Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Trên đường tiến vào trường tôi nhìn thấy một nhóm bốn người đeo balô đang mệt nhọc lê bước về phía phòng Thể dục. Tôi không nhận ra họ là ai, toàn thân họ phủ đầy tro bụi và quay lưng về phía tôi, vì thế tôi quyết định đi chậm lại để theo dõi. Trông dáng đi của họ có vẻ mệt mỏi; chỉ cắm cúi đi, đầu cúi gằm xuống đất.

Phải đến khi vào gần hơn, tôi mới loáng thoáng phát hiện ra vài bóng người trên mái nhà. Họ đang dùng xẻng hất tro bụi khỏi mái.

Nhóm bốn người đi trước tôi biến mất sau cánh cửa đôi dẫn vào quầy bán vé và sân bóng rổ của trường. Tôi dừng lại, phân vân không biết có nên đi theo họ không.

Tôi đợi thêm vài phút. Không có gì thay đổi. Mấy người trên mái nhà vẫn đang xúc tro hất xuống đất. Việc họ nỗ lực giảm tải áp lực của tro bụi lên mái nhà có thể coi là một tín hiệu tốt. Biết đâu trong trường còn nhiều người nữa đang tập trung để cùng nhau đối phó với tro bụi thì sao? Cũng đáng để vào xem thử. Tôi dừng lại trước cửa, mở hé một cánh rồi nhòm vào bên trong.

Ánh sáng phát ra từ cái đèn dầu treo trên trần hành lang đã làm tôi nhức mắt. Từ phía cuối hành lang, tôi nhìn thấy một bóng người trông rất giống thầy hiệu trưởng Kloptsky, đang ngồi ủ rũ trên một chiếc ghế gấp. Bên cạnh là một ông già gầy còm với khẩu súng săn trên đùi và một anh chàng cao lớn trông quen quen, nhưng tôi không nhớ ra tên, chắc là trong đội bóng của trường, tôi đoán thế. Một cây gậy bóng chày được kẹp giữa hai đầu gối của anh ta. Ngoài ra còn có vài cây chổi dựng ở cạnh tường gần cửa ra vào.

"Một là đi hẳn, hai là vào trong. Cậu đang làm tro bụi bay vào đấy." Chắc chắn là thầy Kloptsky. Tôi có thể nhận ra tiếng gầm ấy ở bất cứ đâu.

Tôi đóng cửa lại, cúi xuống cởi giày ra khỏi ván trượt. Sau đó tôi mở cửa bước vào trong, tay cầm theo ván trượt, gậy và trường côn.

Ông già với khẩu súng săn bước tới, quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nói "Bob sẽ phủi sạch chỗ tro trên người cho cậu. Đứng yên." Khẩu súng trên tay ông giờ đã chĩa xuống sàn.

Anh chàng kia đứng dậy, dựa cây gậy bóng chày vào tường rồi lấy một cái chổi. Anh ta dùng nó đập vào người tôi không thương tiếc, từ quần áo, balô đến tấm ván trượt. Từng mảng tro ướt rơi lộp bộp từ trên người tôi xuống đất.

Sau khi xong thủ tục, anh ta lại dùng đúng cái chổi ấy quét đi đống tro bụi vừa rũ được khỏi người tôi. Ông già cầm khẩu súng săn nói "Đi đi, thầy Kloptsky sẽ nói chuyện với cậu."

Tôi bước tới chỗ thầy Kloptsky. Thầy chỉ vào cái ghế sắt bên cạnh bảo tôi ngồi xuống và tôi làm theo.

"Trông em quen quen." Thầy nói.

"Vâng ạ. Em học ở trường này. Tên em là Alex Halprin."

"Năm ngoái vừa vào trường, lớp cô Sutton làm chủ nhiệm đúng không?"

"Vâng ạ." Công nhận là thầy ấy giỏi. 1100 học sinh mà thầy vẫn nhớ mặt một đứa không có gì nổi trội như tôi.

"Bố mẹ em đâu?"

"Warren, Illinois. Em hy vọng như thế."

"Em có thể ở lại đây. Nhưng thầy nói trước là em sẽ phải làm việc đấy nhé! Bất kỳ ai còn sức khỏe đều phải làm một việc gì đó. Sáng mai thầy sẽ phân công cho em vào một đội. Có thể là đội kiếm thức ăn, dọn mái nhà hoặc bảo vệ."

Nghe thật cám dỗ. Cuối cùng tôi cũng tìm được nhóm người biết tổ chức và đồng lòng cùng nhau chống tro bụi, thay vì đi cướp bóc và đập phá. Nếu ở lại đây, tôi sẽ được an toàn. Nhưng đêm qua tôi đã tự hứa với bản thân: Sẽ đi tìm gia đình. "Thực ra em chỉ đang tìm một chỗ để ngủ tạm. Sáng mai em lại đi, em định tới Warren."

"Theo thầy em nên đợi cứu viện thì hơn. Chúng ta đã mất hết liên lạc ở Cedar Falls và Waterloo. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở bên bờ Đông."

"Em cần phải đi tìm gia đình."

"Tùy em thôi. Ở đây thầy cũng có quá đủ miệng ăn cần phải lo rồi." Nói rồi thầy hạ giọng thì thầm. "Em có mang đồ ăn theo người chứ hả?"

"Vâng ạ. Thầy có muốn một ít không ạ?"

"Nếu em muốn đến Illinois, em sẽ cần đến nó." Thầy vẫn tiếp tục thì thầm. "Nhưng thầy khuyên em không nên để ai biết là mình có đồ ăn. Hôm qua ở đây vừa mới hết thức ăn. Cuối tuần nên căng tin trường không có nhiều thức ăn. Mọi người đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi nhưng không đủ. Ơn Chúa là trường mình có bể nước riêng, cùng khá nhiều võng và chăn, gối. Nói gì thì trường chúng ta cũng là nơi tập kết của Hội Chữ Thập Đỏ khi có thảm họa xảy ra. Thứ duy nhất chúng ta thiếu lúc này là đồ ăn."

"Em cảm ơn thầy."

"Toàn bộ võng đều đang ở trong phòng thi đấu. Em cứ thấy cái nào trống thì dùng."

"Em cảm ơn thầy."

Tôi ôm theo đồ đạc vào trong phòng thi đấu. Từng chiếc võng được móc nối đuôi nhau thành từng hàng, chỉ chừa lại một khoảng trống làm lối đi. Hai phần ba số võng đã có chủ. Trong số hàng trăm người đang có mặt ở đây, không phải tất cả đều là học sinh. Một chiếc đèn dầu khác được treo lủng lẳng trên khung gôn bóng rổ.

Tôi phát hiện ra có một cụm toàn võng trống ở một trong mấy góc tối cạnh tường. Tôi chọn đại một cái rồi đẩy toàn bộ đồ nghề của mình xuống bên dưới. Mặc dù cực kỳ đói nhưng không muốn để mọi người biết là mình có đồ ăn nên tôi đành bấm bụng chỉ uống nước. Nước toilet lấy từ phòng vệ sinh nữ ở học viện Taekwondo, nhưng giờ đâu phải lúc kén cá chọn canh?

Uống xong chai nước, tôi cất bình vào balô rồi nhét tất cả xuống dưới võng. Không có gì sung sướng hơn khi được ngả lưng sau một ngày trời vật lộn ngoài trời tro bụi.

Tay chân tôi mỏi nhừ và đau nhức. Tôi mới chỉ trượt ván có một ngày, thậm chí còn chưa ra khỏi Cedar Falls mà đã mệt lử thế này. Liệu tôi có lết nổi tới Warren không? Lo lắng là vậy nhưng dẫu sao tôi vẫn còn thấy hy vọng. Nếu mọi người chống chọi được với tro bụi ở đây thì có lẽ ở Warren cũng vậy. Có lẽ gia đình tôi cũng sẽ được an toàn.

Cái võng hơi nhỏ, chăn và gối thì sờn rách. Mọi người đang đi lại trong phòng, chuẩn bị đồ nghề và trò chuyện với hàng xóm. Một vài người ho rũ rượi vì hít phải tro. Một bà mẹ đang cố gắng dỗ đứa con nhỏ nín khóc, và ở phía bên kia căn phòng có hai đứa trẻ con đang cãi nhau. Tôi mệt đến nỗi lăn ra ngủ ngay sau 5 phút, không mảy may bị ảnh hưởng bởi những âm thanh đó.

Bộ ba gã Gậy Bóng Chày, Cờ Lê, và Dây Xích lại quay trở lại trong những giấc mơ của tôi. Gã Gậy Bóng Chày lao tới và vung gậy bổ xuống đầu tôi. Tôi không thể cử động, cũng không thể hét. Khi cây gậy chuẩn bị chạm vào đầu tôi thì đột nhiên đầu hắn nổ tung, mở ra một khung cảnh hoàn toàn mới. Đôi khi các giấc mơ thường liên kết với nhau như vậy. Mẹ, bố và Rebecca đang thưởng thức món gà lăn bột Chicken McNuggets ở KFC còn tôi đang trong bộ trang phục chú hề, nhưng không ai nhận ra tôi. Mặc cho tôi ra sức giới thiệu mình là ai, họ chỉ phá lên cười.

Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Bóng tối bao trùm khắp căn phòng; ai đó đã giảm đèn xuống gần hết. Tôi cảm nhận được cú huých vào lưng từ bên dưới võng. Tôi quay đầu lại và lờ mờ thấy một thân hình đang quỳ bên cạnh mình, một tay thò xuống dưới võng. Ngay lặp tức, tôi nhẹ làng luồn tay ra khỏi chăn, tay phải nắm được một nắm tóc kéo giật lên, đồng thời tay trái chẹn ngang cổ họng đối phương.

Tất cả xảy ra trong chưa đầy hai giây. Tôi nghển cổ ra để nhìn cho rõ khuôn mặt hắn.

Hay nói đúng hơn là mặt cô bé. Một cô bé chỉ tầm 8-9 tuổi. Tôi buông tóc của cô bé ra, dù sao cái vai phải của tôi cũng đau. Nhưng tay trái vẫn giữ nguyên trên cổ. Hai gói bánh quy đậu phộng của tôi rơi từ tay cô bé xuống sàn.

Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi đã rất sốc khi chứng kiến Cedar Falls biến thành một nơi toàn trộm cắp và cướp bóc, nhưng giờ chính tôi đang dùng tay bóp cổ họng một đứa bé con, một đứa bé chỉ đang muốn tìm chút đồ ăn. Tôi có hơn gì đám kẻ cướp kia?

Tôi cúi xuống, quờ tay nhặt hai gói bánh lên, rồi đưa cho cô bé. "Nếu mày nói cho người khác biết mày lấy cái này ở đâu, tao sẽ tìm đến và bể gãy cổ mày." Tôi khẽ siết bàn tay trái vào cổ họng cô bé để dọa. Tôi cảm thấy ghê tởm với chính mình khi dọa nạt một đứa bé như thế. Nhưng tôi không nghĩ ra được cách nào khác. Tôi không thể để người khác biết mình có đồ ăn. Cô bé gật đầu đầy khó nhọc, với bàn tay trái của tôi vẫn đang chặn ở thanh quản.

Ngay khi tay tôi vừa buông ta, cố bé ôm gói bánh chạy vụt vào trong bóng tối. Bên dưới võng, nắp balô của tôi đã bị mở và đồ đạc rơi tung tóe ra ngoài. Tôi sắp xếp lại mọi thứ vào trong balô rồi ôm nó để lên võng cạnh mình.

Tôi không ngủ lại được, cứ nằm nghĩ vẩn vơ thêm vài tiếng nữa. Một tay ôm chặt lấy cái balô. Liệu mọi người có thể sống sót khi mà thức ăn đã trở nên khan hiếm tới mức trẻ con cũng phải đi mò tìm thức ăn? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu khi nãy tôi không kiểm soát được sức mạnh của mình và siết chặt tay hơn? Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến cho tôi nôn nao muốn bệnh. Nhưng điều tôi trăn trở nhất chính là việc một đứa bé con vì đói quá mà cũng bắt đầu học thói trộm cắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top