Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Mọi thứ vẫn không thay đổi trong suốt bốn ngày sau đó: Vẫn chẳng có tin tức gì về xà lan lúa mì. Không ai trong đội từ thiện áo vàng biết gì về chuyện này. Mỗi lần tôi xin gặp Cha Evans là lại nhận được câu "Cha đang bận". Thời gian phát đồ ăn của đội áo vàng ngày càng rút ngắn hơn, chứng tỏ họ đang cạn dần lương thực. Mặc dù đã được Darla nhường hẳn phần ăn sáng của mình nhưng sức khỏe của tôi kém đi trông thấy, khiến cho việc canh gác hằng đêm trở nên thực sự khó khăn với tôi.

Darla thì ngược lại, hoạt bác và vui vẻ hơn hẳn so với mấy ngày trước. Tôi vẫn nhận nhiệm vụ canh gác ca đầu tiên như mọi khi, nhưng hai lần cô ấy tỉnh giấc và đòi thay ca cho tôi, trước cả khi tôi kết thúc vòng thứ 360 của mình.

Darla có thói quan mặc bộ quần áo "sạch" đi ngủ và chỉ thay sang bộ dính dầu mỡ trước khi đi làm. Mặc dù công bằng mà nói thì kể cả bộ quần áo dính dầu mỡ vẫn sạch hơn chỗ bụi bẩn bám trên người chúng tôi. Trong cái trại này không có chỗ cho việc giặt quần áo hay tắm rửa. Mọi người đều hôi hám bẩn thỉu. Đầu tôi ngứa khủng khiếp, chỉ hy vọng không bị chấy. Nhưng tôi lại ngại không dám nhờ Darla kiểm tra.

Tôi ngồi quan sát khu nhà xe trong lúc Darla làm việc. Và như mọi lần, tôi chẳng thấy gì hết. Phần lớn thời gian họ làm việc trong gara để tránh gió to. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp Chet đi ra ngoài cẩu một chiếc xe bán tải hoặc xe ủi đất vào trong gara. Có đúng một lần tôi nhìn thấy Darla đang lái một chiếc máy ủi, Chet ngồi sát bên cạnh cô ấy. Tôi không biết họ nói chuyện gì với nhau chỉ thấy Darla rúc rích cười. Cái gầu xúc ở phía trước xe nâng lên rồi hạ xuống. Có vẻ như Chet đang dạy cô ấy lái xe. Tôi biết mình nên cảm thấy biết ơn Chet vì đã cho Darla một công việc và hai bữa ăn một ngày, nhưng chẳng hiểu sao tôi chỉ muốn thụi cho anh ta một quả ngay lúc này.

Sau nhiều ngày không tìm được câu trả lời từ đội áo vàng về xà lan lúa mì, tôi quyết định chuyển sang dò la đám lính gác. Cứ mỗi lần nhìn thấy một khuôn mặt mới đi tuần tra tôi lại chạy ra hỏi. Không một ai biết tôi đang nói về chuyện gì.

Cuối cùng, tôi nghĩ tới chuyện hỏi Chet. Anh ta đón Darla ở cổng vào mỗi sáng và đưa cô ấy trở lại khi trời tối, bởi vì cô ấy không được phép ra ngoài khu tị nạn mà không có người đi cùng. Chet cũng không biết gì về vụ lúa mì, nhưng ít ra anh ta chịu lắng nghe. Tôi kể cho anh ta nghe mọi chuyện: từ việc gặp Cha Evans và Đại tá Levitov để nói về xà lan lúa mì trên sông Mississppi đến việc họ hứa sẽ báo cáo với cấp trên để xin ý kiến nhưng tới giờ vẫn chẳng thấy đâu.

"Tôi không biết gì về chuyện này." Chet nói. "Nhưng nếu cậu không vội thì đợi tôi ở đây. Để tôi xem có thể hỏi được gì không."

"Tôi sẽ đợi." Tất nhiên là chúng tôi không vội, trong này có việc gì để làm đâu.

Chúng tôi đợi khoảng 20 phút thì thấy Chet đi ra từ một trong mấy căn lều của khu hành chính cùng với Đại úy Jameson, gã chúng tôi gặp hôm đầu tiên tới đây và cũng là kẻ hạ lệnh bắn chết con Jack. Tôi hi vọng hắn không nhận ra chúng tôi. Nhưng có vẻ như thần may mắn đã không mỉm cười với chúng tôi, bởi vì vừa nhìn thấy Darla và tôi, môi hắn đã mím chặt lại và nhếch miệng cười khinh bỉ. "Nhân viên ở khu nhà xe nói cô cậu biết chuyện gì đó về xà lan lúa mì. Hai người đã nghe được ở đâu?"

"Chính chúng tôi là người tìm ra nó." Tôi nói. "Và kể cho Đại tá Levitov về nó."

"Ồ, vậy là chúng tôi nợ cậu rồi. Nhưng giờ đó là vấn đề tuyệt mật. Đừng nói về nó nữa."

"Tuyệt mật là sao? Tại sao..."

"Chúng tôi sẽ không nói với ai đâu" Darla nói. "Tôi đang có công việc ổn định trong khu nhà xe với anh Chet. Ông có thể tin chúng tôi."

"Tốt." Tay Đại úy Jameson quay lưng định bỏ đi.

"Nhưng còn thức ăn thì sao? Tại sao chúng ta phải ăn cơm trong khi đang có rất nhiều lúa mì ở ngoài kia?" Tôi hỏi.

"Chỗ lúa mì đó không phải của chúng ta. Ngài Đại tá đã thông báo lên Washington. Hóa ra chúng thuộc sở hữu của công ty Cargill."

"Công ty Cargill?" Tôi hỏi

"Một nhà phân phối lúa mì lớn." Darla trả lời.

"Đúng vậy." Tay Đại úy nói. "Công ty Hồ Đen đã ký được một hợp đồng lớn với công ty Cargill để bảo về mấy cái xà lan đó cho tới khi họ đến nhận lại. Nghe nói tiền thưởng lần này sẽ rất nhiều."

"Mọi người đang chết đói." Tôi nắm chặt hai tay lại, cố gắng kiềm chế để không tung nắm đấm vào mặt tay Đại úy khốn kiếp kia.

"Giờ người ở đâu mà chẳng chết đói. Khủng hoảng lương thực đang diễn ra tại hơn 56 quốc gia và con số đó chắc chắn sẽ còn tăng cao."

"Ông nói quốc gia là sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi. " Lại có thêm vài cái núi lửa nữa phun trào à?"

Đại úy Jameson ban cho tôi một nụ cười chiếu cố. "Không phải, nước Mỹ chiếm hơn 20% sản lượng lúa mì thế giới. Trước khi vụ núi lửa xảy ra, kho dự trữ lương thực quốc gia cũng chỉ có đủ để dùng cho hai tháng. Giờ thì tất cả chỗ đó đã được lôi ra dùng hết rồi. Cả thế giới đang bị chết đói, ngoại trừ những người có súng. Các hợp đồng bảo vệ liên tiếp được gửi tới, làm không xuể, nhưng tôi đoán cô cậu chẳng biết gì về mấy chuyện này đúng không?"

"Tất cả những gì tôi biết là mọi người tại đây đang chết đói, và có rất nhiều lương thực ở gần đây."

"Rồi sao, cậu cho rằng chúng ta nên đánh cắp chỗ lương thực đó? Đó là tài sản cá nhân, chàng trai trẻ ạ. Hơn nữa, nếu làm thế tôi sẽ bị đuổi việc là cái chắc. Cứ cho là chúng tôi nợ cậu vì đã cung cấp thông tin nói trên đi, tôi sẽ bảo Chet đi lấy cho cậu một thanh kẹo hay gì đó."

Nhưng lời đó của tay Đại úy khiến tôi bàng hoàng, không thốt nên lời.

Hắn đưa mắt nhìn sang Darla. "Nghe này, nếu cậu đói đến mức đó, thì có thể bảo cô gái của cậu đi mua vui cho đám lính vào buổi tối để kiếm thêm thức ăn. Đám con gái ở đây đều làm như vậy, nhiều đứa thậm chí còn chẳng xinh được bằng cô ta."

Cái cách hắn nói "cô gái của cậu" như thể thôi là thằng ma cô dắt gái chứ không phải bạn trai của cô ấy đã thổi bùng lên cơn giận dữ trong tôi. Tôi rít lên và đá thẳng vào mũi hắn. Đầu hắn bật ngửa ra sau, máu mũi chảy ròng ròng. Hắn ngã dập lưng xuống tuyết. Tôi bước tới định nện cho hắn vài phát nữa nhưng lính gác từ hai bên đã kịp xông tới. Tôi giơ tay đỡ được tên bên trái nhưng đã bị tên bên phải dùng báng súng nện thẳng vào thái dương. Tôi ngã phịch xuống đất. Hắn lại giơ báng súng lên và tôi nghe thấy tiếng Darla hét thất thanh "Dừng lại! Đừng..." Cái báng súng bổ xuống và mọi thứ trước mắt tôi tối đen.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top