Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Mùi thơm ngào ngạt từ trong bếp đã làm tôi tỉnh giấc. Tôi cầm cốc nước dưới sàn lên và uống cạn. Tôi nằm xuống, còn đang phân vân không biết có nên gọi Darka xin ít đồ ăn hay không thì đã lại thiếp đi lúc nào không hay.

Lần tỉnh dậy tiếp theo của tôi không phải do bị tiếng động hay mùi thơm nào đánh thức mà do cái bàng quang của tôi sắp sửa vỡ tung. Và cả do lưng tôi đau nữa, chứng tỏ tôi đã nằm trên cái đi-văng này lâu quá rồi.

Tôi nghe có tiếng ai đó đang đi lại trong bếp, liền gọi với lên "Có ai không ạ?"

Cô Edmunds xuất hiện ở bậc cửa. "Ôi, cô còn đang tưởng cháu sẽ lại ngủ li bì thêm một ngày nữa cơ. Cháu đói lắm rồi đúng không?"

"Vâng ạ. Nhưng...ừm... nhà vệ sinh ở đâu hả cô?" Tôi ngồi dậy, kéo chăn lên đến ngực. "Cháu cần đi vệ sinh." Thấy tôi lảo đảo cô liền chạy tới đỡ.

"Cháu có chắc là mình đi được không?" Cô nhìn tôi đầy lo ngại.

Tôi gật đầu.

"Thôi được, tùy cháu." Cô đỡ tôi đứng dậy. Tôi có cảm giác giờ chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua thôi cũng đủ thổi bay đầu tôi khỏi cổ rồi. Nhưng thà chết chứ tôi không muốn lặp lại sự việc xấu hổ ngày hôm qua với cái khuôn bánh mỳ. Tôi vòng tay trái qua cổ cô Edmunds, tay phải giữ khư khư cái chăn cho khỏi tuột. Sau đó hai cô cháu tập tễnh đi qua bếp, vào trong phòng tắm.

Trong đó không bồn cầu. Chỉ có một bồn rửa tay ở ngay sát cửa ra vào và một bồn tắm đứng ở phía cuối phòng. Giữa chúng, nơi đáng phải có cái bồn cầu, ai đó đã nạy cả đường ống nhựa lên khỏi sàn. Một chiếc phễu lớn màu đỏ, loại thường dùng để đổ xăng dầu, được gắn vào một đầu của đường ống, theo chiều thẳng đứng, cao đến đầu gối.

"Darla dựng nó lên đấy. Con bé gọi nó là ống xổm. Nhưng cháu thì chắc không phải ngồi xổm."

"Nó thải thẳng ra ngoài ạ?"

"Nó được nối thẳng xuống bể phốt, giống như bất kỳ toilet nào. Nhưng cái này chỉ dùng để đi nhẹ thôi. Còn nếu muốn đi nặng thì chúng ta sẽ phải ra vườn đằng sau."

"Vâng ạ."

"Cô sẽ để hé cửa, phòng trường hợp cháu cần giúp đỡ." Nói xong cô khép cửa lại đi ra ngoài.

Tôi đã phải bám một tay vào tường để giữ thăng bằng. Sau khi xong, theo thói quen, tôi vặn vòi rửa tay. Tất nhiên là chẳng có giọt nước nào chảy ra. Mà nếu có cũng chẳng ai lãng phí chúng để rửa tay cả. Mình đúng là một thằng ngốc, tôi thầm nghĩ.

Nhưng tôi đã nhầm. Cô Edmunds đã chuẩn bị sẵn một cái khăn lau tay và một chậu nước trên bàn ăn. Tôi rửa từng tay một, bởi một tay còn phải giữ cho chăn khỏi tuột.

Qua ánh sáng lờ mờ rọi từ bên ngoài vào cửa sổ phòng bếp tôi đoán giờ đang là ban ngày. Kể cả giữa ánh sáng tù mù ấy, tôi vẫn nhận ra nước đã chuyển sang màu đen kịt sau khi tôi rửa tay.

Cô Edmunds ôm theo một chồng quần áo đi vào trong bếp. "Quần áo của cháu có mấy chỗ cần vá lại. Trong lúc chờ cháu mặc tạm quần áo của chồng cô nhé."

"Thế chú ấy..."

"Mất lâu rồi."

"Cháu xin lỗi..."

Cô nhún vai. "Cách đây ba năm lẻ năm tháng. Trong lúc đang dọn chuồng gia súc."

Tôi không thể nghĩ ra được tại sao dọn chuồng gia súc mà có thể chết được, nhưng sẽ là khiếm nhã nếu hỏi điều đó. Tôi giơ một tay đón lấy bộ quần áo và ôm vào trước ngực, khập khiễng đi vào trong phòng khác để thay quần áo.

Lúc tôi quay trở lại phòng bếp thì lò nướng đã được bật. Giữa bóng tối tù mù của căn bếp, ngọn lửa xanh ấy chẳng khác nào một quả cầu lửa, làm sáng rực cả căn phòng. Cô Edmunds đang dùng thìa múc bột vào chảo rán. Mùi thơm của nó khiến tôi ngất ngây.

"Ở đây ga vẫn hoạt động ạ?" Tôi hỏi.

"Nhà cô dùng khí propan." Cô trả lời. "Chừng nào trong bình vẫn còn khí thì chúng ta vẫn dùng được lò nướng. Sau đó chúng ta sẽ phải chuyển sang nấu ăn bằng củi."

"Darla đâu ạ?"

"Con bé ra ngoài làm việc rồi. Đi đào ngô, chăm sóc mấy con thỏ, hoặc chẻ củi... Cô cũng không rõ. Cô định ra giúp nhưng con bé bảo phải có người ở lại với cháu."

"Thế ạ, cháu cứ tưởng bạn ấy không thích cháu ở đây."

"Darla sợ là bao công sức khâu cho cháu ngày hôm qua có thể sẽ tan tành nếu cháu tỉnh dậy và không có ai ở bên cạnh."

"Cháu biết việc cháu ở đây gây nhiều phiền phức cho mọi người. Cháu thực sự rất biết ơn..."

"Đừng để ý đến Darla. Con bé nói chuyện hơi khó nghe một chút nhưng thực ra tốt tính lắm. Nó chỉ đang sợ thôi. Cả hai mẹ con cô đều sợ. Nhưng Chúa hẳn có lý do của Người khi đưa cháu đến cửa nhà cô, và công việc của cô không phải là hỏi tại sao. Giờ thì ăn đi nào." Cô Edmunds xúc bốn miếng bánh kếp vàng ruộm ra đĩa cho tôi.

Bánh kếp rất ngon. Vàng ươm và giòn. Vị giống như đang ăn bánh mì ngô với thịt hun khói. Nhưng với tôi giờ ăn cái gì cũng thấy ngon hết. Ăn được khoảng ba bốn miếng thì tôi mới nhận ra cái vị sạn sạn trong mồm và mùi lưu huỳnh quen thuộc: tro bụi đã chui vào cả thức ăn. Tôi nhồm nhoàm nói "Ngon quá cô ạ. Cháu cảm ơn cô."

"Ôi cháu sẽ sớm chán nó thôi. Chỉ toàn bột ngô. Trong nhà giờ cũng chẳng còn gì ngoài bột ngô. Cho bữa sáng, bữa trưa và bữa tối."

"Cháu có thể ăn chúng cả ngày không chán."

"Thế thì để cô rán cho cháu thêm một mẻ nữa."

"Cháu cảm ơn cô."

Cô Edmunds mỉm cười, mở tủ lấy ra một cái lọ thủy tinh. "Đừng nói với Darla." Cô dặn, rồi rưới một ít mật ong lên hai chiếc bánh còn lại. "Con bé cứ nằng nặc đòi giữ lại mật ong, để làm gì, cô cũng chẳng hiểu."

Tôi cắn thêm một miếng. Ngon tuyệt vời.

Sau hai đĩa bánh bột ngô và hai cốc nước, tôi lại thấy người mệt lả đi. Tôi tập tễnh đi về phía đi-văng và nằm vật xuống.

***



Lúc tôi mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tối mịt. Ai đó đang cho thêm củi vào lửa, đủ để nhìn thấy mọi thứ trong phòng. Darla đang cúi xuống cởi chiếc áo sơ mi trên người tôi.

"Chuyệ...?" Tôi không thốt lên thành lời, một phần vì vẫn còn ngái ngủ, một phần vì quá ngạc nhiên.

"Nằm im nào. Để tôi xem vết thương cho cậu." Darla nói.

Cô ấy gạt hai vạt áo sang một bên, mở băng ra rồi nhấc miếng gạc trắng lên. Vết thương đã bắt đầu lên vảy cứng màu đỏ. Không thấy có mủ hay bị sung tấy gì nhiều, ơn Chúa.

Darla dùng nước và một cái khăn ấm để rửa vết thương cho tôi. Lúc cô ấy cọ vào vết thương thì đau, nhưng những lúc còn lại thì thích. Nếu không muốn nói là quá thích. Dù gì tôi cũng là một thanh niên khỏe mạnh và đang trong tuổi lớn. May mà có cái quần thùng thình của bố cô ấy, không thì chắc tôi chỉ có nước độn thổ vì ngượng. Khuôn mặt nóng bừng của tôi không liên quan gì đến ngọn lửa trong lò sưởi. Thật kỳ lạ, Darla chưa một lần nói câu nào tử tế với tôi kể từ khi tôi đặt chân đến đây. Vậy mà sao cơ thể tôi lại có phản ứng như vậy trước sự đụng chạm của cô ấy nhỉ?

Darla đặt một miếng vải sạch lên vết khâu và băng lại cho tôi. Sau đó cô ấy đứng dậy, nhìn xuống tôi một lượt rồi đi ra khỏi phòng. Tôi vẫn kịp nghe thấy tiếng cô ấy lẩm bẩm "Đúng là bọn con trai." Tôi nằm nghiêng sang bên trái và cuộn tròn lại trong chăn, cố gắng không nghĩ tới cái cảm giác khi tay cô ấy chạm vào da thịt tôi, lúc chăm sóc vết thương.

Trằn trọc mãi một lúc tôi mới thiếp đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top