Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Cảm giác khi đón nhận sự tĩnh lặng ấy cũng giống như khi tôi chui từ trong hang ra và thấy ánh Mặt Trời năm 10 tuổi. Tôi tháo vội tai nghe và mẩu giấy đang nút chặt trong tai ra.

Tôi nghe thấy tiếng ai đó, có thể là chú Joe, nói: "Cháu có nghe thấy chú nói không?" Giọng chú vang vọng, như thể đang ở dưới một cái giếng.

"Có ạ." Tôi trả lời.

"Cháu có nghe thấy chú nói không?" Chú lại hỏi.

Tôi gào lên. "Có ạ!"

"Tốt." Chú gào lại. "Chú nghĩ tai chú bị tiếng ồn đó làm cho hỏng rồi."

"Tai cháu cũng thế." Tôi gật đầu hưởng ứng.

"Cháu sao rồi?"

"Không được ổn lắm." Tôi nói gần như hét.

"Darren thì sao?" Chú Joe gào lên.

Chú Darren ngẩng đầu lên nhưng không trả lời.

"Em không sao chứ?"

Vẫn không động tĩnh gì.

"Darren! Em không sao chứ? Có chuyện gì thế?" Chú Joe vội vàng thắp nến lên.

Chú Darren mặt đỏ lựng, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không giữa tôi và chú Joe một cách vô định. Chú Joe giơ tay chạm vào vai chú Darren nhưng đã bị chú ấy hất ra và gào ầm lên. "Chuyện gì á? Tôi cảm thấy như bị ném vào cái chuồng gô-ri-la trong sở thú, và chúng đang dung đầu của tôi làm bóng chuyền chứ còn chuyện gì nữa!"

Tôi cũng có cảm giác tương tự. Chưa kể tôi còn đang lo lắng cho sự an nguy của gia đình mình muốn chết đi được. Nhưng giờ gào thét cũng đâu có ích gì.

Chú Joe đứng dậy vòng ra sau ghế, vỗ về an ủi chú Darren đang gục đầu xuống bàn ăn, cả người rũ xuống không còn chút sinh khí.

Cuối cùng chú Darren ngẩng đầu lên và lầm bầm câu gì đó nhưng tôi không nghe rõ.

"Không sao đâu." Chú Joe nói to. "Để anh đi xem trên đài có tin tức gì mới không." Chú cầm cây nến lên và đi vào bên trong. Một lát sau chú quay trở ra, tay xách theo cái radio. Chú đặt nó lên bàn ăn rồi thổi tắt nến, khiến chúng tôi lại một lần nữa chìm nghỉm trong bóng tối.

Mặc dù đã vặn loa to hết cỡ nhưng âm thanh duy nhất phát ra từ cái radio là những tiếng rẹt rẹt yếu ớt, trống rỗng. Chúng tôi nhồm hết người về phía trước, dán chặt tai vào hai bên loa và lắng nghe thứ tạp âm đó trong một giờ liền.

Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy một đợt sấm rền, vang vọng từ bên ngoài, không phải tiếng nổ đùng đùng mà chúng tôi phải chịu đựng suốt từ hôm qua, chỉ là tiếng sấm bình thường, lùng bùng trong đôi tai vẫn đang ù đặc đi của tôi. Mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng nặc. Giờ tôi ngửi thấy chúng ở mọi nơi, chứ không phải chỉ khi đứng ở gần cửa sổ và cửa ra vào nữa.

"Chú đã dò đi dò lại cả đài AM và FM vài lần rồi mà chẳng bắt được gì cả!" Chú Joe hét to.

"Sao lại thế ạ?" Tôi gào lên.

"Chú không biết. Ngày hôm qua chú vẫn bắt được các kênh bình thường. Có lẽ tro bụi núi lửa đã làm ảnh hưởng đến tính hiệu thu phát song."

Chú Darren mở điện thoại ra xem. "Di động vẫn không có tín hiệu."

Chú Joe bấm vào cái nút trên đồng hồ và lần theo ánh sáng yếu ớt đó tới chỗ điện thoại để bàn. "Điện thoại bàn cũng thế."

"Mọi thứ sẽ bị cắt như thế này trong bao lây?" Chú Darren hỏi.

"Anh không biết." Chú Joe lắc đầu trả lời.

"Nhưng tại sao nước vẫn chảy?" Tôi gào to. "Mọi thứ đều bị cắt, sao nước vẫn hoạt động?"

"Cháu nói cũng có lý." Nói rồi chú Joe thắp nến lên và dắt chúng tôi đi lên tầng. Sau khi dọn dẹp hết đống chăn gối, chú vặn vòi xả nước ra bồn. Một dòng nước nhỏ từ từ chảy ra khỏi vòi. Mùi của nó hôm nay có gì đó là lạ, hơi giống như mùi trứng thối. Tôi thử nhấp một ngụm, cũng không đến mức quá tệ.

Kế đó, chúng tôi ôm theo một đống khăn tắm đi vòng quanh nhà bịt vào các khe cửa và dọc theo ngưỡng cửa sổ. Nhưng có vẻ như không ăn thua bởi mùi trứng thối vẫn càng lúc càng bốc lên nồng nặc.

Một buổi chiều nữa lại trôi qua và trời đã bắt đầu về đêm, tiếng sấm bên ngoài cũng ngày một to lên. Tôi không biết liệu đó có phải do cơn bão càng lúc càng to hay là vì tai tôi đã bớt ù hơn; hy vọng là lý do thứ hai. Chú Joe muốn nấu chút gì đó cho bữa tối nhưng cả hai bếp đều không có ga và không thể đánh lửa. Tôi cũng không hiểu làm thế nào mà chú ấy biết là không có ga, bởi tôi chẳng ngửi thấy gì ngoài mùi lưu huỳnh. Và thế là chúng tôi lại tiếp tục điệp khúc bánh mỳ, kèm theo một ít rau diếp và vài quả đào tươi. Chú Darren muốn ăn thêm thịt nguội và phô-mai nhưng bị chú Joe gạt đi, với lý do cần phải để dành những loại thức ăn có thể để lâu nhất.

Sau bữa tối, tôi nói "Cảm ơn các chú đã cho cháu ở nhờ và cho cháu ăn. Cháu thực sự rất biết ơn..."

"Cháu đừng khách sáo." Chú Darren nói. "Hàng xóm với nhau để làm gì."

"Thật may khi có hàng xóm như hai chú. Mẹ cháu vẫn thường bảo..." Nghĩ đến mẹ khiến cổ họng tôi nghẹn lại, không nói thêm được lời nào. Chúng tôi im lặng ngồi chờ đêm xuống, mặc dù nếu muốn chúng tôi có thể ngủ bất cứ lúc nào. Ngoài trời vẫn nguyên một màu đen sẫm suốt cả ngày hôm nay.

Và rồi những tiếng nổ lại bắt đầu vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top