Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Vết thương ở mạng sườn tôi trông rất giống một cái móng ngựa, cả về hình dạng và kích thước. Nó đã được Darla khâu lại cẩn thận và gọn gàng, tôi không có sức để đếm nhưng tôi đoán phải 30 mũi là ít.

Tôi đang rất cần đi tiểu. Tôi không biết mình đang ở đâu, nhà vệ sinh ở chỗ nào, hay liệu cái bồn cầu có hoạt động không. Tôi đã nghĩ đến chuyện đi bừa ra ngoài cửa, nhưng đến cửa ở đâu tôi cũng chẳng biết.

Tôi tung chăn, xoay người ngồi dậy. Và đó là một quyết định sai lầm. Tôi đoán mình đã mất rất nhiều máu, thậm chí không còn đủ để cung cấp lên não. Cả thế giới chao đảo trước mắt tôi và tôi ngã lăn ra đất. Cơn đau nhói ở đầu và mạng sườn làm tôi không kìm nổi buột miệng hét lên.

Darla chạy bổ vào trong phòng, trên người mặc mỗi chiếc áo phông dài đến gối. Tôi cuộn mình trên sàn, cố gượng ngồi dậy.

"Cái quái gì thế! Cậu định đánh thức cả nhà dậy đấy à?" Cô ấy nói.

"Không phải. Tôi chỉ muốn đi tìm nhà vệ sinh. Cậu có thể chỉ cho tôi được không?"

"Chúa ơi. Để tôi đi tìm xem trong nhà có cái gì dùng làm bô được không."

Tôi chẳng thích ý tưởng đó chút nào. Lần nào gặp cô gái này, tôi không hở chỗ này cũng hở chỗ khác và điều đáng nói là cô ta không hề ngần ngại nói thẳng vào mặt tôi. Hiển nhiên là tôi không muốn đi tiểu trước mặt cô ấy rồi. Tôi nghe tiếng xoong chảo va vào nhau leng keng từ căn phòng kế bên. Thế mà khi nãy cô ấy còn lớn tiếng trách tôi muốn đánh thức cả nhà.

Darla quay lại với một cái khuôn bánh mỳ.

" Không phải chứ..." Tôi trố mắt nhìn Darla. "Cậu cứ chỉ cho tôi cái toilet ở đâu là được."

"Cậu nghĩ cậu đứng nổi chắc?"

Tôi chống đầu và vai xuống sàn, thử gượng dậy.

"Thôi đừng cố nữa! Tôi không muốn cậu làm toạc vết thương ra. Có biết tôi đã phải khâu vất vả thế nào không?"

Darla nắm lấy tay trái tôi xốc lên đi-văng.

Tôi nằm xuống và thấy đầu đỡ đau hơn hẳn. "Cám ơn cậu đã khâu vết thương cho tôi. Mũi khâu trông cũng rát đẹp."

"Đang yên đang lành cậu mở nó ra làm gì? Không phải tự dưng mà tôi đi băng vết thương lại như thế, đồ ngốc!"

"Tôi chỉ muốn xem nó thế nào." Tất nhiên, chẳng ai thích thú gì khi bị một đứa con gái bằng tuổi mắng xơi xơi như thế, nhưng nói gì thì nói tôi vẫn phải biết ơn Darla. Cô ấy đã cứu mạng tôi bằng chính những mũi khâu đó.

"Hừm...May mà trông cũng không đến nỗi nào. Thực ra tôi chưa từng làm chuyện này bao giờ, chỉ mới nhìn bác sỹ khâu cho tôi hai lần. Giá mà tôi cũng có cái kim cong cong như của họ, sẽ dễ thao tác hơn nhiều."

"Cậu nên làm bác sỹ."

"Có thể. Đừng cho mẹ tôi biết chúng ta dùng cái khuôn bánh mỳ yêu thích của bà làm chuyện này nhé?" Darla đặt cái khuôn xuống đi-văng cạnh tôi và nhìn tôi chằm chằm. " Sao, cậu có muốn đi hay không?"

"Có chứ. Cậu có thể... quay mặt đi không?"

Cô ấy đảo tròn hai mắt. "Sao cũng được." Nói rồi Darla đi về phía lò sưởi và cho thêm củi vào lửa.

Tôi cầm cái khuôn luồn xuống dưới chăn và... không thấy gì. Tôi không thể. Nhất là khi có một cô gái ở trong phòng như thế này, mặc dù đang quay lưng lại. Hơn tất cả, tôi sợ đi không khéo sẽ làm bắn cả ra ngoài khuôn.

Darla đã mồi lửa xong. "Rút cuộc cậu có định đi không thế?"

"Có chứ. Tôi cũng muốn đi lắm nhưng không thể. Khi mà cậu đứng ở đây thế này."

Darla thở dài cái thượt, rồi bỏ vào trong bếp. "Khi nào xong thì kêu lên nhá."

Và chỉ sau một phút tôi đã giải quyết xong, nhanh và gọn. "Xong rồi!" Tôi gọi với lên.

Darla quay lại lấy khuôn bánh đi đổ. Tôi kéo chăn lên tận cổ. Chẳng hiểu sao lửa cháy đùng đùng như vậy mà tôi vẫn cảm thấy lạnh. "Có thể cho tôi xin một ngụm nước không?"

"À ừ, xin lỗi. Tôi quên mất. Cậu đang cần uống thật nhiều nước. Bị mất máu nhiều thế cơ mà. Giày bên phải của cậu ướt sũng máu lúc tôi cởi nó ra. Rồi cậu lại còn bị mất thêm một ít nữa lúc tôi khâu cho cậu. Đợi chút, tôi quay lại ngay."

Một lát sau, Darla quay lại với hai cốc nhựa trên tay. Cô ấy đưa cho tôi một cốc. "Của cậu này. Còn một cốc nữa tôi để đây nhé!"

"Cảm ơn cậu." Tôi nói.

"Đừng có hét lên nữa đấy, trừ phi có chuyện quan trọng. Mẹ tôi còn phải ngủ." Darla dặn dò, rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top