Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Chiều hôm đó, chúng tôi gặp lại cô Georgia ở khu từ thiện áo vàng. Cô ấy liên tục xin lỗi vì đã làm chúng tôi bỏ lỡ mất bữa sáng, thậm chí còn giúi vào túi tôi thêm một nắm hạnh nhân. Chúng tôi đứng tụm lại với nhau bên cạnh hàng rào, lén lút ăn chỗ hạnh nhân vừa được cho.

Chúng tôi dành toàn bộ thời gian còn lại của buổi chiều đứng bên ngoài khu nhà xe nhìn người ta sửa chiếc xe ủi đất đang đậu cách hàng rào khoảng chục mét.

Nhưng chỉ một lúc sau, Darla không nhịn được đã phải hét lên "Có phải cái van thủy lực có vấn đề không?"

Anh ta nhìn lên, lau đôi tay dính đầy dầu mỡ vào quần, hất hàm hỏi Darla "Phải, sao cô biết?"

"Tôi chỉ đoán thôi. Tại thấy anh tháo cái van điều khiển."

"Cô đoán đúng rồi đấy."

"Chắc do bị tro bụi rơi vào nên mới hỏng đúng không?"

"Toàn bộ xe ủi đất này đều đã bị tro bụi làm hỏng hết van điều khiển."

"Thế thì tệ thật."

"Giờ tôi đang hết sạch van thay thế. Gọi đến nhà phân phối hỏi, học cũng nói là không còn. Trong khi đó, thiếu tá liên tục thúc ép tôi phải sửa xe thật nhanh để còn giải phóng quốc lộ 35, nằm ở phía Bắc làng Dickeyville."

"Anh thử lấy cái xi-lanh chủ của xe tải dùng tạm xem."

"Làm sao mà dùng thế được! Kích thước của chúng khác hẳn nhau."

"Mấy năm trước tôi và bố tôi từng chế tạo thành công một cái máy cắt cây thủy lực mà. Dùng chính những cái xi-lanh chủ cũ của một con xe bán tải để làm van điều khiển. Tôi không biết bố tôi kiếm đâu ra mấy cái cần nâng, nhưng trông chúng chẳng khác với xe ủi đất của anh là mấy."

"Nó có chạy không?"

"Chạy tốt là đằng khác. Chúng tôi bán cái máy đó được 2000 đô la."

"Khá nhỉ." Nói xong anh ta lại chúi đầu vào sửa xe thêm một lúc nữa rồi quay ra hỏi Darla. "Cô nói tên cô là gì cơ?"

"Darla Edmunds."

"Rất vui được làm quen với cô. Tôi là Chet. Gặp lại sau nhé." Nói rồi anh ta cầm hộp đồ nghề bỏ đi.

***

Đêm hôm đó, ca trực của tôi là một thảm họa. Mới đi được hai vòng lều tôi đã phát hiện ra có người xâm nhập, một thằng nhoc con đang tìm cách bò vào trong lều. Tôi đoán nó đang muốn tìm một nơi ấm áp để ngủ hơn là để tìm đồ ăn. Tôi cầm hai chân nó lôi ra khỏi lều, hơi giật mình không ngờ thằng bé lại gầy gò và nhỏ con đến thế. Tôi đã nghĩ đến chuyện đánh thức lều chủ dậy, xin cho nó một góc trong lều, nó bé như thế chắc chẳng tốn diện tích là bao, nhưng trước khi tôi kịp phản ứng thì thằng bé đã vụt chạy đi.

Cả đêm còn lại của tôi đã trôi qua như vậy, hễ bắt được ai đang định lẻn vào lều, họ sẽ bỏ đi. Người thì từ từ lùi lại, người thì lặng lẽ bỏ đi, nhưng đa số là bỏ chạy. Ơn Chúa, không ai có ý định chống trả. Kể cả một nhóm bốn người lớn khi bị tôi bắt gặp đang lãng vãng gần cửa lều lúc nửa đêm cũng chỉ lẳng lặng đi tiếp, không một lời phản kháng.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ họ bỏ đi là vì mình. Rằng tin tức về khả năng "kung fu" tuyệt đỉnh của tôi đã được lan truyền khắp khu trại. Tôi tự huyễn hoặc bản thân với ý nghĩ đó trong khoảng một phút rồi tự nhận thấy là nó quá vô lý. Thứ nhất, hơn 50 ngàn người đang sống trong khu trại này. Không thể có chuyện chỉ trong một ngày mà tất cả mọi người đều nghe đến tiếng tôi. Thứ hai, tôi mới chỉ vặn tay gã đó, làm gì ấn tượng đến mức trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của mọi người? Thứ ba, kể cả hai điều trên là thật đi chăng nữa thì buổi đêm trời tối như vậy sẽ chẳng ai có thể nhận ra tôi.

Đang thẩn thơ suy nghĩ về chuyện đó, tôi lại phát hiện ra một ông già đang tìm cách chui vào bên hông của lều. Tôi nắm lấy vai ông ấy kéo ra. Người ông ấy nhẹ bẫng với hai tấm chăn bẩn thỉu, rách rưới, được cột lại với nhau bằng một sợi dây thừng cũ. Tôi buông tay ra và ông ấy loạng choạng lấy lại thăng bằng rồi thất thiểu rời đi.

Những người này, họ không hề sợ tôi, họ đang quá đói. Tất cả chúng tôi đều đang chết đói. Tôi cảm thấy gần như không còn chút sức lực nào, và đây mới chỉ là ngày thứ ba bị bỏ đói của tôi. Những người ở đây ngay từ những ngày đầu sau khi núi lửa phun trào, chắc sắp không cầm cự nổi nữa. Điều đó lý giải tại sao đa số những kẻ định xâm nhập lều là trẻ con, do khẩu phần ăn của chúng nhiều hơn những người khác. Giờ chỉ có trẻ con và những người mới đến là còn đủ năng lượng để đi sục sạo quanh các ngôi lều.

Xem ra Darla và tôi sẽ khó có cơ hội xin được đồ ăn ở Hội Tin lành Báp-tít, ngoài vài nắm hạnh nhân thỉnh thoảng được giúi cho. Chúng tôi quá cao và quá già, họ luôn hết đồ ăn trước khi chúng tôi lên được đến đầu hàng. Chúng tôi cần phải kiếm thêm thức ăn ở đâu đó, trước khi gục ngã hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top