Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, chúng tôi đi quanh nhà tìm xem có đồ gì có thể tận dụng được không, và đinh ninh thế nào cũng kiếm được vài viên đạn ở đâu đó, súng mà không có đạn thì ích gì? Nhưng chẳng tìm được viên nào.

Thay vào đó, chúng tôi tìm được: mũ, găng tay, khăn quàng, áo khoác dày và một đôi áo giữ nhiệt. Kết hợp với những món đồ sẵn có, chúng tôi đã tự trang bị được cho mỗi đứa một bộ đồ mùa Đông

Trong nhà chẳng còn tẹo thức ăn nào. Tủ lạnh mở toang và trống rỗng, ngoại trừ một hộp bột nở. Chúng tôi tìm thấy hai chân nến trong bếp nhưng chúng quá cồng kềnh để đút vào trong ba-lô. Darla mượn tôi con dao và cắt bỏ cái đế ra, lấy mỗi nến.

Có một cuộn dây trong ngăn kéo bếp, nhưng Darla nói nó không đủ nặng. Cô ấy muốn cái gì đó chắc chắn hơn để sửa cây gậy trượt tuyết cho tôi, vì thế chúng tôi quyết định đi qua khu nhà kho.

Tuyết phủ dày xung quanh nhà kho, có đoạn cao tới gần 5 mét, suýt chạm cả vào cái mái hắt. Chúng tôi trượt một vòng quanh nhà kho để tìm lối vào. Bên phải và đằng sau không có cửa nhưng vòng qua bên trái thì nhìn thấy một cánh của sập khá to, được xây thụt vào trong rầm của để mở được vào bên trong. Darla nói nó chuyên dùng để dỡ phân bón, nhưng tôi không hiểu sao cô ấy nhìn ra. Vì chẳng thấy có dấu hiệu hay mùi phân bón ở đâu.

Tôi đẩy thử cánh cửa sập, nó bị khóa. Nhưng góc bên phải thấy lắc lư như kiểu bị lỏng. Tôi cởi ván trượt ra và đá thật mạnh vào đó. Cánh cửa rung lên bần bật nhưng chốt cửa vẫn không bung ra. Tôi thử lại lần nữa. Và phải đến lần thứ ba cánh của mới chịu bật ra.

Tôi bước vào trong nhà kho. Cái chốt bên trong hóa ra chỉ là một cái móc rất đơn giản, và cú đá của tôi đã làm bật tung cả móc ra.

"Kinh, kinh!" Darla thốt lên, nhìn cái lỗ bị bủa tung trên gỗ đầy thán phục.

Tôi nhún vai. Tuần nào đi tập Taekwondo mà tôi chẳng phải tập đá gãy vài tấm gỗ. Cánh cửa này chỉ là chuyện nhỏ.

Bên trong nhà kho, có khoảng 50-60 bó cỏ khô nhỏ, hình chữ nhật, được xếp ngay ngắn.

"Tốt rồi!" Darla nói.

"Cậu định mang theo cả cỏ khô á?"

"Không, ngốc ạ, là cái sợi dây buộc cỏ kia kìa. Dùng nó để sửa gậy trượt tuyết cho cậu chứ sao."

Trong lúc tôi đi cắt sợi dây bện, Darla cũng đi loanh quanh tìm gỗ. Sau đó, chúng tôi bê tất cả các thứ tìm được quay trở lại phòng khách và nhóm lửa trong lò.

Darla dùng con dao thái của mẹ tôi khoét một cái rãnh nông, dài khoảng 10 phân ở phần đuôi gậy. Cô ấy làm sạch vỏ cây của hai cái que mới kiếm được rồi cắt thành từng khúc dài 20 phân. Kế đó, cô ấy buộc chúng vào cây gậy trượt tuyết của tôi theo hình chữ X, và dùng sợi dây bện tôi vừa cắt khi nãy quấn quanh cái rãnh để chúng không trượt lên trượt xuống.

Tôi chỉ phải làm mỗi nhiệm vụ đưa đồ và cắt từng đoạn dây bện cho Darla. Cô ấy vừa làm vừa luôn mồm kể chuyện. "Cái này lại làm mình nhớ tới hồi bố mình còn sống. Ông luôn để cho mình làm mọi việc, tất nhiên là những việc mình có thể làm. Còn ông sẽ ngồi bên cạnh đưa dụng cụ và hướng dẫn cho mình cách làm. Thường thì mình không bao giờ thành công ngay lần đầu tiên, nhưng ông sẽ chỉ ra cho mình biết sai ở đâu và để mình thử lại."

"Hai bố con cậu thường làm những gì?"

"Mọi thứ. Bố con mình đã tự chế ra cái máy cắt cây chạy bằng hơi nước năm mình khoảng 10-11 tuổi. Cậu có thể gắn nó vào máy kéo và dùng nó để dịch chuyển cây cối trong vườn mà không phải động chân động tay. Năm đó bố còn dạy mình cả cách hàn bằng điện."

"Cậu học hàn từ năm 10 tuổi á?"

"Ừ. Có vấn đề gì không?"

"Ở tuổi đó mình thậm chí còn chưa được phép chạm vào lò nướng, chứ đừng nói là máy hàn."

"Với trình độ cơ khí "tuyệt vời" của cậu, thì đến mình cũng chẳng dám để cậu động vào lò nướng."

Tôi định làm mặt giận nhưng nhìn nụ cười ngọn lịm của cô ấy tôi lại không sao giận nổi. "Tại sao cậu lại muốn học mấy thứ đó?"

"Không biết, chắc tại vì ngay từ bé mình đã có niềm đam mê đặc biệt với máy móc. Và bố mình là một thầy giáo tuyệt vời. Bố luôn nở nụ cười tươi chào đón mình ở nhà kho mỗi khi tan học về. Cậu không thể tưởng tượng nụ cười của bố mình tuyệt vời thế nào đâu, nó làm sáng bừng cả khuôn mặt ông. Ông sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ đợi mình về và bắt tay vào công việc. Mình làm chậm hơn nhiều so với nếu để bố tự làm, nhưng ông không bao giờ phàn nàn, dù chỉ một lời. Hai bố con mình luôn làm mọi thứ cùng nhau, từ việc sửa máy kéo, vá hàng rào đến chế tạo máy móc..."

"Lúc bố cậu mất chắc là cậu buồn lắm nhỉ." Tôi hỏi xong mới thấy mình ngu, tất nhiên bố mất thì ai chẳng buồn, nhất là lại còn thân thiết như bố con nhà Darla.

"Ừ. Mình phải cố gắng để tiếp tục duy trì nông trại. Mới đầu hàng xóm cũng thường xuyên qua giúp nhưng họ không thể giúp mãi được."

"Nông trại á? Mình tưởng cậu chỉ nuôi thỏ thôi?"

"Thế cậu nghĩ chỗ ngô chúng ta đào tự nó mọc lên được chắc?"

"Hóa ra là cậu tự làm hết đấy à?"

"Ừ. Thế nên điểm số ở trường mới lẹt đẹt. Trượt liên tục, suýt nữa còn phải học lại năm hai." Darla nhíu mày. "May mà năm ba khá khẩm hơn. Mẹ con mình bán hết đàn bò và cho thuê một phần đất ở nông trại để đỡ việc đi, chứ một mình hai mẹ con làm không xuể."

"Năm ba... Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tháng Hai tới là tròn 18. Cậu?"

"Ừm... mình không biết."

"Ý cậu không biết là sao?"

"Hôm nay ngày bao nhiêu?"

Darla ngẫm nghĩ một hồi rồi nói "14 tháng 10."

"Thế thì mình 16 rồi. Hai hôm trước là sinh nhật của mình."

"Ôi, qua mất sinh nhât cậu rồi."

Tôi nhún vai. "Vậy là... mình thích một cô gái hơn tuổi à? Cậu sẽ mời mình tới buổi prom của cậu chứ?"

"Cậu cứ mơ đi. Kể cả nếu có tổ chúc prom thật chưa chắc mình đã đi. Còn biết bao việc phải làm, lấy đâu ra thời gian."

"Hẹn hò vói người hơn tuổi cũng có cái hay của nó."

"Chúc mừng sinh nhật." Cô ấy nhoài người sang hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi đã hy vọng nhận được một nụ hôn dài và nồng nhiệt hơn, nhưng Darla còn đang bận sửa gậy trượt tuyết cho tôi. Cô ấy buộc dây chằng chịt lên mây cái que, trông giống như chiếc bùa đuổi bắt giấc mơ hình thoi.

"Nhìn này! Gậy trượt tuyết phiên bản nâng cấp! Nhân dịp sinh nhật cậu. Mình biết món quà này hơi bình thường nhưng hiện giờ mình chỉ làm được thế."

"Khi cậu đi theo mình rời khỏi Worthington, đó chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của mình."

***

Đôi gậy trượt tự chế của tôi hoạt động rất tốt. Nhờ có cái đế ở đáy nên giờ tôi có thể chống gậy thoải mái xuống tuyết mà không sợ kẹt lại. Tất nhiên, nó chẳng giúp được gì cho cái ván trượt hỏng của tôi. Chúng vẫn có xu hướng chúc đầu xuống tuyết, thay vì lướt trên bề mặt như mọi khi, nhưng chỉ cần tôi căn cho chuẩn, đi vào đúng vết trượt của Darla thì mọi chuyện đều ổn.

Đến đầu giờ chiều thì chúng tôi gặp đoạn đường giao, cắt ngang đường chúng tôi đang đi. Tấm biển nhô lên trên tuyết đề: Quốc lộ 151.

Tôi hơi giật mình khi nhìn thấy tuyết trên quốc lộ 151 phẳng lỳ, không một dấu chân hay vết xe kéo, chứng tỏ chưa có ai đi trên con đường đó kể từ sau trận bão tuyết. Tôi cứ ngỡ những con đường lớn như thế này phải đông người đi lại lắm cơ. Không lẽ mọi ngươi chết hết rồi? Chúng tôi vừa đi qua đường Simon, nằm ở hướng Đông Tây, cũng tiêu điều và hoang vắng chẳng kém, nhưng nó chỉ là một con đường làng, có khi còn chẳng được lát bê-tông.

"Quốc lộ 151 dẫn tới Dubuque," Darla nói. "Bọn mình cần phải đi về hướng Bắc."

"Nhưng mà... chẳng phải bà Nance bảo có bạo động ở Dubuque à?"

"Cây cầu duy nhất bắc qua sông Mississippi trong vòng 30 dặm trở lại đây chỉ có ở Dubuque."

"Khỉ thật. Thôi đành vậy chứ sao." Và chúng tôi đi về hướng Bắc.

***

Hai tiếng sau, ngoài chúng tôi ra, vẫn chẳng thấy bóng dáng người nào khác ở trên đường. Chúng tôi đi qua hai trang trại bò hoang và hai trang trại có người ở, nhưng vẫn còn quá sớm để dừng lại xin ngủ nhờ.

Thỉnh thoảng chúng tôi lại bắt gặp những ụ tuyết khổng lồ hình chữ nhật mà tôi không tài nào đoán được bên dưới chúng là cái gì nên đành quay sang hỏi Darla.

"Ô tô bị bỏ lại trên đường," Cô ấy trả lời. "rồi bị tro bụi và tuyết vùi lấp." Nghe cũng có lý, tại sao từ đầu tôi không nghĩ ra nhỉ?

Chúng tôi lạch bạch leo từng bước lên dốc để rồi sung sướng nhìn xuống đoạn đường dốc đang trải dài trước mặt. Darla toét miệng cười với tôi và nhoài người ra phía trước trượt xuống. Tôi thận trọng căn ván trượt theo đúng đường trượt của cô ấy rồi đẩy gậy lao xuống theo. Chúng tôi phi như bay xuống dốc, gió thổi vào hai bên mũi lạnh ngắt. Darla bật cười sảng khoái còn tôi cũng reo hò đằng sau.

Đang xuống được nửa đường, đột nhiên Darla đứng thẳng người lên và đi chậm lại. Tôi vừa mở miệng định gào lên hỏi tại sao thì thấy cô ấy giơ một tay lên ra hiệu cho tôi trật tự. Tôi đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy cái bóng loáng thoáng trước mặt Darla.

Từ hướng ngược lại, ai đó đang leo lên dốc về phía chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top