Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Tôi thẳng tiến về hướng Đông trên quốc lộ 20. Tối qua tôi không thấy có bất kỳ dấu hiệu nào về sự tồn tại của những người cũng đang lang thang trên đường như tôi. Nhưng sáng nay thì có: dấu giày ống, giày tennis, và vết kéo lê trên mặt đường, giống như chiếc xe trượt tự chế của gia đình nhà Darryl. Tất cả đều đang hướng về phía Đông.

Tôi không biết đó là những dấu chân mới hay là vì tro bụi rơi chậm lại khiến cho tốc độ che phủ của nó cũng chậm đi. Nếu như lúc trước đi qua vùng nông thôn thỉnh thoảng còn thấy thấp thoáng vài căn nhà hoặc trang trại giờ ra đến quốc lộ 20 này thì tuyệt nhiên không có cái nào. Chứng tỏ các dấu chân đó không phải là của dân địa phương.

Tôi trượt được một lúc thì gặp một nhóm năm người đang ì ạch di chuyển trên đoạn đường dốc trước mặt. Họ khó nhọc nhấc nhích từng bước chậm chạp. Hai trong số đó kéo theo va-li.

Tôi nhớ lại chuyện xảy ra với Darryl và quyết định không muốn đối mặt với năm người lớn có thể cũng sẽ có ý đồ tương tự với cái balô của tôi. Tôi trượt lùi lại khoảng chục mét để tạo khoảng cách vừa đủ với nhóm người đằng trước rồi rời khỏi đường cái rẽ vào đường ven, hướng về phía Đông Nam.

Tôi có chút lo lắng khi phải rời khỏi quốc lộ 20. Gia đình tôi luôn chỉ đi đường này mỗi lần tới Warren, tôi không biết đường nào khác. Tôi ước gì bây giờ có cái bản đồ nhưng tiếc rằng đã không thể tìm được gì ở cái trạm xăng đổ nát. Tôi dự định cứ đi về hướng Đông trên con đường khác, rồi lúc nào gần tới Illinois thì rẽ ra quốc lộ 20 sau. Trời vẫn tối lờ mờ, nhưng sáng nhất kể từ hôm núi lửa phun trào. Tro bụi gần như đã ngừng rơi và không hề có mưa.

Bữa trưa của tôi là một chai nước, và tôi cảm thấy may mắn vì điều đó. Với tốc độ này, đến trưa mai là tôi không còn giọt nước nào.

Càng lúc tôi càng gặp khó khăn trong việc điều khiển cái ván trượt, như thể cái đói là bạn đồng hành đang đi cạnh tôi, kéo tôi xuống. Tôi cố nghĩ tới những thứ khác ngoài thức ăn, Laura, Spork, gia đình, nhưng trong đầu chỉ hiện lên món bánh nướng của mẹ, món kem DQ Blizzards, và phần ăn đặc biệt của quán The Pita Pit.

Khoảng một năm trước, mẹ tôi mang từ nhà thờ về một tờ giới thiệu về tổ chúc từ thiện Hành Động Chống Đói Nghèo (Action Against Hunger). Trên đó in hình những đứa trẻ châu Phi mặt mũi méo xệch, chân tay chỉ còn da bọc xương. Nhà thờ Thánh John cũng tham gia tổ chức gây quỹ từ thiện: mọi người sẽ nhịn ăn trong 24 giờ và ủng hộ toàn bộ số tiền mua thức ăn cho ACF. (Tôi không hiểu tại sao trên tờ giới thiệu ghi tên tổ chức là Action Against Hunger nhưng lại viết tắt là ACF, thay vì AAH).

Và thế là suốt mấy ngày sau đó, mẹ tìm mọi cách lôi kéo tôi tham gia cùng. Tôi đang ở trong giai đoạn không-tín-ngưỡng, theo như cách mẹ gọi, và không hề muốn bị kéo trở lại với các hoạt động của nhà thờ. Nhưng sau thấy mẹ nài nỉ dữ quá nên mủi lòng, đồng ý nhịn ăn trong hai ngày. Thế nhưng mẹ lại quay ra bảo nhịn ăn hai ngày liên không tốt cho sức khỏe, blah, blah, blah, tức quá tôi chỉ vào ảnh mấy đứa trẻ châu Phi và nói rắng phải nhịn đói nhiều hơn hai ngày nhiều mới có thể trở nên bủng beo và gầy dơ xương như thế kia. Nói chung là hai mẹ con tôi đã có một cuộc tranh cãi gay gắt về chuyện nên nhịn ăn một hay hai ngày. Kết quả là tôi chẳng ăn gì trong hai ngày. Ngày đầu tiên là do cả nhà tôi cùng nhịn ăn. Ngày thứ hai là do tôi từ chối ăn, mặc kệ lời đe dọa bắt đi truyền nước của mẹ.

Nhịn ăn hai ngày thực sự rất khổ cực. Có lẽ tôi đã không vượt qua được nếu mẹ không nói quá nhiều về việc truyền nước và liên tục mang đồ ăn lên bắt tôi ăn. Nhưng việc không ăn khi có một tủ lạnh đầy thức ăn dưới nhà hoàn toàn khác với việc không ăn bởi vì không có gì ăn và không biết bữa tiếp theo của mình là khi nào. Đói do mình lựa chọn là một sự khổ sở xa xỉ, còn đói do hoàn cảnh bắt buộc là một sự tra tấn đáng sợ.

Đến đầu giờ chiều, khi tôi bắt đầu có dấu hiệu thua trong cuộc chiến tinh thần để không nghĩ về thức ăn nữa thì đột nhiên từ đằng xa lóe lên một đốm sáng nhỏ. Không phải là chớp, bởi nó có màu cam và xuất hiện liên tục. Mặc dù không biết là cái gì nhưng ít ra nó khiến tôi quên đồ ăn đi được một lúc và hì hục trượt về phía đó.

Đến gần tôi mới nhận ra đó là một trang trại. Nhà kho và hai căn nhà phụ đều đã sập hoàn toàn, nhưng hai cái bồn silo chứa ngũ cốc vẫn trụ vững. Ngôi nhà chính gần như còn nguyên vẹn, ngoại trừ phần hiên phía trước nhà.

Quanh nhà trồng rất nhiều cây to mà tôi đoán là để cản gió nhưng đã đổ gần hết, chỉ còn lại vài thân cây phủ đầy tro bụi, đứng trơ trọi như mấy cây ma. Qua đám lá của chiếc cây đổ, tôi nhìn thấy lấp ló một bóng người đang ngồi bên đống lửa trại.

Theo cái bóng đổ trên mặt đất, tôi đoán đây là một người đàn ông cao lớn. Và anh ta chỉ có một mình, với một tảng thịt lớn đang quay trên lửa. Tôi ứa nước miếng trước mùi thịt nướng thơm phức, béo ngậy. Là thịt lợn chăng?

Tôi vòng qua thân cây đổ để nhìn kỹ hơn, cố gắng di chuyển chậm rãi và kín đáo nhất có thể. Đang loay hoay tìm chỗ nấp thì cái bóng kia ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía tôi và gọi "Êu, chú em. Anh nhờ tí được không?"

Nhẽ ra khi ấy tôi phải quay đầu chạy khỏi đó càng nhanh càng tốt. Đúng như dự đoán của tôi, anh ta cực kỳ đô con, phải cỡ hậu vệ thòng của đội tuyển bóng bầu dục nhà nghề Mỹ NFL. Quần áo trên người anh ta trông cứ như đi mượn – quần thì cộc hớn cả chục phân, tay áo thì không cài được vì cổ tay quá to. Nước da xanh xao như càng tái hơn dưới lớp tro bụi. Anh ta đang dùng gậy để chống tạm mảnh gương vỡ lấy từ tấm gương lớn nằm gần đó. Bên cạnh anh ta là một chiếc thắt lưng da bản rộng, một bánh xà phòng, và một cái rìu – lưỡi sắc lẹm, lóe lên dưới ánh lửa. Kẹp giữa hai chân anh ta là một xô nước đầy.

Tôi ngẩn người ra mất một lúc. Bộ não và cái bụng của tôi đang tranh cãi nhau. Một tiếng chuông cảnh báo rung lên trong đầu tôi, bộ quần áo không vừa, thân hình hộ pháp và nhất là cây rìu. Tôi biết mình nên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng mùi thịt nướng như sợi dây thừng kìm chân tôi lại. Anh ta nói, "Đừng lo, anh chỉ định nhờ chú mày giúp để cạo nốt cái tóc thôi. Tiền công là món thịt nướng."

Tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn. Từ hôm qua đến giờ tôi mới chỉ có vài cái kẹo vào bụng, làm sao cưỡng nổi mùi thịt nướng thớm ngào ngạt thế này. Bụng tôi reo lên sung sướng vì đã giành chiến thắng. Tôi dắt gậy trượt tuyết vào thắt lưng rồi từ từ trượt về phía sau anh ta, cầm trường côn sẵn sàng trong tay.

"Chú mày có một mình à?" Anh ta hỏi.

"Vâng..." Tôi phân vân không biết có nên nói dối hay không.

"Anh cũng đoán vậy. Đừng lo. Anh chỉ muốn nhờ chú mày cầm hộ cái gương này thôi."

Tôi bước lại gần và thấy vài mảnh gương nữa nằm chỏng chơ trên đất. Phần tóc sau gáy của anh ta cắt ngắn, chỉ còn độ một phân, trong khi toàn bộ nửa đầu phía trước cạo trọc lốc. Vài giọt máu rỉ ra trên má anh ta. "Mọi người thường gọi anh là Mắt Bò. Còn chú?"

"Mắt Bò ý ạ?"

"Ờ."

"Alex."

"Rất vui được gặp chú mày, Alex."

"Em cũng vậy... anh Mắt Bò." Giờ thì tôi đã đứng bên cạnh anh ta.

Mắt Bò cúi xuống nhặt một mảnh gương trên sàn. "Chú mày cầm cái này giơ ra sau gáy để anh nhìn thấy cạo nốt chỗ tóc đằng sau, hiểu chứ?"

"Được ạ." Tôi bước xuống khỏi ván trượt và cầm mảnh gương soi ra sau gáy Mắt Bò, để anh ta có thể nhìn thấy nó qua tấm gương trước mặt, giống như cách mấy ông thợ cắt tóc vẫn thường giơ cho tôi xem sau khi cắt tóc xong.

Anh ta liếc lưỡi rìu vài lần lên chiếc thắt lưng da sau đó cầm cục xà phòng nhúng vào xô nước. Nhìn những giọt nước bắn tung tóe ra ngoài, tôi chỉ muốn hét lên: Nước để uống tốt như thế sao tự dưng anh lại đi nhúng xà phòng vào? Mắt Bò chà một lượt xà phòng lên đầu và bắt đầu cạo, bằng cái lưỡi rìu sắc lẹm.

Anh ta sử dụng lưỡi rìu thành thục đến phát sợ. Một tay cầm sát vào lưỡi rìu, cạo qua cạo lại nhẹ nhàng như không. Lúc nào xà phòng và tóc bám bám vào nhiều quá anh ta sẽ lấy ngón tay cái vuốt cái roẹt rồi cạo tiếp.

Thình thoảng, anh ta bảo tôi dịch gương sang trái, chúc xuống hoặc ngửa lên. Anh ta tự làm xước da đầu hai lần. Cả hai lần đều không giật mình hay kêu ca gì hết, vẫn thản nhiên cạo tiếp như không có gì, trong khi máu rỉ ra lẫn với cả xà phòng trên da đầu. Về gần cuối, một hình xăm hình mắt bò từ từ hiện ra sau gáy của anh ta, giống như hình xăm của các tù nhân trong mấy bộ phim hình sự tôi vẫn thường xem trên TV.

"Giờ thì chú mày hiểu tại sao mọi người gọi anh là Mắt Bò rồi chứ."

"Vâng."

"Đứa nào muốn bắt anh, tốt nhất nên nhằm thẳng vào đấy mà bắn. Chứ để anh biết thì chẳng thằng nào hạ được anh đâu."

Tôi chẳng biết nên đáp lại thế nào cho phải. Gã này nói chuyện nghe rất du côn. Ai sẽ đến bắt anh ta và tại sao? Tôi chỉ mong xin được miếng thịt rồi cuốn gói khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Sau khi cạo xong, Mắt Bò nhúng cả đầu vào xô nước để rửa sạch máu và xà phòng trên đầu. Tôi thả mảnh gương xuống. Tiếng mỡ cháy xèo xèo cộng với mùi thịt quay thơm lừng đang thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi. Chiếc que dài xuyên qua tảng thịt đầy thô bạo, để lộ hai đầu xương trắng hếu ở hai đầu.

"Anh đã hứa chia cho chú mày ít thịt đúng không?" Anh ta quay xiên nướng thịt rồi chống một cái gậy để ngăn không cho nó quay tiếp. Mặt trên của miếng thịt đã bị cháy đen. Anh ta dùng rìu cắt một dải thịt dài, bỏ vào cái vỏ hộp rỗng rồi đưa cho tôi.

Tôi cắn vội cắn vàng, ăn không kịp thổi đến nỗi bỏng cả miệng. Mặt trên miếng thịt cháy xém, mặt dưới còn đỏ nguyên nhưng đó là miếng thịt ngon nhất tôi từng được ăn. Vị của nó hơi giống thịt lợn nhưng không giống hoàn toàn. Là thịt lợn rừng chăng? Tôi chưa từng ăn nên cũng không chắc.

Tôi đang định hỏi Mắt Bò đây là thịt gì thì anh ta đã mở lời trước. "Anh đang thu thập người để lập nhóm. Anh có mấy chiến hữu chắc chắn sẽ tham gia, nếu tìm được họ."

"Nhóm gì cơ ạ?" tôi nhồm nhoàm hỏi.

"Đại khái là một nhóm mấy thằng đàn ông tụ tập lại, trông chừng cho nhau, cùng nhau cai quản chốn này."

"À, em hiểu rồi." Tôi toát mồ hôi, không biết phải từ chối thế nào cho khéo.

"Được rồi, chú mày có thể tham gia." Mắt Bò dang hai tay ra, chờ đợi một cái ôm từ phía tôi. Có một sự hiểu lầm lớn ở đây, tôi chưa bao giờ có ý định gia nhập băng nhóm của anh ta.

"Em còn phải đi tiếp về phía Đông để tìm gia đình."

"Giờ chú mày đã là gia đình của Mắt Bò này rồi."

Gia đình của Mắt Bò? "Em cảm ơn nhưng..."

"Chú mày đang từ chối anh đấy à? Không ai được phép từ chối Mắt Bò hết. Hãy hỏi bất kỳ ai ở Anamosa, một khi đã là người của Mắt Bò thì chẳng phải sợ bố con thằng nào hết. Nhưng một khi đã thất lễ với Mắt Bò thì sẽ có máu đổ trên sàn. Đó là luật rồi."

"Anamosa?" Tôi nhét nốt chỗ thịt còn lại vào mồm, cố gắng nhai thật nhanh. Gã này càng nói càng như thằng điên.

"Nhà tù Liên bang. Thế chú mày nghĩ là đâu, trường dạy ba lê chắc?"

"Em phải đi đây ạ." Tôi quờ tay ra sau tìm cây trường côn, đồng thời nhẩm tính trong đầu xem làm thế nào để xỏ chân vào ván trượt và chuồn khỏi đây được nhanh nhất.

"Nãy anh đồng ý tuyển chú mày vào nhóm mới là vì chưa tìm thấy đám chiến hữu thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, chú mày gầy gò quá, không hợp với nhóm của Mắt Bò. Thế nên chắc anh sẽ chỉ mượn chú chơi tạm tối nay thôi." Nói rồi hắn đứng dậy, làm tôi hết hồn, vung cây trường côn lên tự vệ. Mắt Bò cao hơn tôi ít nhất ba chục phân, chưa kể chỗ cơ bắp trên người hắn chắc cũng phải nặng hơn tôi tầm nửa tạ.

"Em phải đi đây." Tôi lùi lại ra sau, cố gắng thở chậm lại để giữ bình tĩnh.

"Ơ kìa, làm gì mà vội thế. Ở lại chơi với anh tí đã." Mắt Bò chìa tay định tóm lấy tôi.

Tôi còn đang định lùi tiếp ra sau thì hắn đã nhanh như cắt chộp lấy trường côn. May mà tôi nắm chắc nên không bị hắn cướp được. Nhưng Chúa ơi, sao gã này khỏe thế không biết. Hắn nắm lấy cây gậy, quăng mạnh sang bên phải làm cả người tôi cũng văng theo. Và tôi nhân cơ hội đó giật lại được cây côn. Cái rìu không hiểu xuất hiện trong tay trái của Mắt Bò từ bao giờ, đang nhắm thẳng cổ tôi bổ xuống. Tôi giơ tay phải lên đỡ và chộp được vào cổ tay hắn. Hành động đó cứu được cái cổ của tôi nhưng đã làm lưỡi rìu sượt qua khuỷu tay, bổ xuống mạng sườn phải, ngay dưới nách tôi.

Điều lạ là tôi không hề cảm thấy đau, lúc ban đầu. Tôi thậm chí còn cảm nhận được sự chấn động lúc lưỡi rìu cắm phập vào mấy cái xương sườn. Máu nhỏ tong tỏng trên lưỡi rìu và mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Tôi phóng cây trường côn đâm thật mạnh về phía trước. Tôi đã thực hành động tác này hàng ngàn lần với Bob, đồng môn ở lớp Taekwondo, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải sử dụng đến nó ngoài đời thực. Tôi dậm chân phải xuống đất lấy đà lao người về phía trước, tay phải hướng mũi côn nhằm vào mắt hắn, tay trái dùng sức đâm thật mạnh.

Kết quả thật kinh khủng: Một bên mắt hắn gần như nổ tung. Máu và chất lỏng chảy ròng ròng trên mặt Mắt Bò. Hắn loạng choạng lùi ra đằng sau, về phía đống lửa.

"Thằng chó..." Hắn rống lên thất thanh rồi vung rìu lao về phía trước. "Tao sẽ chặt gẫy..."

Tôi đảo cây trường côn, quất thật mạnh vào ống khuyển hắn, làm hắn ngã lộn nhào ra đằng sau, vào chính giữa đống lửa.

Mắt Bò lăn lộn, gào thét lồm cồm bò dậy chạy khỏi đống lửa. Nhưng hắn càng chạy lửa càng bén nhanh hơn vào quần áo. Chạy được vài mét thì hắn cũng nghĩ ra cách nằm lăn ra đất, dùng tro bụi dập lửa.

Tôi đã nghĩ đến chuyện đuổi theo hắn. Nhưng nếu thế tôi sẽ phải đánh chết hắn, chứ để hắn mà tóm được thì tôi chết chắc. Hơn nữa, tôi không muốn lại gần con người đáng sợ như thế. Chỉ nhìn thấy máu chảy ròng ròng từ mắt hắn thôi mà tôi đã phát buồn nôn rồi. Vì thế tôi quyết định lên ván trượt và rời khỏi đây. Nhưng vừa đeo balô lên, tôi đã gần như khuỵu xuống bởi cái cảm giác đau chói ở mạng sườn phải.

Lúc đánh nhau, vết thương ở mạng sườn chẳng thấy đau tẹo nào. Vậy mà giờ nó đang như muốn nghiền nát lồng ngực tôi. Mỗi lần cử động là tôi lại chỉ muốn thét lên vì đau. Máu chảy càng lúc càng nhiều, xuống cả thắt lưng và ống quần tôi.

Tôi quay đầu nhìn ra sau. Mắt Bò đang đạp tro bụi ì ạch đuổi theo tôi, một tay ôm mắt, bộ quần áo trên người giờ đã cháy đen. Hắn nhìn thấy tôi đang nhìn về phía mình nên càng điên cuồng gào thét nói câu gì đó liên quan đến đầu và cổ tôi, nếu tóm được tôi.

Trang trại được xây trên đỉnh một ngọn đồi vì thế tôi quyết định xoay ván trượt, trượt về phía hàng cây đổ ở thung lũng bên dưới.

Cũng may là triền đổi đủ dốc để tôi trượt xuống một cách dễ dàng, bỏ xa gã Mắt Bò ở phía sau. Trước khi biến mất sau rặng cây dưới chân đồi, câu cuối cùng tôi nghe thấy được là "Tao sẽ tìm ra mày, Alex ạ. Tao sẽ moi tim mày nướng lên ăn. Tao sẽ đập vỡ..."

Tôi tìm thấy một dòng suối nhỏ chảy giữa các rặng cây, và lời đe dọa của Mắt Bò ngay lập tức chìm nghỉm trong tiếng chảy róc rách của nước.

Chỉ riêng việc bỏ balô xuống cũng đủ khiến tôi chảy nước mắt vì đau. Tôi vén áo lên xem vết thương. Máu vẫn tiếp tục tuôn ra ướt đẫm áo tôi. Xem ra nó nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Tôi lấy miếng vải bịt mặt trong ba-lô ra và ấn vào chỗ vết thương để cầm máu. Dù đã rất cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng tôi cũng phải bật khóc vì quá đau. Tôi lấy cái áo phông sạch buộc ra ngoài miếng vải, vòng quanh người, chặt hết mức có thể. Xem ra cách này khá hiệu quả, máu vẫn rỉ ra từ vết thương nhưng tốc độ đã chậm lại.

Tôi khó nhọc vác balô lên vai trái, cả người run rẩy vì đau. Tôi cắn chặt răng lết từng bước qua dòng suối. Tôi cần nới rộng thêm khoảng cách với gã Mắt Bò và tìm một chỗ để nghỉ đêm nay. Biết thế này tôi đã mang theo từ nhà vài tuýp thuốc giảm đau Neosporin và ít băng cứu thương. Nếu vết thương này mà nhiễm trùng, tôi chết là cái chắc.

Sau khi sang được đầu bên kia của dòng suối, tôi mới ngoảnh đầu nhìn xung quanh tìm phương hướng. Không có dấu hiệu nhận biết gì cụ thể, vì thế tôi đành tiếp tục leo lên đồi, bỏ lại bầu trời sáng sau lưng. hy vọng tôi vẫn đang đi đúng hướng Đông.

Tôi không biết mình đã đi trong bao lâu, vài phút, mà cũng có thể là vài giờ. Mọi ranh giới dường như đã bị xóa nhóa, ngoài cơn ác mộng không có hồi kết của mỗi bước chân lên đồi: Bước, thở, bước, thở. Thời gian nghỉ ngơi của tôi là lúc trượt xuống đồi. Để rồi chuẩn bị chinh phục ngọn đồi tiếp theo. Mỗi lần lên đến đỉnh một ngọn đồi mới, tôi lại tuyệt vọng tìm kiếm, chỉ mong có một nơi để dừng chân nghỉ đêm. Nhưng lần nào cũng vậy, chẳng có gì ngoài những triền đồi phủ đầy tro bụi và dăm ba cái cây đổ. Tôi bắt đầu đuối dần, cho tới khi không còn gì ngoài những cơn đau chói giữ cho tôi tỉnh táo. Cổ họng tôi khô khốc, tôi đã uống hết chỗ nước còn lại trong balô, nhưng chỉ năm phút sau tôi đã lại thấy khát.

Cũng may việc trượt xuống đồi không quá khó khăn nên tôi tiết kiệm được chút sức lực cho việc leo đồi. Hy vọng sẽ tìm được chỗ nghỉ chân ở ngọn đồi tiếp chính là động lực giúp tôi kiên trì được đến bây giờ. Càng về sau việc di chuyển của tôi càng chậm và khó khăn hơn. Chân tay tôi tê dại, gần như không còn cảm giác. Chân tôi kéo lê trên đất còn trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực do phải hoạt động quá sức.

Tôi cứ đi như vậy liên tục bốn, năm quả đồi. Tôi bò lên được đỉnh ngọn đồi thứ năm thì hoàn toàn kiệt sức, thậm chí đến sức để trượt xuống cũng không còn. Tôi đã nghĩ đến chuyện trú tạm vào một cái cây nào đó dưới thung lũng để nghỉ ngơi và chờ đợi, chờ cho vết thương lành hoặc là chờ chết. Nhưng rồi tôi nhìn thấy bóng một trang trại thấp thoáng từ đằng xa, trên đỉnh của ngọn đồi trước mặt. Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi động viên bản thân gượng dậy trượt xuống đồi và dùng nốt chút sức lực cuối cùng leo thêm một ngọn đồi nữa. Tôi có thể làm được. Tôi sẽ làm được.

Đó là một trang trại nhỏ và đơn giản, với một ngôi nhà chính và một nhà kho mái dốc. Hơn một nửa số cây cối ở đây đều đã bị bão và tro bụi làm cho đổ rạp nhưng may mắn thay nhà cửa không bị ảnh hưởng gì. Giờ nỗi lo lắng lớn nhất của tôi là bị chủ nhà đuổi đi. Vì thế tôi nghĩ đến chuyện trốn tạm trong nhà kho cho chắc.

Miếng vải bịt mặt của tôi đã khô cong từ lâu. Tro bụi vừa nhẹ, vừa nhỏ nên mỗi chuyển động của tôi khiến bụi bay mù mịt trong không khí. Cứ đi được vài bước là tôi lại phải dừng lại để nghỉ và ho.

Lúc tôi đến gần nhà kho thì nghe thấy một tiếng động lạ, tiếng ken két rất to, giống như tiếng hai viên đá chà vào nhau. Tôi xoay người và loạng choạng suýt ngã, may mà có bức tường nhà kho đỡ kịp. Tôi run rẩy đứng dựa lưng vào đó, đợi cho cơn đau như muốn tắc thở kia qua đi. Tiếng động trong nhà kho vẫn tiếp tục vang lên, không hề dừng lại.

Tôi dùng hết sức bình sinh lết ra phía trước nhà kho. Ai đó đã dọn sạch tro bụi khỏi cánh cửa kéo và ánh sáng lọt được vào bên trong nhà kha.

Khung cảnh bên trong nhà kho khá kỳ cục. Một chiếc xe đạp mất cả hai bánh được buộc chặt vào một chiếc ghế gỗ to đùng. Một cô gái đang hì hục đạp pê-đan xe, mồ hôi nhễ nhại. Cô ấy trông chỉ tầm tuổi tôi. Bánh xe phía sau được thay thế bằng một cái bánh răng lớn, bánh răng này lại được nối với sợi dây curoa và một bánh răng khác tạo sự chuyển động cho khối bê tông hình nón đặt cạnh đó. Một người phụ nữ đứng tuổi đang nhoài người đổ gì đó vào cái lỗ ở chính giữa khối bê tông.

Cả hai dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi quay người định âm thầm bỏ đi thì không may cái ván trượt mắc phải sàn nhà kho, làm tôi mất thăng bằng lao cả người về phía trước. Tôi đã quá mệt và quá yếu để gượng dậy. Đầu tôi đập xuống đất. Và mọi thứ đột nhiên tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top