Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Càng về cuối ngày trời cành trở lạnh. Lúc dừng lại ăn trưa, tôi đã hơi bất ngờ khi phát hiện ra mấy chai nước để ở ngăn ngoài ba-lô đều đã đóng băng quá nửa. Ăn xong (vài dải thịt thỏ hun khói đã lạnh ngắt), tôi sắp xếp lại ba-lô để lấy chỗ nhét mấy chai nước vào bên trong. Hy vọng, áp vào lưng tôi chúng có thể chảy ra được phần nào.

Giờ không phải ôm theo con thỏ nữa, Darla di chuyển nhanh hơn hẳn, thậm chí hoàn toàn có thể vượt qua tôi, trước giờ vốn cô ấy luôn khỏe hơn tôi, nhưng cô ấy vẫn kiên trì trượt phía sau tôi.

Khoảng đến giữa giờ chiều thì tôi bắt đầu đi tìm chỗ dừng chân cho buổi tối. Dọc hai bên đường, cứ cách nửa dặm là có một trang trại. Ba cái đầu tiên chúng tôi đi qua đều có dấu chân qua lại giữa ngôi nhà chính và khu nhà phụ. Có thể chủ nhân của chúng cũng sẽ thân thiện và vui vẻ cho Darla và tôi tá túc một đêm trong nhà kho nhưng tôi đã quá mệt mỏi với việc dè chừng người lạ và mấy khẩu súng săn thò ra từ cửa sổ nên quyết định đi tiếp.

Trang trại thứ tư rõ ràng là không có người ở, rõ ràng bởi toàn bộ khu nhà chính, nhà kho và gara đều đã sập hoàn toàn. Thứ duy nhất còn sót lại là hai bình silo chứa thóc bằng bê-tông. Tôi trượt hai vòng quanh cái silo hình trụ, để xem có lối nào chui vào bên trong không, nhưng chẳng thấy có cánh cửa hay cái lỗ nào cả. Chắc chắn phải có cách nào đấy chứ không thì mấy người nông dân họ đổ thóc vào bằng cách nào. Darla có lẽ biết nguyên lý hoạt động của chúng, có điều cô ấy vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.

Cái nhà kho cạnh đó đã bị tro bụi san phẳng, chỉ còn trơ lại một đống tường gạch và vài tấm gỗ lỏng chỏng.

Mặt trước của căn nhà chính còn mỗi bức tường xiêu vẹo, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Toàn bộ phần phía sau và mái nhà đều đã sập, kéo theo bức tường phía trước nghiêng hẳn một góc 60 độ. Vì thế tôi cũng chẳng dại gì đến gần để bị đổ vào người.

Nằm cách gian nhà chính không xa là một cái gara khá rộng. Tường và mái nhà đều đã sập nhưng có vật gì đó đang chống ở giữa đống đổ nát. Tôi bò rạp xuống, nhòm qua khe tường nhưng tối quá không nhìn thấy gì đành phải chui ra lấy nến rồi thử lại.

Đó là một chiếc máy kéo khổng lồ hiệu John Deere, dạng máy liên hợp, tôi đoán thế. Nó nâng cả cái mái nhà đổ lên, tạo thành một vùng tam giác đủ rộng để người có thể đi lại trong đó. Nhìn nó có vẻ an toàn, dù gì cái máy kéo cũng chẳng đi được đâu. Ít ra đêm nay chúng tôi không còn lo bị chết cóng nữa.

Tôi dắt Darla vào trong rồi dùng mấy mẩu gỗ vụn nhặt được ở nhà kho nhóm thành một đống lửa nhỏ bên cạnh máy kéo. Nấu ăn trên lửa khó hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, phải chật vật mãi tôi mới rán được ít bánh ngô. Một vài miếng bị cháy nhưng Darla vẫn ăn hết nhẵn. Cô ấy vốn không hề thích món bánh ngô vì thế hoặc là tôi nấu không đến nỗi nào, hoặc là cô ấy đang đói quá. Vừa ăn cô ấy vừa bốc một ít bột ngô ra tay đút cho con thỏ nhưng nó hầu như không ăn mấy.

Chúng tôi trải hai cái chăn xuống cạnh bánh trước của máy kéo. Sàn bê-tông lạnh ngắt nhưng ít ra trong này không có gió. "Chúc cậu ngủ ngon." Tôi nói, lúc Darla nằm xuống bên cạnh tôi. Cô ấy không trả lời, chỉ xoay lưng nằm đối mặt với bánh xe khổng lồ phía sau. Tôi lẳng lặng kéo balô làm gối rồi nghiêng người sang trái, quay lưng lại với Darla.

***

Lúc tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Darla đang nằm sát sạt và người tôi. Đầu chạm vào lưng tôi, một tay vắt qua người tôi. Cảm giác được ai đó úp thìa thế này thật là ấm áp. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể của cô ấy đủ khiến tôi quên đi mọi thứ hơi lạnh bốc lên từ sàn bê-tông. Tôi cố gắng không động đậy, nằm im tận hưởng một buổi sáng yên bình trong vòng tay của cô bạn đồng hành.

Dấu hiệu đầu tiên tôi biết Darla đang sắp tỉnh là khi tay cô ấy đột nhiên ôm lấy tôi chặt hơn và đầu cô ấy rúc sát vào người tôi hơn. Có lẽ đó cũng lúc cô ấy hoàn toàn tỉnh giấc, bởi chỉ vài giây sau, Darla rụt vội tay lại và lăn người ra xa.

Chúng tôi cùng nhau ăn sáng và gói ghém đồ đạc trong im lặng.

***

Sáng muộn hôm đó, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng to đùng hững hờ rơi xuống đầu và quần áo chúng tôi, trước khi bao trùm lên lớp tro bụi dày cộp dưới chân. Mới đầu, cảm giác được trượt trên tuyết thật là tuyệt vời. Kể từ khi rời khỏi Cedar Falls tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hứng thú với cái ván trượt như thế này.

Nhưng rồi gió thổi càng lúc càng mạnh, tuyết rơi cũng càng lúc càng dày, cản trở tầm nhìn của chúng tôi. Gió táp vào mặt tôi, làm mắt tôi cay xè. Khi ấy tôi chỉ ước gì vẫn còn cặp kính bảo hộ của bố, nhưng nó đã bị thiêu rụi cùng với ngôi nhà của Darla. Cả hai chúng tôi đều mặc không đủ ấm cho loại thời tiết này. Lúc dừng lại ăn trưa, cả người tôi run lên cầm cập.

Mũi và môi Darla tái xanh, cô ấy nhét hai tay vào trong túi quần nhưng hai vai rung lên bần bật. phải mất một lúc tôi mới moi được ít đồ ăn trong balô bởi vì tay run quá không làm sao điều khiển được mấy đầu ngón tay.

Tôi cố gắng làm ấm người bằng cách hoạt động hết tốc lực trên đường. Trận bão tuyết càng ngày càng tồi tệ. Tôi trượt ra sát mép đường để tìm bóng dáng một cái hộp thư hay mái nhà, nơi chúng tôi có thể dừng chân trú tạm. Không dưới hai lần tôi chẳng may trượt văng khỏi đường và phải khổ sở leo lên khỏi mấy cái rãnh.

Đường mỗi lúc một dốc nhưng chúng tôi không thể dừng lại, chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất mà đi. Và rồi đột nhiên độ dốc thay đổi, và tôi nhân cơ hội đó tăng tốc lao xuống phía dưới. Thì ra nãy giờ chúng tôi đang leo lên một quả đồi và giờ đang ở triền bên kia, vậy mà tôi chẳng hề nhìn ra. Đến mũi ván trượt của mình tôi còn hầu như chẳng thấy.

Mọi thứ xung quanh tôi nhuốm một màu trắng xóa, tôi phi băng băng trong biển tuyết trắng, mặc cho gió và tuyết quất vù vù vào mặt trắng xóa. Tôi bắt đầu xoay ván trượt, tìm cách giảm tốc độ, trước khi hoàn toàn mất kiểm soát. Chỉ mong không bị Darla đâm vào từ phía đằng sau. Nói đến mới nhớ, tôi hy vọng cô ấy vẫn đang ở phía sau mình. Tôi không thể nghe thấy gì trong tiếng gió rít như thế này, chưa kể tôi còn đang mải tập trung để không bị hất văng khỏi đường nên không dám mạo hiểm quay đầu nhìn ra sau.

Tôi rướn người về phía trước, nheo mắt quan sát con đường trước mặt. Nước mắt chảy ra từ đôi mắt cay xè còn chưa kịp rơi đã lập tức đóng băng trên má. Chúng tôi cần phải tìm ngay một nơi để trú tạm, nhưng tôi không có tâm trí nào để nhìn ngó xung quanh bởi giờ mọi sức lực của tôi đang tập trung cho việc giữ thăng bằng và làm sao không văng khỏi đường.

Bất thình lình, một cái lan can bằng nhôm từ đâu hiện ra trước mũi ván trượt của tôi. Tôi hét lên và đổ hẳn người sang bên phải, cố gắng tránh cú va chạm với lan can đường. Nhưng ván tượt bên trái của tôi vẫn va vào thành lan can. Theo quán tính, tôi lao như bay xuống dốc, hoàn toàn mất kiểm soát. Tay chân tôi khua loạn trong không khí tìm cách lấy lại thăng bằng nhưng vô ích.

Dọc hai bên đường, các cành cây gãy răng rắc, đập vào tay chân và mặt tôi, làm má tôi bỏng rát. Đột nhiên, mũi ván trượt của tôi mắc phải cái gì đó và tôi lộn nhào về phía trước, giày cũng tuột khỏi ván. Tôi rơi tự do vào bóng tối mịt mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top