Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

Những tuần sau đó trôi qua tương tự. Tuần đầu tiên là khó khăn nhất đối với tôi bởi vì sức khỏe vẫn còn yếu do bị bỏ đỏi nhiều ngày ở trại FEMA. Nhưng sau khi hồi phục, tôi lại làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết.

Phần lớn thời gian của tôi là đi đào ngô, bổ củi, hoặc gánh nước. Sáng sáng tôi thường chạy qua xem có giúp được gì Darla với cái máy xay không, nhưng cô ấy chủ yếu vẫn đang bận rộn đục đẽo mấy tấm đá granit nên chưa cần tới sự trợ giúp của tôi. Trong lúc cố khoan cái lỗ trên tấm đã, cô ấy đã làm hỏng mất một tấm. Vì thế chúng tôi lại phải quay lại nghĩa trang để tìm một tấm bia khác thay thế.

Càng ngày công việc đào ngô càng gặp nhiều khó khăn. Tuyết đã rơi thêm hai lần nữa và phủ kín mặt đất. Tro bụi ở đây dày chỉ vài phân nhưng để đào qua được lớp tuyết dày gần mét rưỡi, chạm đến tầng tro bụi và xuống được chỗ ngô bên dưới là cả một kỳ công.

Thỉnh thoảng tôi qua giúp bác Paul trong nhà kính. Tôi đã học được một cách giữ nhiệt cho căn nhà kính mùa đông: sử dụng các viên đá đen để hấp thụ ánh sáng mặt trời vào ban ngày và tỏa nhiệt vào ban đêm. Tôi cho rằng cách làm này không hiệu quả bởi vì mặt trời đã bị che khuất bởi lớp tro bụi và khí lưu huỳnh ở tít trên cao. Nhưng bác Paul lại lập luận rằng ít nhiều vẫn có ánh sáng cực tím chiếu vào các viên đá đen và như thế với bác là đủ.

Bác lọ mọ cả ngày trong nhà kính, hết nhặt sỏi, đá, lại quay sang tưới cây và làm cỏ. Bác đang trồng thử nghiệm hai luống củ cải và khoai tây. Để có được chỗ hạt giống đó, bác đã phải dùng trứng vịt và thịt dê để trao đổi. Tuy nhiên mọi thứ bác ấy trồng đều thất bại, ngoại trừ luống cải xoăn.

Rebecca, anh Max và chị Anna phụ trách chăm sóc đàn dê và bầy vịt. Bọn trẻ dạy cả cho tôi và Darla để khi cần có thể thay phiên nhau chăm sóc chúng. Thức ăn của bầy vịt là ngô và một chút cải xoăn. Còn đám dê chủ yếu là ăn cỏ khô, mặc dù kho cỏ khô nhà bác Paul đã gần như cạn kiệt. Vì thế, ngoài cỏ ra chúng tôi cố gắng cho chúng ăn thêm những thứ mà con người không ăn: thân cây ngô, cỏ dại, rễ cây chết trong nhà kính, lá thông, thậm chí là các cành con, cũng may là chúng ăn tất, không từ cái gì. Vậy mà chẳng hiểu sao bọn chúng vẫn sụt cân liên tục và ngày càng cho ít sữa hơn.

Một hôm, bác Paul quyết định mổ một con vịt và một con dê vẫn còn non. Bác ấy đề nghị sẽ hướng dẫn cho Darla và tôi cách làm thịt chúng, và có vẻ bất ngờ khi thấy chúng tôi không chút ngần ngại, gật đầu đồng ý ngay. Bác ấy kiên nhẫn dạy chúng tôi từng bước, nhưng ngoài vụ nhổ lông vịt thì các bước còn lại chẳng khác so với làm thịt thỏ là mấy. Và nó đơn giản hơn là làm thịt lợn nhiều. Bác Paul không giấu được vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi tiếp thu nhanh như thế.

Tôi hơi bất ngờ khi anh Max và chị Anna chẳng hề phản đối lúc nghe thấy quyết định của bố. Tụi trẻ rõ ràng đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào việc chăm sóc bầy gia súc, vậy nên tự dưng bị mất đi một con dê và một con vịt đâu phải chuyện đùa. Tôi quay sang thắc mắc với bác Paul lúc hai bác cháu làm thịt con dê. Bác không trả lời ngay.

"Bác nghĩ sau vụ hai con chó, bọn trẻ đã học được cách chấp nhận." Mãi một lúc sau bác mới lên tiếng.

"Hai con chó nào cơ ạ?"

"Cháu quên rồi à, Denver và Gypsy ý?"

"À, vâng."

"Khi ấy trong nhà chẳng còn tý thức ăn nào cho chó. Mà thịt cho người ăn còn chẳng đủ lấy gì cho chó. Trong hai con Denver và Gypsy vật vã khổ sở quá nên bác đã phải... Bác nghĩ thà giết chúng còn nhân đạo hơn là để chúng đói đến chết. Tụi trẻ con đã rất buồn. Cả nhà bác đều buồn."

"Bác có ăn thịt chúng không ạ?" Darla hỏi. Tôi trợn tròn mắt, quay sang nhìn Darla vì tưởng là cô ấy đang nói đùa, nhưng trông mặt cô ấy rất nghiêm túc.

"Không. Bác biết đáng ra mình nên làm thịt hai con chó đó và nói dối bọn trẻ là thịt dê. Nhưng bác đã không làm được. Denver và Gypsy đã được chôn ở sân sau nhà. Nếu muốn, cháu có thể bảo Max và Anna dắt ra xem. Đến giờ bác vẫn tránh chỗ đó... Bởi nó quá kinh khủng. Vì không muốn phí một viên đạn... bác đã phải dùng dao. Bác không muốn nhớ lại chuyện khủng khiếp đó."

"Cháu xin lỗi." Tôi nắm tay bác an ủi. Dường như lời xin lỗi của tôi không xóa nhòa đi ký ức hãi hùng tôi vừa gợi lại trong bác.

Bác Paul chớp chớp mắt rồi quay lại với xác con dê đang treo lủng lẳng trước mặt chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top