Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Darla lại thử nhấn ga, lần này nhẹ hơn, và chiếc xe ủi khẽ nhích lên phía trước. Chiếc gầu xúc bổ xuống, và cái bánh xích lại kéo giật cả con xe trượt lùi ra đằng sau.

"Bọn mình nhảy ra ngoài rồi chạy thôi." Tôi lo lắng giục Darla.

"Không, mình làm được mà." Cô ấy lại tiếp tục nhấn ga, làm đất đá, tro bụi và tuyết rơi lả tả xuống bờ sông, nơi chúng tôi vừa lội qua.

Tôi ngoái đầu nhìn lại. Con Humvee đầu tiên đã đi được quá nửa dốc, đắng sau có thêm hai con nữa đang nối đuôi.

Chiếc xe ủi càng lúc càng rung lắc dữ dội và Darla nhất quyết không chịu từ bỏ. Sau rất nhiều nỗ lực không ngừng nghỉ của Darla, cuối cùng những mảnh vỡ đầu tiên của bức tường đất cũng đã được phá vỡ và chiếc xe chồm lên phía trước, từ từ rời khỏi dòng suối.

Tôi lại ngoái đầu nhìn ra sau. Chiếc Humvee đi đầu giờ đã nằm trong tầm bắn. Tôi thụt vội đầu vào trong buồng lái và hét lên. "Cúi thấp đầu xuống, bọn chúng đang đến rất gần rồi!"

Darla lom khom trên ghế lái, giật mạnh cái cần điều khiển cho chiếc xe ủi từ từ bò lên ụ đất cao. Chúng tôi nghiêng cả người và xe một góc gần 45 độ, rồi rơi cái uỳnh xuống phía bên kia của bức tường đất, làm tôi ngã dúi dụi vào cái cần điều khiển. Chiếc xe ủi rồ lên, tăng hết tốc lực về phía cây thông to đùng trước mặt. Tôi lùi vội ra đằng sau và Darla nhanh tay chộp lấy cái cần bẻ ngoặt sang một bên, vừa kịp lúc tránh được khỏi thân cây thông. Tôi quay đầu nhìn lại. Cả ba con Humvee vẫn đang sa lầy ở bờ suối, loay hoay không vượt qua được. Phải tới khi ấy tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi len lỏi qua các lùm cây to và từ từ đi lên một cái sườn thoải ở đầu bên kia của thung lũng để rồi nhận ra mình đã bị lừa: nó không hề thoải như chúng tôi nghĩ, ngược lại càng lên cao càng dốc. Cũng may là cái xe ủi vẫn dễ dàng đạp đám cây cối tầng thấp tiến lên phía trước. Lên đến gần đỉnh thì con đường gần như dựng đứng và gập ghềnh đất đá. Chúng cao chỉ chừng hai mét, rất dễ trèo qua bằng chân nhưng không thể đi qua bằng xe.

Darla nâng gầu xúc lên cao hết cỡ rồi cho xe nhích từng bước tiến về phía trước cho tới khi chạm vào mép đá. Darla trèo ra khỏi buồng lái, bước sang một trong hai cái cần nâng khổng lồ bằng kim loại, đi ngược lên nóc gầu xúc và nhẹ nhàng nhảy xuống mỏm đá.

Tôi cũng bắt chước làm theo. Có điều, chân tay tôi run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra như tắm, không sao cất nổi chân. Cuối cùng, tôi quyết định ngồi xuống và lê từng chút một bằng mông. Nếu như Darla bước lên cái gầu xúc nhẹ nhàng là vậy, thì với tôi nó đúng là một cơn ác mộng. Phải chật vật lắm tôi mới nhấc được một chân sang cái gầu xúc dính đầy nhựa cây. Kết quả là tôi cứ ngồi dạng hai chân trên nóc gầu xúc, toàn thân như hóa đá.

Darla bước một chân lên gầu xúc, chân còn lại vẫn đứng yên trên mỏm đá, chìa tay ra nói với tôi "Đưa tay cậu cho mình."

"Mình không biết mình bị làm sao nữa. Đáng ra chuyện này phải rất đơn giản mới đúng." Mặt tôi đỏ bứng lên, mặc dù trời vẫn đang rét căm căm.

"Cậu bị nhịn đói suốt gần hai tuần nay rồi còn gì. Chưa kể có khi còn bị choáng lúc bị bọn lính dùng báng súng đánh vào đầu nữa."

Darla kéo tôi đứng dậy, đầu gối run lập cập. Tôi hít một hơn thật sâu và bước chân qua khoảng trống giữa gầu xúc và mỏm đá, tay vẫn nắm chặt lấy Darla. Sau đó, tôi lùi khỏi cái mép đá rồi chống hai tay lên đầu gối thở dốc, cố gắng để không khuỵu xuống.

Darla lặng lẽ đứng bên cạnh, đợi tôi thêm vài phút nữa, sau đó hai đứa cùng nhau đi tiếp lên đỉnh đồi. Đoạn đường lúc này không còn quá dốc như lúc trước, nhưng vẫn rất khó đi, bởi vì tuyết ngập sâu cả một mét. Chúng tôi liên tục phải nhấc cao chân, bước từng bước khó nhọc qua lớp tuyết dày. Lúc khởi hành hai đứa đi song song với nhau, vậy mà chỉ một lát sau tôi đã bị tụt lại đằng sau và dẫm lên vết chân phía trước của Darla. Do trời tối và không còn đèn xe nên vừa đi Darla vừa phải liên tục tránh các bụi cây và cành cây chốc chốc lại lù lù hiện ra trong bóng đêm.

Đi được vài phút mà người hai đứa đã ướt sũng mồ hôi, nhất là Darla bởi vì cô ấy phải đi trước mở đường. Cả người tôi rét run nhưng nhờ liên tục di chuyển nên chưa đến nỗi chết cóng. Giờ dừng lại mà không có lửa hay chỗ trú ẩn, chắc chắn hai đứa sẽ bị hạ thân nhiệt ngay lập tức.

Lúc chúng tôi lên đến đỉnh dốc cũng là lúc thoát ra khỏi cái rừng cây. Darla hổn hển chống hai tay lên đầu gối. "Đi đường nào đây?"

"Đâu đó hướng Đông Bắc. Mình vẫn nhớ đường. Lúc đi trên xe. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con đường."

"Mình định tránh xa mấy con đường cho tới khi xa hẳn khu trại đã."

"Ừ có khi nên như vậy hơn. Mà sao cậu chôm được cái xe ủi thể? Quá... giỏi."

Darla quay mặt đi. Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy nhưng tôi đoán nó đang ửng đỏ. "Điều quan trọng là cậu đã được cứu thoát."

"Công nhận cậu quá giỏi. Mình đang loay hoay tìm cách trốn thoát, đi tìm cậu rồi cùng nhau bỏ trốn thì bùm! Cậu húc đổ cả cái lều."

"Chúng ta có nhất thiết phải nói về chuyện đó không?"

"Không... Có chuyện gì thế?"

Darla im lặng một lúc lâu rồi nói "Cậu có nhớ lúc tay Đại úy Jameson nói với cậu về việc "mua vui buổi tối"..."

"Tất nhiên rồi, và mình hy vọng là mình đã đá gãy mũi hắn."

"Cậu đã làm gãy mũi hắn thật. Hai mắt hắn bầm tím và sưng húp lúc hắn kéo cậu nhốt vào trong lều. Mình đã đi theo và chứng kiến từ đầu đến cuối ở phía bên này hàng rào."

"Vì thế mà cậu biết mình bị nhốt ở cái lều nào."

"Ừ. Công việc mà hắn gọi là mua vui ấy thực chất là..."

"Mình biết nó là gì mà. Nghe cái cách hắn gợi ý là đủ hiểu rồi."

"Nói chung là... mình đã xung phong làm chuyện đó."

"Cậu đã gì cơ?"

"Cậu nghe thấy rồi đấy."

"Nhưng..."

"Cậu không phải nhưng nhị gì cả. Chỉ có cách đó mình mới lọt vào được khu trại lính. Ban ngày thì Chet đã luôn kè kè theo sát bên cạnh rồi, chỉ có buổi đêm là bọn mình có cơ hội tẩu thoát thôi."

"Nhưng đó là lý do tại sao mình đá gãy mũi hắn. Bởi vì điều hắn gợi ý quá khiếm nhã. Bởi vì mình muốn bảo vệ cậu."

"Và cậu nhìn xem hậu quả của hành động đó là gì? Hắn đề xuất với mình, đâu phải với cậu, mình còn chưa nổi xung với hắn thì thôi, cớ gì cậu phải động tay động chân như thế. Cậu đã nghĩ gì mà làm như vậy hả Alex? Nếu khi ấy cậu chịu giữ bình tĩnh một chút, có lẽ mình đã không phải xung phong đi làm gái, rồi ăn trộm xe ủi và cứu cậu ra khỏi căn lều đó." Darla dùng một ngón tay dí vào ngực tôi, rất mạnh.

"Mình có thể tự..."

"Cậu chẳng biết gì hết! Mình đã hỏi Chet. Bọn họ gọi mấy cái chuồng chó đó là "lều trừng phạt", nhưng không có nghĩa mục đích của chúng dùng để trừng phạt. Không có ai rời khỏi đó mà còn sống cả, Alex ạ. Những người nổi loại bị ném vào đó để chết, mà không gây nghi ngờ gì cho cơ quan FEMA. Sẽ chẳng ai mất thời gian đi điều tra nguyên nhân cái chết của những người "chết do bệnh tật". Như vậy sẽ an toàn hơn nhiều so với việc găm một viên đạn vào đầu cậu"

Nói xong, Darla hậm hực quay người bỏ đi.

Suốt 15 phút sau đó, tôi vất vả đuổi theo từng bước chân giận dữ của cô ấy. "Darla." Tôi dừng lại, hổn hển gọi. "Mình xin lỗi."

"Mình không hiểu cậu xin lỗi thì có ích gì ở đây." Cô ấy đạp tuyết quay trở lại chỗ tôi đang đứng. "Mặc dù mình chỉ mới xung phong thôi chứ chưa làm gì nhưng nhỡ mình đã làm chuyện đó thì sao? Nhỡ mình ngủ với tất cả đám lính ở cái trại khốn kiếp đó thì sao?"

"Mình không..."

"Liệu cậu có còn dám động đến mình nữa không? Liệu cậu có khinh rẻ và coi thường mình như mấy đứa con gái dễ dãi đứng đường không? Cậu có phải là loại người đó không Alex?"

"Không, mình..." Tôi không biết phải nói gì. Tôi không phủ nhận là mình đã rất giận khi nghe cô ấy nói những lời đó nhưng rồi tôi nhận ra rằng cô ấy nói đúng. Tôi đã quá bốc đồng khi đá vào mặt Đại ủy Jameson. Hành động nông nổi đó chỉ càng khiến cho tình hình của chúng tôi tồi tệ hơn. Tôi rưng rưng nước mắt khi nghĩ tới việc Darla sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì tôi. Và điều duy nhất tôi có thể nói lúc này là... "Mình yêu cậu, Darla."

Tôi dang hai tay ra và cô ấy lao vào vòng tay tôi, thì thầm nói "Mình đã rất sợ, Alex ạ. Mình sợ vô cùng." Cô ấy òa khóc và tôi không kiềm chế được cũng bật khóc theo. Và chúng tôi cứ đứng ôm nhau khóc như vậy một lúc lâu cho tới khi cả hai bình tĩnh trở lại.

"Giống như bao người khác ở khu trại," Darla kể tiếp. "người mình rất bẩn. Vì thế tay đại úy Jameson bắt mình đi tắm rửa cho sạch sẽ. Đích thân hắn đứng gác bên ngoài cửa phòng tắm để canh không cho mình trốn thoát hay là để không gã nào động được vào mình, mình cũng không rõ nữa."

"Hai tay cậu dính đầy dầu nhớt."

"Thì mình có tắm đâu. Vừa vào đến phòng tắm mình đã nhận ra là nó chỉ được quây tạm bằng bốn bức tường bên trong căn lều bạt khổng lồ nên không hề có trần. Và thế là mình vặn vòi cho nước chảy rồi trèo qua bức tường phía sau, lẻn sang căn phòng bên cạnh."

"Sao cậu biết phía bên kia bức tường có gì?"

"Mình không biết tới khi trèo qua đó. May mà phòng đấy trống, không có ai. Mình lấy trộm một bộ quân phục rồi vứt bộ quần áo cũ, hy vọng trong bóng tối không có ai nhận ra mình."

"Và nó có tác dụng?"

"Ừ. Mình đi thẳng ra khu nhà xe. Muộn như thế thường chẳng có ai lảng vảng ở khu vực này. Mình đã dùng búa đập vỡ khóa rồi lấy đi con xe yêu thích nhất."

"Cậu đúng là quá liều mạng. Và dũng cảm. Cảm ơn cậu."

Darla gật đầu rồi khoát tay nói "Bọn mình đi thôi."

Trời càng về khuya, bước chân của tôi cũng dần trở nên nặng nề hơn. Darla không những đi trước mở đường mà còn cứ vài phút lại phải dừng lại đợi tôi. Mặc dù đã cố gắng dùng ý chí để điều khiển nhưng đôi chân của tôi vẫn không chịu nghe theo. Cũng giống như khi bạn lái xe, dù cho bạn có nhấn ga mạnh đến đâu, một khi bình xăng đã cạn, xe cũng sẽ chỉ nằm im một chỗ.

Hơn nữa khu rừng thông ngoằn ngoèo đã khiến tôi mất hết phương hướng. Giờ tôi cũng chẳng rõ liệu chúng tôi có đang đi về hướng Đông không nữa.

"Bọn mình phải tìm đường cái thôi." Darla nói.

"Nhưng như thế sẽ bị bọn lính Hồ Đen tìm thấy ngay."

"Mình không nghĩ là bọn chúng sẽ đi tìm đâu..."

"Tất nhiên là có rồi. Bọn họ chẳng phải đã dùng mấy con Humvee bọc thép đuổi theo bọn mình đấy thôi."

"Ừ nhưng đấy là phản ứng bộc phát thôi. Chet nói công ty Hồ Đen được trả tiền dựa trên số lượng dân tị nạn họ lùa được vào trong trại mà. Thế nên họ thà huy động nhân lực để đi bắt lại vài ngàn người còn hơn bỏ công sức đuổi theo hai chúng ta."

"Có thể cậu nói đúng. Nhưng biết đâu họ muốn bắt chúng ta để trả thù cá nhân thì sao?"

"Dù cho là thế thật thì chúng ta cũng phải liều thôi." Darla nhún vai nói. "Mình không thể tiếp tục lội trong tuyết cả đêm như thế này."

Nhưng tôi hiểu ý cô ấy muốn nói là tôi sẽ khó thể đuổi kịp cô ấy. Tôi ghét sự thật là mình đang kéo cả hai đứa lại. Tôi ghét việc cô ấy phải là người đi trước mở đường. Và tôi thậm chí ghét cả việc cô ấy đối xử quá tốt với mình, không một lời than vãn, phàn nàn.

Darla dắt tôi đi xuyên qua một cánh đồng phủ đầy tuyết trắng và cuối cùng mọi nỗ lực của chúng tôi cũng được đền đáp: từ đằng xa, một con đường hai làn dần hiện ra trước mắt chúng tôi.

"Rẽ lối nào bây giờ?" Darla hỏi.

"Mình không biết. Chỉ biết là phải làm sao ra được đường Stagecoach. Nó chủ yếu chạy theo hướng Đông Tây."

"OK, mình nghĩ nãy giờ chúng ta đang đi về hướng Bắc, hoặc hướng Đông. Nếu là hướng Bắc thì con đường này đang chạy theo hướng Đông Tây và có thể nó chính là đường Stagecoach mà cậu nói, vì thế mình nghĩ chúng ta nên rẽ phải."

"Nhưng mình cứ thấy đường bé bé thế nào ý."

"Còn nếu chúng ta đi về hướng Đông thì chỉ cần rẽ trái là ra tới đường Stagecoach."

"Thế nhỡ chúng ta đang đi về hướng Nam hoặc Tây thì sao?"

"Thì tiêu chứ sao. Cậu muốn rẽ trái hay phải nào?"

"Mình không biết."

"Mình không biết gì về khu vực này cả. Cậu phải tự quyết định thôi."

"Rẽ trái đi." Tôi phán bừa bởi giờ với tôi nói chuyện cũng đã là cả một nỗ lực rất lớn rồi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top