Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Tôi đi theo hướng Nam phố Main tới cầu First Street. Phần lớn các ngôi nhà cổ dọc phố Main đều bị sập. Các bức tường gạch dày vẫn trụ vững, nhưng toàn bộ mái nhà đã sập hết còn cửa sổ thì vỡ vụn. Cây cầu First Street bị xoắn vặn, chắn ngang đường làm tôi đành tiếp tục thẳng tiến phố Main, xuyên qua sông Cedar sang phố Waterloo. Tôi rẽ phải, đi theo hướng Đông vào đường Lincoln, dự định sẽ đi theo đường ven giữa Waterloo và sân bay. Chỉ cần đi xuyên qua Waterloo là ra tới quốc lộ 20, mục tiêu hiện giờ của tôi, nhưng mặt khác tôi lại muốn nhanh chóng rời khỏi thị trấn này. Có thể người dân ở đây cũng đang cùng nhau chung vai chống chọi với cơn bão tro bụi. Nhưng cũng có thể chỉ rặt một phường cướp bóc. Tôi rùng mình, lòng bàn tay ướt nhẹp trước ý nghĩ sẽ phải gặp thêm vài gã nữa như Cờ Lê và Gậy Bóng Chày. Không muốn mạo hiểm, tôi quyết định xuyên qua hầm quốc lộ 27. Tro bụi thổi vào dưới hầm đủ dày để tôi tiếp tục trượt trên đường mà không cần phải cởi ván trượt. Đi hết đường Lincoln, tôi ra đến quốc lộ phía Tây sân bay. Dọc hai bên đường là hàng chục tòa nhà thương mại bằng kim loại cao sừng sững giờ đã bị đè bẹp bởi tro bụi.

Quốc lộ vắng hoe, không một bóng người. Tôi biết sân bay đang nằm ở hướng Bắc nhưng lại chẳng thể nhìn được xa với thời tiết như thế này. Vào ngày bình thường tôi sẽ nghe thấy tiếng máy bay bay ù ù trên đầu hay tiếng hạ cánh trên đường băng. Nhưng ngày hôm nay không hề có dấu hiệu hoạt động nào hết. Thứ âm thanh duy nhất tôi nghe thấy là tiếng sấm trên bầu trời.

Vài giờ sau, khi các tòa nhà thương mại chỉ còn là những cái chấm nhỏ đằng sau, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm vì đã vượt qua thị trấn an toàn. Một gợi ý quan trọng nữa là các cánh đồng ngô. Cedar Falls và Waterloo tạo thành một hòn đảo giữa một biển ngô rộng lớn. Vào đầu tháng 9, các cây ngô thậm chí còn cao quá đầu tôi. Nhưng giờ thì chúng đã bị tro bụi san phẳng. Lý do tôi biết mình đang đi qua cánh đồng ngô là vì mặc dù toàn bộ lá cây đã bị vỡ nát dưới sức nặng của tro bụi nhưng vẫn còn một vài thân cây đứng thẳng, hiên ngang giữa đất trời trong màu áo xám tro. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp một tấm biển báo bằng kim loại nhô lên từ bên dưới lớp tro dày 1m. Tôi đi qua một cánh đồng đã bị san phẳng lỳ, thứ duy nhất còn sót lại trên đó là bụi tro. Cánh đồng đậu tương chăng?

Với những gì đang diễn ra ở đây tôi có cảm giác mình giống như đang đi trên bề mặt của Mặt Trăng, tôi đã đi qua 4-5 nông trại vậy mà chẳng hề thấy có chuyển động nào hết. Mọi thứ tôi thường thấy ở vùng quê Iowa đều không còn: Không một bóng người, không một bóng xe, không một bóng bò, thậm chí đến bóng một con kền kền lượn trên trời cũng không.

Tiếng sấm và những tia chớp vẫn tiếp tục giáng cuống mặc dù trời không hề mưa. Sau vài ngày, giờ mắt tôi đã quen với bóng tối, vì thế mỗi lần chớp lóe lên là mắt tôi lại đau. Điều lạ lùng là tai tôi gần như không còn bị ảnh hưởng bởi tiếng sấm. Một là do tro bụi rơi trong không khí dày quá đã làm giảm bớt âm lượng của nó; hai là tai tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau tiếng nổ khủng khiếp của lần phun trào đầu tiên.

Mặc dù mặt đường phủ đầy tro nhưng rất dễ đi bởi nó được tôn lên với hai rãnh sâu ở hai bên đường. Trục đường đã bị chôn vùi bên dưới lớp bụi tro.

Tôi trượt liên tục 4-5 tiếng đồng hồ cho tới khi nhìn thấy một dãy cây đổ nằm thấp thoáng cách đó 3 mét. Hầu hết lá cây đều đã biến mất, toàn bộ cành cây bị xé toạc khỏi thân cây, tạo thành những vết sẹo lớn. Thứ duy nhất còn sót lại trên cây là lớp bụi tro màu xám trắng. Một dòng suối nhỏ, chỉ rộng chừng 1m, chảy dọc theo hàng cây đổ. Nó tách đôi lớp bụi tro, tạo thành một con lạch nhỏ với hai ụ tro cao khoảng nửa mét.

Tôi cởi ván trượt, bỏ balô xuống đất và dựa lưng vào một trong mấy cành cây để nghỉ ăn trưa. Bữa trưa hôm nay của tôi là một hộp thịt bò hầm Dinty Moore lạnh ngắt. Nếu là bình thường thì sẽ rất kinh, nhưng giờ tôi đang quá đói để chú ý tới điều đó. Tôi uống cạn một chai nước cùng với nước bò hầm.

Tro bụi rơi xuống suối nhiều đến mức tôi không còn nhìn thấy mặt nước. Nhưng tro vẫn đang chảy, chứng tỏ ở bên dưới phải có nước, và tôi chỉ sợ nó ngừng chảy. Tôi đi ra mép nước, trượt chân vì tro quá trơn và suýt rơi xuống nước. Tôi tìm thấy một cái cây nhỏ và bám vào rễ của nó trong khi múc chai nước xuống bùn.

Nước trong chai đục ngầu và có màu nâu xám. Mới nhìn thôi đã thấy không uống nổi. Tôi đưa lên mũi ngửi, nó bốc mùi lưu huỳnh thối hoắc. Tôi lè lưỡi nếm thử và ngay lập tức phải khạc ra. Cái vị sàn sạn mùi trứng thối ở đầu lưỡi khiến tôi phát ói. Tôi dốc sạch chỗ bùn trong chai ra và cất vỏ chai vào ba-lô, tự nhủ với mình từ nay sẽ uống thật tiết kiệm.

Đến cuối giờ chiều thì lớp tro bụi đã khô gần hết, khiến cho việc di chuyển bằng ván trượt của tôi trở nên khó khăn hơn. Tôi tháo giày ra khỏi ván trượt để thử đi bộ. Ở một số đoạn, tro đã khô lại thành một mặt phẳng rắn chắc, khá thuận tiện cho việc đi lại. Nhưng ở những đoạn khác, tro vẫn bay mù mịt và tích lại thành từng ụ nhỏ, một khi đã dẫm chân vào thì khó mà rút ra. Vì thế tôi quyết định vẫn phải sự dụng đến ván trượt.

Mảnh vải quấn quanh miệng và mũi tôi liên tục khô rất nhanh. Từ đó, các hạt bụi nhỏ xíu vừa cặn, vừa hôi, vừa bẩn bay vào bám đầy mồm tôi, làm tôi ho rũ rượi. Tôi vẫn nhớ như in cái lần ho ra máu ở nhà sau khi hít phải tro bụi, vì thế tôi đã không tiếc chỗ nước quý giá của mình để làm ẩm khăn.

Màn đêm dàn buông xuống và tôi bắt đầu đi tìm chỗ nghỉ đêm. Trước đây, mỗi lần lái xe dạo quanh Iowa cùng bố mẹ, tôi luôn nhìn thấy các trang trại đầy ắp gia súc và cây trái. Vậy mà giờ đi qua đây cứ như đang lạc vào Thung Lũng Chết. Càng lúc tôi càng lo sẽ không tìm được chỗ ngủ qua đêm.

Khi mọi thứ xung quanh đều đã trở nên tối thẫm, tôi từ bỏ tìm kiếm vầ rời khỏi đường cái để rẽ vào một cánh đồng ngô. Tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy khi mà trên đường chẳng có ai. Nếu muốn tôi hoàn toàn có thể nằm lăn ra giữa đường mà ngủ. Tôi bỏ balô xuống.

Một thân cây ngô đơn độc, phủ đầy tro bụi, đúng chỏng chơ bên cạnh tôi. Tôi vặt một bắp ngô, bóc lớp lá bên ngoài và cắn thử một miếng. Hạt ngô vừa nhỏ vừa cứng, có muốn nhai cũng chẳng nhai nổi, trừ phi muốn gãy răng. Cuối cùng, tôi đành nuốt chửng chỗ ngô trong miệng và ném bắp ngô đi. Tôi đoán đây không phải là loại ngô dành cho người ăn. Lớn lên ở Iowa, đáng ra tôi phải biết nhiều hơn về các loại ngô mới phải. Nhưng sự thực là có rất nhiều người ở Iowa cũng không biết gì về ngô, giống như tôi.

Tôi quyết định chọn món súp gà cho bữa tối. Ăn thẳng từ hộp, lạnh ngắt và nhớt nhớt. Tôi vì quá đói nên cũng chẳng buồn để ý tới chỗ váng mỡ nổi lềnh phềnh lúc nó trôi tuột xuống cổ họng. Bữa tối của tôi kết thúc với nguyên một chai nước. Cứ đà này chỉ đến sáng mai là tôi hết nước. Được mỗi cái an ủi là balô sẽ nhẹ đi đáng kể.

Tôi quấn mình trong tấm vải dầu và gối đầu lên balô. Đây không phải là một chiếc giường lý tưởng nhưng cả ngày trời trượt trên đường đã khiến tôi kiệt sức và tôi thiếp đi rất nhanh.

Tôi đã mở về Laura. Một giấc mơ kỳ quặc và khó hiểu. Một người đàn ông đang nhấc bổng Laura lên trời qua làn tro bụi, bằng một tay. Tôi chưa từng gặp người này bao giờ: da ngăm đen và thấp bé, với nét mặt rất kỳ lạ. Có điều, khi nhìn vào khuôn mặt của người đó tôi chợt cảm thấy bình yên và thanh thản vô cùng, lần đầu tiên kể từ khi thảm họa xảy ra.

Người đó kéo Laura lên trời và cậu ấy thò tay vào trong túi rút ra rất nhiều thanh kẹo Snackers, rồi thẩy xuống cho tôi. Cậu ấy ném chúng nhẹ nhàng, như thể đang thả một món quà, nhưng tôi lại chẳng bắt được cái nào còn đám kẹo giống như những chiếc tên lửa nhỏ lao xuống đầu tôi đau điếng. Nhưng nếu so với những giấc mơ gần đây của tôi thì giấc mơ này vẫn còn ngọt ngào chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top