Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Darla dắt tôi vào một căn phòng tràn ngập chuồng thỏ, những chiếc chuồng lưới thép mắt cáo, được thả xuống từ trần nhà bằng các sợi dây sắt. Chúng được nối với nhau thành hai hàng dài, mỗi hàng tám chiếc. Hầu như chuồng nào cũng có ít nhất từ hai đến ba chon thỏ, lác đác có vài chuồng chỉ có một con: tổng cộng có khoảng 20-25 con.

Chắc tôi sẽ bị đám con trai ở trường Cendar Falls cười cho thối mũi nếu nghe được câu này của tôi, nhưng bầy thỏ trông rất dễ thương. Đôi tai xám mềm mại, chiếc mũi xám xinh xinh nổi bật trên nền lông trắng muốt. Nếu so với mấy con thỏ tôi từng thấy ở tiệm thú cảnh thì chúng to hơn gần gấp đôi.

Darla đi dọc theo từng chuồng, đổ thêm nước vào các chai nhỏ đặt bên cạnh mỗi chuồng. Thấy vậy tôi cũng đi theo, lấy vỏ chai rỗng xuống và cầm cho Darla múc nước từ cái thùng 20 lít đổ vào.

"Chúng ốm hết rồi." Darla nói.

"Trông chúng vẫn ổn đấy chứ. Lại còn dễ thương nữa."

Darla trừng mắt nhìn tôi. "Để làm thịt đấy."

"Ôi."

"Cậu nhìn đây này." Darla thò tay vào trong buồng bế ra một con thỏ đang nằm lả ra trên cái bát nước, miệng thở phì phò. "Ngay sau khi tro bụi bắt đầu phun, con nào cũng sốt và uống nhiều nước hơn bình thường. Tôi đã đặt thêm bát nước vào trong chuồng cho chúng nhưng chúng con nào cũng chỉ leo vào bắt nước nằm."

"Ừm..."

"Nhưng không sao, sớm muộn gì cũng phải làm thịt chúng thôi. Thức ăn cho thỏ sắp hết rồi, mà bọn thỏ ngốc này nhất quyết không chịu ăn ngô."

"Lạ nhỉ?"

"Cũng khó trách chúng, đến tôi còn ngán ngô đến tận cổ nữa là."

"Đằng nào cậu cũng sẽ làm thịt chúng, thế thì có vấn đề gì?"

"Chỉ là...Tôi cũng chẳng biết nữa." Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau tới giờ tôi mới nghe thấy Darla ăn nói nhỏ nhẹ như thế. "Những gì đang xảy ra... Nhỡ chúng ta cũng sẽ đến lúc giống như bọn thỏ thì sao?"

Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Tôi cũng đã nhiều lần có suy nghĩ tương tự, rằng tro bụi rơi có thể giết chết tôi, đặc biệt là mỗi lần ho ra máu. Nhưng tôi không muốn nói điều đó với Darla. Tôi không muốn thừa nhận với cô ấy rằng mình cũng đang rất sợ.

"Tôi gọi cậu nhóc này là Đực." Darla nhìn tôi. "Hiểu không? Đực và nó là một con thỏ đực..."

Chắc hẳn lúc đó mặt tôi nghệt ra trông rất ngu. Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì. Và tôi vẫn đang bận suy nghĩ vẩn vơ về khả năng tro bụi đang làm chúng tôi nhiễm độc.

"Ôi, dân thành phố!" Cô ấy cau mặt. "Giữ nó giùm tôi. Không, cầm vào đùi ý, lộn ngược lại. Giữ chặt đấy nhé!"

Tôi dốc ngược con thỏ theo cách cô ấy bảo, hai chân trước của nó đung đưa yếu ớt trước mặt tôi. Darla cầm lấy đầu con thỏ kéo xuống và bẻ ngoéo một cái. Một tiếng khực vang lên và toàn thân con thỏ rũ xuống trên tay tôi. Tôi giật mình buông tay, làm con thỏ rơi phịch xuống đất.

Darla nhặt con thỏ chết lên và nói "Mang cho tôi ít nước."

Tôi lặc lè xách thùng nước 20 lít đi theo cô ấy quay lại căn phòng chính của nhà kho. Áp sát vào bức tường cạnh cửa là một đôi chậu rửa bằng nhựa, và một sợi dây thừng thả xuống lủng lẳng từ trên xà nhà. Darla buộc hai chân sau của con thỏ vào cái thòng lọng và dốc ngược đầu nó xuống chậu rửa. Sau đó cô ấy cầm con dao dài khoảng chục phân trên cái bàn bên cạnh và mài lên một hòn đá hình chữ nhật. Tôi đặt thùng nước xuống và đứng nhìn. Tôi không biết chính xác Darla định làm gì nhưng tôi đoán đó không phải là một việc dễ chịu.

Darla cầm con dao khứa vào hai chân sau của con thỏ, ngay bên dưới sợi dây đang treo ngược nó xuống. Sau đó cô ấy rạch một đường dọc theo hai bắp đùi trong và lột miếng da khỏi hai chân sau, lật ngược nó từ trong ra ngoài.

Nó không đến nỗi kinh khủng như tôi tưởng tượng. Thứ nhất là vì không có quá nhiều máu chảy ra. Lớp da được lột ra khá trơn tru, mặc dù tôi có thể thấy Darla đã phải dùng sức kéo mạnh thế nào. Bên dưới lớp da tôi nhìn thấy rõ phần cơ màu hồng của thịt thỏ.

Tôi bắt đầu thấy không thoải mái. Tôi tự hỏi không biết mình trông sẽ như thế nào, khi bị treo ngược hai chân và lột da từ mắt cá chân xuống. Tôi quay sang và nói với Darla. "Để tôi vào nhà xem mẹ cậu có cần giúp gì không."

Darla liếc nhìn tôi qua vai "Sợ rồi đúng không?" Cô ấy mỉm cười đắc thắng, tôi đoán thế.

"Ừm... không, cũng không đến nỗi..."

"Cậu có ăn chay hay gì không?"

"Không, tôi thích thịt mà."

"Cậu chỉ không muốn nhìn nó ở đâu ra thôi đúng không?"

"Tôi biết nó ở đâu ra: trong những chiếc hộp bọc ni-lông sạch sẽ ở siêu thị..." Tôi nhe răng cười, không muốn tỏ ra là yếu đuối.

Darla im lặng một lúc rồi nói. "Cái thời đó qua rồi."

"Ừ, cậu nói đúng. Tôi phải học cách làm những việc này."

"Được thôi. Vậy thì xem đi." Nói rồi cô ấy cắt thêm vài đường nữa quanh cái đuôi và lột xuống tận nửa chân dưới.

"Tôi sẽ học được tốt hơn nếu cậu để cho tôi làm thử."

Darla nhún vai và đưa cho tôi con dao. "Cắt dọc xuống phần giữa bụng, từ đuôi lên cổ. Cố gắng đừng cắt sâu quá. Giờ mới chỉ cần khứa vào da thôi. Lát mổ bụng nó sau."

Tôi lướt con dao thật nhẹ trên da con thỏ nhưng chẳng cắt được gì. Darla đặt một tay lên tay tôi và ấn xuống, ngay lập tức mũi dao phập vào vùng da dưới đuôi. Cùng nhau, chúng tôi kéo thẳng con dao xuống dưới và miếng da mở ra như một cái áo choàng tắm, để lộ phần cơ màu hồng bên dưới.

"OK, giờ thì nắm vào miếng da và kéo xuống. Thật mạnh vào."

Tôi làm theo và mảnh da trên người con thỏ trượt xuống như một chiếc tất, dọc xuống hai chân trước.

"Phần này hơi khó, để tôi làm cho." Darla cắt bỏ hai bàn chân trước của con thỏ bằng một cái kéo cắt cỏ và lột phần da ra khỏi đó. Sau đó cô ấy lột nốt chỗ da còn lại ra khỏi đầu con thỏ, bằng một vài vết cắt nữa. Chỉ trong chưa đầy một phút chúng tôi đã lột xọng da một con thỏ.

"Giờ thì sao?"

"Giờ chúng ta làm thịt nó." Darla chọc mũi dao vào sâu trong bụng con thỏ và mở banh nó ra, để lộ một đống bùi nhùi màu xám. Lúc cô ấy thò tay vào moi ruột ra tôi đã phải quay đầu đi không dám nhìn vì quá kinh.

"Tôi sẽ moi gan, thận và tim ra." Darla nói tiếp. "Cậu dội nước cho tôi nhé. Mấy cái này ăn ngon lắm."

Tôi múc nước dội lên đống nội tạng màu đỏ sẫm vừa được moi ra từ trong lồng ngực của con thỏ trên tay Darla. Rửa xong, cô ấy thả chúng vào một trong hai cái thùng ở bên chậu rửa còn lại. Thùng còn lại cô ấy đựng đám ruột xám dài lòng thòng như sợi mỳ spaghetti.

Tôi tiếp tục dội nước cho Darla rửa sạch phần thân bên trong của con thỏ. Cô ấy thò tay ngoáy vào cái lỗ mới mấy phút trước còn là cái đuôi. "Phải rửa đi nhỡ có sót tí phân nào." Cô ấy giải thích.

Sau khi rửa sạch mọi thứ xong xuôi, Darla dạy tôi cách chặt thịt. Cô ấy khéo léo cắt từng bộ phận và chỉ cho tôi đâu là đùi trước, đâu là đùi sau,... Chỉ một loáng sau chúng tôi đã có một xô đầy thịt thỏ, sẵn sàng để nấu.

"Cậu xách chỗ thịt này vào nhà cho mẹ tôi được không ? Tôi muốn thử thuộc bộ da này xem sao. Biết đâu sau này lại cần đến."

"OK." Tôi khệ nệ xách xô thịt rời khỏi nhà kho. Trời bên ngoài đã nhá nhem tối nên tầm nhìn của tôi cũng bị hạn chế nhiều.

Tôi tìm thấy cô Edmunds trong phòng khách, đang bỏ thêm củi vào lửa. "Darla bảo cháu mang thịt thỏ cho cô." Tôi giơ xô thịt lên.

"Tuyệt vời, thỉnh thoảng được đổi bữa ăn thịt thế này thật là sướng. Cô cứ tưởng con bé sẽ không chịu động vào đám thỏ cơ đấy."

"Con này bị ốm. Trông bạn ấy có vẽ cũng không vui lắm đâu ạ."

"Tội nghiệp. Có lẽ ý Chúa đã vậy, chúng ta không tránh được bữa thịt thỏ tối nay."

"Con thỏ bị ốm như thế ăn thịt nó có sao không ạ?"

"Chúng ta đâu biết vì sao nó ốm đâu. Cô nghĩ chắc không sao đâu, cứ nấu thật chín là được. Nói chung cứ ăn đi rồi sẽ biết. Cháu nói với Darla là cô cần ít nhất một tiếng để hầm thịt nhé! Hai tiếng thì càng tốt."

"Vâng ạ." Tôi đưa xô thịt cho cô Edmunds rồi quay lại nhà kho. Tôi cứ ngỡ là sẽ khó tìm được đường trong bóng tối mịt mù thế này, nhưng hóa ra dễ hơn tôi tưởng. Darla đang mở toang cánh cửa phía trước nhà kho và thắp một cây đuốc tự chế làm từ gốc tre. Từ đằng xa, tôi đã nhìn thấy bóng cô ấy đang khom người trên chiếc ghế dài bên cạnh chậu rửa, làm gì đó.

"Mẹ cậu bảo cần một đến hai tiếng để làm món thịt thỏ hầm." Tôi thông báo.

"Tốt." Darla nói. "Tôi cũng cần chừng ấy thời gian để thuộc bộ da này. Cậu xách cái xô kia đi đổ giùm tôi nhá. Chôn ở chỗ chúng ta đi vệ sinh ý."

Tôi liếc mắt nhìn vào cái xô Darla chỉ. Phía trên đống ruột lầy nhầy xám xịt là một mớ xương thỏ và cái sọ bị đập nát bét, bửa đôi thành hai nửa giống như vỏ trứng.

"Eo, chuyện gì xảy ra với nó thế?"

"Cái gì?"

"Cái đầu."

"À, tôi đã dùng búa đập và dùng thìa múc óc ra."

"Cậu đã làm gì cơ?"

"Thì dùng óc để thuộc da chứ sao. Lúc nào câu xong việc tôi sẽ chỉ cho cậu xem."

Biết ý, tôi xách cái xô và cầm xẻng lầm lũi đi ra ngoài. Loại con gái gì mà mới một phút trước còn cựng nựng con thỏ như đúng rồi, một phút sau đã dùng búa bổ đôi hộp sọ và lấy thìa múc óc nó ra? Tôi rùng hết cả mình, một phần là vì cái lạnh thấu xương ở bên ngoài.

Tôi dò dẫm đi trong bóng tối tìm khu nhà xí. Giữa trời tối đen như mực và xung quanh phủ toàn tro bụi thế này, khó mà xác định được chính xác nó ở đâu. Tôi chôn đại đống ruột thỏ xuống một cái hố nông và quay lại nhà kho tìm Darla.

Tấm da đã được cô ấy buộc vào một khung gỗ nhỏ, kích thước 2x2, theo lời cô ấy nói. Nó được kéo căng chính giữa khung, bởi hơn một chục sợi dây mỏng tang, mà tôi đoán là tước ra từ dây giày. Darla đang làm sạch tấm da bằng một miếng kim loại tròn.

"Óc ở trong kia kìa." Darla hất đầu chỉ về phía cái bát đang đặt trên bàn cạnh đó. "Cậu đổ một ít nước vào đó, theo tỷ lệ 1:1, một nửa óc, một nửa nước. Sau đó khuấy đều lên. Làm sao để khuấy xong ra được màu như món sữa dâu lắc."

"Hả?" Món sữa lắc và óc liên quan gì đến nhau? Không lẽ tôi đang đi nhầm vào một bộ phim về thây ma zombie?

"Chúng ta cần một hỗn hợp nước-và-óc sền sệt giống như món sữa dâu lắc." Darla nhắc lại, nhấn mạnh từng chữ như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ con mẫu giáo.

"Tại sao?"

"Chúng ta sẽ dùng hỗn hợp đó để thuộc da. Sau khi tôi làm sạch nó xong, chúng ta sẽ quét chỗ óc này lên đó."

"Kinh thế."

"Ờ, có hơi kinh thật. Nhưng đó là cách người ta vẫn thuộc da truyền thống. Thấy bảo óc tiết ra một loại dầu gì đó giúp thấm vào da và giữ cho nó mềm lâu."

"Cậu làm thế này nhiều chưa?"

"Chưa, lần đầu tiên. Trước đây, tôi cũng đã định thử nhưng không có thời gian. Một vài người phối giống cho thỏ mà tôi quen từng làm qua rồi, hơn nữa trong sách cũng có nói tới."

Tôi đổ một ít nước vào trong bát cùng với óc. Chúng có màu xám và vài vệt nhỏ li ti màu đỏ chạy loằng ngoằng mà tôi đoán là mạch máu. Tôi tìm thấy một chiếc thìa trong chậu rửa và dùng nó để nghiền bộ óc ra. Khuấy một lúc thì nó cũng ra được cái hỗn hợp gần giống món sữa dâu lắc như Darla mong muốn. Từ nay chắc không bao giờ tôi còn dám gọi thứ đồ uống này nữa.

Darla mất gần một tiếng đồng hồ để làm sạch miếng da. Xong xuôi, cô ấy đặt nằm cái khung ra bàn, úp mặt có lông xuống, rồi đổ một ít hỗn hợp óc-và-nước lên rồi dùng tay xoa.

Tôi rùng mình ghê sợ. Và tất nhiên hành động đó không qua được mắt Darla. Cô ấy nói "Không sợ lắm đâu. Hơi nhờn nhờn tí thôi. Kiểu như sờ vào sốt mayonnaise ý mà."

Tôi không thể để một đứa con gái coi thường mình được, nhất là Darla, vì thế tôi gồng mình bước tới chạm vào tấm da sống. Cô ấy nói đúng; cái hỗn hợp ấy không kinh khủng như tôi tưởng tượng. Chúng tôi xoa đều khắp miếng da trong khoảng 10 phút, cố gắng không để sót một góc nào. Đó không phải là một tấm da lớn, ngón tay của chúng tôi liên tục trượt qua nhau, trơn tuột với hỗn hợp óc thỏ.

Sau khi Darla tuyên bố đã xong, chúng tôi thay phiên dội nước cho nhau để rửa tay. Darla dựng cái khung vào tường và tắt ngọn đuốc đi, ngay lập tức bóng tối bao trùm toàn bộ nhà kho. Tôi đứng yên, để cho mắt quen dần với bóng tối thì đột nhiên thấy bàn tay của Darla quờ sang nắm lấy tay tôi. Cô ấy siết nhẹ tay tôi một cái rồi kéo tôi rời khỏi nhà kho.

Hơi ấm từ bàn tay của cô ấy như một dòng điện nhỏ chạy dọc cánh tay tôi. Tôi biết cô ấy không thích tôi, và coi tôi là kẻ ăn bám. Tôi biết mình cần phải giữ khoảng cách, không thể để tình cảm chi phối. Nhưng tôi không làm được, dù đã liên tục nhắc nhở bản thân. Tôi ước gì chúng tôi gặp nhau trước khi núi lửa phun trào, khi mọi thứ vẫn đang bình thường. Biết đâu khi ấy Darla sẽ nhìn thấy điểm gì đó khác ở tôi, chứ không phải là một thằng bất tài vô dụng như bây giờ.

Darla thả tay tôi ra và tôi mở cửa phòng bếp cho cô ấy. Cả căn bếp ngào ngạt mùi thơm. Cô Edmunds múc hai tô súp lớn mà cô ấy gọi là món thịt thỏ hầm ngô từ cái nồi đang sôi sùng sục trên lò. Cái bát vừa chạm xuống bàn, Darla đã cầm thìa xúc lấy xúc để cho vào miệng.

"Darla!" Cô Edmunds thốt lên. "Con ăn cái kiểu gì thế!"

"Nhưng mà..." Darla phụng phịu đặt thìa xuống.

Cô Edmunds đặt khăn ăn và nước xuống cho từng người rồi ngồi vào cái ghế phía đầu bàn. "Chúng ta cùng cầu nguyện nào." Cô đan hai tay vào nhau và cúi đầu. "Lạy Chúa, xin Người ban phước lành cho chúng con. Che chở chúng con trong vòng tay của Người, để chúng con có thể vượt qua những thử thách mà Người đặt ra. Đặc biết xin Người đừng quên những con người bất hạnh, kém may mắn hơn chúng con, những người đang không có đủ lương thực để ăn, không có sự động viên của gia đình và bạn bè trong thời gian khốn khó này. Amen."

Cuối cùng thì tôi đã có thể ăn. Tôi chưa ăn thịt thỏ bao giờ và trước khi bước vào căn phòng bếp này tôi còn không dám chắc là mình có nuốt nổi món thịt thỏ này không, khi mà chỉ mới hai tiếng trước tôi còn đang ôm nó trên tay. Nhưng mùi thơm ngất ngây từ bát súp trên tay cô Edmunds đã thổi bay mọi nghi ngờ trong đầu tôi. Tôi vục mặt vào bát súp, ăn ngấu nghiến. Mùi thơm là vậy mà ăn còn ngon hơn, giống như ăn thịt gà.

Tôi ăn liền một lúc hai bát súp. Sau bữa tối, chúng tôi ngồi nói chuyện quanh bàn nước, chủ yếu là về kế hoạch cho mấy ngày tiếp theo. Tôi cố gắng kiềm chế để không ngáp trước mặt cô Edmunds, mặc dù người đã mệt rã rời, nhưng không thể giấu được lâu. Thấy vậy, cô liền giục tôi đi ngủ để lấy sức.

Sau một ngày lao động vất vả và một bữa tối no say, vừa đặt người xuống ghế tôi đã lăn ra ngủ ngon lành. Thậm chí còn trước cả khi đầu kịp chạm vào gối. Tôi nhớ mang máng là đêm hôm đó có người đến xem vết thương cho tôi, nhưng cũng có thể đó chỉ giấc mơ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top