Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Hai vợ chồng Joe-Darren gọi với sau lưng tôi câu gì đó. Nhưng tôi mặc kệ, vẫn tiếp tục cắm cúi chạy thật nhanh, mặc dù hai đầu gối và cái vai phải đang đau tưởng như muốn chết.

Chạy được nửa đường tôi chợt nhận ra là mình quá ngốc khi tự mình hùng hục chạy tới trạm cứu hỏa thế này, thay vì nhờ chú Darren và chú Joe lấy xe chở đi hoặc lấy xe đạp trong gara để đi. Nhưng đến khi nhận ra được điều đó thì tôi cũng chạy gần đến nơi rồi.

Tôi để ý thấy có và điều lạ lùng trên đường tới đây. Toàn bô đèn giao thông không hề hoạt động. Nhờ vậy mà đường chạy của tôi cũng dễ dàng hơn. Ô tô dừng lại ở các khúc giao nhau, thận trọng nhích từng chút một. Không một nhà nào bên đường bật đèn mặc dù bây giờ mới là cuối giờ chiều và bên ngoài vẫn còn khá sáng nhưng thường thì giờ này đã có nhà lên đèn. Bên trái tôi, từ phái đằng xa, bốn cột khói nhỏ đang bốc lên trên nền trời xanh thẫm.

Có tiếng máy phát điện vọng ra từ bên hông trạm cứu hỏa. Qua tấm cửa cuốn đang mở, tôi chạy vụt vào trong, dáo dác tìm người giúp đỡ. Có ba người đàn ông mặc đồng phục cứu hỏa với dòng chữ "Trạm cứu hỏa Cedar Falls" in đậm sau lưng, đang chúi đầu quanh cái bộ đàm, lưng quay lại phía tôi. Cạnh đó là một phụ nữ, cũng trong bộ đồ tương tự, đang ngồi trong cabin xe.

"Bộ đàm quái gì hơi tí là hỏng." Một trong ba người bực dọc thốt lên khi tôi tiến lại gần.

"Ê, nhóc! Ở đây không ..." Đang nói dở chừng đột nhiên anh ta ngừng lại, nhíu mày nhìn tôi và hít hít vài cái. "Có mùi khét khét... Ai đó vừa nghịch lửa đúng không? Đáng ra cậu nên tới bệnh viện thì hơn."

Tôi thở hổn hển không ra hơi. "Em không sao... Hàng xóm đã cố gọi..."

"Ừ, chẳng hiểu sao cái máy này tự dưng không hoạt động." Anh ta giơ bộ đàm lên rồi ném phịch xuống bàn.

"Nhà của em đang bị cháy."

"Ở đâu?"

"Cách đây sáu dãy nhà." Xong tôi đọc địa chỉ cho anh ta.

Anh chàng to như hộ pháp đứng cạnh đó tần ngần nói "Nhưng chưa liên lạc được với tổng đài làm sao chúng ta đi được... Rồi còn phải gọi xin hỗ trợ nữa?"

"Giờ là lúc nào mà sách vở thế hả Tí Hon? Nhà của người ta đang cháy kia kìa. Đi thôi!"

Nói rồi cả bốn người đồng loạt đứng dậy lấy mũ bảo hiểm và áo khoác trên giá. Vài giây sau tôi đã yên vị ngồi kẹp giữa anh chàng có biệt danh "Tí hon" kia và anh còn lại ở băng ghế cuối cùng. Qua túi đồ nghề cách đó hai hàng ghế, tôi nhận ra người phụ trách lái xe hôm nay chính là người phụ nữ khi nãy tôi nhìn thấy trong cabin. Cô bấm vào cái nút phía trên đầu và tiếng còi hú vang kên ầm ĩ, sau đó xe lao thẳng ra ngoài, xém chút nữa va phải một chiếc xe khác đang đi tới.

Tôi liếc qua nhìn anh Tí hon, người đang nhắm chặt mắt và lầm rầm cầu nguyện. Cảnh tượng ấy khiến mấy người trong xe không nhịn được cười ồ lên, nhất là cô tài xế. Cô ấy cười hăng đến nỗi mấy lần cho xe chạy lần sang cả làn đường bên cạnh và hơn một lần suýt lao lên cả vỉa hè. Sau đó cô thản nhiên quay đầu lại hỏi tôi, mắt thậm chí còn không buồn nhìn đường. "Bên trong nhà có ai không nhóc?"

"Không ạ." Tôi cố gắng trả lời ngắn gọn nhất có thể.

"Có vật nuôi nào không?"

"Không ạ."

Lái xe từ trạm cứu hỏa đến nhà tôi chắc chưa đầy một phút, vậy mà tôi có cảm giác như kéo dài cả tiếng. Nếu biết phải ngồi cùng một ông lính cứu hỏa to xác nhát chết và một bà lái xe siêu ẩu thế này tôi thà tự chạy bộ về nhà còn hơn. Xe đỗ phịch trước cửa nhà tôi, và trước khi tôi kịp định thần lại trên xe đã không còn ai. Hai cửa xe mở toang. Tôi rên rỉ nhích từng chút một ra phía cửa xe. Mọi bộ phận trên người tôi đều đau ê ẩm: hai đầu gối, vai phải và toàn bộ cơ đùi và bắp chân, chưa kể hai mắt cay xè và cổ họng khô khốc và hơn tất thảy đầu tôi cũng bắt đầu đau.

Từ xe xuống đường chỉ có hai bậc thôi mà với tôi là cả một thử thách. Tôi loạng choạng ở bậc đầu tiên và may mắn kịp bám vào cái thanh bên hông xe chứ không chắc đã ngã ngửa ra sau rồi.

Nhìn từ đằng trước, nhà tôi trông thật thê thảm. Như thể vừa bị một nắm đấm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tạo thành một lỗ hổng lớn ngay trên trần phòng ngủ của em gái tôi và làm sập hoàn toàn mặt trước của ngôi nhà. Lửa cháy ngùn ngụt qua cái lỗ và bắt đầu bén sang toàn bộ phần mái. Khói nâu bốc lên cuồn cuộn khắp nơi.

Ơn chúa em gái tôi không có nhà. Nếu con bé ở nhà hôm nay có lẽ giờ đã chết cháy rồi. Một tiếng trước, tôi đã sung sướng khi nghĩ tới hai ngày cuối tuần không phải nhìn mặt đứa em gái bướng bỉnh. Nhưng giờ tôi lại không mong muốn gì hơn sớm gặp lại con bé. Tôi dám chắc ngay khi hay tin về đám cháy thế nào mẹ tôi cũng sẽ phi như bay về từ Illinois. Nhà bác tôi cách đây chỉ khoảng hai giờ lái xe. Tôi nắm chặt tay thành nắm, đứng thẳng người dậy và nuốt nước bọt nhưng cổ họng khô khốc.

Đội cứu hỏa bắt đầu kéo vòi phun vào sân trước nhà tôi. Bên kia đường, anh Tí hon đang hì hục lắp vòi chữa cháy vào đường ống nước. Tôi khập khiễng bước tới nhập hội cùng hai vợ chồng Darren và Joe đang đứng nhìn từ sân nhà bên cạnh. Một anh lính cứu hỏa đi vào trong nhà và mở cửa sổ phòng ăn, ngay lập tức khói xộc ra từ bên trong.

"Cháu vẫn ổn chứ?" Chú Darren hỏi.

"Tất nhiên là không rồi ạ." Tôi ngồi thụp xuống bãi cỏ nhà hàng xóm, bất lực nhìn nhà mình cháy.

"Để bọn chú đưa cháu tới bệnh viện."

"Không, cháu không sao đâu. Cho cháu mượn điện thoại của chú được không ạ? Điện thoại cháu để trong nhà. Nhưng giờ cháu đoán chắc là nó cháy đen thui rồi." Tôi muốn, tôi cần phải, gọi cho mẹ. Để biết rằng mẹ đang trên đường về nhà và sẽ sớm có mặt ở đây để giải quyết mọi chuyện. Để chăm sóc cho tôi.

"Rất tiếc, điện thoại chú vẫn không có sóng."

"Có khi tại nhà mạng." Chú Joe nói. "Để chú thử hỏi mượn người khác xem sao." Nói rồi chú đi sang đường, về phía đám đông hiếu kì đang tụ tập.

Tôi nằm trên bãi cỏ và nhắm mắt lại. Kể cả từ bên phía sân của nhà hàng xóm tôi vẫn cảm nhận được hơi nóng của ngọn lửa đang cháy âm ỉ bên nhà mình. Tôi thậm chí còn ngửi thấy cả mùi khói, nhưng có lẽ đó là từ bộ quần áo đang mặc trên người.

Vài phút sau, tôi lại nghe thấy tiếng chú Joe. "Chẳng điện thoại của ai có sóng hết. Từ Verizon, Sprint, T-Mobile, đến AT&T, tất cả đều không có tín hiệu. Nhà nào cũng mất điện, điện thoại bàn cũng không liên lạc được."

Tôi mở choàng mắt ra. "Cháu tưởng mất điện không ảnh hưởng gì đến đường dây điện thoại chứ. Trừ mấy cái điện thoại không dây thôi."

"Ừ về lý thuyết thì là thế. Nhưng chẳng hiểu sao chẳng điện thoại nhà nào hoạt động hết."

"Lạ nhỉ."

"Cháu biết chuyện gì đã xảy ra với nhà mình không? Trông như kiểu có vật gì đã rơi trúng mái nhà cháu ý."

"Cháu chịu. Tự dưng mất điện rồi uỳnh, cả căn nhà như đổ sụp xuống người cháu."

"Không lẽ là thiên thạch? Hay một phần của cái máy bay?"

"Nhưng cái đó thì liên quan gì đến vụ mất điện và mất tín hiệu điện thoại?"

"Phải rồi. Chẳng liên quan."

"Cháu nghĩ không chỉ mình nhà cháu bị đâu. Nếu chiếu theo cây cột khói trên trời ít nhất phải còn bốn nhà nữa."

Chú Joe ngước mắt nhìn lên trời. "Ừ. Nhưng có vẻ ở cách đây khá xa. Tận Waterloo không biết chừng."

Tôi chống tay ngồi dậy. Hành động đột ngột đó khiến cho đầu tôi đau dữ dội kèm theo một tiếng ho khan dài. Tôi có cảm tưởng như đầu muốn sắp nổ tung.

"Cháu có muốn chút nước không?" Chú Joe hỏi.

"Có ạ." Tôi nhăn nhó trả lời.

"Để bọn chú đưa cháu đến bệnh viên." Chú Darren lại nói, trong lúc chú Joe về nhà lấy nước cho tôi.

Tôi lại nhắm mắt lại, làm như vậy giúp cho cơn đau đầu của tôi dịu đi phần nào. Tôi tu một hơi hết sạch hai chai nước chú Joe mang cho và cảm thấy trong người đỡ hơn hẳn. Sau đó, chú Joe lại quay về nhà tìm pin để lắp vào radio, hy vọng có thể nghe ngóng được chút tin tức ở bên ngoài. Chú Darren ở lại cùng tôi xem đội cứu hỏa chữa cháy.

Họ đã ròng được hai vòi nước khổng lồ qua cửa sổ ở bên hông nhà. Giờ cả bốn người họ đang ở trong nhà, làm những điều mà lính cứu hỏa phải làm. Hai vòi nước vặn xoắn lại và rung lên bần bật khi nước phụt vào bên trong. Kế đó, tôi nghe thấy những tiếng xèo xèo vọng ra và làn khói nâu nghi ngút ban nãy giờ đã chuyển sang màu trắng, đồng nghĩa với việc ngọn lửa đã được khống chế.

Hai lính cứu hỏa trèo ra từ cửa sổ, một người đi về phía xe cứu hỏa lấy thêm hai cái xà beng, người còn lại đi về phía tôi.

"Em vẫn ổn chứ? Có thấy khó thở gì không?" Anh ta hỏi.

"Em vẫn ổn."

"Tốt. Nghe này, bình thường thì bọn anh sẽ phải gọi thêm xe cứu thương đi cùng để hỗ trợ nhưng hôm nay không làm sao liên lạc được với tổng đài. Trong lúc này em có thể ở nhờ tạm nhà ai không?"

"Cậu bé có thể qua nhà tôi ở." Chú Darren nói. "Cho đến khi liên lạc được với gia đình cậu bé."

"Ý em thế nào?"

"Vâng, thế cũng được ạ." Điều tôi mong muốn nhất bây giờ là được nhìn thấy con xe của mẹ đỗ xịch trước cửa nhà, nhưng nếu phải đi ở nhờ thì thà sang nhà hai chú Joe-Darren còn hơn. Dù gì họ cũng là hàng xóm bao lâu nay với nhà tôi rồi.

"Lửa đã được dập tắt. Bọn anh sẽ làm thông khí một vài bức tường và xem có vớt vát được chút đồ đạc nào không. Nhớ đừng lại gần ngôi nhà nhé, nó đang rất không ổn định."

"Vâng ạ. Nhưng nguyên nhân là vì sao thế ạ?"

"Chưa biết. Khi nào liên lạc được với trung tâm bọn anh sẽ cử người đến điều tra nguyên nhân vụ cháy.

"Cảm ơn anh."

"Đi nào." Chú Darren nói. "Để chú tìm cho cháu một bộ quần áo sạch."

Tôi đứng dậy một cách khó nhọc rồi khập khiễng đi theo chú Darren sang bên đường. Mặt Trời đã tắt hẳn chỉ còn lại le lói chút ánh da cam ở phía đằng Tây, bầu trời trong xanh khi nãy giờ đã chuyển thành một màu xám xịt. Vẫn chẳng có ánh đèn nào được thắp lên. Từ bên sân nhà chú Darren, tôi tần ngần đứng nhìn ngôi nhà đã sập gần một nửa của mình. Tôi chống hai tay lên gối, cả người tê dại đi vì đau nhức và mệt. Tôi có cảm giác như vừa trải qua một trận đấu với đối thủ to gấp đôi mình trong suốt một giờ liên tục.

Chú Darren đặt tay lên vai tôi động viên. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi Alex ạ. Có lẽ ngày mai là điện thoại liên lạc được trở lại. Chúng ta sẽ gọi cho bố mẹ cháu và công ty bảo hiểm. Giờ này năm sau có khi chúng ta đang ngồi trong căn nhà được sửa sang lại như mới và cười với nhau về sự cố ngày hôm nay không biết chừng."

Tôi uể oải gật đầu và đứng thẳng người dậy. Tay chú Darren còn chưa kịp rời khỏi vai tôi thì...

...vụ nổ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top