Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Chào mừng đến với Aseptimus (p.3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nổi tiếng nhất Cự Uyển là thanh lâu Bạch Lam. Cứ nói đến Bạch Lam là người dân như bừng sức xuân mà kể lể về nó, bởi không giống những tòa thanh lâu khác, Bạch Lam càng như một nhà hát, gánh kịch miễn phí, nơi người xem chỉ cần trả tiền rượu chè, hạt dưa, hoặc cùng lắm là thuê một phòng ở bậc thang trên cao hơn chút, chiếm trọn tầm nhìn đẹp.

Tất nhiên đó chỉ là tầng một thôi.

Trong không khí nhộn nhịp về đêm, Hàn Tử Vũ bước qua những thiếu nữ quần áo lụa là thướt tha làm việc, người bưng đồ rót rượu, người bầu bạn chuyện trò.

Tầng một thanh lâu Bạch Lam có sân khấu rộng hình tròn ở chính giữa, nơi các vũ công xinh đẹp trình bày buổi biểu diễn huyền ảo của họ, hoà vào tiếng đàn, tiếng tiêu của những nghệ nhân mang nhan sắc không hề thua kém. Xung quanh sân khấu đặt sẵn bàn ghế cho các vị khách muốn thưởng thức buổi biểu diễn, vòng ngoài cùng nằm trên bậc cao hơn, là những phòng nhỏ được ngăn cách bên ngoài bởi tấm rèm, từ đâu nhìn ra phía sân khấu đều có tầm nhìn rất bao trọn, vừa ý.

Không gian rộng lớn như thế, vậy mà tối nào gần như cũng chật kín, Hàn Tử Vũ phải cố gắng lách qua đám người chen chúc đang hô hào uống rượu, tán gẫu. Có người còn hào sảng bưng đến cho cậu một chén rượu: "Huynh đệ! Hôm nay ngày vui, ta mời ngươi!"

Là hoàng tử tối cao của một cường quốc mạnh mẽ, uống phải là loại hảo hạng được hứng từ sương sớm, ủ bằng cánh hoa, cũng sẽ không mang phẩm chất rượu chè be bét, bê tha.

"Đa tạ người huynh đệ!" Hàn Tử Vũ vui vẻ cầm lấy, cụng vào chén người kia, uống cạn một hơi.

Cậu hài lòng tiến đến bàn tiếp tân của Bạch Lam.

"Công tử muốn thuê hạng nào a?" Nữ tiếp viên mỉm cười duyên dáng hỏi.

Hàn Tử Vũ không nói gì, lặng lẽ đặt lên quầy một xâu tiền vàng.

Nữ tiếp viên mắt như sáng rực, cô ho nhẹ để che đi khóe miệng đang kéo lên.

"Công tử, người đợi chút, ta... à không, tiểu nữ sẽ mau đi chuẩn bị phòng cho người. Công tử một lát nữa đi theo tiểu nữ lên tầng cao nhất!"

Hàn Tử Vũ ra hành lang hóng gió.

Tiết hàn lộ, khí trời mát mẻ, buổi đêm không vì mang theo chút hơi lạnh của bóng tối mà nhấn chìm được cả Cự Uyển. Thứ đối lập như cách biệt cả thế giới náo nhiệt, ồn ào ngoài kia duy nhất chỉ có mình sự im lặng của vị thái tử mới được truyền vị.

Người người đông đúc đi qua đi lại, trò chuyện với nhau, lại không để ý tới cậu thiếu niên an tĩnh đứng ngắm nhìn từng ánh đèn lồng, vạt áo vì gió nhẹ đung đưa.

Nếu như có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ tự hỏi người trẻ tuổi này đang trầm tư suy nghĩ về những vấn đề bi thương ai oán nào vậy.

Hàn Tử Vũ khẽ thở dài.

"Sao mình lại giàu như vậy chứ?"

... Mặc Thủy Nghi trong góc tối ho một tiếng.

"Công tử, phòng của ngài đã được chuẩn bị xong. Thật may mắn cho ngài vì hôm nay đệ nhất tú nữ của chúng tôi không bận tiếp quan lớn!"

Nữ tiếp viên dẫn cậu đi lên cầu thang xoắn.

Tầng trên cùng chỉ có đúng một cánh cửa tre lớn được trang trí bởi hai bình lan hồ điệp trắng toát lên vẻ quý phái và đặc biệt xa hoa, nhìn qua cũng biết đây không phải phòng mà người bình thường có thể vào. Nữ tiếp viên thận trọng gõ cửa, lễ phép gọi.

"Khánh Minh tiểu thư, người có khách!"

Mở cửa ra là một nữ tử diễm mỹ tuyệt tục. Dáng người mảnh khảnh nhưng không hề gầy yếu. Thanh y bằng lụa càng khiến đường nét trên cơ thể cô hiện lên rõ ràng. Mái tóc đen mượt mà áp vào khuôn mặt thanh tú, nhưng thứ gây chú ý người ta đầu tiên chính là đôi mắt có màu xanh ngọc đẹp đến câu hồn đoạt phách của cô.

Đôi mắt ấy cuốn hút bất cứ ai nhìn vào, khiến họ say mê và luyến tiếc, sẵn sàng bất chấp tất thảy để được chìm đắm trong nó, nhưng cũng chính vì đôi mắt này mà cuộc đời của vị Khánh Minh tiểu thư không mấy vui vẻ lắm.

Nữ tiếp viên len lén nhìn trộm đôi mắt màu ngọc liền mau chóng bị hớp hồn, mãi lúc sau mới bình thường trở lại, ngại ngùng rời khỏi.

Mà vị Thái tử của Aseptimus, mặt không đổi sắc bước vào.

Khánh Minh tiểu thư đóng chặt cửa lại.

"Thái tử, người mà còn như vậy, ta liền nghi ngờ người bị liệt dương."

Hàn Tử Vũ suýt trượt chân.

Từ khi Khánh Minh còn nhỏ, cuộc sống xung quanh cô trở nên rất nguy hiểm khi mọi người nhìn thấy màu mắt đặc biệt này.

Cô từng bị bắt cóc, đe dọa rất nhiều lần, thậm chí có những người nổi ác vọng vô cùng đáng sợ đối với cô. Cha mẹ vì bảo vệ an toàn cho con, đem cô vào tận rừng sâu cùng nhau sinh sống.

Cho đến ngày, một nhóm người xa lạ mang cha mẹ cô đi mất, Khánh Minh vất vả lắm mới vùng vẫy để thoát ra khỏi đám người đó, liều mạng từ vực cao nhảy xuống sông.

Sông Lộ Phủ không hề nhỏ, Khánh Minh lại may mắn được Hàn Tử Vũ vớt lên.

Kể từ đó, để trả ơn vị hoàng tử đã cứu sống mình, cô nguyện làm trâu làm ngựa, phục vụ cho cậu. Với vẻ ngoài kiều diễm của mình, nhanh chóng đoạt lấy thân phận đệ nhất nữ tử của thanh lâu Bạch Lam, chuyên cung cấp thông tin cho Hàn Tử Vũ.

Nhìn chung là vậy, nhưng Khánh Minh thực sự không biết có nên cảm thấy biết ơn hay không.

Sáng đẹp trời hôm trước khi ra sa trường, Hàn Tử Vũ đột nhiên nổi hứng, kéo Mặc Thuỷ Nghi đi câu cá.

"Trước đây chiến tranh xảy ra, bọn giặc đóng quân tại con sông này. Để bảo vệ nơi biên giới, bao nhiêu người lính phải liều mạng lao vào, xác chất đầy sông, máu chảy thành bể, cứ có người chạy đến là lại chết, nên về sau người ta gọi đây là sông Lộ Phủ, tức là đường đi tới cửa phủ."

Hàn Tử Vũ vừa giải thích vừa quăng mạnh cần câu, Mặc Thuỷ Nghi nhóm lửa bên cạnh gật đầu suông đáp một câu cho có.

"Không biết giờ trên sông vẫn còn xác trôi không?"

Hàn Tử Vũ giật mình, trên mặt nước thật sự có thứ gì đó!!!

Cậu và cấm vệ quân đứng hình vài giây, quyết định thử vớt "thứ đó" lên, chính xác là dùng cần khều lên, một gương mặt nữ tử nổi lên trên mặt nước.

Hàn Tử Vũ suýt chút nữa vứt bỏ hình tượng hoàng tử nhã nhặn, cao quý.

Mặc Thuỷ Nghi cũng tái mặt lại.

"Hoàng tử, thịt người ăn thực sự không ngon!"

Tìm một đại phu, giúp thiếu nữ tỉnh dậy, buổi sáng câu cá của Hàn Tử Vũ kết thúc như vậy đấy.

Về sau có lẽ do nhìn thấy màu mắt của cô đặc biệt, hay do quá bực mình vì khoảng thời gian thư giãn ít ỏi bị làm phiền, Hàn Tử Vũ ném cô vào thanh lâu, bảo cô muốn trả ơn thì hãy thu thập tin tức trong lúc cậu ở ngoài biên cương.

Không thể phủ nhận nhị hoàng tử có mắt nhìn người, tuy đây mới chỉ là lần thứ hai cậu gặp Khánh Minh sau bao nhiêu năm, trước đó đều là qua thư từ, Hàn Tử Vũ vẫn chắc chắn cô rất đáng tin tưởng và có trách nhiệm.

"Ngươi có gì muốn báo cáo không?"

Hàn Tử Vũ không vội mà ngồi xuống bàn, tự rót trà nhâm nhi. Khánh Minh tiểu thư mau chóng tiến đến ngồi đối diện cậu.

"Rất nhiều. Thái tử, người nhất định phải để ý, đặc biệt là trong cung.

Ngoại xâm, nội gián, mấy năm qua ngày càng tăng lên. Tuy không nhanh, nhưng thần cảm nhận được tham vọng của những kẻ ngoại quốc đấy."

Khánh Minh tiếp tục kể một loạt chuyện trên trời dưới biển, Hàn Tử Vũ nghe mãi, cuối cùng cũng nắm được trọng tâm.

"Đại hoàng tử thay đổi tính cách, mấy tuần trước trốn ra khỏi hoàng cung, trở thành tiêu điểm bàn tán của người dân rồi đấy."

"Thay đổi tính cách?"

"Phải. Đại hoàng tử có trách nhiệm lớn, ngày nào cũng hoàn thành đủ chỉ tiêu mà Hoàng thượng yêu cầu. Nhưng chỉ khoảng mấy tháng trước thôi, Anh Đức Đại hoàng tử bỏ dở công việc, dong chơi đuổi bắt, thậm chí là biệt tăm mất tích."

Hàn Tử Vũ không lòng vòng nữa, đi thẳng vào vấn đề.

"Ta theo tin tức nói rằng hoàng huynh đã vào Bạch Lam một chuyến, ngươi có biết huynh ấy đã ở đâu không?"

Khánh Minh tiểu thư buông chén trà đang uống xuống, ngạc nhiên, khó hiểu trả lời.

"Thái tử, toàn bộ trấn Cự Uyển này, chưa từng có thông tin nào là Anh Đức Đại hoàng tử đặt chân tới đây. Thần dám thề với toàn bộ khu thanh lâu này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top