Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Tôi rơi tõm xuống nước. Nước lạnh đột ngột như một luồng điện xuyên vào từng ngóc ngách trong cơ thể tôi. Tôi điên cuồng quẫy đạp, cố gắng nhô đầu lên khỏi mặt nước. Một lớp bụi màu xám-và-trắng xộc thẳng vào mắt tôi: gió tuyết hòa quyện cùng dòng nước chảy xiết, càng làm cho cái lạnh như cắt da cắt thịt. Có cái gì đó sượt qua tay trái tôi, và trong lúc chới với tôi liền chộp vội lấy nó, là lau sậy hay cỏ khô? Tôi cũng không rõ. Tôi trồi lên khỏi mặt nước và hút một hơi dài.

Dòng nước chảy xiết cuốn lấy chân tôi, lôi tôi xuống. Tôi hét lên, túm chặt lấy búi cỏ, vùng vẫy tìm cách thoát khỏi đó, nhưng cỏ bắt đầu bật rễ khỏi bờ sông. Tôi chấp chới dùng nốt cánh tay còn lại tìm vật gì đó chắc chắn hơn để bám vào. Hành động đó khiến búi cỏ bật hẳn rễ ra ngoài. Và tôi lại bị trôi tuột trở lại xuống dưới dòng nước.

Tôi cứ rơi mãi, rơi mãi, cho đến khi ánh sáng phía trên mặt nước chỉ còn là một đốm lờ mờ. Có lẽ tôi đã bị cuốn đi theo dòng nước nếu như cái chân trái không bị mắc vào một tảng đá và được níu lại. Bên dưới đó mọi thứ yên lặng đến kỳ lạ, nước làm nhòa đi mọi âm thanh, ngoại trừ tiếng máu chảy rần rật trong đầu tôi. Phải chăng đây là cách cuộc đời tôi chấm dứt? Không phải dưới ngọn lửa, nhát dao hay tiếng súng, mà là dưới lòng sông tĩnh lặng và đen kịt này?

Tôi vật lộn dưới dòng nước, chới với tìm thứ gì đó để nắm vào nhưng chân vẫn bị kẹt cứng vào hòn đá, không làm sao ngoi được lên khỏi mặt nước. Giây phút ấy tôi bắt đầu tự hỏi liệu mẹ có biết có chuyện xảy ra với tôi không, liệu Darla có quay lại Worthington sau khi tôi chết không. Tôi hy vọng cô ấy sẽ làm như vậy. Ở đó, cô ấy sẽ được an toàn.

Một bàn tay quờ xuống nước phía trên đầu tôi. Tôi giơ tay nắm lấy nó nhưng trượt. Bàn tay ấy lại rút lên. Dòng nước càng lúc càng đẩy tôi xa bờ. Tôi nghiêng đầu, tìm kiếm vị trí của bàn tay kia lúc nó sục trở lại xuống nước.

Ai đó túm tóc tôi lôi lên thật mạnh, làm hòn đá dưới chân tôi bật ra và tôi ngoi lên được khỏi mặt nước. Bị hụt hơi, tôi ho sặc sụa ra toàn nước. Darla đang đứng ở trên bờ, nhoài người chìa tay cho tôi bám, tay còn lại bám vào một thân cây nhỏ bên cạnh mép nước. Tôi giơ tay chộp lấy cổ tay cô ấy.

Phải công nhận cô gái này quá khỏe. Chỉ bằng một tay, cô ấy đã lôi tuột tôi lên khỏi mặt nước. Tôi há miệng hít một hơi thật dài nhưng không khí lạnh càng khiến tôi ho dữ dội hơn. Tôi nghiêng đầu và nôn sạch chỗ bánh ngô vừa ăn lúc sáng. Darla lật úp người tôi xuống và đấm thùm thụp vào lưng. Khi cơn ho đã lắng xuống, tôi giơ tay ra trước mặt và nhận thấy nó đang run lẩy bẩy. Tôi cố gắng bắt nó ngừng lại nhưng không thể. Vài giây sau, cả người tôi cũng bắt đầu run lên bần bật, mất hết kiểm soát.

Darla xốc một bên nách tôi, nửa lôi nửa kéo đi theo hướng ngược chiều dòng chảy. Tôi liên tục tự vấp vào chân mình và ngã dúi dụi. Vì thế mỗi lần thấy tôi sắp ngã là Darla lại xốc tôi đứng dậy và kéo tôi về phía trước.

Tôi rất muốn hỏi cô ấy đang đưa mình đi đâu, nhưng cả người tôi cứ run cầm cập, chẳng bật ra được tiếng nào. Giờ đến việc làm sao để đi cho vững tôi còn không làm được, huống hồ gì là nói chuyện.

Chúng tôi đi xuyên qua bụi cây trụi lá đã bị tro bụi và gió tuyết đánh cho tơi tả. Darla dắt tôi quay trở lại cây cầu vừa bị bỏ lỡ khi nãy. Có vẻ như gầm cầu sẽ là nơi dừng chân tránh bão tuyết của chúng tôi hôm nay.

Lúc Darla buông tay tôi ra, tôi rơi phịch xuống bãi đất ướt giữa chân cầu và con suối. Tôi nằm đó, toàn thân run rẩy, không sao gượng dậy được. Tay chân tôi giờ đã mất hết cảm giác, đến nỗi tôi cũng không dám chắc là chúng có còn gắn trên cơ thể mình nữa hay không, hay là rụng đi đâu mất rồi. Darla lật tôi nằm úp xuống và kéo balô khỏi lưng tôi.

Tôi nhớ mang máng có thấy cô ấy lục balô của mình lấy mấy thứ quẳng ra ngoài: một cái chăn sũng nước, một cái áo phông ướt nhẹp và một cái quần có vẻ khô hơn một chút. Tôi nằm úp mặt trên nền đất bẩn, toàn thân co giật không ngừng.

Đấy có thể coi là món đồ ít bị ướt nhất trong ba-lô của tôi, sau khi rơi xuống nước. Darla đặt bộ quần áo xuống bên cạnh rồi lật tôi nằm ngửa ra. Tôi đã rất muốn giúp cô ấy nhưng tay chân không chịu nghe theo điều khiển của não bộ, hơn nữa hành động lật ngửa tôi vừa rồi của Darla đã làm tôi lên một cơn choáng và nôn thốc nôn tháo, cho tới khi bụng chẳng còn gì.

Darla lóng ngóng cởi từng cái cúc áo sơ mi cho tôi, nhưng cởi mãi cũng chỉ được có hai cái, bơi tay cô ấy cũng đang run lên bần bật. Sau ba bốn lần không thành công, cô ấy tức mình nắm lấy hai vạt giật bung ra, làm khuy áo bắn cả vào cái trụ cầu bằng bê-tông.

Kế đó, Darla cởi nốt giày và chỗ quần áo ướt còn lại trên người tôi. Cô ấy đã phải dùng sức mới giật được chúng ra bởi vì tôi chẳng giúp được gì, dù rất muốn. Tôi ước sao có thể đào một cái lỗ dưới lớp bùn đất kia và trốn vào trong đó, nơi tôi vừa được ấm lại vừa an toàn, và nhất là che đi được tấm thân kiệm vải của mình. Tôi biết đó là một ước muốn điên rồ. Đất dưới gầm cầu lạnh chẳng kém gì tuyết trên mặt cầu. Nhưng với bộ não đang bị đóng băng này của tôi thì đó là một ý tưởng không tồi.

Lúc Darla lột đến cái quần đùi, tôi đã nghĩ đến chuyện phản kháng nhưng trong người chẳng còn tí sức lực nào. Cô ấy giơ tay tôi lên để chui đầu qua áo phông, và tôi nhận thấy các đầu ngón tay của mình đầy đất. Chúng đang cố đào một cái hố chăng?

Darla thay cho tôi một bộ quần áo mới nhưng chẳng buồn cài cúc. Thay vào đó, cô ấy đắp lên người tôi chiếc chăn khô của mình, rồi biến mất dạng trong trời bão tuyết.

Một dòng máu nóng chảy rần rật khắp cơ thể tôi. Tôi không còn rét run nữa. Cả người tôi nóng rẫy, nóng đến mức tôi phải đạp chăn ra và tìm cách cởi áo. Có gì đó vẫn chưa ổn. Tôi nắm cổ tay áo mấy lần đều trượt, các ngón tay cứ mềm oặt ra. Phải đến lần thứ ba, tôi mới tuột được một bên tay. Tôi từ bỏ cánh tay còn lại. Tôi mỉm cười, tận hưởng hơi ấm đang lan tỏa khắp các ngóc ngách của cơ thể. Mọi thứ xung quanh tôi đã chuyển động chậm lại, không còn quay vù vù như trước. Tôi lặng lẽ ngắm các bông tuyết rơi xuống mạn cầu, rồi uốn éo một lúc mới đáp xuống mặt đất.

Darla quay lại với một đống củi khô trên tay. Hình như cô ấy nói gì đó với tôi, nghe cứ trống rỗng và xa xăm nhưng cũng có thể là tôi tưởng tượng ra. Kiểu như "Mặc áo vào ngay, Alex!" Cô ấy thả đống củi xuống, cầm tay tôi xỏ lại áo rồi kéo chăn lên tận vai. Tôi đang cực kỳ nóng. Tôi đã cố nói với cô ấy như vậy. Nhưng sau này cô ấy kể lại câu thốt ra từ miệng tôi hôm đó là "Ngọn đồi xanh làm ánh nắng cũng xanh."

Darla lục balô lấy ra một cây nến và một hộp diêm quẹt. Nhưng do bị ngâm nước lâu nên toàn bộ chỗ diêm bị ướt sạch, đánh thế nào cũng không ra lửa. Vứt hộp diêm ướt sang một bên, Darla lục sâu hơn xuống đáy balô và tìm thấy một hộp diêm gỗ vẫn còn khô nguyên. Nhờ vậy mà chẳng mấy chốc cô ấy đã nhóm được cho chúng tôi một đống lửa nhỏ, từ cây nến và mấy cành củi khô kiếm được.

Cô ấy để cây nến ở chính giữa ngọn lửa. Tôi đã nghĩ đến chuyện phản đối, chúng tôi chỉ còn lại vài cây nến, nhưng chỉ ú ớ thốt ra được vài từ vô nghĩa. Darla mồi thêm củi vào lửa, và khói bốc lên nhanh chóng tạo thành vết muội than đen xì bên dưới gầm cầu.

Darla đẩy tôi nằm nghiêng một bên, đối mặt với ngọn lửa, sau đó chui vào chăn, vòng tay ôm lấy tôi từ đằng sau. Tay cô ấy vẫn còn ướt nhưng cảm giác thật ấm áp trên người tôi. Có gì đó sột soạt chạm vào tóc tôi và tôi ngước mắt lên nhìn, con thỏ của Darla đang ngồi chồm hỗm cạnh đầu tôi.

Thật trớ trêu, khi ngọn lửa sưởi ấm cho cơ thể tôi cũng là lúc tôi bắt đầu thấy rét run trở lại. Darla vẫn đang ôm tôi từ phía sau. Tôi nắm lấy tay cô ấy bằng cả hai tay, và kéo chặt vào ngực mình.

Chúng tôi nằm run rẩy ôm nhau dưới chăn, giống như cách tôi vẫn thường hình dung về các đôi tình nhân sau một đêm hoan lạc. Nhưng với một thằng trai tân như tôi thì biết gì mà nói. Tôi cũng không biết tại sao mình lại nghĩ tới chuyện đó lúc này. Phải chăng vì vừa cận kề với cái chết nên tôi mới có những suy nghĩ linh tinh như thế? Ý nghĩ ấy khiến trái tim tôi đau nhói và khó thở. Thần chết đã tới viếng thăm tôi, thậm chí đã chọc lưỡi hái vào tôi, nhưng Darla đã túm tóc lôi tôi ra khỏi vương quốc bóng tối của hắn.

Tôi kéo tay Darla ôm chặt hơn vào ngực, một giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống gò má tôi. Sau khi hết run, tôi ngủ tiếp đi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top