Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49

Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, đến mức tôi không dám cựa quậy, chỉ cuộn tròn người lại như quả bóng cho đỡ đau. Vài lần tôi định ngồi dậy nhưng đầu lập tức đau dữ dội và thấy buồn nôn. Tôi lại nằm im, cố gắng điều hòa nhịp thở để không nôn.

Khi cơn buồn nôn đã đỡ đi một chút, tôi mở mắt ra. Tôi đang ở trong một căn phòng chỉ vừa đủ cho tôi nằm thu lu như con tôm thế này, một trong mấy cái lều nhỏ trông giống như chuồng chó ở bên ngoài khu trại chính. Tôi đoán đây chính là cái lều trừng phạt mà tay Đại úy từng nhắc tới. Một cơn chóng mặt buồn nôn nữa lại ập tới, khiến mọi thứ trước mắt tôi chao đảo.

Tôi lại nhắm chặt mắt và chờ đợi. Khi bạn đang phải chiu đựng một trận đau đầu khủng khiếp như vậy thì thời gian dường như trôi qua cũng không bình thường. Tôi có cảm giác như mình đã ở trong cái lều này lâu lắm rồi và sẽ mãi mãi là vậy. Tôi không cảm thấy gì ngoài sự đau đớn. Tôi đã ở trong này 30 phút hay cả tối, tôi không dám nói chắc.

Cuối cùng cơn buồn nôn cũng qua đi và cơn đau đầu của tôi cũng đã giảm đi được một chút. Tôi thấy ngứa ngứa trên mặt nên giơ tay lên gãi, làm máu khô rơi lả tả trước mặt. Cái balô đã biến mất, tôi không quan tâm lắm đến cái balô nhưng tôi đang rét run, vì thế nếu giờ có cái chăn và tắm vải dầu thì vẫn tốt hơn.

Tường và trần của lều trừng phạt đều được làm bằng những thanh gỗ mỏng thô ráp giống như loại người ta vẫn dùng để làm kệ để hàng. Sàn nhà là một lớp tro bụi, cũng không sao, đây đâu phải lần đầu tiên tôi ngủ trên tro bụi. Trên bức tường gỗ đối diện là cánh cửa bị khóa trái từ bên ngoài. Để thoát ra tôi có thể bẻ mấy thanh gỗ, phá cửa hoặc đào một đường hầm dưới sàn. Nhưng giờ tôi chẳng còn sức để làm bất cứ chuyện gì. Vì thế tôi quyết định nhắm mắt ngủ.

***

Tôi tỉnh dậy với cái cổ đau nhừ và cái lưng như muốn gãy làm đôi. Trước khi kịp nhớ ra mình đang ở đâu, tôi giơ tay định vươn vai nhưng đập ngay tay vào hai cái cột ở hai góc.

Bên ngoài trời đã sáng. Tất nhiên bên trong lều trừng phạt tối thui, nhưng ánh sáng vẫn lọt vào được một chút qua khe của mấy tấm gỗ. Tôi nghe thấy tiếng ồn phát ra từ phía khu trại, tiếng rì rầm nói chuyện của hơn 50.000 con người. Vặn vẹo từng chút, từng chút một cuối cùng tôi cũng xoay được người lại. Qua ánh sáng lờ mờ tôi nhìn thấy vệt máu khô trên giày, máu của tay Đại úy Jameson, và tôi bất giác mỉm cười.

Giờ đang là ban ngày nên tôi biết mình không thể làm gì qua được mắt đám lính gác, vì thế tôi quyết định đợi. Mới đầu, tôi còn hy vọng lính gác sẽ mang nước và khẩu phần ăn sáng đến cho tôi, hoặc ít nhất cũng đến nói cho tôi biết sẽ bị nhốt ở đây bao lâu. Nhưng tuyệt nhiên không có một ai tới. Tôi càng lúc càng khát, nhưng chưa đến mức hoàn toàn mất nước, bởi tôi vẫn còn thấy muốn đi tiểu.

Thời gian tiếp tục trôi và tôi hiểu rằng sẽ không có ai mang nước hay thức ăn đến cho tôi. Thậm chí tôi có thể sẽ bị bỏ mặc ở đây trong vài ngày tới. Tôi nằm ngẫm nghĩ một lúc và tìm ra giải pháp cho hai vấn đề cấp bách nhất hiện nay.

Để cho đỡ khát, tôi dùng tay đào xuống lớp tro bụi. Căn lều này được dựng lên sau khi tro bụi rơi, vì thế tôi đào một đường hầm nhỏ bên dưới bức tường gỗ. Khi tay tôi đã thò ra được bên ngoài, tôi chọc qua lớp tro bụi và bốc một nắm tuyết. Tuyết sau khi đi qua lớp tro bụi không còn được sạch cho lắm nhưng tôi vẫn ăn ngon lành.

Vấn đề thứ hai là việc đi tiểu. Người thiết kế ra căn lều này không hề tính tới vấn đề vệ sinh. Tôi đào một cái hố dưới lớp tro bụi rồi đi vào đó, không hề dễ bởi vì tôi đang nằm nghiêng, sau đó dùng tro bụi phủ lên.

Tôi chẳng có gì để làm, ngoài chờ đợi. Tôi lắng nghe âm thanh phát ra từ khu trại, hy vọng nghe thấy tiếng Darla. Nhưng một là cô ấy không hề gọi tôi, hai là tôi đang ở quá xa nên không nghe thấy được. Cơn chấn động mạnh ở đầu và cái đói đã gần như rút cạn năng lượng của tôi, chỉ vừa mới thức dậy được vài tiếng tôi đã lại nhanh chống thấy buồn ngủ. Giờ có cố chống cự cũng chẳng ích gì, tôi thà đi ngủ và gặp ác mộng trong những giấc mơ còn hơn phải tỉnh và đối mặt với cơn ác mộng đang thực sự diễn ra với cuộc đời mình, vì thế tôi để mặc cho bản thân chìm lại vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top