Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường sạch sẽ và ấm áp, hoang mang không biết mình đã nằm ở đây từ bao giờ. Lần đầu tiên kể từ khi rời Cedar Falls tôi mới lại cảm thấy ấm áp và an toàn như thế này.

Darla đang ngủ say sưa trên chiếc ghế cạnh giường. Đầu cô ấy nhẵn thín.

"Darla ơi..." Tôi gọi. "Cậu có tỉnh không?" Tôi hỏi xong cũng thấy mình hỏi ngu. Rõ ràng cô ấy đang ngủ và tôi đang đánh thức cô ấy dậy.

"Ừm?"

"Cậu tỉnh chưa?"

"Rồi." Cô ấy vươn hai tay và ngáp dài. "Cậu làm mình sợ quá. Tự dưng đổ sụp xuống tuyết như thế."

"Mình chẳng nhớ gì cả."

"Không biết có phải do đói và kiệt sức hay không, nhưng cậu đã ngất xỉu ngay trước cửa nhà. Giờ cậu thấy sao rồi?"

"Ổn rồi. Chỉ đói và khát thôi. Và đau khắp mình mẩy nữa. Mình đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

"Chịu. Mình còn chẳng biết mình ngủ bao lâu rồi." Darla đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra. "Trời tối rồi. Mình đoán là chúng ta đã ngủ cả buổi chiều."

"Chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của cậu thế?"

"Trọc cũng có cái đẹp của nó đúng không?" Tuy nhiên, giọng của cô ấy như đang nói điều ngược lại.

Tôi nhún vai.

"Cậu trọc trông cũng kỳ cục không kém."

Tôi đưa tay sờ lên đầu. Toàn bộ tóc trên đầu tôi cũng đã bị cạo sạch. "Oái, sao lại thế?"

"Chấy. Đầy đầu luôn, haha." Tiếng cười của cô ấy nghe đầy đau khổ. "Do không có xà phòng gội đầu đặc trị nên..."

"Trông cũng không đến nỗi kinh lắm. Rồi tóc sẽ mọc lại thôi."

"Mình cũng nghĩ thế."

Tôi thò tay ra ngoài chăn và nắm lấy tay Darla. Bàn tay tôi trắng đến kinh ngạc, toàn bộ chỗ bùn đất bẩn thỉu đã được cọ sạch. Không thể tin được tôi ngủ say tới mức có người tắm rửa và cạo đầu cho mình mà cũng không hay biết gì, chứng tỏ tôi đã lịm đi khá sâu. Darla và tôi ngồi im lặng khoảng một phút thì tôi chợt nhớ ra lời em gái mình nói trước khi bất tỉnh.

"Bố mẹ mình. Có phải họ đã..."

"Mình nghĩ chuyện này nên để bác cậu giải thích thì hay hơn. Bác ấy cứ... là lạ thế nào ý." Darla nói rồi buông tay tôi ra và đứng dậy. "Mình quay lại ngay." Nói rồi cô ấy đi ra khỏi phòng.

Chưa đầy 60 giây sau, bác tôi đẩy cửa bước vào, theo sau là Darla. Bác ấy liếc sang nhìn cô ấy và hắng giọng. Hai người họ giương mắt nhìn nhau một lúc, không ai nói tiếng nào.

"Mình sẽ ở trong bếp." Darla nói, rồi lại đi ra khỏi phòng.

"Cô bé ấy là ai?" Bác Paul hỏi.

"Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ cháu?" Tôi hỏi.

"Con bé nói gặp cháu ở Worthington? Hai đứa có thân không?"

Tôi chống tay ngồi dậy trên giường, toàn thân ê ẩm, đầu đau như búa bổ. "Nếu không nhờ cô ấy chắc cháu chẳng có mặt ở đây như thế này. Cô ấy đã cứu mạng cháu. Mấy lần." Tôi nhìn thẳng vào mắt bác Paul, cố gắng không chớp mắt. "Cháu có thể chết vì cô ấy."

Bác Paul quay đầu lảng sang chuyện khác. "Vết sẹo ở mạng sườn cháu to thế."

"Darla đã khâu nó cho cháu đấy."

"Không thấy cô bé nhắc gì về chuyện đó. Vậy là chúng ta có thể tin tưởng cô bạn của cháu đúng không?"

"Vâng ạ."

"Bác xin lỗi. Chỉ là... bên ngoài đang nhiễu nhương quá. Mặc dù chưa được tận mắt chứng kiến nhưng bác đã nghe được nhiều chuyện. Những người sống dọc quốc lộ 20 có vẻ đã rất khổ sở."

"Bác không thể tưởng tượng được đâu... Bố mẹ cháu đâu rồi. Có phải họ đã chết không?"

"À, chuyện đó. Bác đã cố thuyết phục bố mẹ cháu đừng làm như vậy nhưng họ nhất quyết không chịu nghe."

"Thuyết phục họ đừng làm gì cơ ạ? Và bác đừng có né tránh câu trả lời của cháu nữa. Có phải họ đã chết rồi không?"

"Bác không biết. Năm tuần trước họ đã rời khỏi đây và quay lại Iowa."

Tim tôi thắt lại. "Tại sao bố mẹ cháu lại quay về đó? Và tại sao bố mẹ cháu lại để Rebecca ở lại đây?"

"Họ quay về tìm cháu."

"Họ quay về làm gì cơ ạ?"

"Họ quay trở lại khu vực đó để tìm cháu, Alex ạ. Từ đó, không ai nghe được tin tức gì về họ."

"Ôi, không!" Tôi tung chăn ra, đặt hai chân xuống đất, và giật mình nhận ra là mình đang không mặc gì. Tôi kéo vội chăn lên che người. Suốt 8 tuần qua, tôi chật vật tìm mọi cách để đến nhà bác Paul, với hy vọng sẽ được đoàn tụ gia đình và kết thúc hành trình gian khổ của mình ở đây. Nhưng tôi đã lầm. Có thể tôi sẽ được an toàn ở đây, Nhưng nếu chỉ vì muốn tìm một nơi an toàn để ở thì tôi đã chẳng rời khỏi trường học của bà Nance ở Worthington, "Cháu phải quay lại. Cháu phải đi tìm bố mẹ cháu." Tôi quay đầu tìm quần áo của mình, nhưng chẳng thấy đâu.

"Không được. Ở đây cháu sẽ được an toàn..."

"Nhưng bố mẹ cháu không được an toàn ở Iowa. Họ không biết mình đang lao vào nơi nguy hiểm đến thế nào đâu."

"Trước khi đi họ cũng đã biết sơ qua tình hình rồi. Mọi thứ ở đây cũng không dễ dàng gì. Bác đã phải đổi hai con dê giống để lấy một khẩu súng ngắn cho bố cháu."

"Bố cháu? Với một khẩu súng ngắn á? Bố cháu sẽ làm mình bị thương trước khi dùng được nó dọa người khác."

"Mọi người đều đã thay đổi. Bố cháu cũng không còn như trước nữa. Và cháu cũng vậy. Bác không còn thấy hình ảnh một thằng nhóc suốt ngày sưng sỉa mặt mày và chỉ chúi mũi vào máy tính chơi điện tử hoặc đọc sách mỗi khi đến đây."

"À, vâng." Tôi không tự ái vì bị gọi là thằng nhóc mặt mày sưng sỉa, bởi vì bác ấy nói đúng, tôi đã thay đổi. "Cháu phải quay lại thôi. Cháu đã đi qua nên biết phải làm gì ở Iowa. Biết đâu bố mẹ cháu cần giúp đỡ. Cháu không hề để lại lời nhắn ở nhà, phòng ngủ của cháu thì đã sập hoàn toàn. Nhà lại còn bị cháy nữa. Nhỡ bố mẹ cháu về và tưởng cháu đã chết thì sao. Mặc dù chú Darren và chú Joe biết cháu còn sống lúc cháu rời khỏi Cedar Falls, nhưng không có gì đảm bảo là họ vẫn còn sống hay còn ở Cedar Falls."

"Nếu không tìm được cháu chắc chắn họ sẽ quay lại đây tìm Rebecca. Mà giờ cháu có đi thì cũng biết đi đâu tìm họ? Hai bên đều đã đi qua chỗ nhau mà không hề hay biết đó thôi. Và mùa Đông này sẽ chỉ càng ngày càng tồi thệ chứ không đỡ hơn đâu. Với chỗ tro bụi và khí sulfur dioxide trong không khí như thế này chúng sẽ còn phá hỏng thời tiết của chúng ta nhiều năm nữa. Trời sẽ càng lúc càng lạnh và khó di chuyển hơn..."

"Cháu có thể dùng ván trượt..."

"Ván trượt hãy để tới mùa Hè năm sau hẵng dùng. Mùa Đông do núi lửa gây ra có khi sẽ còn kéo dài cả thập kỷ, không ai đoán được."

"Một thập kỷ chỉ có mùa Đông? Làm sao con người có thể sống sót được?"

"Nghe bác đi, Alex. Hãy cứ đợi bố mẹ cháu ở đây xem họ có quay trở lại không. Nếu đến mùa hè năm sau vẫn chưa thấy tin tức gì của họ, lúc ấy cháu hẵng đi, biết đâu khi ấy điều kiện thời tiết sẽ khá hơn thì sao. Biết đâu khi ấy cơ quan FEMA sẽ tới cứu trợ ở Iowa thì sao."

"Bác đừng mong chờ gì ở đám người ấy, họ chỉ càng khiến dân khổ hơn mà thôi."

"Nhưng ít ra họ giúp giải phóng đường xá và thiết lập trật tự."

"Bác chưa từng sống trong trại tị nạn của FEMA nên mới nói như thế." Mặt tôi đanh lại.

"Đúng vậy. Nhưng còn một lý do nữa cháu không nên đi tìm bố mẹ cháu bây giờ. Bác cần cháu ở đây. Bác cần sự giúp đỡ của cháu. Rất có thể trong nhiều năm tới chúng ta sẽ không có lương thực để ăn. Chúng ta cần dự trữ ngô và củi, dựng thêm nhiều nhà kính và tìm cách nuôi sống đàn dê và đàn vịt. Ở đây đang có rất nhiều việc cần phải làm."

Tôi miễn cưỡng gật đầu. "Thôi được, cháu sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng nếu mùa Xuân tới mà bố mẹ cháu không quay trở lại đây, cháu sẽ đi tìm họ. Trong thời gian đó, cháu sẽ giúp hai bác. Mặc dù Darla mới là người làm được nhiều việc hơn cháu. Cô ấy gần như đã phải tự bươn chải, chăm sóc cho cái trang trại của gia đình một mình mà chẳng có ai giúp."

"Tạm thời đừng quyết định gì trong hôm nay vội. Biết đâu sang đến mùa Hè thời tiết sẽ khá lên thì sao. Nếu mọi thứ ở đây đi vào quỹ đạo và ổn định, bác sẽ tài trợ toàn bộ cho chuyến trở về Cedar Calls của cháu."

"Quần áo của cháu đâu ạ?"

"Gớm, nó nhung nhúc toàn chấy. Bác đang phải treo nó ở góc nhà kho. Biết đâu đám chấy sẽ tự chết nếu không có gì ăn. Đấy là bác nghĩ thế."

"Khiếp, kinh quá." Tự dưng tôi thấy ngứa ngáy hết cả người.

"Để bác lấy cho cháu một bộ quần áo của bác mặc tạm. Thay đồ xong thì xuống bếp nhé, đến giờ ăn tối rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top