Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Cả hai chúng tôi đều không có nhiều kinh nghiệm với món trượt tuyết băng đồng. Nếu là tôi, chưa chắc tôi đã dừng lại được ở lưng chừng dốc mà không bị ngã lộn nhào. Nhưng vì Darla là người dẫn đường và tầm nhìn tốt hơn nên tôi để cho cô ấy tự quyết định. Cô ấy đi tiếp và tôi trượt theo sau.

Lúc chúng tôi đến gần, tôi mới có dịp nhìn kỹ bọn họ. Một người phụ nữ lê từng bước nặng nhọc trên nền tuyết dày, cả người bà ấy gần như gập đôi về phía trước, và bị kéo căng bỏi một sợi dây vòng quanh bụng. Sợi dây ấy được nối với một cái xe trượt. Đằng trước để một cái vali to màu đen, loại to đùng, bốn bánh mà mọi người vẫn hay kéo ở các sân bay. Ba đứa trẻ con ngồi núp phía sau.

Hai đứa ngồi đầu nhỏ xíu, chắc chỉ tầm 2 và 4 tuổi, được bọc kín trong bộ quần áo đi tuyết dày cộp, kèm theo cả mũ và găng tay. Một cô bé lớn hơn, khoảng 6-7 tuổi ngồi ở phía sau. Cô bé ấy cũng được mặc một bộ quần áo đi tuyết, nhưng không có mũ và chỉ còn một găng tay. Đầu cô bé ngoẹo sang một bên, mái tóc vàng tung bay trong gió. Bàn tay phải không găng buông thõng bên cạnh xe, kéo lê trên tuyết.

Tôi không nghĩ là người phụ nữ ấy nhìn thấy chúng tôi, bởi bà ấy còn đang chật vật leo lên triền dốc phủ đầy tuyết thế kia, chưa kể còn kéo theo một xe chở đầy trẻ con. Phải tới khi chúng tôi chỉ còn cách khoảng 10-15 mét, bà ấy mới ngẩng đầu lên.

Bà ấy hét lên, một tiếng hét thất thanh vì ngạc nhiên và sợ hãi.

Darla vẫn tiếp tục trượt về phía bà ấy một cách chậm rãi

"Tránh xa tao ra!" Bà ấy gào lên rồi hì hục kéo xe trượt tránh sang một bên. Không hiểu bà ấy lấy đâu ra sức mà khỏe thế, "Chúng là con tao! Của tao! Không ai được bắt chúng đi!"

Tuyết rơi dày đặc, phủ kín cả hai cái rãnh bên đường. Do quá vội vã nên người phụ nữ ấy đã thụt chân rơi xuống rãnh, tuyết ngập đến tận đầu. Cái xe trượt tuyết vì thế cũng nghiêng theo và lún sâu xuống rãnh. Cô bé ngồi phía sau đổ nhào sang một bên.

Không một tiếng hét hay một tiếng kêu cứu nào vang lên. Trong lúc người mẹ kiên cường vùng vẫy trong tuyết, cố gắng tự mình thoát ra thì hai đứa bé con chỉ ngồi im, giương mắt nhìn tôi và Darla đang từ từ trượt tới. Ánh mắt chúng ánh lên một nỗi kinh hãi tột độ. Đứa bé lớn vẫn nằm im bất động.

Darla trượt qua chỗ người phụ nữ và đám trẻ con kia nhưng không hề dừng lại. Tôi quay sang nhìn cái xe trượt tuyết và lũ trẻ. Tôi không nhìn thấy mặt của cô bé lớn, chỉ thấy bộ đồ đi tuyết màu hồng và mái tóc vàng óng lòa xòa trước mặt.

Tôi xoay người tiến về phía rãnh nước. Ngay lập tức, cái ván của tôi mắc vào tuyết và tôi ngã sấp mặt xuống tuyết. Lúc tôi ngồi dậy được cũng là lúc bị hai người phụ nữ hét thẳng vào mặt.

Darla, "Cậu đang làm cái quái gì thế Alex?"

Ngươi phụ nữ kia, "Tránh ra. Tránh ra, đồ quỷ dữ!"

Tất nhiên là tôi đã lờ cả hai người họ đi. Trước giờ cũng chưa từng có ai nói là tôi thông minh. Tôi cúi xuống, tháo ván trượt ra và lội tuyết tiến về phía cô bé áo hồng. Tôi cố gắng nói bằng cái giọng bình tĩnh và nhẹ nhàng nhất có thể, "Anh sẽ không làm hại em đâu. Anh chỉ muốn giúp em."

Darla đã trượt đi được một đoạn chừng 10 mét nên giờ phải ì ạch leo lên trở lại tới chỗ tôi. Người phụ nữ kia thấy vậy vội vàng giật mạnh cái dây, kéo xe sát về phía mình. Cái xe cùng hai đứa bé con trượt vèo đi trên tuyết, chỉ còn lại cô chị lớn nằm chỏng chơ một mình trên tuyết.

Gương mặt của cô bé trắng bệch, môi tím ngắt. Tôi giơ tay trước miệng cô bé kiểm tra hơi thở, cô bé vẫn thở nhưng đã bất tỉnh. Bàn tay không đeo găng vừa lạnh vừa cứng, các đầu ngón tay thâm đen xì.

Người phụ nữ kia điên cuồng lục vali và rút ra một con dao phay. Bà ấy huơ con dao lên, chém loạn xạ trong không khí, ngay phía trên đầu hai đứa trẻ con. Mồm gào thét xua đuổi ma quỷ và kêu chúng để yên cho đám trẻ nhà mình.

"Cháu không làm gì em ý đâu." Tôi nói. "Cháu chỉ muốn giúp em ý thôi. Con cô cần được giúp đỡ." Tôi bế cô bé áo hồng lên tay, người cô bé nhẹ bẫng, dù đã mặc rất nhiều quần áo. Tôi nhìn xung quanh, ngoài mấy cái cây trụi lá xơ xác bên đường, quanh đây chẳng có chỗ nào trông có vẻ được để làm nơi trú ẩn.

Darla bực tức tiến về phía tôi, miệng thở hổn hển. "Cậu điên rồi, Alex ạ. Còn Warren. Gia đình cậu. Nếu chúng ta dừng lại giúp tất cả mọi người trên đường thì chắc chẳng bao giờ đến được nơi mất."

"Mình không phải muốn giúp tất cả mọi người. Mình chỉ muốn giúp cô bé này thôi."

Darla bực mình quay đầu đi.

"Chúng ta có thể dựng một cái lều nhỏ bằng mấy cái cây kia không? Chúng ta cần một nơi ấm áp để sưởi ấm cho cô bé và nghỉ qua đêm."

Darla thở dài. "Mình nhìn thấy phía dưới kia có một cái ô tô bỏ không có thể dùng tạm." Nói rồi cô ấy nhặt ván trượt và gậy trượt tuyết của tôi lên, ôm thành bó cùng hai cây gậy của mình trượt xuống dốc.

Tôi quay sang nhìn người phụ nữ điên khùng kia, con dao phay vẫn đang huơ cao trên đầu. Bà ấy đã ngừng la hét và chuyển sang gầm gừ như sắp sửa cắn xé ai đó.

Tôi lùi lại vài bước và quay người đi theo Darla. Vừa đi vừa ôm đứa bé trên tay thế này quả thực không hề đơn giản. Chẳng mấy chốc Darla đã bỏ xa tôi vài chục mét.

Cánh tay phải của cô bé buông thõng xuống đất, mấy đầu ngón tay bị bỏng lạnh đen thẫm, hoàn toàn tương phản với nền tuyết trắng. Tôi kéo khóa áo, nhét tay cô bé vào bên trong để ủ ấm. Tay cô bé lạnh ngắt làm tôi rùng cả mình, mặc dù đã qua hai lần áo.

Darla dừng lại trước mô đất hình chữ nhật to đùng bên cạnh đường. Lúc tôi lết được tới nơi thì cô ấy cũng đã đào được 1 cái rãnh sâu gần một mét vào bên trong mô đất.

"Mình giúp được gì không?" Tôi hỏi.

"Cậu tìm cách ủ ấm cho cô bé và để mắt tới bà mẹ điên khùng đằng kia là được."

Tôi quay đầu nhìn lại phía ba mẹ con nhà kia. Bà mẹ vẫn chưa thoát được khỏi rãnh nước, hai tay vẫn đang huơ loạn lên trên đầu. Xa thế này tôi không thể nhìn ra trên tay bà ấy còn cầm con dao hay không.

Cô bé trên tay tôi vẫn không hề nhúc nhích hay ọ ẹ lấy một lời, nhưng khói vẫn thỉnh thoảng phả ra từ đôi môi tím tái của cô bế. Tôi cởi hẳn áo khoác ra, ôm cô bé sát vào ngực rồi kéo khóa lên, nhưng cái áo quá nhỏ không chứa được cả hai, vì thế tôi đành phải dùng tay khép hai mép áo quanh người cô bé.

Darla bắt đầu đào được vào tới lớp tro bụi. Cô ấy dùng mũi ván trượt để đào từng mảng tro dày cộp ra khỏi cái lỗ. Trên nền tuyết trắng, đám tro bụi trông chẳng khác gì một đống bùn xám, vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ chúng có màu trắng nhờ nhờ cơ đấy.

Một phần chiếc xe từ từ lộ ra. Đầu tiên là một dải sơn màu nâu sẫm có thể là của cái mái xe. Darla tiếp tục đào sâu hơn để lộ phần kính dán màu đen thẳng đứng, chứng tỏ cô ấy đang đào tới phần đuôi của một chiếc xe tải hoặc xe SUV. Cứ cái đà này thì đến tối chúng tôi cũng chưa vào được bên trong cái ô tô. Đào nãy giờ mà cô ấy mới chỉ đào được một góc cửa kính đằng sau. Để đào được hết cái đuôi xe sẽ phải mất ít nhất vài tiếng, mà khi đó chẳng phải vẫn không vào được bên trong hay sao?

"Đã xong." Darla phủi hai tay tuyên bố. Tôi quay sang nhìn cô ấy với ánh mắt đầy dò hỏi và nhận lại một nụ cười tươi rói. "Chẳng còn gì để mất." Nói xong, cô ấy giơ ván trượt đập thẳng vào cửa kính. Cửa kính nát vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ li ti, bắn vào bên trong. Darla dùng cạnh của ván trượt để gạt nốt chỗ kính còn sót lại trên khung cửa. Sau đó cô ấy chui vào trong, chân vào trước rồi đến người. Từ bên ngoài tôi nghe thấy tiếng cô ấy vọng ra, "OK lắm, đưa con bé vào đây."

Tôi cúi người qua khe cửa và chuyển cô bé vào bên trong cho Darla. "Để mình ủ ấm cho con bé." Darla nói. "Cậu đi kiếm ít củi đi, chúng ta sẽ cần phải nhóm lửa."

"OK." Tôi đưa ván trượt, gậy trượt cho cô ấy rồi đi ra chỗ đám cây cạnh đường.

Tất cả cây cối ở quanh đây đều đã chết, nên tôi chẳng gặp khó khăn trong việc bẻ cành, chứ tuyết dầy thế này có muốn đi nhặt củi khô cũng khó bởi vì chúng đã bị vùi sâu cả chục mét dưới tuyết. Tôi tự hỏi, liệu mùa Xuân tới đây có loài thực vật nào mọc lên được không? Liệu sau này có còn mùa Xuân?

Tôi bò qua cửa vỡ vào trong xe, ôm theo một đống củi khô. Diện tích bên trong xe chỉ khoảng 0,5 m2, tính từ đuôi xe lên đến băng ghế trên. Trần xe quá thấp nên tôi không thể đứng mà cứ phải lom khom. Darla đang ôm cô bé nằm ở băng ghế sau, hai cái chăn đắp kín cổ, chỉ chừa mỗi cái đầu. Balô của cô ấy để trên sàn, con Jack ló đầu ra khỏi miệng túi.

Tôi nhóm một đống lửa nhỏ trên sàn, ngay bên cạnh cái lỗ vào. Mùi nhựa cháy bốc lên nồng nặc mà tôi đoán là từ tấm thảm trải sàn. Cũng may là khói qua đường cửa sổ bay hết ra ngoài nên tôi vẫn thở được bình thường, miễn là cúi thấp đầu xuống.

Rồi đột nhiên tôi sực nhớ ra một chuyện. "Nhóm lửa bên trong xe thế này có nguy hiểm không? Nhỡ xăng trong bình vẫn còn thì sao?'

"Nếu mình đoán không nhầm thì đây là một chiếc SUV Ford Expedition cỡ lớn. Bình xăng ở tít trên này, bên dưới mình cơ. Muốn nổ được bình xăng thì nhiệt độ phải cao cỡ 400-500 độ cơ, vì thế chúng ta sẽ không sao đâu."

Mặc dù nghe cô ấy trấn an như vậy nhưng tôi vẫn hạ nhỏ ngọn lửa xuống hết mức có thể. Được cái diện tích trong xe khá nhỏ nên cũng không cần ngọn lửa quá to. Chỉ một lát sau chúng tôi đã bắt đầu thấy ấm và tôi đã có thể cởi áo khoác ra. Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán Darla, nhưng cô ấy vẫn kiên trì nằm đắp chăn ủ ấm cho cô bé.

Tôi đang mồi thêm củi vào lửa thì khuôn mặt của bà mẹ bất ngờ hiện ra bên ngoài cửa kính xe làm tôi giật nảy cả mình lùi vội ra sau. "Katie của tao đâu?" Khói bốc ra làm hai mắt bà ấy cay xè, nhưng sự hung hăng thì vẫn không hề thuyên giảm, "Chúng mày đang nhóm lửa để nướng con bé phải không? Trả con lại cho tao, lũ ăn thịt người xấu xa!"

"Ăn thịt người á?" Tôi thật không biết phải nói gì với người phụ nữ này. Lời buộc tội thật kinh khủng của bà ấy khiến tôi câm lặng không thốt nên lời. Tôi giơ hai tay lên, cố gắng làm cho bà ấy bình tĩnh lại.

"Trả con lại cho tôi, để tôi có thể chôn cất nó tử tế." Giọng bà ấy có vẻ đã bình tĩnh hơn.

"Bà định chôn ai cơ?" Darla nói vọng ra. "Con bé vẫn còn đang sống sờ sờ thế này tự dưng đem chôn là sao. Nãy giờ tôi đang cố ủ ấm cho con bé đây này."

"Đứa con gái tội nghiệp của tôi đã chết từ cách đây hơn 10 dặm rồi. Nó bị sốt cao và sau đó thì người cứng như đá."

"Thưa với bà là cục đá mà bà nói vẫn đang thở tốt." Darla mở chăn ra để lộ cái đầu đang ngoẹo sang một bên của Katie.

"Con bé chết rồi. Tôi đang tìm một nơi tử tế để chôn cất con bé."

"Bọn cháu vẫn đang cố gắng ủ ấm cho em ấy." Tôi giải thích. "Em ấy bị giảm thân nhiệt và bỏng lạnh. Cô có thể vào đây để kiểm tra, với điều kiện cô phải bỏ con dao đó ở bên ngoài. Chúng cháu không ai có vũ khí cả." Tôi giơ hai tay không lên cho bà ấy thấy. Riêng vụ không có vũ khí là nói dối, tôi có con dao và cái rìu ở hông bên kia nên bà ấy không nhìn thấy được. Chưa kể khẩu súng ngắn trong balô, có điều nó không có đạn nên khó có thể tính là vũ khí.

Ánh mắt của bà ấy hết nhìn tôi lại nhìn Darla, hay nói đúng hơn là nhìn Katie đang năm trong vòng tay của Darla. Con dao phay được ném xuống đất và bà ấy chui đầu vào trong xe. Darla mở chăn ra và trao Katie lại cho mẹ cô bé. Bà ấy ôm chặt cô con gái vào lòng và ngồi nép vào một góc. Darla dùng chăn bọc tròn hai mẹ con lại như một cái kén.

Tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên ngoài vọng vào nên thò đầu ra nhìn. Chiếc xe trượt tuyết đang ở cách đó khoảng 3 mét. Đứa bé nhất đang khóc thút thít trong vòng tay anh. Thằng bé trông chỉ tầm 4 tuổi là cùng đang thì thào dỗ dành cô em. "Suỵt, mẹ bảo không được khóc."

Tôi quay vào nói vói người mẹ "Hai đứa bé đang vừa lạnh vừa sợ hãi. Nếu cô muốn cháu có thể bế hai em ấy vào trong này."

Người phụ nữ ấy nhìn tôi dò xét một lúc lâu cuối cùng mới chịu gật đầu.

"Mình sẽ ra ngoài bế hai đứa vào, cậu đỡ chúng nhé." Tôi quay sang nói vói Darla. Cô ấy lắc đầu không chịu. Qua thái độ của cô ấy tôi hiểu rằng Darla không ủng hộ quyết định cho họ tá túc cùng của tôi, chứ không phải chỉ mỗi việc đỡ hai đứa bé.

Tôi vẫn bò ra khỏi xe và đi về phía hai đứa trẻ tội nghiệp. "Mẹ hai em đang ở trong kia với chị Katie. Trong đó rất ấm. Hai em đi theo anh nhé?"

Thằng anh lớn im lặng, người đơ ra như một khúc gỗ. Trong khi cô em út thì hét toáng lên sợ hãi. Trước giờ tôi vốn không giỏi dỗ trẻ em. Hy vọng sau này tôi sẽ không phải làm bố đứa trẻ nào, nếu không thì tội cho chúng.

Tôi bế thằng anh lên và thấy người cu cậu có mùi khai khai. Thằng bé vẫn cứng đơ người lúc tôi đưa nó qua cửa sổ. Nhưng như thế hóa ra lại may, bởi vì tôi sẽ gặp rắc rối to nếu tay chân nó cứ khua loạn lên.

Nhưng cô em gái thì ngược lại, miệng hét rất to, gồng mình chống trả kịch liệt. Tôi phải ôm hai tay con bé sang hai bên và nhét qua lỗ cửa.

Tôi kéo cái xe trượt tuyết lại gần chiếc ô tô rồi mở vali xem trong đó có gì dùng được không. Trong đó chủ yếu là quần áo. Không có thức ăn, không có dụng cụ để nhóm lửa, không có nước hay bình nước, thậm chí đến một cái chảo cũng chẳng có. Tôi tìm thấy ba cái khung ảnh ở dưới đáy vali. Một tấm chụp cả gia đình: Bà mẹ, ba đứa con và ông bố trông rất hiền lành. Hai tấm còn lại là hai bức ảnh cưới. Người phụ nữ trẻ trong bức hình trông rạng ngời hạnh phúc. Vậy là cả mấy người chúng tôi sẽ phải chia nhau chút thức ăn ít ỏi còn lại. Tôi bỏ con dao phay và ba cái khung ảnh vào trong vali rồi kéo khóa đóng lại.

Bên trong xe, ba đứa trẻ con đang nép sát vào cạnh mẹ. Cái khoang sau của chiếc xe giờ đã trở nên chật chội với sáu con ngươi và một đống lửa. Tôi mở balô tìm đồ ăn.

"Cậu đang làm cái quái gì thế?" Darla thì thào hỏi.

"Thì chuẩn bị bữa tối chứ sao."

"Alex, chúng ta cần phải đi tiếp. Chúng ta có thể tìm chỗ khác để ngủ đêm nay. Chúng ta giúp họ thế này là đủ rồi."

"Mình vừa mở vali của họ xem qua rồi." Tôi thì thào trả lời, nhưng trong không gian chật hẹp thế này, hiển nhiên là bà ấy sẽ nghe thấy được hết lời bọn tôi. "Họ không có tẹo đồ ăn hay thức uống gì hết. Có Chúa mới biết được đã bao lâu rồi họ chưa có gì vào bụng."

"Thế cậu không nghĩ đến chuyện nếu dùng hết thức ăn hôm nay thì không biết đến bao giờ chúng ta mới được ăn trở lại à?"

"Mình có định dùng hết trong một bữa đâu."

"Thế sau này hết thì tính sao?"

"Đến lúc đó hẵng tính."

Tôi làm cho mỗi người một cái bánh ngô. Darla nhất quyết bắt tôi chỉ được làm từng ấy bởi vì "nếu làm nhiều hơn sẽ bị thừa", đó là lời cô ấy nói. Sau đó tôi nấu chảy tuyết rồi đổ nước vào bình đưa cho mọi người.

Suốt từ lúc vào trong xe tới giờ người phụ nữ kia chỉ im lặng.

Bà ấy lẳng lặng nhận thức ăn và nước uống mà không nói một lời nào. Ánh mắt bà ấy nhìn tôi vẫn đầy cảnh giác và đề phòng, lưng bà ấy áp sát vào cửa xe để có thể theo dõi được cả tôi và Darla. Katie vẫn đang bất tỉnh, nhưng hai đứa bé còn lại thì ăn ngấu nghiến món bánh ngô của tôi.

***

Đêm hôm đó, tôi trải chăn ra băng sau và bảo Darla nằm xuống cùng mình nhưng cô ấy từ chối. "Cậu ngủ trước đi, để mình canh ca đầu cho." Cô ấy nói. "Mình sẽ đánh thức cậu dậy khi nào đến phiên của cậu." Tôi không rõ cô ấy làm cách nào để biết khi nào đến phiên của ai, nhưng sau ngần ấy thời gian quen Darla, không có gì mà cô ấy không làm được. Tôi nằm xuống và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top