Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cùng đi hát karaoke nhé (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Furina buồn chán dựa vào ban công, dạo gần đây em bị đau họng, không thể hát cao được như lúc trước. Cầm bản sheet nhạc trong tay, Furina có chút tủi thân nhớ lại lời nói ban nãy của cô giáo.

Hội thi hợp xướng lần này là hội thi cuối cùng của các học sinh cuối cấp, tuy Furina không có quá nhiều hy vọng vào việc câu lạc bộ của mình sẽ đạt giải thưởng nhưng em vẫn muốn hoàn thành bài thi trong trạng thái tốt nhất. Sở hữu một giọng hát cao và trong trẻo nên Furina luôn được chọn cho phần hát đơn, mặc dù Furina đã cố giấu việc giọng hát của mình đang gặp vấn đề nhưng cô giáo vẫn tinh ý phát hiện ra. Cô vẫn chọn Furina ở phần hát đơn nhưng lại nhờ thêm Yun Jin luyện tập chung để lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước buổi diễn. Trong lòng Furina loạn cào cào, cảm giác như mình không còn quan trọng nữa, cả giọng hát của bản thân cũng như đang "phản bội" mình, tuy nghe có vẻ như chẳng có gì nhưng đối với một cô bé ở tuổi mười lăm thì thật sự rất buồn.

Tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, Furina ngồi bên góc ban công lấy ra xem, là Arlecchino. Em mở điện thoại lên, chỉ thấy một tấm hình tự chụp được gửi qua kèm theo dòng tin "Tôi cũng mua mũ vịt con giống em nè (•ө•)♡".

Furina nhìn bức hình chụp người phụ nữ đối với em thì khá là đẹp trai đang đội cái mũ ngốc nghếch y chang mình thì bật cười, từ khi quen biết với Arlecchino cũng được một tuần trôi qua rồi, ngày nào cô ta cũng "tiện đường" ngang qua trường đưa cho em một loại thức uống, ngày thì trà chanh mật ong, ngày thì trà bạc hà,...hầu hết đều là các loại đồ uống tốt cho cổ họng. Arlecchino bảo em uống hết rồi thì nhớ lúc tan học xuống đưa lại bình giữ nhiệt cho cô, sau đó sẽ vui vẻ hỏi em ngày mai muốn uống gì để cô làm, Furina năm lần bảy lượt từ chối nhưng Arlecchino luôn bảo rằng đây là quà cảm ơn vì mỗi cuối tuần em đã cùng cô đi tập hát, dần dần Furina cũng quen, không còn ngại ngùng gì mà nhận lấy món quà nhỏ hằng ngày một cách tự nhiên.

Furina ngồi ngẩn ngơ nhớ lại mấy chuyện vụn vặt thì chuông điện thoại reo lên, em vội vàng nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm đầy quan tâm quen thuộc của Arlecchino.

- Furi-chan seen mà không rep nhá, giận gì tôi hả ?

-....Chỉ là mải suy nghĩ bài thi hợp xướng nên chưa kịp trả lời thôi.

- Cũng sắp đến giờ hẹn rồi, tôi đứng ở chỗ cũ chờ em nhé.

- Ừm.

Arlecchino không nói gì nữa nhưng Furina lại chưa muốn tắt máy, hai bên đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở rè rè qua điện thoại. Được một lúc, Furina khẽ nói "Tôi xuống đây" rồi cúp máy ngay, đứng dậy vào lớp xếp lại cặp rồi rời đi.

_____

Arlecchino ngồi trong xe chơi game chờ Furina, được chừng mười lăm phút thì cửa xe bên cạnh mở ra, cái đầu xanh nhỏ đáng yêu thò vào, quen cửa quen nẻo mà tự ngồi vào ghế phụ cài dây an toàn. Arlecchino nhìn vẻ mặt có chút không vui của Furina thì đưa tay nhéo một cái, thiếu nữ tóc xanh khẽ "ui da" một tiếng rồi xoa xoa cái má bánh bao của mình, trừng mắt cảnh cáo cô. Arlecchino phì cười, với ra sau xe lấy bị bắp rang bơ mới mua vừa nãy đưa cho Furina, cô bé tự nhiên nhận lấy, nói cảm ơn rồi mở bị ra ăn. Thấy khóe miệng người kia có chút cong cong, Arlecchino mới khởi động xe, chạy tới quán karaoke.

_____

Furina nhìn vẻ mặt đắc ý của người kia lần đầu tiên được máy chấm cao điểm thì có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường nói :

- Bài này chị hát ổn đấy chứ, sao không chọn làm bài quyết đấu đi.

- Chọn bài này có hơi nguy hiểm, dù sao trong nhóm cũng có một đứa định hát bài này.

-....Không được hát giống bài à ?

- Ừ, Tartaglia đợt trước vì lỡ mồm nói "Tôi cũng định chọn bài giống Scaramouche nè" mà bị chị đại đá đít ra khỏi phòng ngay, sau đó thì tôi đã kể rồi đấy, giờ nó vẫn còn đang chịu phạt.

Furina cắn một miếng bánh mochi trà xanh gật gù, một chút vụn bột dính bên khóe môi em, Arlecchino chống cằm ngắm chú hamster nhỏ đang gặm hạt, đưa tay lau vụn bột rồi cho vào miệng liếm sạch. Cô bình thản tiếp tục chọn bài trên máy, để lại cô bé học sinh mười lăm tuổi xịt keo cứng ngắc ngồi đó mặt đỏ hơn trái cà chua.

- Haizz, chị đại không cho hát nhạc của Fujita Maiko, trong nhóm toàn mấy ông anh lớn tuổi cứ thi nhau hát nguyên list nhạc thần tượng của bả, kết quả nhạc dạo vừa vang lên đã bị khai trừ ngay lập tức.

-...

Arlecchino chán nản không chọn bài nữa, cô lấy bao thuốc lá trong túi ra định hút, nhưng sau đó liền cất vào lại, Furina thấy lạ thì chống tay lên bàn hỏi :

- Chị cai thuốc rồi hả ?

- Không, chỉ là để một học sinh cấp hai như em về nhà mà người ám đầy mùi thuốc lá thì không hay cho lắm. Để tôi tìm cái gì ăn tạm vậy.

Furina đẩy dĩa bánh còn đúng một cái qua, hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác, Arlecchino định cầm menu lên xem thì cười cười, đưa mặt qua gần sát Furina.

- Cho tôi à ?

-...Cái này ăn ngon lắm..

- Vậy Furina đút cho tôi ăn đi ~

-....

Furina lạnh mặt nhìn cái người đối diện đang cười vô cùng thiếu đạo đức thì hừ một cái, kéo lại đĩa bánh về phía mình. Arlecchino vội vàng nhịn cười giữ tay Furina lại trêu chọc :

- Chỉ là giỡn chút thôi mà, Furi-chan lạnh lùng quá trời ~

- Phải, tôi máu lạnh vậy đó ! Hứ !

Arlecchino nhìn chú hamster tức giận thì buồn cười không chịu được nhưng phải nhịn, cô cắn thử một miếng bánh mochi, vị thơm ngọt của trà xanh lan tỏa khắp khoang miệng, có chút ngán, nhưng miệng vẫn không ngừng ăn hết cái bánh.

Sau đó hai người lại tiếp tục một hát một nghe, nhưng lại có một vấn đề xảy ra, Arlecchino cứ hát một bài thì lại bấm bài tủ của mình mà hát, Furina câm nín nghe giọng hát khiến em mất ngủ mỗi đêm, vẫn tệ y như lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng có vẻ như người kia say mê quá hay sao mà không thấy biểu cảm như muốn nứt vỡ của em, Furina không nói không rằng, với tay lấy máy chọn bài bấm tạm dừng. Arlecchino đang chuẩn bị lấy hơi vào điệp khúc thì bị gãy một cái, bất đắc dĩ quay lại nhìn cô bé tóc xanh kia.

- Tại sao chứ Furi-chan ? ~~

- Mắc gì chị cứ chen bài "If" vào ?

- Cho tôi hát chút đi mà ~

Furina trực tiếp tắt luôn.

...

Furina nhìn con người hai mươi lăm tuổi dù đang giận dỗi quay lưng lại với mình nhưng vẫn theo thói quen ngồi sát rạt em thì chọt nhẹ một cái, khẽ hỏi :

- Chị giận à ?

- Không.

- Ừm..thật ra..tôi có tìm được mấy bài hát hợp với giọng chị.

Furina đưa tờ giấy vòng lên trước mặt người kia, Arlecchino nhận lấy, quay lại ngồi bình thường, chăm chú đọc thầm tên bài hát, sau đó lại quay sang nhìn Furina cười dịu dàng. Furina thấy người kia có vẻ ổn hơn rồi thì chủ động ngồi sát lại, cẩn thận giới thiệu từng bài hát, quãng giọng, giai điệu nhanh chậm,..em đều nói rất kỹ càng, còn dặn dò Arlecchino nên nghe bài hát trước rồi hãy chọn, như vậy sẽ không lúng túng khi hát. Arlecchino gác tay lên lưng ghế, hơi nghiêng đầu lắng nghe Furina nói.

- Furi-chan này..

-..Vâng ?

Furina đang cúi đầu chợt nghe người ta gọi mình thì hơi ngước lên, một bàn tay to lớn với đầy móng nhọn đưa tới, đầu óc Furina trống rỗng, tim như muốn ngừng đập hẳn luôn.

- Cảm ơn em nhé ~ Furi-chan thiệt là đáng yêu ~

-...

Furina tái mét mặt mày ôm tim, sau lưng đọng một tầng mồ hôi lạnh, thì ra cô ấy chỉ muốn xoa đầu em thôi, em còn tưởng Arlecchino định tẩn cho em một trận rồi chứ, huhu..sợ muốn chết...

- Thật sự cảm ơn em nhiều lắm, vất vả tìm cho tôi cả đống bài thế này, chắc tôi phải cố gắng luyện cho hết luôn nhỉ ?

- Không..không cần luyện hết..chỉ là vô tình ngồi nghe chương trình âm nhạc nên viết ra thôi..

Furina ngại ngùng ôm ly trà chanh hoa đậu biếc, miệng cắn ống hút, Arlecchino đưa tay nhéo nhéo má em.

- Không được cắn ống hút.

-...

- Em đang nghĩ "xã hội đen thì đừng có lên giọng dạy đời tôi" đúng không ? Đến tuổi nổi loạn rồi ~

-...Không có, chị suy nghĩ nhiều rồi.

Arlecchino cười thầm, dựa hẳn vào người Furina, cứ nhỏ giọng nói cảm ơn, tim Furina cứ đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực, giọng nói trầm ấm kia cứ ngang ngược chui vào tai em, làm đầu Furina nóng tới mức muốn ét o ét luôn.

- À này...tôi có chuyện muốn nói.

- Hửm ?

- Cái tập sách dạy hát kia...nó không có tác dụng với hát karaoke đâu...

-...Em lừa tôi à ?

- Tại tôi đâu nghĩ chị thật sự sẽ luyện tập nghiêm túc...xin lỗi..

- Furi-chan đúng là giỏi gây tổn thương ghê ha. Vậy giờ tôi phạt em thì em phục không ?

- Ừm...

- Vậy...hôm nay tôi đưa em về, cấm từ chối ~

- Vâng...

_____

- Chị dừng ở đây đi, tôi không muốn bị người ta biết mình đi với xã hội đen.

- Lên xe của tôi rồi thì cũng không thay đổi được sự thật đâu bé Furina ~

Furina chu mỏ xùy một tiếng, lúc đến nơi em ở, Arlecchino khều vai em dặn dò :

- Đến nhà rồi nhớ nhắn cho tôi nhé.

- Tại sao ?

- Tôi lo ! Học sinh cấp hai như em đi một mình buổi tối thì dễ gặp nguy hiểm lắm, nhớ nhé.

- Ừm, biết rồi.

- Furi-chan ~

- ?

- Chúc ngủ ngon ~

-...Chị cũng vậy.

Furina đóng cửa xe lại, đi được bốn, năm bước thì dừng lại, chầm chậm quay đầu nhìn, Arlecchino đang chống tay lên vô-lăng nhìn em, thấy bé con quay lại, cô giơ hai tay làm động tác bắn tim, còn nháy mắt một cái. Furina nhìn hành động thiểu năng của cái vị xã hội đen hai mươi lăm tuổi mà cạn lời, gật đầu chào một cái rồi đi mất. Arlecchino ngồi đó đợi một lát, tiếng báo tin nhắn từ Line vang lên, cô mở điện thoại ra xem, hài lòng gật đầu.

"Tôi về nhà rồi."

"Furi-chan của chúng ta giỏi quá (♡ω♡ ) ~♪.
Ngủ ngon nhé, bé con (人'З')"

- Gì chứ...

Furina nhìn mấy cái emoji vô tri hết cứu thì vỗ trán phì cười, chả biết ai lại dạy cho chị ta mấy cái thứ này, mặc dù gán mấy thứ dễ thương lên người một chị gái xã hội đen có vẻ không ăn khớp lắm, nhưng Furina cảm thấy nếu là Arlecchino thì lại có chút...đáng yêu ?

- Chậc..mình đang nghĩ vớ vẩn gì vậy...

Furina nhìn đoạn tin nhắn vỏn vẹn có hai, ba dòng một lúc, sau đó mới đỏ mặt nhắn lại cho Arlecchino.

"Chị ngủ ngon..zzz"

"Furi-chan ngủ ngon..zzz"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top