Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thật may mắn khi có em bên cạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theresa cố gắng nhấc cánh tay vô lực của mình để đặt lên trán, nhiệt độ cao hơn thường ngày rất nhiều, không nghi ngờ gì nữa, cô sốt rồi. Hôm qua, cô đã đội mưa chạy về nhà, bây giờ thì cô thấy hậu quả rồi.

*Reng reng reng*

     Tiếng chuông điện thoại khuấy động không gian yên tĩnh của phòng ngủ, bản thân Theresa cũng bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, cô dùng toàn bộ sức lực của cơ thể để quay người về phía điện thoại và bấm vào nút nghe.

—“Alo, em đến điểm hẹn rồi nhé. Chị có cần em mua đồ ăn sáng hay nước uống gì không?"
      Một giọng nữ vui vẻ vang lên từ đầu dây bên kia.

—“Xin...xin lỗi W...hôm nay có lẽ chị không đi được..."

—“Hể? Tại sao? Mà giọng chị nghe mệt mỏi lắm đấy. Chị ổn chứ?"

—“Chị...ừm..."

—“Theresa, chị ổn không vậy?" Giọng W có phần khẩn trương hơn lúc ban đầu.

—“Chị bị cảm lạnh rồi."
—“Em hiểu rồi."
—“Hẹn hôm khác nhé. W, chị..."
*Tút*

       Chưa kịp nói dứt câu thì W đã cúp máy, Theresa bất lực thở dài một cái. Có lẽ W giận rồi, dù là người yêu của nhau đi chăng nữa thì đột ngột hủy hẹn như vậy Theresa vẫn cảm thấy rất ngại. Theresa chắc rằng W đang cảm thấy khó chịu lắm.
Theresa nhắm mắt lại, cố gắng ngủ một chút nhưng vẫn không thể nào ngủ được, đầu cô còn bắt đầu có dấu hiệu đau, cơ thể cũng nóng và nặng nề hơn ban đầu. Việc duy nhất có thể cố gắng ngủ một chút để lấy lại sức lực.

       Thi thoảng Theresa cảm thấy rất cô đơn, vì tính chất công việc, cha mẹ cô thường xuyên phải đi công tác xa. Từ khi học năm nhất cao trung, Theresa đã phải ở nhà một mình, đến bây giờ đã là sinh viên năm hai. Cha mẹ thường xuyên gửi quà về, gọi điện thoại hỏi thăm, một năm cũng về nhà hai đến ba lần, dù vậy Theresa đôi khi vẫn cảm thấy cô đơn, năm mới đến Theresa cũng chỉ có một mình, cuối năm là thời điểm cha mẹ cô bận nhất.

      Vì thế nên để cả nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên là mong ước xa vời.
  *********
*Ding Dong*

          Tiếng chuông cửa vang lên, Theresa mở mắt ra cố gắng chống người ngồi dậy. Dùng sức để ngồi dậy trong tình trạng thế này thật sự rất khó, chật vật lắm Theresa mới có thể đứng lên đi đến cửa phòng.

*Ding Dong*

       Tiếng chuông thứ hai vang lên, lúc này Theresa đã đi gần đến cửa nhà. Vì lo cho sự an toàn của Theresa, cha mẹ cô đã quyết định mua nhà chung cư cho cô ở trước khi họ đi công tác, còn căn nhà mặt phố hai tầng của gia đình thì cho người khác thuê. Trong lòng Theresa thầm cảm ơn cha mẹ, nếu đây là nhà cũ của gia đình thì chắc chắn cô đã nằm một đống ngay dưới chân cầu thang. Chỉ đi từ phòng ra đến cửa đã khó khăn như vật, nói gì đến việc đi từ trên lầu xuống.

*Ding Dong*

     Có vẻ người đang chờ ngoài cửa đã dần mất kiên nhẫn, tiếng chuông thứ hai vừa kết thúc chưa được năm giây thì tiếng chuông thứ ba đã vang lên. Thật may mắn là khi tiếng chuông thứ ba vừa kết thúc thì Theresa cũng mở được cửa.

      Khi cánh cửa được mở ra, Theresa ngơ ngác nhìn con người trước mặt. Là W, W đang đứng trước mặt cô, hai má của W đỏ bùng, hai thở thì gấp gáp. Theo Theresa đoán có lẽ W đã chạy từ chỗ hẹn đến đây.

—“….W? Em..."

—“Em có mua thuốc và miếng dán hạ sốt cho chị này." W giơ cái bịch mình đang cầm lên. "Trong đây còn có túi thạch nước trái cây mà chị thích đó."

—“Em thở gấp quá, em ổn chứ?"

—“Em ổn? Người có sao bây giờ là chị đó."

      W cau mày, trực tiếp bước vào nhà rồi bế Theresa lên.

—“Quay về giường nào. Em nói cho cha mẹ em rồi, hôm nay em sẽ ở đây để chăm sóc chị."

—“W, như thế này có hơi..."

      W đặt Theresa xuống giường, dịu dàng kéo chăn đắp lên người Theresa

—“Theresa, em không thể bỏ chị một mình trong lúc này được."

—“Chỉ là chị cảm thấy đang làm phiền em thôi. W chị xin lỗi."

—“Không xin lỗi nữa. Em lấy nước cho chị và nấu cháo chị. Đợi em tí nhé."

      W đặt bịch thuốc lên giường rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Theresa nhìn theo bóng lưng của W cho đến khi nó dần khuất sau cánh cửa phòng ngủ, trên môi Theresa cũng xuất hiện một nụ cười.�*�*�*

        Từ khi cả hai trở thành người yêu thì đây chỉ mới là lần thứ hai W đến nhà Theresa. Dù cho Theresa ở một mình đi chăng nữa thì nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp. W thật sự cảm thấy thán phục người yêu của mình. W mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất đa dạng, với tài nấu nướng của Theresa thì chắc chắn được rất nhiều món ngon.

        Đối với người bệnh thì cháo thịt băm lúc nào cũng là món ăn phù hợp nhất, vừa đầy đủ dinh dưỡng, vừa dễ tiêu hoá. Cũng may mắn là thịt băm lẫn hành lá đều còn, W đem các nguyên liệu cần thiết ra, bỏ vào nồi xong thì bắt lên bếp. W đứng nhìn chằm chằm vào nồi cháo, thi thoảng khuấy đều nồi cháo lên, gần bốn mươi phút sau cuối cùng cũng đã nấu xong, W bưng nồi cháo đặt vào mâm rồi mở tủ lạnh lấy thêm một chai nước.

      Khi W bưng cháo vào phòng thì thấy Theresa đang ngồi ăn thạch trái cây. Biết Theresa thích ăn túi thạch trái cây vị dâu nên những túi thạch mà W mua đều là vị dâu.

—“Túi thạch trái cây ngon không?"
—“Rất ngon và ngọt."

      W đi đến gần giường đặt mâm đồ ăn xuống, đưa tay chạm nhẹ vào cổ Theresa, quần cổ của Theresa rất nóng, xem ra là sốt rất cao.

        Lúc tay của W chạm vào cổ, Theresa cảm giác như bị một khối nước đá lớn chạm vào người nên vội vàng rụt cổ lại, né qua một bên.

—“W, tay em lạnh quá."

—“A! Xin lỗi chị."

—“Không sao, do chị thân nhiệt của chị."

—“Ăn cháo xong thì uống thuốc nhé, sau đó thì chị cứ ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ cảm thấy khỏe hơn."

         W bưng mâm đồ ăn đặt lên đùi Theresa.Từ sáng đến giờ Theresa vẫn chưa ăn gì, nên vừa nhìn thấy tô cháo thịt băm nóng hổi thì bao tử của Theresa bắt đầu đánh trống nổi loạn. Cô cầm muỗng múc từng ngụm cháo cho vào miệng, cháo có mùi thơm của hành lá và thịt băm, tài nêm nấu nướng của W cũng không tệ nên nêm nếm rất vừa ăn, không quá ngọt hay quá mặn. Theresa không biết cô người yêu bé nhỏ của mình lại nấu ăn ngon như vậy.

       Theresa cảm giác cơ thể mình đang nóng dần lên, mồ hôi cũng dần thấm ướt hết phần lưng áo, người bệnh cảm đổ nhiều mồ hôi là dấu hiệu tốt. Dù cho cháo đang rất nóng nhưng Theresa liên tục múc cháo cho vào miệng, cháo ngon đến mức khiến cho Theresa không thể dừng tay của mình lại cho đến khi tô cháo chỉ còn lại hai ba miếng thịt băm vụn.

—“Thuốc của chị đây."
—“Cảm ơn em."

       W đưa một viên thuốc hạ sốt và chai nước lạnh cho Theresa. Nhìn Theresa ăn ngon lành như vậy trong lòng cũng yên tâm phần nào. W chỉ sợ mình nấu cháo không vừa khẩu vị của Theresa, khiến cho Theresa không muốn ăn.

—“Cháo ngon không chị?"

—“Rất ngon. Đây là lần đầu em nấu cho chị ăn đó, không ngờ tay nghề của em cũng khá thật đấy. Chị rất muốn ăn những món khác do em nấu."

—“Ahaha, nếu chị muốn ăn đồ em nấu thì khi nào chị khoẻ lại em sẽ nấu cho. Chị muốn ăn gì em cũng nấu hết."

       Theresa sau khi uống thuốc xong thì bắt đầu thấy buồn ngủ, W nhận ra điều đó nên liền bưng mâm đồ ăn ra khỏi đùi Theresa, giúp người yêu nằm xuống.

—“Chị có muốn uống thêm nước không?"
     W dịu dàng chạm vào má Theresa.

—“Không cần đâu…..”
     Theresa nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình.

—“Chỉ cần em ở đây với chị là được rồi. Nếu chị có khát thì cũng có em lấy nước cho chị mà."

—“Để em đi dọn dẹp một tí rồi quay về đây với chị."

     W nói xong thì liền đứng lên bưng mâm đồ ăn ra ngoài. Trong lòng W dự định dọn dẹp nhà cửa cho Theresa nhưng mọi thứ đều được Theresa dọn dẹp sạch sẽ nên cũng chẳng còn gì để W làm nữa. W chỉ việc rửa bát và dọn dẹp khu vực bếp một tí là coi như xong việc. Dọn dẹp xong rồi liền lập tức quay về phòng với Theresa.�*�*�*�
       Lúc W quay về phòng, Theresa vẫn chưa ngủ, vẫn nằm trên giường và nghịch điện thoại.

—“Chị chưa ngủ hả? Khi nãy em thấy chị khá buồn ngủ." W đi lại ngồi xuống giường.

—“Không hiểu sao dù rất buồn ngủ nhưng khi nhắm mắt lại không ngủ được."

      Theresa đặt điện thoại xuống giường, quay người về phía W, nắm lấy bàn tay mềm mại của đối phương.

—“W...em nằm xuống cùng chị được không?"

       W không đáp, chỉ lẳng lặng lật bàn tay của mình lại để lòng bàn tay của mình áp vào lòng bàn tay của Theresa, sau đó từ từ nằm xuống giường. Thấy W vừa nằm xuống, Theresa cũng nhanh chóng tiến lại gần, rúc vào lòng W. Có lẽ do sốt cao nên vừa chạm nhẹ vào da thịt W, Theresa liền cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ nó.

—“W, cơ thể của em mát quá."

—“Cơ thể chị vẫn còn nóng lắm. Chị cảm thấy trong người thế nào rồi."

—“Chị thấy khá hơn rồi."

—“Vậy thì ổn rồi….”
       W hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của Theresa.
—“Sao chị bị cảm lạnh vậy?"

—Hôm qua chị quên dù nên đội mưa về luôn."

—Sao chị không gọi em?"
      W nghe câu trả lời của Theresa xong thì hai hàng chân mày lập tức nhíu lại.

—“Chị sợ làm phiền em, trường em chạy đến trường chị cũng khá xa mà."

—“Theresa..."
      W tựa cằm lên mái tóc mềm mại của Theresa

—“Lần sau nếu chị quên dù cứ gọi em, em sẽ đến đón chị. Em không bận tâm em phải chạy bao xa đâu, em chỉ lo cho chị thôi."

      Nghe W nói, Theresa mỉm cười sau đó liền thều thào gọi tên W.
—“W này..."

—“Hửm?"

—“Em có giận chị không?"

—“Giận?"

—“Chỉ là...chị đột nhiên hủy hẹn như vậy, chắc em khó chịu lắm. Dù sao hôm nay cũng là lần đầu tiên chúng ta đi chơi riêng với nhau mà."

—“Chị bị cảm lạnh cơ mà, khi ấy chị hủy hẹn mà không nói gì em sẽ càng lo lắng hơn. Còn về việc đi chơi thì chúng ta không đi vào hôm nay thì có thể đi vào hôm khác cũng được, đừng bận tâm gì hết."
     W hôn lên trán Theresa.

       Theresa vòng tay ôm lấy cổ của W, W cũng vòng tay ôm lấy eo Theresa, kéo cô lại gần mình hơn. Khi ở một mình, Theresa luôn cố gắng ép bản thân mình phải mạnh mẽ, chỉ khi ở bên cạnh W thì cô ngừng thúc ép bản thân mình. Những lúc cô mệt mỏi, W lên bên cạnh ôm lấy cô vào lòng, mỗi khi có tâm sự thì W chính là người im lặng để lắng nghe. Ngoài cha mẹ ra, W luôn tạo cho cô cảm giác an toàn, cảm giác muốn dựa dẫm.

—“W..."

—“Em đây."

"Thật may mắn khi có em ở bên cạnh.
.
.
.
.
   (Hết )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#arknights