Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Chào mừng đến với Aseptimus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Ngày xửa ngày xưa, từ rất lâu về trước, khi con người còn chưa nhận thức rõ được khái niệm, ý nghĩa của cuộc sống, thế giới đã trở nên tối tăm, loạn lạc bởi những kẻ tham lam, độc tài với ham muốn làm chủ thiên hạ, gieo bao nhiêu bão tố, tai ương.

 Khi ấy, đời sống nhân dân không ổn định, quy luật chỉ có kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu, người người cứ như vậy dẫm đạp lên nhau, cố gắng sống sót, sinh tồn trong bóng tối, chiến tranh mà không nơi nào có thể tránh thoát khỏi trên mảnh đất này.

 Chứng kiến sự đau khổ, tuyệt vọng của nhân loại, sáu vị anh hùng từ khắp nơi trên thế giới, mà người ta tin tưởng, tương truyền rằng đó là sáu vị chiến thần được trời cao cử xuống để lãnh đạo, dẹp loạn, lập ra sáu vương quốc hùng mạnh, bắt tay kí hiệp ước thỏa thuận chủ quyền, cùng nhau bảo vệ nền độc lập, soi sáng cho tương lai của người dân.

 Từ đó, thế giới mới có cái tên Lục Minh Châu, tạo nên một giai thoại dài, một trang sử mới của nhân loại. Về sau, những đất nước khác cũng dần được hình thành, sáu vương quốc kia đến nay vẫn luôn phát triển mạnh mẽ, giữ vững phong độ, chiếm một vị trí quan trọng không thể nào lay động!"

 Ông lão kể chuyện nói một tràng dài liền mở quạt ra phất phất vài cái, uống ngụm nước hắng giọng, rồi lại ra vẻ mặt thần bí mà kể tiếp.

 "Chuyện là thế này, chỉ khoảng mấy chục năm về trước thôi, có một đất nước mới khai sinh lại phát triển một cách cực kì nhanh chóng, cực kì thịnh vượng!

 Với vị trí địa lí thuận lợi, nằm ngay chính giữa Lục Minh Châu, được vây xung quanh bởi các cường quốc thế giới, Aseptimus dần nổi danh. Không lâu sau đó, vị hoàng thượng của Aseptimus, Anh Trâm Thiên Tử, bằng cách nào lại thu phục được sự tín nhiệm từ khắp các vương quốc khác. Đất nước này dần trở thành trung tâm kinh tế, văn hóa thế giới, và đến giờ được mệnh danh là cường quốc số một của Lục Minh Châu.

  Aseptimus cũng đã hùng mạnh được như vậy được 5 năm rồi. Kì thực có rất nhiều người lăm le đến vương quốc này, chờ một ngày vương triều bị lật đổ. Vị đại hoàng tử của Aseptimus từ khi lên ba đã được Anh Trâm Thiên Tử phong làm thái tử, vậy mà mấy tháng trước lại bị phế ngôi khiến cả Aseptimus chấn động, với lí do đại hoàng tử Anh Đức mải mê ăn chơi trác táng, không quan tâm đến việc nước, việc dân, còn có tính cách lăng nhăng. Từ đó người dân cứ truyền tai nhau, khắp Aseptimus chưa có người nào là đại hoàng tử chưa lên giường cùng, bất kể nam hay nữ!"

 Lão kể chuyện dừng một chút, đa số người trong quán đều là du khách đến từ phương Đông phương Tây, mới chỉ nghe qua người ta thường hay nhắc tới cái đất thịnh vượng này. Họ thảo luận sôi nổi,  từ việc "Đại hoàng tử lừng lẫy một thời, thế mà cuối cùng lại làm trò cười cho dân chúng" đến "Huynh đệ này đã từng ngủ với đại hoàng tử chưa?"; "Nếu đại hoàng tử đẹp trai, ta cũng nguyện ý lăn giường!";...

 "Không còn đại hoàng tử, ngôi vị thái tử sau đó ra làm sao?"

 Ở góc quán nước, có một người ngồi tránh đi ánh nắng ngoài trời hất vào, hông đeo bội kiếm, đầu mang nón lá che khuất khuôn mặt. Trong bóng râm, người này mờ nhạt, lặng lẽ theo dõi câu chuyện mà ông lão kể, đến khi cậu lên tiếng, mọi người mới nhận ra chỗ ấy có một vị thiếu hiệp đang ngồi nhấp trà.

 "Đây là phần tiếp theo của câu chuyện! Anh Đức đại hoàng tử cũng không hối hận mà bỏ đi, hoàng thượng đang rất phiền não, thì nhị hoàng tử Hàn Tử Vũ từ chiến trận ngoài biên giới thảo phạt trở về!

 Hoàng thượng thấy Tử Vũ tuổi còn nhỏ mà đã có năng lực, ra chinh chiến bao nhiêu trận thì thuận lợi bấy nhiêu, bách chiến bách thắng, liền lập tức phong nhị hoàng tử lên làm thái tử! Cách quản nước, quản thiên hạ, cứ dần dần dạy sau cũng được."

 Mọi người xung quanh ồ lên, khen ngợi vị thái tử trẻ tài giỏi, thật đúng là thiên tài, tương lai của Aseptimus, thì thiếu hiệp ngồi trong góc lại uống thêm một ngụm nữa, thở dài.

 Hoàng thượng không phiền não nữa, nhưng cậu lại đang rất phiền não đây.

 Hàn Tử Vũ nghe chuyện xong, lại chỗ ông lão đang cảm ơn ríu rít mà tặng chút tiền, trả thêm tiền trà liền ra ngoài hóng gió.

 Bỗng một cái đầu treo ngược đập vào mặt cậu.

 "Thái tử không tự luyến nữa à?"

 Cấm vệ quân của cậu chọn một chỗ góc khuất mà đung đưa treo ngược trên cành cây, cười mỉa.

 "Haizz, ta biết là ta giỏi, nhưng ông trời cũng đâu cần phải làm khó ta vậy chứ. Mẫu hậu thì bỏ đi với người khác, đến hoàng huynh cũng vô trách nhiệm ném hết việc rồi đi chơi với gái, phụ hoàng thì đẩy hết cho ta, ta còn trẻ ta còn muốn tận hưởng thanh xuân!"

 Hàn Tử Vũ còn muốn nói gì đó, chợt có tiếng cãi nhau từ đường lớn vọng tới. Chỉ nghe thấy Mặc Thủy Nghi sau lưng cười nhạo hô nhỏ: "Thái tử, mau ra tay hành hiệp trượng nghĩa!", quay lại đã thấy cấm vệ quân của cậu biến mất rồi.

 Hàn Tử Vũ đành bước ra đường lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top