Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Sáng hôm sau, chúng tôi rời khỏi trang trại lợn chưa được bao lâu thì phát hiện ra mình đang quay trở về quốc lộ 52. Tôi rền rĩ ôm đầu. Vậy là suốt hai ngày nau chúng tôi chỉ đang đi theo một vòng tròn. Điều an ủi duy nhất là tìm được trang trại lợn, mặc dù hơi kinh khủng, nhưng tôi cảm thấy khá hơn nhiều với một cái bụng no và một cái balô nặng trịch nhét đầy thịt lợn đằng sau lung.

Không thấy có tấm biển ghi thị trấn St. Donatus hay bóng dáng của hai nhà thờ cổ, chứng tỏ chúng tôi đang ở một đoạn khác của quốc lộ. "Theo cậu thì bọn mình đã ở phía Bắc hay phía Nam của chỗ hôm nọ, lúc bọn mình bắt đầu gặp quốc lộ 52 í?"

"Chắc là hướng Nam. Vì bọn mình đi về hướng Đông và hầu như rẽ phải."

"Nhưng mấy con đường ấy khá ngoằn ngoèo."

"Giờ nếu rẽ phải chúng ta chắc chắn sẽ đi về Dubuque. Còn rẽ trái ra đâu thì mình không biết, nhưng mình nghĩ nó sẽ vẫn chạy dọc theo sông Mississippi."

Tôi nhớ lại câu chuyện mẹ Katie kể về thảm kịch của gia đình khi tìm cách vượt sông Mississippi. "Mình không muốn tới Dubuque đâu."

"Mình cũng thế. Vậy thì rẽ trái nhé."

Con đường chạy dọc theo triền đồi khoảng vài dặm sau đó chuyển hướng sang bên trái và bắt đầu xuống dốc. Chúng tôi được đà phi như bay xuống dưới, trượt phía sau Darla, tôi cố gắng căn thật chuẩn theo đường trượt của cô ấy. Gió táp vào mặt tôi lạnh buốt, nhưng rất sảng khoái, hai đứa vừa trượt vừa hò reo sung sướng.

Chúng tôi lướt qua tấm biển màu xanh lá cây: Chào mừng đến thị trấn Bellevue, dân số 2337 người. Con đường bên trong thị trấn bằng phẳng. Mọi thứ ở cái thị trấn ven biển này nhuốm một màu sắc cổ quái kỳ lạ. Các ngôi nhà được xây bằng gạch nâu sẫm và đường phố vắng vẻ đến lạ lùng. Không có dấu đi lại trên tuyết, cũng chẳng thấy có bóng dáng con người. Chúng tôi trượt qua tiệm ăn nhanh Subway, tiệm pizza Hammond, và nhà hàng Horrizon Lane. Mặt trước của các cửa tiệm đều đang mở toang hoác giống như cái miệng khổng lồ, với các mảnh kính cửa sổ vỡ là hàng răng lởm chởm, trong suốt.

Cả thị trấm im lìm như một thị trấn chết khiến tôi và Darla cảm thấy không thoải mái. "Mọi người ở đây đâu hết rồi?"

"Cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai? Có thể họ đã vượt sông sang khu cứu trợ của Chính phủ rồi cũng nên?"

Tôi nhìn thấy một cửa hàng thuốc, Hiệu thuốc Bellevue. Cửa kính của nó cũng đã bị đập vỡ. "Bọn mình vào kia xem có đồ gì dùng được không đi."

"Lại đồ ăn nữa á? Bọn mình có nhiều thịt thế rồi cậu còn muốn tìm thêm nữa à?"

"À...Ừm..." Tôi đỏ bừng mặt, nhìn xuống đất.

"Bao cao su!" Darla chợt hiểu ra và lắc đầu nhìn tôi cười. "Ok. Đằng nào mình cũng cần tìm ít băng vệ sinh. Cứ nghĩ đến chuyện sẽ phải dùng vải là thấy hãi hùng."

Hiệu thuốc đã bị lục tung lên. Chúng tôi tìm suốt hơn một tiếng đồng hồ, thậm chí còn dựng cả hai cái giá đổ lên để tìm bên dưới nhưng vô ích. Không còn gì, ngoại trừ một đống tạp chí lá cải tháng 8, với các tin tức mới nhất về người nổi tiếng. Dãy đồ điện tử vẫn còn nguyên, hầu như không bị xê dịch: Từ máy sấy tóc, máy là tóc, đến dao cạo râu điện, bàn chải đánh răng điện... Nhưng những thứ dùng được như thực phẩm, bao cao su, băng vệ sinh, thuốc men đều đã bốc hơi.

"Chán quá!" Tôi thở dài bỏ cuộc.

Darla nắm tay tôi an ủi "Chúng ta tìm cách khác vậy."

Vượt thêm một ngọn đồi nữa, cuối cùng chúng tôi cũng gặp được con sông Missisippi huyền thoại. Nó đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn những gì tôi nhớ về nó mấy năm trước, lúc cả nhà tôi ngồi thuyền 3 tiếng dọc song Mississippi, khởi hành từ Dubuque. Khi đó con sông vừa rộng lớn vừa hùng mạnh, hai bên bờ cây xanh nối tiếp cây xanh trập trùng. Vậy mà giờ trước mắt tôi chỉ còn lại một dải nước màu bạc nhỏ xíu, chạy ngoằn ngoèo giữa lớp bùn đặc quánh của tro bụi. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy hai cái xà lan đang bị mắc cạn trong tro bụi ở phía thượng nguồn.

Khu vực dưới chân đồi được quay rào chắn cẩn thận với một tấm biển to ghi dòng chữ: Âu tàu và cửa đập số 12 sông Mississippi.

"Có khi bọn mình đi qua chỗ này được đấy." Darla nói.

"Bằng cách nào? Nếu cửa đập đóng thì ok, nhưng..."

"Thì cứ phải nhìn xem mới biết có được hay không."

Cô ấy nói cũng đúng, chẳng mất gì mà không xem thử. Tôi trèo qua hàng rào. Darla ném đồ trượt tuyết sang cho tôi rồi cũng trèo sang. Con đập bắt đầu từ bờ bên kia của sông, kéo dài sang tới ¾ bờ bên này. Giữa chúng tôi và con đập là cái âu tàu, một kênh dẫn khổng lồ rộng hơn 30 mét và dài gần 200 mét, được thiết kế bằng thép và tường bê-tông ở hai bên và cửa kẹp kim loại ở mỗi đầu. Cửa van thượng lưu đang mở tung. Cửa van hạ lưu cũng mở, nhưng bị cả một cái xà lan mắc kẹt ở ngay chính giữa. Phía trên hai cửa van và bức tường chắn là một lối đi hẹp bằng sắt. Bầy cá chết ngửa bụng trôi lềnh phềnh trên mặt nước bên dưới âu tàu. Mùi xú uế bốc lên nồng nặc, giống hệt hồi bố tôi đi câu mang về nhà một mớ cá vược, sau đó moi ruột cá và để nguyên trong thùng rác suốt 3 tuần liền làm nó thối um cả nhà lên. (Thực ra tôi được phân công đi vứt rác nhưng quên mất.)

"Bọn mình định đi qua bên kia bằng cách nào? Tôi hỏi.

"Có dây thừng mà. Bọn mình sẽ trèo xuống cái xà lan kia."

"Nhưng mà từ mép xà lan lên đến bờ tường cũng phải đến chục mét. Làm sao chúng ta trèo lên được phía bên kia của âu tàu." Từ chỗ chúng tôi đứng trông khoảng cách giữa bờ tường và sàn xà lan có vẻ khá xa. Chưa kể cái sàn bằng kim loại vừa cứng vừa nghiêng.

"Cứ tùy cơ ứng biến."

Chúng tôi trèo tiếp qua một hàng rào nữa rồi men theo cái lối đi hẹp chạy dọc âu tàu. Tay ôm ván trượt, chúng tôi xoay một góc 45 độ để bước lên nóc cửa van. Tro bụi và tuyết lọt qua các chấn song rơi xuống dưới gần hết nhưng không có nghĩa là lối đi đó không trơn trượt. Tôi có chút lo lắng khi ngoài một cái hàng rào sắt thấp lè tè chẳng có gì che chắn giữa tôi và khoảng không bên dưới, phen này trượt chân rơi xuống thì chỉ có nước chết.

Đi hết cửa van, chúng tôi dừng lại ngay trên đầu cái xà lan bị mắc kẹt. Darla lấy cuộn dây thừng ra khỏi balô của tôi, buộc vào mấy cái ván trượt rồi hạ chúng xuống sàn xà lan. Một tiếng keng vang lên chát chúa. Kế đó, cô ấy buộc một đầu dây thừng vào thanh ngang trên cùng của tay vịn và đu dây từ từ tụt xuống.

Darla gọi to "Xuống đây đi!"

Tôi ngần ngừ ở mép cửa van. Đứng từ trên này nhìn xuống có vẻ cao, mà tôi thì vốn không thoải mái lắm với độ cao. Năm lớp Bốn, bố đưa tôi đên cửa hàng bán đồ thể thao to nhất thành phố, nơi có hẳn một bức tường leo núi trong nhà. Bố tôi cần mua một đôi kính bảo vệ để đi trượt tuyết hay gì đó. Tôi đã mè nheo bằng được đòi thử leo lên bức tường kia. Leo lên rất dễ và vui, tôi nhanh chóng leo lên đến đỉnh mà không gặp trở ngại gì. Có điều, khi tôi đứng trên đỉnh và nhìn xuống bên dưới, chuẩn bị quay đầu trèo xuống thì toàn thân đột nhiên cứng đờ, không thể cử động. Tôi không thể xoay người lại. Cũng không thể nhích ra phía mép tường. Mắt cứ dán chặt xuống khoảng không bên dưới. Một nhân viên cửa hàng đã phải trèo lên và gần như lôi tôi ra mép tường để một người khác đỡ cơ thể cứng đơ như đá của tôi xuống. Tôi quay mòng mòng trên dây, thậm chí đập cả mắt cá chân vào vách tường, nhưng vẫn không hề nhúc nhích cả người tôi đã đóng băng vì sợ hãi. Theo như tôi biết thì bố chưa bao giờ kể chuyện này với mẹ hay Rebecca. Nhưng ông cũng chẳng bao giờ rủ tôi quay lại tiệm bán đồ thể thao đó lần nào nữa.

Tôi chậm rãi trèo qua lan can và nắm thật chặt sợi dây bằng hai tay. Tôi không muốn bước khỏi nóc cửa van một chút nào. Một giọng nói nhỏ xíu hét váng lên trong đầu tôi: Đừng làm như vậy! Mày sẽ ngã đấy! Mày sẽ chết!

Nhưng tôi không thể mất mặt trước Darla được. Đây cũng là cách tốt nhất để vượt sông. Hơn nữa tôi đâu còn là học sinh lớp Bốn. Tôi phải đối mặt với nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn thế này nhiều suốt sáu tuần qua: hai tên cướp ở nhà chú Joe và chú Daren, Mắt Bò, cú ngã xuống dòng sông băng... Tôi có thể làm được. Tôi sẽ làm được.

Darla gào lên "Cố gắng lên! Cậu làm được mà."

Tôi nhắm chặt mắt và bước khỏi nóc cửa van, từ từ tụt xuống từng chút từng chút một.

Phải tới khi chạm được chân xuống xà lan tôi mới dám thở phào nhẹ nhóm. Darla hỏi ngay "Cậu sợ độ cao đúng không?"

"Cũng không hẳn."

"Cứ thừa nhận đi, có sao đâu."

"Ừ, mình đoán là cũng có chút chút."

"Cậu làm tốt lắm, Alex ạ.". Cô ấy nhoài người hôn chụt lên môi tôi. Giờ nếu cô ấy có bảo tôi tham gia chinh phục Everest chắc tôi cũng đồng ý.

Darla giật mạnh đầu còn lại của sợi dây, cho đến khi nó tuột ra khỏi tay vịn lan can ở phía trên. Ở đầu bên kia của xà lan, nửa còn lại của cái cửa van lù lù hiện ra trên đầu chúng tôi. "Đưa cho mình cái rìu."

Mặc dù không hiểu cô ấy định làm gì nhưng tôi vẫn rút rìu ra khỏi thắt lưng và đưa cho cô ấy.

Darla buộc một đầu dây thừng vào cán rìu. "Cẩn thận!" Cô ấy lùi lại vài bước rồi nhắm vào cái lan can trên đầu chúng tôi ném thật mạnh. Cái rìu bay lên rồi văng trở lại sàn tàu. Darla ném lại lần nữa. Lần này nó bay qua thành lan can, nhưng khi cô ấy kéo dây thì nó lại bị tuột và rơi loảng xoảng xuống sàn. "Chắc sẽ phải mất một lúc."

Tôi tránh đi ra chỗ khác, vừa để tránh rìu bay vào đầu, vừa để thám thính quanh cái xà lan. Quả thật là có chín cái xà lan được nối với nhau bằng dây xích và móc vào một chiếc tàu kéo phía đằng sau. Tôi phát hiện ra một cái nắp hầm khá to trên sàn gần đó và thử kéo lên, khá nặng nhưng tôi vẫn nâng lên được.

Thay vì tìm thấy than đá hay quặng sắt như tôi nghĩ ban đầu, dưới đó chỉ chứa toàn loại hạt màu nâu vàng. Tôi bốc một nắm rồi đóng nắp hầm lại. Mặc dù không biết đây là hạt gì nhưng trông chúng có vẻ ăn được, và ở dưới kia đang có rất nhiều.

Darla gọi ầm lên "Êu, mình móc được rồi!"

Tôi nhanh chóng quay trở lại chỗ cô ấy, tay nắm chặt vốc hạt. Darla đã ném được cái rìu qua tay vịn lan can và giờ đầu rìu đang móc vào giữa các chấn song. Trông nó cứ không an toàn: Nếu cái nút bị lỏng, hoặc cán rìu bị gãy, hoặc đầu rìu bị tuột ra, sợi dây thừng sẽ rơi xuống, kéo theo cả cái rìu.

"Đây là cái gì?" Tôi chìa chỗ hạt trên tay ra hỏi.

"Lúa mì. Cậu tìm thấy trong cái hầm kia đấy à?"

"Ừ. Cái xà lan này chở đầy lúa mì."

"Tuyệt! Nếu chúng ta tìm được cách xay chúng ra thành bột thì có thể làm bánh mỳ rồi. Hoặc ít nhất cũng là bánh mỳ ngô."

"Cậu nghĩ là con Jack có chịu ăn cái hạt này không?"

"Mình cũng không biết, nhưng cứ thử xem. Đằng nào chỗ bột ngô cũng sắp hết rồi."

Chúng tôi quay trở lại nắp hầm và Darla giữ nó cho tôi múc lúa mỳ đổ vào balô. Mặc dù balô của tôi đang đựng đầy thịt lợn, nhưng giữa các tảng thịt vẫn còn rất nhiều khe trống. Tôi cũng đổ một ít vào túi của Darla, bên cạnh con Jack, nhưng cu cậu xem ra có vẻ thờ ơ với món này.

"Hay là bọn mình cứ ở lại đây một vài hôm." Darla đề nghị

"Mình muốn đi tìm gia đình. Hơn nữa ở trang trại của bác mình thế nào cũng có đồ ăn. Họ nuôi cả vịt, dê và nhiều thứ khác."

"Bọn mình cũng đâu có thiếu đồ ăn, chỗ này đủ để chúng ta dùng cho đến khi hỏng thì thôi, ít nhất cũng phải được vài năm. Cái chính là vất vả lắm mới tìm được một nơi không bị ai làm phiền. Chúng ta có thể ở tạm trong buồng lái của chiếc thuyền kéo, và chế một cái cối xay lúa mỳ. Như thế chúng ta sẽ chẳng phải lo gì về lương thực nữa."

Lồng ngực của tôi đột nhiên trĩu nặng. Tôi không muốn phải lựa chọn giữa gia đình mình và Darla. "Mình cần phải đi tìm gia đình mình. Sau khi tìm được họ, chúng ta có thể quay lại đây và lấy thêm lúa mỳ. Bên ngoài còn rất nhiều người đang không có gì ăn, họ sẽ cần chỗ lúa mỳ này hơn chúng ta nhiều."

Darla nhún vai. "Tùy cậu thôi." Chúng tôi quay trở lại chỗ sợi dây thừng trông có vẻ lỏng lẻo của Darla.

"Cậu định trèo lên đó ý hả?" Tôi hỏi.

"Ừ, nếu sợi dây bị tuột thì nhớ đón lấy mình và tránh cái rìu ra đấy nhé."

"Hả?"

"Đùa đấy." Darla trèo lên sợi dây một cách chậm rãi và đều đặn. Cô ấy chỉ dùng mỗi cử động của tay để tự kéo mình lên, tay nọ nối tiếp tay kia, cố gắng gây ít xáo trộn nhất có thế cho sợi dây. Phải công nhận là cô ấy khỏe! Chắc là nhờ công việc đồng áng ở trang trại. Tôi không bao giờ có thể leo dây như thế mà không dùng đến chân.

Sau khi leo lên được tới đỉnh, Darla tháo cái rìu và buộc sợi dây vào thành lan can. Tôi buộc đống đồ trượt tuyết vào đầu còn lại của sợi dây để Darla kéo lên trước, kế đó là balô của tôi. Xong xuôi, tôi nắm lấy sợi dây và hì hục trèo lên.

"Có muốn mình kéo cậu lên không?"

"Không, không cần. Mình tự leo được mà." Sau khi chứng kiến cảnh cô ấy leo dây dễ dàng như vậy, tôi mặt mũi đâu mà mở miệng nhờ cô ấy giúp. Cuối cùng tôi cũng mò lên được đến nơi, mặc dù phải quấn chân quanh sợi dây để leo. Cũng may tôi không phải là người leo lên đầu tiên, chứ cái kiểu leo thì ít mà giật dây thì nhiều như tôi chắc chắn sẽ làm cái rìu long ra khỏi cán và rơi xuống đất.

Chúng tôi líu ríu dắt nhau đi men trên nửa còn lại của cái lan can, cho tới khi gặp bức tường chắn của con đập. Phía trên đó, cách nóc cửa van chừng 6 mét cũng lại có một lối đi khác bằng sắt chạy dọc theo tường. Trên tường là một cánh cửa sắt trông khá bình thường. Tôi vặn thử núm cửa nhưng nó bị khóa.

"Mình nghĩ chắc lại dùng cách lúc nãy để leo lên đập thôi." Darla nói.

"Mình có ý khác." Tôi cầm lấy cây rìu trên tay Darla và xoay ngược lại làm búa. Tôi giơ rìu lên bổ thật mạnh xuống cánh cửa. Phải mất mười, mười một nhát cái núm cửa mới chịu bật ra và rơi lông lốc xuống dòng nước bên dưới. Tôi dùng sức đẩy cửa ra nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm, không hề nhúc nhích.

"Để mình thử xem nào." Darla rút con dao trên thắt lưng tôi, quỳ xuống trước cửa và chọc mũi dao vào lỗ, xoay sang trái. Một tiếng cạch vang lên và cánh cửa bật mở trước mắt chúng tôi. "Cậu phá được ổ khóa nhưng bên trong đó vẫn còn một cái chốt cậu cần phải đẩy sang." Đúng là không có gì mà cô gái này không làm được.

Bên trong, một chiếc cầu thang sắt dẫn thẳng lên một cánh cửa khác, may mà nó không khóa từ bên trong. Nó mở ra ngay phía trên đập . Từ đó, chúng tôi chỉ việc đi dọc theo bức tường chắn là vượt qua được sông Mississippi.

Chúng tôi phải trèo qua một hàng rào mắt cáo cao gần 3 mét để ra khỏi đập. Lúc quay đầu nhìn lại âu tàu một lần cuối, tôi mới nhìn thấy tấm biển trên hàng rào ghi dòng chữ: Khu vực nguy hiểm! Cấm vào! Công binh Lục quân Hoa Kỳ. Ở phía bên này của hàng rào là một con đê nhỏ bằng đất phủ đầy tuyết trắng.

Chúng tôi xỏ ván trượt vào và đi men theo đoạn đường chật hẹp trên đê, cho tới khi rời khỏi hẳn khu vực ven đập. Tôi đoán ít nhất phải hơn 5 ngày rồi chưa có ai đi qua đây bởi vì không thấy có dấu vết nào của người qua lại.

Đi được vài dặm chúng tôi lại gặp một cái hàng rào nữa chắn ngang giữa đường. Nó được khóa bằng xích cẩn thận nhưng không quá khó trèo. Trên đó có tấm biển Khu vực nguy hiểm! Cấm vào! Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ. Rốt cuộc đây là khu vực của quân đội hay là của cơ quan bảo vệ môi trường? Mặc dù cả hai tấm biển này đều cảnh báo đây là khu vực nguy hiểm, nhưng chúng tôi vừa đi qua chẳng thấy có vấn đề gì.

Qua khỏi hàng rào, sang phía bên kia của đường ray xe lửa, chúng tôi bắt gặp một giao lô rộng thênh thang. Chúng tôi dừng lại, không dám tin vào mắt mình: Toàn bộ tuyết trên đoạn đường cao tốc đã được ủi sạch sẽ sang hai bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top