Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Bùm-bùm-bùm-bùm-bùm! Hàng tràng nổ lớn vang lên như muốn xé toạc màng nhĩ của tôi, nhấm chìm cả tiếng sấm trên trời. Chú Joe bật đèn pin lên và chạy đi tìm hộp giấy ăn trong bếp. Chúng mỏng nhưng mềm hơn nhiều giấy vệ sinh và không làm đau tai chúng tôi. Chú Darren ấn cái tai nghe vào tay tôi và tôi chụp vội nó lên đầu.

Chúng tôi ngồi trong bếp, gần như phát cuồng vì lo lắng và buồn chán. Nỗi sợ hãi đè nặng lên người tôi, khiến tôi cảm thấy nôn nao khó chịu. Tôi không muốn lên giường và cố gắng ngủ trong tiếng ồn khủng khiếp này. Có vẻ như chú Darren và chú Joe cũng có chung suy nghĩ như tôi, bởi vì chẳng có ai có ý định đứng dậy rời đi cả.

Ít nhất giờ tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Nó khiến cho đợt nổ lần này dễ chịu đựng hơn hôm qua, khi mà sự buồn chán và nỗi hoảng sợ ngày càng bị nhân lên bởi những suy diễn linh tinh. Tôi đoán tiếng ồn lần này là kết quả của đợt phun trào thứ hai. Hiển nhiên vẫn còn rất nhiều điều cần phải lo sợ. Nhà của tôi đã từng bị vật gì đó rơi trúng trong lần phun trào đầu tiên. Nhỡ nhà của chú Darren và Joe cũng chịu cảnh tương tự thì sao? Chúng tôi thậm chí còn chẳng nấp trong bồn tắm như tối hôm qua. Bản thân tiếng nổ đã quá đủ kinh khủng rồi, chưa nói gì đến quy mô nó hẳn phải lớn lắm mới có thể khiến cho tai tôi đau đến như vậy từ khoảng cách 900 dặm.

Tôi chịu đựng trong sự buồn tẻ và bức bối. Không có gì để làm ngoài việc suy nghĩ vẩn vơ, không có gì để nhìn ngoài bóng đêm mịt mù, không có gì để nghe ngoài tiếng nổ tưởng chừng như không bao giờ dứt, không có gì để ngửi ngoại trừ mùi lưu huỳnh và mùi mồ hôi của ngày hôm qua. Hơi thở của tôi bắt đầu chậm lại, nỗi sợ hãi trong tôi cũng nhường chỗ cho sự chán chường và mệt mỏi. Tiếng nổ kéo dài hơn ba tiếng rưỡi, theo đồng hồ của chú Darren, rồi dừng lại.

Tôi tháo tai nghe và moi đống giấy ra khỏi tai. Giờ tiếng sấm bên ngoài trở nên quá nhỏ và trống rỗng, nếu đem so với thứ tiếng nổ chúng tôi đã phải chịu đựng suốt hai ngày nay.

Chú Joe thắp nến rồi đưa tôi lên phòng ngủ dành cho khách ở trên gác. Tôi đặt tai nghe xuống cái bàn đầu giường, bên cạnh hộp giấy ăn, cho tiện với. Chú Joe còn cẩn thận để lại cho tôi cây nến và hộp diêm phòng khi cần sử dụng đến.

Tôi cởi giày và bò lên giường, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo lấm lem hai ngày chưa thay của mình. Tôi thổi tắt nến, nằm nghiêng người sang bên trái và ngủ ngay khi đầu vừa chạm gối.

***

Ngày hôm sau cũng không có thay đổi gì đặc biết. Trời vẫn tối đen như mực. Tro bụi vẫn tiếp tục rơi, tạo thành một tấm chăn dày cộp bao quanh cửa sổ và cửa ra vào. Chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng sấm đùng đoàng của cơn bão bên ngoài, với âm lượng càng lúc càng to. Hy vọng đó là dấu hiệu chứng tỏ tai tôi đang bắt đầu phục hồi. Cơn bão đã quần thảo suốt một ngày và hai đêm. Tôi đoán chắc nó phải liên quan gì đó đến vụ phun trào núi lửa vừa rồi. Một điều lạ nữa là sấm giật đùng đùng như vậy nhưng tôi không hề nhìn thấy một tia chớp hay một giọt mưa nào bên ngoài cửa sổ.

Tôi đi vào trong bếp và vặn vòi nước để rửa tay nhưng không có giọt nước nào chảy ra. Cả vòi nóng và lạnh, không bên nào có nước. Tôi kiểm tra phòng tắm dưới nhà nhưng dưới đó cũng mất nước. Vậy là từ giờ chúng tôi sẽ phải uống nước trữ trong bồn tắm. Và mấy cái bồn cầu cũng chỉ còn duy nhất một lần xả nước. Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến tôi rùng mình sợ hãi.

Bữa sáng của chúng tôi lại tiếp tục với rau diếp bởi chú Joe muốn ăn những thứ dễ bị hỏng trước. Chú Darren càu nhàu khó chịu, tôi cũng chẳng thích thú gì với món sa-lát ngay đầu bữa sáng, nhưng tôi hiểu ý tốt của chú Joe. Hơn nữa tôi chỉ là khách, họ đâu có nghĩa vụ phải chia sẻ thức ăn với tôi.

Ăn sáng xong, chú Joe dắt tôi vào phòng ngủ và lấy cho tôi một bộ quần áo sạch để thay. Cả hai chú đều cao hơn tôi một chút nhưng lại to hơn tôi rất nhiều. Vì thế cái quần của chú Joe cứ chỉ chực tụt xuống còn áo phồng thì lùng thùng như áo bà đẻ. Nhưng nói chung vẫn còn tốt chán so với bộ đồ bẩn thỉu của tôi.

Cuối buổi sáng, bầu trời bên ngoài bắt đầu có sự thay đổi. Thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe lên qua làn tro bụi. Lần nào cũng đi kèm theo tiếng sét nổ, sét đang ở rất gần chúng tôi.

Càng về chiều trời càng sáng dần lên. Ban đầu chúng tôi chỉ có thể nhìn nhờ ánh sáng lóe ra từ tia chớp. Nhưng đến cuối giờ chiều thì trời không còn tối đen như mực nữa. Vẫn tối nhưng ít ra tôi đã có thể nhìn thấy mấy đầu ngón tay của mình. Nó có phần giống như những đêm nhiều mây và không có trăng sao mà thỉnh thoảng tôi vẫn gặp, chứ không phải tối đen như hai ngày vừa qua.

Chú Joe tranh thủ thay pin cho cái đèn pin và dò lại radio. Vẫn không có tín hiệu. Chú đành tắt công tắc và tháo pin ra để tiết kiệm.

Trời bắt đầu mưa. Những giọt mưa to đùng màu đen rơi lộp bộp lên cửa kính và quét sạch chỗ tro bụi trên bậu cửa sổ. Thật kỳ lạ; tôi cứ ngỡ mưa sẽ đánh tan lớp tro bụi trên bầu trời nhưng tôi đã lầm. Mưa cứ rơi và tro bụi cứ rơi, với tốc độ và mật độ dày như nhau.

Cơn mưa kéo dài trong vài tiếng và khi chúng tôi đang chuẩn bị ăn tối thì đột nhiên nghe thấy có tiếng răng rắc, kèm theo một tiếng đổ rầm từ bên ngoài. Chú Joe cầm vội lấy cái đèn pin và chạy ra phía cửa trước. Chú Darren và tôi chạy theo đằng sau.

Tro bụi phủ kín cái vòm cửa bên ngoài, tạo thành một lớp bụi dày cộp dưới chân chúng tôi. Sự xuất hiện đột ngột của hai người chúng tôi làm bụi bay mù mịt. Chúng bao quanh lấy chúng tôi như những đám mây bụi nhỏ. Tôi hít một hơi thật sâu và đó là một sai lầm nghiêm trọng, để rồi ho sặc sụa vì hít phải toàn sạn cát lưu huỳnh.

Cái cầu thang bốn bậc bằng bê tông dẫn từ cửa nhà xuống sân trước giờ cũng đã phủ đầy bụi tro. Chú Joe thận trọng dẫm thử chân vào lớp tro trên sàn rồi nhấc chân lên một cách khá chật vật, để lộ dấu chân lún sâu vài phân. Chú Darren quyết định ngồi lại ở bậu cửa đợi, trong lúc hai chú cháu tôi đi vòng ra sau nhà, về phía phát ra tiếng động khi nãy.

Đi lại trên nền tro ướt chẳng khác gì đi bộ trong bê tông ướt và đặc sệt. Đôi giày thể thao của tôi liên tục tuột ra khỏi chân, làm tôi cứ phải bấm chặt mười đầu ngón chân xuống đất để giữ.

Bên hông nhà là một mớ hỗn độn: các loại tấm gỗ, ván lợp và máng nước nằm ngang, chồng chéo lên nhau. Tro bụi gặp nước mưa đã kép sập một phần đường ống dẫn nước cũ chạy dọc theo nhà. Hai chú cháu chỉ biết đứng trố mắt nhìn từng mảng tro ướt rơi lộp bộp xuống đống đổ nát.

Dù đã dùng cả đèn pin để rọi nhưng chúng tôi vẫn không thể nhìn thấy mái nhà qua lớp tro bụi. Tôi lùi lại vài bước, chỉ sợ gỗ trên mái nhà rơi trúng đầu. Một nỗi lo lắng mới trỗi dậy trong tôi: ngôi nhà này sẽ còn chịu được bao lâu dưới sức nặng của tro bụi và nước mưa trên mái nhà như thế này?

Chú Joe khoát tay kêu tôi quay trở lại vào nhà. Cửa còn chưa kịp khép lại sau lưng tôi đã nghe thấy tiếng rầm bên phía còn lại của ngôi nhà. Tôi đoán đường ống dẫn nước bên đó vừa đổ.

Tro bụi phủ kín từ đầu tới chân chú Joe và tôi, mặc dù chúng tôi đã ra sức phủi trước khi vào nhà. Nhưng chẳng ăn thua bởi chúng quá nhỏ và mịn, một khi đã bám vào quần áo và da thịt thì khó mà rũ sạch được.

Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, tro bụi trên người chúng tôi giờ biến thành màu trắng, làm hai chú cháu trông chẳng khác gì hai bóng ma di động. Xét cho cùng, chúng tôi chính là những con ma, những linh hồn của một thế giới đã chết khi núi lửa phun trào. Và giờ chúng tôi đang sống vật vờ trong một vùng đất mới. Liệu có còn nơi nào cho chúng tôi trong cái thế giới hậu núi lửa này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top