Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Anh chị họ tôi, Max và Anna, em gái tôi và bác Paul đang ngồi quanh cái bàn trong phòng bếp. Bác Caroline và Darla đang nấu đồ ăn trên đống lửa bên ngoài cửa sổ.

Bát đĩa đã được bày ra bàn. Tôi ngồi xuống và uống một hơi hết sạch ly nước trước mặt.

"Mấy cái bình trên kệ là nước uống." Bác Paul nói. "Nếu muốn uống thêm cháu cứ tự lấy nhé."

Tôi đứng dậy và lấy thêm một cốc nước. Darla đi vào trong bếp cùng với cái chảo rán và một đĩa trứng ốp-lết đầy ú ụ. Bác Caroline đi theo phía sau, trên tay là đĩa bánh mì ngô.

Đây là bữa tối tuyệt vời nhất mà tôi từng được ăn trong nhiều tuần qua. Bánh mì ngô thực sự, chứ không phải là bột ngô. Món trứng cũng rất ngon, nhưng mùi vị hơi khang khác so với trí nhớ của tôi. Tôi hỏi bác Caroline tại sao nó lại có mùi khác như vậy.

"Vì nó được làm từ trứng vịt, phô-mai dê và cây cải xoăn." Bác giải thích.

"Bọn vịt là do chị nuôi đấy." Chị Anna nhe răng cười đầy tự hào.

"Bác không biết chúng ta còn duy trì bầy vịt được bao lâu nữa." Bác Paul nói. Chị Anna phụng phịu quay sang nhìn bố, nhưng bác vẫn nói tiếp. "Cả bầy dê nữa. Chúng ta đang sắp hết cỏ khô rồi."

"Làm thế nào mà bác giữ được chúng còn sống qua đợt tro bụi thế ạ?" Darla tò mò hỏi.

"Cũng không giữ được tất cả. Nhà bác đã mất bốn con vịt và hai con dê vì bệnh bụi phổi silic. Sau khi biết được nguyên nhân, bác đã nhốt tất cả trong nhà kho và rải rơm ướt khắp nơi để hạn chế tro bụi."

"Thế bác kiếm đâu ra cải xoăn ạ?" Tôi hỏi.

"Hai bác đã trồng sẵn rau quả cho mùa thu trong nhà kính từ trước khi vụ nổ xảy ra. Nhưng trời lạnh nhanh quá nên chỉ có đám cải xoăn là còn sống. Toàn bộ chỗ cây chết bác lấy làm thức ăn cho bầy dê, nhưng giờ mấy cái đó cũng hết. Bác gái đang cố trồng lại cây trong nhà kính, chủ yếu là cải xoăn, vì thế hy vọng cháu thích món đó."

"Cháu ăn thấy ngon mà." Tôi nói.

"Khẩu vị của em thật khác người." Anh Max lầm bầm nói, nhưng tay thì vẫn xúc món ốp-lết cải xoăn đút vào miệng.

"Kể cho bác nghe về chuyến đi của cháu đi." Bác Paul nói. "Qua những gì Darla kể thì hai đứa có vẻ đã khá vất vả."

"Cháu không muốn nói về chuyện đó." Tôi nói. Không, phải nói là tôi thậm chí không muốn nghĩ về nó, chứ đừng nói là nhắc về nó.

"Tệ đến thế cơ à?"

"Vâng ạ."

Tôi đã hy vọng bác sẽ tha cho mình, thay đổi chủ đề khác hay gì đó, nhưng bác cứ liên tục đặt câu hỏi. Cuối cùng tôi đành chịu thua và dành cả bữa tối và nhiều giờ sau đó kể cho cả nhà nghe câu chuyện của mình. Thỉnh thoảng Darla bổ sung thêm cho tôi, sau khi tôi đã kể qua đoạn mình bị ngất xỉu trước cửa nhà cô ấy như thế nào. Tôi dừng lại không biết có nên nói về chuyện mẹ Darla bị làm nhục và bắn chết trước mặt chị Anna, anh Max, và Rebecca hay không. Chị Anna và anh Max mới 10 và 12 tuổi, hoặc 11 và 13, tôi không dám chắc. Em gái tôi thì tháng sau mới tròn 14. Tôi hỏi bác Paul "Chuyện xảy ra sau khi chúng cháu trở về từ Worthington khá... nhạy cảm. Cháu không biết có nên kể trước mặt hai anh chị nhà bác hay không, bởi vì đến Rebecca cháu còn không muốn cho nghe."

Bác Paul quay sang nhìn vợ rồi nói, "Cháu cứ kể tiếp đi. Bọn trẻ cần phải biết sự thật về thế giới mình đang sống."

"Anna có thể sẽ gặp ác mộng." Bác Caroline có chút ngần ngừ.

Bác Paul quay sang hỏi chị Anna, "Con có muốn ở lại không? Con không bắt buộc phải nghe, nếu không muốn."

"Con sẽ ở lại." Chị Anna trả lời, giọng chắc nịch.

Và thế là tôi tường thuật lại toàn bộ câu chuyện cho cả nhà nghe, cố gắng lược bớt những chi tiết không cần thiết. Tôi không muốn Darla phải nhớ lại quãng thời gian khủng khiếp đó. Tôi nắm lấy tay cô ấy và siết thật chặt.

Sau khi tôi kể xong, Rebecca nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.

"Sao thế?" Tôi hỏi.

"Không thể tin được anh đã làm tất cả những chuyện đó. Em vẫn biết là anh dũng cảm hơn bề ngoài của mình, nhưng..."

"Anh đã không thể sống sót nếu không có chị Darla."

Rebecca chuyển hướng sang nhìn Darla. Ánh mắt họ gặp nhau một lúc, rồi em gái tôi gật đầu với Darla và cô ấy mỉm cười đáp lại. Tôi chẳng hiểu họ đang muốn nói gì với nhau, là sự thông cảm giữa con gái với con gái chăng? Sau tám tuần không gặp, cô em gái lắm mồm và nhiều chuyện của tôi bỗng chốc trở nên đằm thắm và hiểu chuyện hơn.

"Cõ lẽ chúng ta đi ngủ thôi nhỉ." Bác Paul nói. "Ngày mai còn phải xay ngô và đốn củi nữa."

"Bọn cháu có thể ngủ ở đâu ạ?" Tôi hỏi.

"Cháu có thể ngủ chung với anh Max. Darla với Rebecca, trong căn phòng cháu vừa thức dậy lúc nãy."

Anh Max và chị Anna đồng loạt ồ lên phản đối.

Anh Max, "Tại sao con phải chia phòng với Alex? Tại sao Anna được ở phòng riêng?"

Chị Anna, "Tại sao con chẳng bao giờ được chia phòng với người khác? Tại sao lúc nào anh Max cũng có được mọi thứ?"

Bác Caroline lập tức nhảy vào can thiệp. "Anna, đi lấy cho mẹ cái đệm hơi. Mẹ nghĩ nó đang ở trong tủ đựng chăn ga. Max, đi với mẹ. Mẹ sẽ giúp con dọn dẹp một góc cho Alex trong cái ổ lợn của con."

Darla nắm lấy tay tôi thì thầm nói "Alex, mình muốn bọn mình ngủ..."

"Để mình nói với bác ý."

Cô ấy gật đầu.

Bác Paul kéo ghế đứng dậy. Tôi ngước lên nhìn bác. "Ừm... cháu có chuyện này muốn nói với bác ạ."

"Ừ, chuyện gì thề?" Bác ngồi lại xuống ghế.

Em gái tôi vẫn đang ngồi ở bàn ăn. Tôi hất đầu ra hiệu cho con bé đi ra chỗ khác nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích. "Anh có chuyện riêng cần nói với bác." Tôi nói. "Làm ơn đi mà."

"Thôi được." Nói rồi Rebecca và Darla rời khỏi phòng bếp.

"Chuyện là..." Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. "Darla và cháu đã ở bên nhau suốt 6 tuần nay."

"Rồi sao?" Bác Paul mỉm cười, nhưng không có vẻ gì là ủng hộ.

"Darla sắp tròn 18 và cháu cũng không còn là trẻ con."

"Cháu đã trải qua những điều mà ở tuổi như cháu đáng ra chưa phải đối mặt, đó là sự thật. Nhưng nói gì thì cháu vẫn là trẻ vị thành niên, Alex ạ."

"Cháu biết, nhưng..." Câu chuyện đang không đi theo hướng mà tôi đã hy vọng. "Cháu và Darla đã ngủ với nhau..."

"Cháu muốn bác phải đón nhận tin này thế nào đây hả Alex? Có khi nào con bé bị dính bầu không? Cháu có biết chuyện đó nguy hiểm thế nào không? Biết bao phụ nữ và trẻ con chết trong khi sinh vì không được trợ giúp về y tế. Và đấy chính là thứ chúng ta đang không có hiện nay."

Hai má của tôi ửng đỏ. Tôi đã cố xen vào ngắt lời bác nhưng không thành công. Phải đợt tới lúc bác dừng lại thở lấy hơi, tôi mới nói, "Bác nghĩ xa quá rồi. Lúc cháu nói bọn cháu ngủ với nhau, ý cháu muốn nói là nằm cạnh nhau và ngủ. Không thể có chuyện cô ấy có thai được. Điều chúng cháu không hề muốn bây giờ là đưa một đứa trẻ vào thế giới hỗn loạn này."

"Thế thì tốt rồi."

"Cháu thấy an toàn khi ở bên Darla. Cô ấy là lý do cháu vẫn còn sống đến ngày nay."

"Các bác cũng rất biết ơn Darla..."

"Chị Anna muốn có người ngủ cùng. Anh Max thì không. Sao chúng ta không cho em cháu sang ngủ với chị Anna còn phòng ngủ của khách để cho cháu và Darla?"

"Điều bác đang muốn nói là: Các bác cũng rất biết ơn Darla đã đưa cháu đến đây an toàn. Và bác biết cô bé sẽ còn giúp được nhiều việc khác. Nhưng cả hai vẫn đang là trẻ vị thành niên. Cho tới khi bố mẹ cháu quay lại, cháu sẽ phải theo các quy định của bác và bác Caroline."

"Thế nên cháu mới phải hỏi bác..."

"Hai đứa mới chỉ quen nhau được 6 tuần. Giờ có thể cháu thấy đang yêu say đắm và nghĩ rằng mình sẽ yêu cô ấy suốt đời, nhưng ở đời không có gì là vĩnh cửu cả. Khi cháu lớn hơn cháu sẽ suy nghĩ khác. Giờ cháu vẫn còn quá trẻ để đưa ra một quyết định có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cháu, và quá trẻ để ngủ chung phòng với nhau."

"Nhưng..."

"Rất tiếc, nhưng đó là câu trả lời cuối cùng của bác. Hãy hỏi lại bố mẹ cháu khi nào họ quay lại."

Tôi tức nghẹn họng mà không làm gì được. Đứng từ góc độ của bác Paul, có thể bác ấy nói đúng. Trước giờ bác ấy vẫn coi tôi là một đứa trẻ ít nói, dễ nổi cáu, chỉ chịu đến thăm bác khi bị mẹ cưỡng ép bắt đi. Đứa trẻ đó đã bị tôi bỏ lại Worthington cùng với vài lít máu của mình.

"Okay." Tôi thở dài và chịu thua.

Bác Paul khẽ nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi.

"Mặc dù không hề thích quyết định của bác, nhưng bác đã đúng ở một điểm: đây là nhà của bác, cháu cần phải tuân theo các nguyên tắc do bác đặt ra. Trước giờ bác luôn coi cháu là một đứa trẻ con..."

"Bác biết cháu đã thay đổi."

"Tạm thời bọn cháu sẽ làm theo ý bác. Nhưng 18 chỉ là một con số. Trong các xã hội khác nhau, vào những thời đại khác nhau, nó có thể là 13, 16 hoặc 21."

"Không sai."

"Nhưng mọi người lại đòi hỏi bọn cháu phải cư xử như người lớn để vượt qua giai đoạn khó khăn này."

Bác Paul gật đầu. "Đó chỉ là một trong số rất nhiều điều mà bác Caroline và bác đang lo lắng. Tuổi thơ của bọn trẻ sẽ ra sao nếu trong thế giới nhiễu nhương này? Một vài công việc nhà, trách nhiệm chăm sóc đoàn vật nuôi, bác không nói chuyện đó là xấu, bởi nó dạy cho bọn trẻ sống có trách nhiệm và biết quan tâm đến người khác. Nhưng giờ cả người lớn lẫn trẻ con đều phải làm quần quật từ sáng đến tối chuẩn bị cho một mùa Đông dài trước mắt."

"Mấy năm qua Darla cũng một mình gánh vác cả trang trại của gia đình mà bác. Mà rồi cô ấy vẫn trưởng thành tốt mà. Bác đừng lo quá."

"Ừ, nhưng bác vẫn thấy có lỗi với bọn trẻ. Đáng ra mỗi sáng thức dậy chúng phải được đi học chứ không phải ra đồng đào ngô như bây giờ."

Tôi nhún vai. "Khi nào mọi chuyện khá hơn anh chị ấy vẫn có thể đến trường mà bác."

"Hy vọng như thế. Thôi, bác đi ngủ đây. Chúc cháu ngủ ngon."

"Chúc bác ngủ ngon." Tôi phụng phịu nhìn theo bóng bác Paul. Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh và đưa ra các lý lẽ rất thuyết phục, vậy mà kết quả nhận được là gì?

Tôi đi vào phòng ngủ dành cho khách ở cuối hành lang tầng 1 và gõ cửa. Darla trong chiếc áo phong rộng thùng thình mà tôi đoán là của bác Caroline đi ra mở cửa.

"Sao rồi?" Cô ấy hỏi, và khép cửa lại sau lưng.

"Không ổn lắm. Bọn mình vẫn còn là trẻ con, lại chưa quen biết nhau lâu, rồi chúng ta sẽ hết yêu nhau, cả hai đều vẫn là trẻ vị thành niên, đừng có làm cho con bé dính bầu, và đây là nhà của bác, cháu phải làm theo quy định của bác."

"Tệ đến thế cơ à?"

"Ừ. Vấn đề của người lớn là trong mắt họ cậu mãi mãi là một đứa trẻ. Mình đã hy vọng bác Paul sẽ nhìn mọi chuyện thoáng hơn một chút nhưng hóa ra cũng như nhau."

"Từ từ rồi bác ấy sẽ đồng ý thôi."

"Mình đang nghĩ tới chuyện quay lại Iowa tìm bố mẹ."

"Nhưng làm sao để bọn mình tìm được họ?"

"Mình sẽ quay lại Cedar Falls. Biết đâu họ về nhà rồi cũng nên." Và rồi tôi nhớ lại lời cô ấy vừa nói. "Bọn mình á?"

"Cậu nghĩ là mình để cậu quay về Iowa một mình chắc?"

"Ừ..."

"Mình còn chẳng tin cậu có thể tự đi một mình từ đây ra nhà kho mà không bị xây xước gì, nói gì đến cả chặng đường từ đây về Cedar Falls."

May mà Darla vừa nói câu đó vừa mỉm cười nên tôi tha thứ cho cô ấy. "Cậu nói đúng, chưa chắc chúng ta đã tìm thấy họ. Và sắp tới có khi thời tiết còn trở nên khắc nghiệt hơn. Tốt nhất là chúng ta nên đợi ở đây."

"Chẳng làm được gì thật là khó chịu, kể cả khi đó là một quyết định đúng đắn."

"Với mình nó còn hơn thế. Trong suốt chuyến đi mình được tự do là mình. Mình tự quyết định ngủ ở đâu, lúc nào, nói chuyện với ai, tránh ai,... Tất nhiên tro bụi và những tên cướp máu lạnh không hề vui, nhưng chẳng hiểu sao mới ở đây có một ngày mà mình đã nhớ cái cảm giác tự do tự tại, được là chính mình. Còn ở Cedar Falls hay ở đây, mình mãi mãi chỉ là một thằng bé con."

"Bác cậu rồi sẽ nhận ra cậu không còn là trẻ con nữa. Hãy cho bác ấy chút thời gian để quên đi hình ảnh Alex của ngày xưa và nhìn cậu bằng một con mắt khác."

"Hy vọng là cậu nói đúng. Cảm ơn cậu."

Tôi vòng tay ôm lấy eo Darla và hôn cô ấy. Cho tới khi bác Caroline từ trên nhà gọi với xuống, thông báo giường ngủ của tôi đã sẵn sàng. Darla chúc tôi ngủ ngon và tôi đi lên phòng anh Max đầy tiếc nuối.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top