Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Darla phải mất hơn hai tuần mới hoàn thành xong cái máy xay ngô. Năng suất của nó nhanh hơn hẳn so với việc giã bằng chày và cối. Vì công việc này đòi hỏi phải có hai người cùng làm, một đổ ngô vào cối, một đạp xe đạp, nên tôi tự ứng cử mình. Tôi không ngại chuyện đạp xe. Bởi như thế chúng tôi mới có nhiều thời gian ở bên nhau.

Chúng tôi nghiền hết chỗ ngô trong kho chỉ trong một buổi chiều. Ngày hôm sau, chú Bill Jacobs, người đã cho bác Paul mượn đồ nghề, mang sang cho chúng tôi 6 túi ngô. Chúng tôi xay chỗ ngô đó giúp chú ấy, như một cách trả tiền thuê dụng cụ.

Hầu như hôm nào Darla và tôi cũng lén gặp nhau lúc nửa đêm. Giống như đêm đầu tiên, tôi sẽ tỉnh dậy và rón rén đi xuống phòng khách và ôm Darla ngủ trên đi-văng. Thường thì chúng tôi chỉ nằm trò chuyện được vài phút rồi ôm nhau lăn ra ngủ một mạch đến sáng. Cả ngày lao động vất vả nên đứa nào cũng mệt lử. Cũng may cô ấy là người thính ngủ nên cứ hễ nghe thấy tiếng mọi người trong nhà lục đục dậy là cô ấy sẽ đánh thức tôi và hai đứa lại ai về phòng người nấy.

Đối với tôi, điều quan trọng nhất khi gặp Darla hàng đêm không phải vì những cái ôm hay những nụ hôn và vì cảm giác an toàn khi ở gần cô ấy, cảm giác được yêu và thông cảm. Trước khi núi lửa phun trào, tôi không bao giờ nghĩ mình có thể nằm ôm một cô gái hàng đêm mà chẳng làm gì cả. Nhưng hành trình xuyên Iowa đã làm thay đổi quan niệm của tôi về nhiều thứ. Tôi mong muốn và khao khát được gặp cô ấy đến mức nó khiến tôi tỉnh dậy hàng đêm. Được ôm hôn cô ấy hay không, không quan trọng bằng cảm giác được nằm ngủ bên cạnh cô ấy.

Bí mật của chúng tôi kéo dài được hơn một tháng thì bị bác Paul phát hiện ra. Một buổi sáng, tôi thức dậy không phải vì Darla gọi, mà vì tiếng hắng giọng của bác Paul. Tôi đang nằm ngửa trên đi-văng với Darla đầu gối lên ngực, tay và chân quặp chặt lấy người tôi. Tôi giật mình, lay Darla dậy.

"Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi?" Bác Paul hỏi.

Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, nhưng vẫn cố trả lời bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: "Từ lúc bọn cháu rời Worthington." Tôi nhìn thẳng vào mắt bác.

"Hừm... Hai đứa dậy chuẩn bị ăn sáng đi."

Darla bước xuống khỏi đi-văng và chạy thật nhanh về phòng. Tôi cũng đi lên gác lấy giày.

Cả ngày tôi bồn chồn lo lắng, chờ đợi sự phán xét của bác Paul. Nhưng bác ấy chẳng nói gì ngoài những chỉ dẫn liên quan đến công việc, như kiểu cần phải xếp củi khô ở đâu, cất bột ngô ở chỗ nào. Sự im lặng của bác ấy kéo dài cho tới khi chúng tôi ăn xong bữa tối.

"Bác đã nói chuyện với mọi người có liên quan ngày hôm nay." Bác Paul nói. "Chúng ta sẽ có chút thay đổi về việc sắp xếp phòng ngủ. Rebecca lên lầu ngủ với Anna, còn Alex chuyển vào phòng ngủ dành cho khách cùng với Darla."

"Hóa ra bố đã phát hiện ra em không ngủ ở trong phòng rồi à?" Anh Max thì thào hỏi tôi.

"Ừ, anh cũng biết à?" Tôi thì thào hỏi lại.

Anh Max mỉm cười.

"Cảm ơn đã giữ bí mật cho em."

"Tất nhiên rồi."

"Alex," Bác Paul gọi. "Bác cần nói chuyện riêng với cháu." Tôi ngồi lại trong bếp, còn mọi người lục đục đi vào phòng khách. "Ừm..."

"Cảm ơn bác đã sắp xếp lại chỗ ngủ." Tôi nói.

"Nhìn thấy tình cảm của hai đứa như thế hai bác cũng không nỡ chia cắt. Có điều bác và bác Caroline vẫn có chút phân vân không biết mình quyết định như thế có đúng không. Nhỡ cháu hay Darla thay đổi ý định thì sao?"

"Cháu không nghĩ là nó sẽ xảy ra đâu, mà nếu có cháu sẽ báo ngay với bác để bác đổi lại phòng."

"Bác bảo này, cả Warren chỉ có một bác sỹ, nhưng thiếu điện và dụng cụ y tế ông ấy cũng không làm được gì nhiều, ngoài mấy phương thuốc chữa bệnh từ hồi thế kỷ 18. Nếu Darla có thai..."

Ôi Chúa ơi! Lại chuyện đó. Mặt tôi đỏ bừng lên. "Bọn cháu sẽ không... Cháu không phủ nhân là bọn cháu rất muốn làm chuyện đó. Nhưng trước khi rời khỏi Iowa bọn cháu đã nói với nhau về chuyện này. Cũng như bác, cháu không hề mong muốn con mình sinh ra trong cái thế giới hỗn loạn, đầy nhiễu nhương này. Một ngày nào đó, có thể chúng cháu sẽ kết hôn và sinh con, nhưng..." Tôi im bặt, không nói thêm được lời nào vì quá sốc khi thấy hai má bác Paul cũng đang ửng đỏ.

"Cháu nghĩ được như thế là... ừm... rất có trách nhiệm. Bác đã từng trải qua tuổi cháu nên bác rất hiểu. Nếu đổi ngược là bác, ở tuổi của cháu, bác không chắc là mình có làm được như cháu không. Đây." Bác giúi cái gì đó vào tay tôi. Tôi nhìn xuống: hai miếng giấy bạc hình vuông. Bao cao su.

"Cháu không cần cảm thấy áp lực phải sử dụng chúng ngay." Bác nói. "Đôi khi sự kiêng khem là tốt, nhất là khi đang còn trẻ như cháu. Nhưng nếu cháu quyết định... cháu biết bác đang nói về chuyện gì rồi đấy, thì bác muốn cháu sử dụng..."

"Cháu cảm ơn bác."

"Bác chỉ còn mỗi hai cái."

"Vâng ạ."

"Còn nếu cháu không định dùng chúng thì trả lại cho bác."

"Vâng ạ". Không phải tôi cố tình trả lời ngắn gọn nhưng quả thực khi ấy tôi không biết phải nói gì hơn. Bác Paul có vẻ cũng ngượng chẳng kém gì tôi, bởi vì vừa nói xong đã thấy bác đừng dậy vỗ vào vai tôi rồi chuồn thật nhanh ra khỏi phòng.

Tôi đi vào phòng ngủ tìm Darla và thấy cô ấy đang giúp Rebbecca dọn đồ.

"Tại sao mặt cậu đỏ thế?" Cô ấy hỏi tôi.

"À, ừm..." Tôi quay sang nhìn cô em gái.

"Chờ bọn chị một phút nhé!" Darla nói với Rebecca.

"Vâng ạ." Con bé ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, không một lời cự nự. Chúa ơi, đúng là con bé đã thay đổi hoàn toàn.

Tôi rút hai cái bao cao su ra khỏi túi và chìa ra cho Darla xem.

"Cậu có... uầy, không ngờ nha." Cô ấy trầm trồ thốt lên.

"Ừ, mình cũng hơi sốc."

"Bác Paul cho cậu à?"

"Ừ."

"Chỉ hai cái thôi?"

"Bác ấy chỉ bảo còn mỗi hai cái."

"Cậu có nghĩa là chúng dùng lại được không?"

"Khiếp!" Tôi giãy nảy lên. Darla nheo mắt nhìn tôi, và tôi nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói. "Để mình hỏi xem."

Darla mỉm cười. Cô ấy đi ra đóng cửa rồi vặn khóa chốt cửa lại. Sau đó cô ấy cầm tay tôi dẫn về phía giường ngủ.

***

Tôi cứ ngỡ mình sẽ cảm thấy khác sau khi gỡ được cái mác "trai tân" ra khỏi đầu. Suốt vài năm nay tôi luôn bị ám ảnh với ý nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi sau khi tôi làm chuyện đó. Có lẽ sẽ có thay đổi thật nếu tôi vẫn đang ở trường trung học Cedar Falls, xung quanh là một đám thanh niên choai choai mới lớn.

Nhưng ở trang trại của bác tôi, không ai để ý tới chuyện đó và cũng chẳng ai bàn ra tán vào. Ngày hôm sau cũng như bao ngày khác, chúng tôi đi đào ngô, đốn củi và xách nước. Và giữa tôi và Darla cũng chẳng có thay đổi gì đặc biệt. Chúng tôi vẫn ríu rít bên nhau như mọi ngày, có khác chăng chỉ là mối quan hệ của chúng tôi đã bước sang một giai đoạn mới.

Tôi thấy mừng vì không ai để ý. Tôi sẽ rất không thoải mái nếu bác Paul tự dưng đấm vào vai tôi và nói mấy câu sáo rỗng kiểu "Vậy là giờ cháu đã trở thành đàn ông chính hiệu rồi đấy!"

Có một điều đã thay đổi: sau khi Darla và tôi dọn vào ở chung, tôi đã ngủ được tốt hơn. Trong đó lạnh hơn ngoài phòng khách nhưng tôi không còn phài thức dậy vào nửa đêm để đi tìm Darla nữa. Giờ cô ấy chỉ cách tôi chưa đầy một gang tay.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top