Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Mấy tên lính đẩy chúng tôi qua cánh cổng một cách thô bạo, làm tôi ngã sấp mặt xuống tuyết. Tôi run rẩy đứng dậy, quệt chỗ tuyết trên má và quay đầu nhìn xung quanh.

Điều đầu tiên tôi nhận ra là: ở đây toàn người là người. Nơi này đông nhung nhúc từ người già đến trẻ con, từ gia đình đến cá nhân, từ da trắng, da vàng đến da đen, thứ duy nhất mọi người có điểm chung là những bộ quần áo bẩn thiểu, rách rưới. Đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người tập trung ở một chỗ như thế, kể cả trước hay sau vụ phun trào núi lửa.

Điều thứ hai tôi nhận thấy ở đây là quy mô của khu trại. Chúng tôi đang ở một ngọn đồi khá bằng phẳng. Hàng rào bao quanh khu trại mỗi chiều dài khoảng 300 đến 400 mét. Tất cả đều là hàng rào mắt cáo cao khoảng 6 mét và có dây thép gai ở trên.

Một người đàn ông gầy gò, râu ria xồm xoàm bẩn thỉu thò tay định giật lấy balô của tôi nhưng tôi đã kịp gạt tay ông ra và ôm lấy túi của mình. Ông ta lập tức lủi vào trong đám đông.

Bên trong hàng rào, tuyết bắt đầu tan và tạo thành những vũng nước bẩn đen ngòm. Bên ngoài, một khu vực có rào chắn nhỏ hơn quây quanh bốn cái lều trắng khổng lồ, khu vực hành chính nơi chúng tôi vừa đi qua. Xa hơn nữa, tôi nhìn thấy đường cao tốc.

Bên trong khu trại, các túp lều bằng vải bạt màu xanh lá cây được dựng lên một cách vô tổ chức, không ra hàng ra lối gì cả. Chỉ có một vài cái được dựng trên bậc thềm bằng gỗ, còn lại đa số đều dựng thẳng trên nền đất lạnh. Hầu như tất cả đều đang đóng kín mít để tránh gió lùa. Lác đác có mấy căn đang mở thì cũng đã chật ních người, không dưới một chục con người đang chen chúc nhau trong túp lều chật hẹp đó.

Cái loa treo trên hàng rào với âm lượng to quá mức cần thiết, đang gọi tên ai đó. "Mabel Hawkins, đến cổng C trình diện ngay lập tức. Mabel Hawkins, cổng C."

Chỗ duy nhất không có người là cái khoảng trống rộng khoảng 1 mét rưỡi ngay sát cạnh hàng rào. Darla kéo tôi đi ra đó. Tôi ngần ngừ hỏi "Cậu có nghĩ là nó an toàn không? Nhỡ hàng rào có điện thì sao?"

"Không sao đâu." Cô ấy trả lời. "Cậu không thể truyền điện trực tiếp lên hàng rào mắt cáo. Nếu cái này có điện thật thì phải nhìn thấy dây diện và vật cách điện cơ." Darla giơ tay chạm vào hàng rào để chứng minh luận điểm của mình. Sau đó cô ấy quay ra mở balô của tôi xem còn sót lại được những gì.

Bọn họ đã lấy đi hầu hết mọi thứ: ván trượt, thức ăn, dây thừng, dao và rìu, chỉ để lại cho chúng tôi ít quần áo, chăn, tấm vải dầu, chai nước, chảo rán và vài que diêm.

Darla tức quá, cầm lấy cái chảo rán ném xuống đất. " Chúa ơi!" Cô ấy hét lên đầy phẫn nộ. "Thế này thì bọn chúng lấy đi hết mọi thứ còn gì."

Một bên má của cô ấy bầm tím và sưng vù. Tôi giơ tay chạm nhẹ lên đó chỉ hi vọng bọn lính không làm gãy cái xương nào của cô ấy. "Có đau không?" Tôi hỏi.

"Thịt lợn, lúa mì, dao, rìu. Bọn chúng cần mấy cái đó làm gì?"

"Mình không biết." Có vẻ như xương gò má của cô ấy không làm sao, nhưng tôi không dám nói chắc.

Darla gạt tay tôi ra. "Đừng có sờ vào mặt mình nữa. Nó chẳng làm sao hết. Con Jack nó có tội tình gì mà phải giết nó? Nó không chết vì căn bệnh bụi phổi silic, vì nhà kho cháy, hay vì trận bão tuyết, thậm chí còn vượt qua được cả một chặng đường dài vất vả trong balô để rồi bị bắn chết bởi một tên lính khốn kiếp. Tại sao? Tại sao? Có chết mình cũng không hiểu được."

"Mình cũng thế." Tôi vòng tay định ôm cô ấy nhưng đã bị đẩy ra một cách phũ phàng.Vừa hậm hực cất cái chảo rán trở lại chỗ cũ, cô ấy vừa trút nốt đồ trong túi của mình sang balô của tôi. Ít nhất giờ balô của chúng tôi giờ đã nhẹ đi nhiều và có rất nhiều chỗ trống.

Tôi ngồi xổm, dựa lưng vào hàng rào và Darla cũng ngồi xuống bên cạnh tôi. Hai tay cô ấy không ngừng vo tròn cái quai balô rồi lại thả ra, hết lần này đến lần khác.

"Chúng ta sẽ thoát được ra khỏi đây." Tôi động viên cô bạn gái. "Sau những gì chúng ta đã trải qua thì cái hàng rào dây thép gai cao 6 mét có nhằm nhò gì với chúng ta?"

"Tại sao bọn chúng lại dồn chúng ta vào hết một chỗ thế này? Mình có cảm giác cứ như một bầy lợn chuẩn bị vào lò mổ ý."

"Rồi chúng ta sẽ tìm được cách." Tôi nói.

"Ừ, và bọn chúng sẽ phải ân hận vì đã nhốt chúng ra vào đây." Darla nhăn tít mặt lại, ánh mắt hừng hực lửa căm thù.

Hai tên lính đang đi tuần dọc theo hàng rào, một tên giơ tay chỉ về phía tôi quát. "Thằng kia! Không được dựa vào hàng rào!"

Tôi lờ hắn đi. Ngay lập tức hắn lao tới vung chân đá vào lưng tôi qua hàng rào. Thấy thế, tôi vội lùi lại nhưng không kịp. Ngón chân của hắn vẫn chọc được vào lưng tôi.

"Thằng khốn nạn!" Darla chửi ầm lên.

Bọn chúng bật cười ha hả, đầy khoái trá.

Trời bắt đầu tối dần và hai chúng tôi vẫn chưa biết đêm nay sẽ ngủ ở đâu. Nhưng việc cấp thiết hơn là chúng tôi chưa hề đi vệ sinh suốt từ lúc gặp hai tên lính trên đường. Darla chặn một đứa bé đang chạy qua chỗ chúng tôi và hỏi toa lét ở đâu. Nó chỉ ra xa rồi vùng khỏi tay cô ấy, chạy biến đi mất.

Theo hướng tay thằng bé chỉ, chúng tôi đi mãi, đi mãi mà vẫn chẳng thấy có chỗ nào trông giống nhà xí. Người trong này chật như nêm, vừa đi chúng tôi vừa phải luồn lách tìm chỗ để bước. Một số tụ tập lại thành nhóm, nói chuyện hoặc ngồi run lẩy bẩy với nhau. Số khác nằm đắp chăn dưới đất, co quăp cạnh nhau để giữ ấm. Thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp một vài người nằm chỏng chơ một mình dưới đất, da dẻ trắng bệch như xác chết. Nhưng khi tôi đến gần thì mắt họ bật mở, nhìn tôi trừng trừng như muốn đuổi tôi ra chỗ khác.

Chúng tôi ngửi thấy mùi nhà xí còn trước khi nhìn thấy nó mặc dù gọi nó là nhà xí cho oai thôi chứ thực chất đó là một cái rãnh tự đào, rộng khoảng 60 phân, sâu khoảng 45 phân. Đang có 10 hay 11 người ngồi xổm dọc theo rãnh, giải quyết vấn đề của mình ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt Chúa và tất cả mọi người.

Một vấn đề nữa, ngoài việc không hề có sự riêng tư ra, khu nhà xí này còn không có giấy chùi, bồn rửa hay xà phòng. Đành rằng Darla và tôi không quá đặt nặng mấy thứ đó nhưng chuyện này khác hẳn: hàng ngàn con người đang sử dụng cái rãnh kia làm nhà vệ sinh công cộng. Tôi đứng ngây trân trối nhìn cái nhà xí và những người đang ngồi trên đó. Chỉ có hai người mang theo giấy vệ sinh, còn lại không dùng báo thì dùng tuyết để rửa. Darla quay đầu đi và chống hai tay xuống gối.

"Cậu không sao chứ?" Tôi hỏi.

"Ừ, buồn nôn tí thôi. Mình không sao."

Tôi nhún vai, đi ra phía cái rãnh. Tôi không thích đi vệ sinh ở nơi công cộng, ngay đến các bồn tiểu không có vách ngăn ở trường cũng luôn khiến tôi thấy không thoải mái. Vì thế phải mất một lúc tôi mới giải quyết xong. Lúc tôi kéo khóa quần và rời khỏi cái rãnh, Darla vẫn đứng im, không hề nhúc nhích.

"Cậu có chắc là không sao không?"

"Không, mình cần đi tiểu."

"Thế thì sao?" Tôi nhún vai.

"Mình không thể ngồi xổm trên cái rãnh đó mà không cởi hẳn quần ra. Chưa kể ở đố còn không có chỗ để dựa."

Tôi hiểu ý cô ấy muốn nói gì. Đợt trước, mỗi lần cần đi tiểu trên đường là cô ấy phải tìm bằng được một cái cây để dựa lưng và luôn chỉ kéo một phần quần xuống. Tất nhiên là tôi chưa bao giờ đứng nhìn cả quá trình đi vệ sinh của cô ấy, tôi đâu phải là thằng biến thái. "Đi nào. Mình sẽ là cái cây cho cậu."

Tôi đứng một bên rãnh, Darla ở bên còn lại. Cô ấy dựa lưng vào tôi rồi kéo quần xuống chỉ đủ để giải quyết vấn đề. Tôi quay đầu nhìn sang hướng khác. Có điều, ở đây đâu chỉ có mình tôi, còn hàng trăm người khác đang ngồi gần đó, và Darla cũng không phải là người phụ nữ duy nhất đang ngồi xổm trên cái rãnh.

"Hừm, đúng là vừa ngượng... vừa kinh tởm." Darla hậm hực kéo quần lên.

"Mọi người cũng không phải cố tình muốn nhìn đâu."

"Cậu im đi."

"Và cậu không phải người duy nhất bị bắn vào chân."

"Ối, xin lỗi."

"Đừng lo. Chỉ bị bắn một ít vào giày thôi. Với cả tự mình tình nguyện làm cây cho cậu mà."

Trời đã bắt đầu tối hẳn. Bụng tôi đói cồn cào nhưng từ lúc vào trại đến giờ chúng tôi chưa hề nhìn thấy bóng dáng của đồ ăn đâu. Hơn nữa, tôi đang lo đến việc tìm chỗ ngủ hơn. Nếu không đêm nay chúng tôi chết cóng mất.

Ban đầu, chúng tôi đi lang thang từ lều này sang lều khác. Nhưng căn nào cũng chật cứng người và chỉ mới động tay vào tấm màn chắn thôi đã nhận được một màn chửi rủa và đe dọa từ trong vọng ra rồi. Một vài căn lều thậm chí còn phân công cho người đứng ngoài canh gác. Nhiều người không có chỗ ngủ đành phải nép vào bên khuất gió của các căn lều để tránh gió. Chúng tôi cũng định làm như vậy nhưng tất cả những chỗ tốt đều đã có người ngồi.

"Mình có ý này." Darla nói. "Đi theo mình."

Cô ấy dẫn tôi đi thẳng về phía hướng gió. Tuyết bắt đầu rơi, cộng với gió to như những mũi dao sắc cứa vào da thịt tôi. Tôi run rẩy, nhớ lại lần suýt chết rét dưới gầm cầu cách đây một tuần. Chúng tôi cứ cắm mặt đi, vừa đi vừa vấp phải mọi người đang nằm ngổn ngang dưới đất.

Chúng tôi đi xuyên sang phía đầu bên kia của khu trại. Gió ở bên này dữ dội hơn hẳn, do không có gì che chắn ngoài cái hàng rào mắt cáo. Có một vài căn lều dựng rải rác ở phía bên này nhưng tất nhiên tất cả đều đã chật kín người. Darla lết từng bước khó nhọc tới một căn lều dựng trên nền gỗ. Mọi người gần như đang nằm chồng lên nhau theo hình chữ V ở đằng sau mặt khuất của lều, cố gắng tránh được tí gió nào hay tí ấy.

Chúng tôi đi vòng sang mé đón gió của căn lều. Lần đầu tiên kể từ khi tới đây, chúng tôi hoàn toàn chỉ một mình. Mọi người đều đang tránh xa chỗ này, nơi lạnh giá nhất của cả khu trại. Tôi không biết tại sao Darla lại dắt tôi ra đây, nhưng tôi tin cô ấy biết mình đang làm gì.

Tuyết rơi càng lúc càng dày xuống cái sàn gỗ. Darla đào một cái rãnh áp sát với căn lều. Bề ngang của nó chỉ rộng khoản 60 phân, sâu độ 30 phân nhưng đủ để chứa hai chúng tôi. Cô ấy trải tấm vài dầu và chăn xuống rãnh tuyết, và chúng tôi nằm xuống đó, trùm nửa còn lại của tấm vải dầu và chăn lên người.

Mới đầu, tôi tưởng muốn chết đi vì lạnh. Nhưng rồi tuyết bắt đầu phủ kín tấm vải dầu phía trên bọn tôi. Sau khoảng một giờ thì chúng tôi hoàn toàn bị tuyết che lấp và toàn thân ấm dần lên. Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tôi tỉnh dậy một lần giữa đêm, người toát hết mồ hôi và thấy hơi ngột ngạt. Tôi duỗi tay lên trên đầu, chọc một lỗ nhỏ cho không khí tràn vào bên trong. Darla lẩm bẩm câu gì đó trong giấc ngủ và rúc sát hơn vào người tôi.

Lần tiếp theo tôi tỉnh giấc là khi môi của Darla áp chặt vào môi tôi. Tôi đáp lại nụ hôn của cô ấy bằng một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt.

"Chúng ta dậy thôi." Cô ấy nói. "Mình nghe thấy tiếng mọi người đi lại nãy giờ."

"Sáng rồi à?"

Darla giơ tay chọc vào cái lỗ khí tôi tạo ra tối qua, và ánh sáng lập tức ùa vào bên trong. "Mình đoán vậy."

Chúng tôi trồi lên khỏi mặt tuyết. Hôm nay hẳn sẽ là một ngày đẹp trời nếu có chút ánh nắng Mặt Trời. Gió và tuyết đã ngừng thổi trong đêm, để lại một lớp tuyết mỏng phủ kín cả khu trại, tạm thời giấu đi những thứ xấu xí, bẩn thỉu ở đây.

Chúng tôi dọn dẹn đồ đạc rồi đi thám thính xung quanh. Chẳng còn bóng người nào ở đây, các căn lều đều trống không, đám người nấp sau lều tối qua cũng không thấy đâu. Điều đặc biệt là các dấu chân rời khỏi lều đều tăm tắp, chạy song song thẳng hàng với nhau. Tôi đoán mọi người đều đã thức giấc và đi như những xác sống về cùng một hướng. Khi ấy, chúng tôi vẫn đang say giấc nồng ở dưới rãnh tuyết.

Tò mò, chúng tôi đi theo dấu chân xem chúng dẫn đến đâu. Được khoảng ¼ dặm thì chúng hòa vào cùng các dấu chân khác từ các phía đổ về. Chúng tôi không còn nhận ra dấu chân khi nãy nữa nhưng tiếp tục đi về hướng đó.

Dọc đường đi chúng tôi gặp duy nhất một người: một người phụ nữ cỡ tuổi mẹ tôi đang nằm co quắp bên cạnh căn lều, và không hề cử động. Tay chân bà ấy tím ngắt, để trần, không có gì đắp. Tôi đi về phía bà ấy, mặc kệ ánh mắt cảnh báo của Darla, và sờ tay lên cổ bà dể bắt mạch. Người bà ấy cứng đồ và không còn sự sống.

Tôi đứng dậy và hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh buốt tràn vào hai lá phổi tôi, làm khuấy lên nỗi buồn khôn xiết trong tôi. Tôi nhắm mắt lại cố gắng kìm nén để không bật khóc. Người phụ nữ ấy đã có thể là mẹ tôi. Darla vòng tay ôm tôi từ phía sau. "Cậu không sao chứ?"

"Ừ..." Nỗi buồn của tôi nhanh chóng biến thành một cơn thịnh nộ. Rút cuộc đây là cái nơi quái quỷ gì mà hàng chục ngàn người bị lùa vào với nhau như một bầy gia súc, không những không có chỗ ngủ, đến một chỗ đi vệ sinh tử tế cũng chẳng có. Đây không phải là nơi dành cho con người. Đám lính gác, tên đại úy Jameson, tất cả đều là người giống như tôi. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, tôi thấy hổ thẹn với giống loài của mình. Núi lửa đã cướp đi nhà cửa, thức ăn, ô tô, máy bay... nhưng nó không thể lấy đi nhân tính của chúng tôi. Không, chính loài người chúng tôi đã tự từ bỏ nhân tính của mình.

Đi thêm một quãng nữa tôi nghe thấy những tiếng la hét om sòm, càng lúc càng to. Từ đằng xa, một đám đông hàng chục ngàn người đang chen chúc nhau thành một hàng dài típ tắp.

Chúng tôi bước ra phía sau đám đông, hàng vạn cái mồm đang nhao nhao lên cùng một lúc nhức hết cả óc. Tôi cứ tưởng căng-tin trường mình vào giờ ăn trưa đã là khủng khiếp lắm rồi, giờ chứng kiến cảnh này mới biết thế nào là chợ vỡ. Ai nấy nói chuyện với nhau mà cứ như đang chửi nhau do tiếng ồn quá lớn.

Darla vỗ vai một người trước mắt và hét lên hỏi " Chuyện gì đang xảy ra thế?"

Anh ta quay lại và hét lên trả lời "Mới đến hả?"

"Vâng."

"Xếp hàng nhận thức ăn."

"Nhận cám lợn thì đúng hơn." Ai đó gào lên.

Miêu tả của người thứ hai có vẻ chính xác với tình hình hiện tại hơn. Có điều chúng tôi chưa có gì vào bụng từ trưa hôm qua đến giờ, vì vậy dù là cơm hay cám thì cũng phải đứng vào hàng chờ đến lượt.

Sau một hồi, tôi thấy nhiều người vùng vẫy rời khỏi đám đông, do bị mọi người từ phía sau ép lên ghê quá. Họ dùng khuỷu tay, dùng đầu gối cố thoát ra khỏi đám đông như đang muốn đè bẹp mình. Tôi nhận thấy một điểm khá kỳ lạ: tất cả những người rời khỏi hàng đều có một vết sơn màu xanh da trời trên bàn tay trái. Một vài người cầm theo cốc giấy nhưng tất cả đều trống rỗng, không hề có đồ ăn.

Chúng tôi xếp hàng hơn 2 tiếng trước khi đến được đủ gần để xem chuyện gì đang diễn ra ở phía trước. Đám đông đang đẩy nhau dồn về phía hàng rào. Phía bên kia hàng rào là một dãy bàn đựng đồ ăn, giống như tôi vẫn nhìn thấy ở hội chợ hàng năm được tổ chức ở trung tâm thành phố. Hàng chục cái lỗ nhỏ được khoét trên hàng rào, cao ngang ngực. Đám lính mặc đồ rằng ri đứng gác ở trước mỗi cửa.Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh một người dân trong trại tị nan chật vật chen được lên tới hàng rào. Anh ta giơ hai tay ra và tên lính xịt một vết sơn màu xanh lên bàn tay trái của anh ta, sau đó phát cho một cái cốc giấy vào tay phải. Còn chưa đi được quá hai bước khỏi hàng rào, anh chàng đó đã bốc sạch chỗ thức ăn trong cốc cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Tôi không thể nhìn ra anh ta ăn cái gì.

Phải đến khi tới lượt tôi mới biết đó là gạo. Một thứ gạo trắng, nhạt nhẽo và ít ỏi. Cái cốc giấy giỏi lắm dựng được 200 gam nhưng chúng cũng đâu có đầy. Tôi cầm nắm cơm nhét vào miệng. Sau khi ăn xong, tôi xé cái cốc làm đôi và liếm bên trong. Tôi vẫn đói cồn cào, chúng tôi xếp hàng chờ cả sáng chỉ để nhận chỗ thức ăn chẳng đủ cho một con gà ăn.

Đột nhiên tôi nhìn thấy một cậu bé tầm 8-9 tuổi đang ngồi bệt dưới đất, điên cuồng cọ bàn tay trái xuống tuyết. Nó cọ mạnh đến mức bật cả máu vậy mà vết sơn xanh vẫn còn nguyên.

"Em đang làm gì thế?" Tôi hỏi.

"Để xin được suất thứ hai." Thằng bé nói, giọng như sắp khóc. "Nhưng vô ích, họ sẽ không cho anh nếu tay anh bị chảy máu."

"Bao giờ thì đến bữa trưa?"

"Bữa trưa á? Anh điên à?"

"Thế còn bữa tối?"

"Anh có thể thử tới chỗ áo vàng. Nhưng e là anh quá cao."

"Quá cao á?" Darla hỏi. "Ý em là sao?"

Thằng bé đứng bật dậy. Darla định nắm lấy tay nó nhưng nắm trượt. Và nó chạy biến đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top