vội vã nói thêm.

"Nhưng tôi thích Karn hơn."

"..."

Ồ... tôi vừa nói cái gì vậy.

Đột nhiên, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng. Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng dế kêu ngoài kia. Nó vang lên quá rõ, khiến tôi bực bội. Sẽ tốt hơn nếu chúng đồng thanh hát, như cách các Ota cổ vũ cho các thành viên BNK, vì sự im lặng này khiến tôi bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo.

"Àhh..."

"Thật sao?"

"Gì... gì cơ?"

"Cậu nói thật chứ?

Tôi nên nói gì đây? Hiện tại tôi không thích bất kỳ người đàn ông nào, nên dĩ nhiên, điều tôi nói là thật.

"Đúng vậy"

Aontakarn lao vào ôm chầm lấy tôi, như một cô bé chạy đến ôm mẹ. Tôi hơi choáng. Tôi đáp lại bằng cách ôm chặt cô ấy và xoa lưng để an ủi. Mùi hương hấp dẫn từ quần áo của cô ấy hòa quyện với mùi bia khiến tôi mơ màng. Nó khiến tôi nhớ lại lần chúng tôi ôm nhau để ngủ, và tôi đã hít thở mùi tóc và gáy cô ấy. Tôi không biết điều gì khiến mình làm vậy.

"Chris..."

Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào gọi tên tôi một cách nhẹ nhàng và nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt nâu đẹp đẽ của cô ấy khiến tôi như bị đóng băng. Tôi chỉ đáp lại một cách nhẹ nhàng.

"Huh."

Tay tôi chuyển từ việc vuốt ve lưng cô ấy sang nâng niu khuôn mặt nhỏ bé của cô. Tôi lau nước mắt cho cô ấy với sự trìu mến.

"Nước mắt không hợp với cậu chút nào."

"Ai đã khiến tôi khó chịu như vậy?"

"Ai dám làm điều đó?"

"Người đang lau nước mắt cho tôi."

"Người đó thật xấu... "

Tôi nghiêng người thổi nhẹ vào mí mắt của cô ấy để an ủi, như một người mẹ đang vỗ về đứa trẻ vừa ngã và bị thương.

"Thế có làm cậu bớt khó chịu không?"

" Ừ... tùy thuộc vào việc cậu có cố gắng an ủi tôi đến đâu."

"Thế thì làm gì để cậu cảm thấy tôi đã cố gắng đủ?"

"Cái này."

Aontakarn nghiêng người hôn nhẹ lên má tôi. Tôi, người đang mơ màng, bỗng trở lại thực tại. Tôi nhìn cô ấy, ngỡ ngàng.

"...."

Nhìn thấy tôi sốc, Aontakarn cũng có vẻ bất ngờ. Cô ấy cố gắng tránh đi. Nhưng tôi không muốn để cô ấy mất đi tự tin, nên kéo cô ấy lại để hôn.

Nhưng... cô ấy không để tôi làm vậy. Cô ấy quay mặt đi."..."

"Tôi... xin lỗi.'

"Đừng hôn tôi... ở trên môi."

Aontakarn nói điều đó một cách dứt khoát. Dù vậy, cô ấy lại đẩy tôi xuống ghế sofa và hôn nhẹ lên cằm tôi, như một chú mèo liếm lông. Nó khiến tôi có cảm giác ngứa ngáy và tạo ra một cảm giác kỳ lạ trong bụng. Tôi vô thức phát ra một tiếng rên.

"Karn..."

"Cậu có thể làm mọi thứ, ngoại trừ hôn tôi vào môi."

Khi nghe thấy điều đó, tôi xoay người và đẩy cô gái có khuôn mặt ngọt ngào xuống ghế sofa. Sau đó, tôi chủ động nhét tay vào trong áo cô. Suốt thời gian đó, tôi dùng mũi mình để cọ vào cổ, tai, xương quai xanh và nhiều hơn nữa...

"Làm ơn, hãy cho Chris một cơ hội để an ủi Karn vì đã khiến cậu khó chịu suốt ba ngày qua."

"Cậu sẽ phải an ủi Karn nhiều lắm đấy."

( Bùm =)) chính thức đầu óc AD tối thui )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top