Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Lúc chúng tôi chui ra khỏi căn lều tuyết vào sáng hôm sau, trời bên ngoài lạnh cắt da cắt thịt. Tuyết đã ngừng rơi và gió cũng không còn thổi mạnh. Ánh sáng ban ngày phản chiếu trên nền tuyết trắng càng khiến cho bầu trời như bừng sáng hơn. Đây có thể gọi là ngày sáng nhất kể từ hôm núi lửa phun trào.

Darla chuẩn bị bữa sáng trong lúc tôi đi thám thính xung quanh. Tuyết phủ rất dày, ngập tới đầu gối của tôi. Bức tường phía Bắc của lều chúng tôi giờ đã hoàn toàn bị che phủ bởi mảng tuyết lớn chạy dọc từ mặt đất kéo dài lên tới tận thành cầu.

Tôi tìm được hai cành cây khá thẳng và chắc chắn. Một cành rất thích hợp để làm gậy trượt tuyết, cành còn lại dài khoảng 2 mét tôi định để thay cây trường côn.

Chúng tôi ăn món bánh ngô cho bữa sáng, sau đó đổ đầy các hình nước. Ít ra trận bão tuyết cũng giải quyết được vấn đề nước nôi cho chúng tôi. Chỉ cần bốc ít tuyết cho vào chảo rồi hơ trên lửa vài phút là có nước sạch đổ vào bình. Chúng tôi gói ghém hành lý, xỏ chân vào giày trượt và tiếp tục cuộc hành trình.

Từ chỗ chúng tôi đi lên cầu hóa ra không hề đơn giản. Ban đầu, tôi định trèo lên từ mạn cầu phía Bắc, nhưng tuyết phủ dày quá không làm sao nhấc được chân lên để đi tiếp, kể cả đã dùng ván trượt. Vì thế chúng tôi đành từ bỏ và vòng sang đầu phía Nam.

Phải tới khi leo được lên trên cầu, tôi mới phát hiện ra hai vấn đề: Thứ nhất, đôi gậy trượt tự chế của tôi chỉ tạo ra các lỗ nhỏ trên tuyết chứ chẳng được cái tích sự gì. Thứ hai, lúc tôi định cứ thế trượt đi mà không cần gậy hỗ trợ thì cái ván trượt của tôi chỉ đứng nguyên tại chỗ, tạo thành hai cái rãnh sâu tới cả chục phân trên nền tuyết trắng, làm tôi mất đà ngã dúi dụi về phía trước, đập cả mặt xuống tuyết.

Tôi ngẩng mặt lên và quay đầu lại nhìn. Darla đang mỉm cười, hay nói đúng hơn là đang cố nén cười. "OK. Cậu thử đi." Tôi lầm bầm nói.

Darla đẩy cây gậy trượt và lướt đi nhẹ nhàng trên tuyết. Cô ấy quay lại nhìn tôi và nhún vai.

Tôi lại thử lần nữa. Mũi ván của tôi vẫn tiếp tục mắc kẹt trong tuyết, làm tôi suýt ngã tiếp cú nữa.

Tôi nhìn chằm chăm xuống cái ván trượt của mình và nhận ra vài điểm khác biệt giữa bộ của tôi và Darla. Thứ nhất, ở bên dưới gậy trượt của cô ấy có cái đế rộng khoảng 5 phân, giúp cô ấy chống được xuống tuyết và đẩy đi dễ dàng, kể cả với lóp tuyết dày cộp như hiện nay. Thứ hai, cái ván trượt của cô ấy bề ngang rộng hơn của tôi rất nhiều và chiều dài thì lại ngắn hơn một chút. Hai bên rìa còn hơi lõm hình lòng chảo. Xem ra bà thủ thư đã bán cho chứng tôi một bộ ván trượt khá tốt chuyên dành cho việc trượt tuyết mạo hiểm, trong khi của bố tôi chỉ được thiết kế để trượt trên những đường trượt có sẵn trong khu trượt tuyết. Tôi chia sẻ giả thuyết này với Darla.

"Mình không biết gì về trượt tuyết, nhưng mình nghỉ cậu nói đúng." Cô ấy nói. "Chúng ta hoàn toàn có thể tự chế thêm cái đế cho cây gậy của cậu, chỉ cần vài sợi dây bện là dược. Nhưng còn cái ván trượt của cậu thì mình chịu, không biết phải sửa thế nào."

"Ừ, đành vậy thôi chứ biết làm sao."

"Để mình trượt trưóc, rồi cậu thử trượt theo đường trượt của mình xem."

Cách đó khá hiệu quả. Miễn là tôi trượt phía sau Darla và giữ thăng bằng tốt trên ván trượt của mình. Có điều tốc độ của tôi chậm hơn nhiều so với cô ấy. Darla đi trước mở đường, cứ 10-15 mét lại đứng lại chờ tôi. Tôi nhớ lại chuyến đi đầu tiên của chúng tôi tói Worthington, khi đó tôi trên ván trượt còn cô ấy cuốc bộ. Chúng tôi quả là một bộ đôi kỳ lạ, ngay từ hồi đó.

***

Đêm hôm đó, chúng tôi đột nhập vào một căn nhà bỏ hoang. Nhìn từ bên ngoài trông nó có vẻ như không có người ở, khi mà không thấy có dấu chân trên tuyết, cũng chẳng thấy có khói bốc lên từ ống khói.

Darla tìm thấy một cánh cửa sổ đang mở ngỏ ở đằng sau nhà. Chúng tôi cởi ván trượt ra và cắm thẳng chúng xuống tuyết. Sau đó, tôi mở cửa sổ và trèo vào trong.

Trời đã về khuya và bên ngoài quá tối để có thể nhìn rõ bên trong. Một mùi hôi thối xộc vào mũi chúng tôi, giống như có thứ gì đó thôi rữa lâu ngày không dọn. Darla vòng ra sau lưng tôi mở balô lấy một ngọn nến và hộp diêm.

Qua ánh nến lờ mờ, chúng tôi nhận ra là mình đang ở trong phòng ngủ. Chính giữa phòng là một chiếc giường cỡ lớn, chăn gối được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp. Một người đàn ông trong bộ complê đang nằm trên giường. Trông ông ấy khá thanh thản, giống như đang ngủ, ngoại trừ khẩu súng ngắn trên tay phải và một quầng đen sẫm trên đầu.

Darla giật mình kêu ối một tiếng rồi nhảy vội ra sau. Nếu là năm tuần trước, chắc tôi cũng đã sợ chết khiếp và bỏ chạy ngay ra khỏi phòng. Nhưng kể từ khi rời Cedar Falls tói giờ tôi đã gặp quá nhiều xác chết rồi, cái xác này không phải là cái kinh nhất và có lẽ cũng không phải là cái cuối cùng.

Darla quay mặt đi, nhìn vào cái gương vỡ để trên nóc tủ. Bụi dã phủ kín mặt gương nên chẳng nhìn thấy được gì. Darla dùng tay lau qua mặt gương và hình ảnh phản chiếu của chúng tôi từ từ hiện ra.

Tôi giơ cây nến trước giường. Máu trên mặt và đầu ông ấy đã khô lại thành một mau đen kịt.

"Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra?" Darla hỏi.

"Ông ấy đã tự bắn mình. Bằng cách đút họng súng vào miệng và bóp cò."

"Ông ấy lại còn đang mặc bộ complê đẹp nhất của mình nữa chứ... Nhưng tại sao?"

Tôi không biết Darla hỏi tại sao ông ấy tự vẫn hay tại sao ông ấy ăn mặc chỉn chu khi làm chuyện đó, nhưng cả hai đều có một câu trả lời như nhau, "Mình chịu." Tôi thò tay chạm vào tay ông ấy. Chúng lạnh ngắt và cứng như đá.

"Cậu định làm gì thế?" Darla hỏi.

"Lấy khẩu súng." Tôi gần như đã phải bẻ gẫy ngón tay của ông ấy mới rút được khẩu súng ra. Nó kêu răng rắc, giống như vừa bẻ phải đá. "Cậu có biết gì về súng ngắn không?"

"Không nhiều lắm."

Nhưng tôi vẫn đưa khẩu súng cho cô ấy. "Không nhiều lắm" vẫn còn hơn là mù tịt chẳng biết gì về súng ống như tôi. Darla tìm thấy cái chốt ở bên trái khẩu súng và mở được hộp tiếp đạn ra. Bên trong có đúng một cái vỏ đạn, không còn viên đạn nào. Darla dùng móng tay cạy cái vỏ đó ra rồi lắp băng đạn rỗng vào. Cô ấy giắt khẩu súng vào một cái ngăn bên ngoài balô cùa tôi.

Chúng tôi đi vòng quanh khám phá ngôi nhà. Nó khá nhỏ: Hai phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng bếp và một phòng khách có lò sưởi. Hình như chỉ có mình ông ấy sống ở đây.

Tôi tháo chốt định mở của trước ra nhưng tuyết bên ngoài đã chất thành đống cao chen vào cửa chớp làm tôi không sao đẩy ra được. Cuối cùng chúng tôi đành phải chui ra chui vào cánh cửa sổ phòng ngủ ban nãy và vòng qua vòng lại cái giường của người đàn ông xấu số kia để mang củi vào phòng khách. Thực ra nếu muốn chúng tôi có thể chặt cái ghế gỗ trong bếp hoặc cái bàn nước ra làm củi đốt nhưng xung quanh nhà có rất nhiều cây. Hơn nữa, chúng tôi chỉ là khách, dù là khách không mời, chí ít cũng nên tôn trọng đồ đạc của nhà người khác, kể cả khi họ đã chết.



Mới đầu, đi qua đi lại qua phòng của người chết làm tôi thấy cũng hơi ghê. Nhưng sau ba lượt củi và vài chảo tuyết thì tôi bắt đầu quen. Tôi thậm chí còn nói "xin chào" lúc tôi qua đi qua cái giường lần cuối cùng tối hôm đó.

Tôi nấu cháo ngô với thịt thỏ cho bữa tối. Darla đút một ít cho Jack. Con thỏ đáng thương đang ăn thịt đồng loại mà không biết. Nó có vẻ đã khỏe và hoạt bát hơn nhiều so vái mấy ngày trước. Thêm một điều may mắn nữa mà trận bão tuyết đem lại cho chúng tôi là nó đã che phủ lên toàn bộ lớp tro bụi, làm chúng không còn bay tứ tung trong không khí nữa. Nhờ đó mà bầu không khí cũng trong lành hơn hẳn, có lẽ vì thế mà sức khỏe của con Jack cũng được cải thiện hơn.

Tôi trải chăn ra giữa lò sưởi và cái đi-văng. Phòng ngủ còn lại có giường sạch sẽ nhưng quá lạnh, không thể ngủ được trong đó. Chúng tôi thà nằm đất mà được gần lò sưởi còn hơn.

"Cậu cứ sử dụng cái đi-văng này đi." Tôi nói.

"Mình nghĩ có đủ chỗ cho cả hai đứa đây."

Cái đi-văng khá nhỏ cho hai đứa cùng nằm. Nhưng Darla vẫn bê hết chăn lên đi-văng và bắt tôi giúp cô ấy kéo nó vào gần lò sưởi. Kế đó, cô ấy cởi áo khoác, giày và quần dài. Giờ trên người cô ấy chỉ còn mỗi chiếc áo phông dài với dòng chữ "Thỏ Cũng Biết Cắn!" in đậm trước ngực. Thấp thoáng bên dưới lớp áo đó là cái quần lót in họa tiết trái tim màu hồng và mấy đường kẻ sọc vàng, quá nữ tính, chẳng giống với tính cách của Darla tẹo nào.

Darla ngồi xuống đi-văng và xoa bóp hai bắp chân.

"Cậu không sao chú?" Tôi hỏi.

"À, cái chân mình ý mà... Tại đôi giày nhỏ quá."

"Nếu cậu muốn, mình có thể giúp cậu."

"Cũng được." Cô ấy lập tức chìa chân về phía tôi.

Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà và mát-xa chân cho cô ấy. Mấy đầu ngón chân của cô ấy sưng phồng và tấy đỏ. Đặc biệt là chúng chẳng bốc mùi tẹo nào, trái ngược hẳn với chân tôi, tôi đoán thế.

"Ôi," Darla thở dài. "Thật là sung sướng." Cô ấy rụt chân lại khỏi đùi tôi rồi chui vào trong chăn, nằm quay mặt ra phía lò sưởi. Tôi ngồi xuống mép đi-văng bên cạnh cô ấy và cởi giày ra.

Đột nhiên tôi thấy buồn cười khi cảm thấy xấu hổ vì sắp phải cởi đồ trước mặt Darla. Trong khi tôi đã vài lần khỏa thân hoàn toàn do hoàn cảnh bắt buộc trước mặt cô ấy suốt mấy tuần qua. Tôi tự ra lệnh cho bản thân phải thả lỏng, không được quá khẩn trương. Tập trung hít thở là một phương pháp hiệu quả. Hít vào thật nhanh hai lần bằng mũi và thở ra thật nhanh hai lần bằng miệng, giống như tôi vẫn thường làm trong thời gian thi đấu. Tôi cởi quần dài, áo khoác và giày ra rồi chui vào trong chăn cùng Darla.

Tôi nằm lưng áp vào bụng cô ấy. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ tới lúc này là ngực cô ấy đang chạm vào lưng mình. Có lẽ tôi đang nằm hơi sát quá chăng? Nhưng giờ tôi có muốn dịch ra cũng chẳng còn chỗ nào mà dịch.

Tôi ngửi thấy mùi chua chua bốc lên từ bộ quần áo bên trong của mình. Có lẽ mấy hôm nay tôi đều bốc mùi như vậy nhưng tôi để không để ý.

"Chúc cậu ngủ ngon." Darla nói.

"Chúc cậu ngủ ngon."

Đầu gối và tay tôi quàng ra sau đi-văng. Căn phòng vẫn sáng trưng, chúng tôi vừa mồi thêm lửa trước đó. Tôi nằm nhìn nhằm chằm vào đống lửa một lúc rồi thì thào hỏi. "Cậu còn thức không?"

"Còn."

"Mình hỏi cậu một chuyện được không?"

"Cậu vừa hỏi đấy thôi."

"Hử?"

"Thì rõ ràng cậu vừa hỏi có thể hỏi mình một chuyện được không còn gì."

"Cậu có biết là cậu rất giỏi làm người khác cụt hứng không?" Tôi dùng khuỷu tay huých cô ấy một cái .

"Ờ, xin lỗi. Cậu định hỏi gì thế?"

"Không có gì."

"Thôi mà, nói đi. Là chuyện gì?"

Tôi thở dài. "Chỉ là... Mình đang tự hỏi... Tại sao cậu lại theo mình rời khỏi Worthington?"

"Mình cũng chẳng biết."

"Không, mình nói thật đấy. Cậu sẽ được an toàn hơn khi ở lại đó. Mọi người vừa đoàn kết lại vừa kỷ luật. Ai cũng biết và yêu quý cậu. Nhưng còn mình... Đi với mình, không những vất vả lại còn rất nguy hiểm. Chưa gì mình đã chết hụt 3-4 lần rồi. Đồ ăn chúng ta mang theo giỏi lắm cầm cự thêm được 4-5 ngày nữa là cùng. Cứ cho là chúng ta tới được Warren đi, nhưng mình không biết điều gì đang chờ đợi ở đó. Tất nhiên, mình cũng mong là bố mẹ mình đang ở cùng với gia đình bác mình nhưng đó chỉ là mong ước của mình. Còn thực tế thế nào thì mình không biết."

Cô ấy im lặng.

"Ý mình là... mình rất mừng vì cậu đã đi theo mình." Tôi nói tiếp. "Nếu không có cậu chắc mình đã chìm nghỉm dưới đáy sông mấy ngày trước rồi. Nhưng mình không dám nói việc cậu đi theo mình là một quyết định khôn ngoan."

"Bản thân mình cũng không biết tại sao mình làm như vậy." Giọng cô ấy vang lên trong tiếng nổ lép bép của lò sưởi. "Mình... nghe thì hơi vô lý nhưng thực sự mình cảm thấy an toàn khi ở bên cậu. Nếu là bình thường chắc mình đã khóc thét lên khi thấy cái xác ban nãy, nhưng cậu thấy đấy, mình chỉ bị giật mình tí thôi. Mình biết mình sẽ được an toàn hơn ở Worthington, nhưng mình lại không hề cảm thấy như vậy khi mình tỉnh dậy vào sáng hôm đó, và không nhìn thấy cậu."

Tôi thò tay ra sau, kéo bàn tay trái của Darla ôm vào ngực mình.

"Đáng ra mình phải hỏi xem cậu có muốn mình đi cùng không." Darla nói tiếp, tay vẫn để nguyên trên ngực tôi. "Có lẽ cậu đã đi được nhanh hơn nếu không phải cứ liên tục đợi mình. Và mình biết mình không phải là ngưòi bạn đường dễ chịu gì..."

"Mình có muốn cậu đi cùng không á? Tất nhiên là mình muốn rồi, Darla. Không có cậu mình đã chết không dưới hai lần rồi. Cậu là một cô gái tuyệt vời. Mình chưa từng gặp ai chăm chỉ và biết nhiều về máy móc như cậu. Thú thật là lúc nhìn thấy cậu lần đầu tiên ở nhà kho, mình đã ngỡ cậu là thiên sứ. Nếu không phải vì biết cậu chỉ yêu mỗi mình con Jack, có lẽ mình đã..."

"Quay lại đây."

Tôi làm theo và môi của Darla chạm vào môi tôi trước cả khi người tôi quay hẳn lại. Chúng tôi đã hôn nhau, cả người tôi nhẹ bẫng, lâng lâng như đang ở trên thiên đàng.

Tôi nhắm mắt lại, vòng tay phải ôm lấy vai cô ấy, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, như thể đang nâng niu một báu vật bằng thủy tinh mong manh, dễ vỡ.

Darla bắt đầu khóc.

Ôi không, tại sao lại thế? Cô ấy không chỉ đang khóc mà phải gọi là bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ấy ngạc nhiên. Tôi đã làm gì sai?

Darla quàng tay ôm lấy người tôi, kéo sát vào người cô ấy và tiếp tục khóc. Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi muốn ngạt thở. Tôi yếu ớt ôm lại cô ấy, vỗ về an ủi.

Sau cùng cô ấy cũng chịu ngừng khóc và nới lỏng tay ra, tôi liền hít một hơi thật sâu để lấy không khí.

"Mình xin lỗi." Cô ấy thì thào nói. "Nụ hôn đó... quá tuyệt vời và mình thấy tội lỗi vì đã cảm thấy như thế trong khi có quá nhiều người đang chết. Mình đã nghĩ về mẹ mình, bố mình..."

Cô ấy dừng lại, không nói tiếp. Và tôi ôm cô ấy chặt hơn.

Chúng tôi cứ nằm ôm nhau như vậy một lúc lâu, cho tới khi bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Đầu gối chúng tôi liên tục va vào nhau. Darla xoay người lại và tôi vòng tay ôm cô ấy từ phía sau.

Hơi thở cô ấy thở ra nhè nhẹ lúc cô ấy chìm vào giấc ngủ. Tôi cứ nằm ngắm ánh lửa bập bùng nhảy múa trên tóc cô ấy, cho tới khi lửa chỉ còn âm ỉ cháy và tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Tôi nhắm mắt và ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top