Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Cánh cửa bị xác gã Gậy Bóng Chày chắn ngang, nhưng vẫn đủ rộng để tôi lách người qua. Từ đằng sau tôi nghe thấy tiếng chú Joe yếu ớt gọi theo "Alex..." Tôi mặc kệ. Mặc kệ chú ấy muốn nói gì. Mặc kệ mình đang chạy đi đâu. Chỉ biết rằng tôi cần phải rời khỏi căn nhà đó. Tránh khỏi mùi máu tanh càng xa càng tốt.

Bỏ chạy trong cơn mưa tro bụi không hề dễ dàng. Nước mưa và tro bụi cào xước mặt tôi. Với mỗi bước chạy, chân tôi lại lún sâu hơn vào đống bùn nhầy nhụa. Tôi không thể nhìn xa, cũng không có ý định nhìn ngó xung quanh nhưng có vẻ như ngoài tôi ra chẳng có ai ở ngoài đường lúc này. Không một bóng người, ngoại trừ tôi. Không một bóng xe chuyển động, ngoại trừ mấy chiếc đậu bên đường đã bị tro bụi phủ kín, ngập đến quá nửa bánh. Không một tiếng động, ngoại trừ tiếng sấm. Có rất ít ánh sáng, ngoại trừ vài tia sét thỉnh thoảng lóe lên.

Mới chạy được khoảng hai dãy nhà thì tôi đã mệt muốn đứt cả hơi. Hai chiếc giày cũng rơi khỏi chân từ bao giờ không biết. Tôi dừng lại thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối để giữ thăng bằng. Hình ảnh gã Cờ Lê hiện lên và tôi nôn thốc nôn tháo. Tôi bỗng thấy hối hận vì lúc trước đã ăn quá nhiều thịt bò.

Tôi không biết là vì chạy hay là vì nôn mà tự nhiên đầu óc suy nghĩ thông suốt hẳn. Tôi cần nước, lương thực, và đồ bảo vệ khỏi tro bụi núi lửa. Và cả giày nữa. Chứ cứ chạy ngoài trời như thằng điên thế này sớm muộn gì cũng mất mạng. Nhưng tôi không thể quay lại nhà chú Darren. Cái ý nghĩ phải bước chân qua cánh cửa vấy máu kia một lần nữa khiến tôi rùng hết cả mình. Từ nay cứ mỗi lần đối mặt với chú ấy tôi sẽ lại nhớ về buổi chiều kinh dị hôm nay.

Nhưng tôi cần một nơi để trú ngụ. Tôi thất thểu quay trở lại con đường dẫn về căn nhà quen thuộc của mình. Tro bụi thấm vào trong tất, chà sát da thịt tôi vốn đã mềm và mỏng. Mỗi bước đi giờ không khác gì tra tấn. Tro đóng thành từng lớp dày cộp trong miệng tôi, chúng chui vào mắt, vào mũi tôi, khiến tôi giàn giụa nước mắt và chớp mắt liên tục.

Phần thân trước nhà tôi như oằn sâu hơn dưới sức nặng của tro bụi. Phòng ngủ của hai anh em tôi gần như bị san phẳng. Toàn bộ đường máng nước bị xé toạc khỏi tường nhà, nhưng may là nhà tôi dùng máng nước bằng nhôm, chứ không phải kiểu cổ như nhà chú Darren, nên cũng không thiệt hại gì nhiều. Phía sau nhà trông vẫn ổn. Tôi tìm thấy một cánh cửa sổ vẫn đang mở hé và chui vào trong.

Bên trong nhà cũng không đến nỗi quá tệ. Rất nhiều tro bụi đã bay vào đây qua đường cửa sổ và ống thông gió nhưng tôi thấy vẫn ổn, miễn sao tôi không dẫm lên và làm chúng bay mù mịt là được. Tôi kiểm tra cái vòi nước trong bếp. Nó chỉ ọc lên một tiếng rồi xịt ra toàn khói bụi. Không có nước. Tôi mở tủ lạnh lấy một lon Coke giờ đã hơi âm ấm rồi dùng nó để rửa miệng. Nước vừa vào đến cổ họng lập tức làm tôi ho rũ rượi. Tôi nhìn xuống tay và thấy có vài vết máu lốm đốm. Ho ra máu không phải là chuyện đùa. Nhưng tôi có thể làm gì? Tôi uống nốt chỗ nước còn lại rồi làm thêm một lon nữa, và hai quả táo.

Tôi cần đi vệ sinh. Phòng tắm dưới nhà và phòng tắm của hai anh em tôi đều nằm bên phía nhà đổ, vì thế tôi đành lên gác dùng tạm phòng tắm của bố mẹ. Đang chuẩn bị "hành sự" thì đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện. Nghe thì hơi kinh, nhưng có thể tôi sẽ cần tới chỗ nước toilet đó. Nước trong bồn chứa vẫn có thể coi là sạch mà, đúng không? Con mèo George nhà bạn tôi chẳng uống nước trong toilet suốt đấy thôi, có thấy nó chết đâu. Tôi đi xuống dưới nhà và "giải quyết nỗi buồn" qua cửa sổ.

Quay trở lại phòng ngủ của bố mẹ, tôi cởi bộ quần áo rộng thùng thình của chú Joe ra và ném vào thùng rác. Tro bám cả vào quần lót của tôi. Tủ quần áo của tôi một là đã cháy rụi, hai là đang bị chôn vùi dưới lớp đất đá trước nhà, nhưng được cái tôi mặc vừa đồ của bố, ngoại trừ phần hông hơi rộng. Trời càng lúc càng lạnh, đó là điều làm tôi lo lắng. Tôi suy nghĩ một lúc và nhớ ra hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Tám. Vụ phun trào núi lửa chắc hẳn đã làm thay đổi khí hậu. Trời sẽ còn lạnh đến thế nào nữa? Tôi biết mình không thể trả lời câu hỏi đó, vì thế tạm thời tôi sẽ gạt nó sang một bên. Tôi mặc thêm một cái áo sơ mi dài tay của bố ra ngoài áo phông.

Đêm hôm đó tôi ngủ lại trên giường của bố mẹ. Bên dưới sự ngột ngạt của mùi lưu huỳnh nồng nặc trong không khí, tôi vẫn thấy thoáng qua mùi của mẹ, mùi nước hoa hiệu Light Blue của Dolce & Gabbana hàng năm chúng tôi vẫn tặng mẹ nhân Ngày Của Mẹ.

Lâu nay tôi chỉ mải đắm chìm vào những cuộc cãi vã với mẹ mà chưa bao giờ thử dừng lại và tự hỏi cuộc đời mình sẽ ra sao nếu thiếu mẹ. Thiếu sự dễ dãi, hiền từ của bố. Thiếu cô em gái đanh đá, lắm điều. Tôi sẽ là ai nếu mất đi họ?

Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng để không bật khóc. Tôi có còn được gặp lại họ không? Có, tôi hạ quyết tâm. Nếu họ còn sống, tôi sẽ tìm bằng được gia đình tôi. Họ không thể quay về nhà tìm tôi. Giờ ngoài xe ủi đất ra thì không có gì có thể di chuyển trong lớp tro bụi dày đặc kia. Và ba tên cướp xông vào nhà chú Joe và chú Darren mới chỉ là sự khởi đầu, sẽ không còn sự bình yên ở Cedar Falls. Ngày mai, tôi sẽ đến Warren tìm gia đình. Chuyện đó nghe có vẻ bất khả thi nhưng tôi vẫn muốn thử. Tôi cần phải tìm được mẹ. Cùng với quyết tâm ấy, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Tôi ngủ không được ngon, nếu không muốn nói là toàn gặp ác mộng. Khuôn mặt gã Cờ Lê và gã Gậy Bóng Chày khiến tôi nhiều lần choàng tỉnh trong đêm, toàn thân ướt sũng mồ hôi. Một sự dịch chuyển về bóng tối, từ màu tối đen như mực sang màu đen ảm đạm và u tối, báo hiệu một bình minh nữa lại bắt đầu. Tôi lật người và ngủ tiếp, giấc ngủ sâu đầu tiên của tôi từ hôm xảy ra chuyện tới giờ.

Tràng ho khan khiến tôi tỉnh giấc hoàn toàn. Ơn Chúa, lần này không có máu. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi cần uống nước. Tôi bước xuống khỏi giường và đi vào phòng tắm. Tôi mở nắp bồn chứa toilet và múc một ít nước. Không có mùi. Tôi nhấp một ngụm. Vị rất ổn, thậm chí còn hơi ngòn ngọt. Tôi uống cạn cốc nước đó và múc thêm một cốc nữa.

Tôi đánh răng bằng bàn chải của bố và súc miệng bằng một ngụm nước nhỏ. Cảm giác sau khi chải răng sạch thật là sung sướng. Có thể do đây là thủ tục cần phải làm mỗi khi thức dậy hằng sáng hoặc là do một phần cơ thể sau hai ngày mới được kì cọ sạch sẽ nhưng tôi cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Bữa sáng của tôi hôm nay là rau diếp héo và hai quả táo.

Ăn sáng xong tôi lập tức bắt tay vào sửa soạn. Nếu tôi muốn giữ đúng lời hứa tối qua của mình, đó là tìm lại gia đình, thì tôi cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Cái balô của tôi giờ đã bị chôn vùi trong phòng ngủ cùng với mọi thứ khác. Nhưng tôi cần phải mang theo một số vật dụng tối thiểu, vì thế tôi lục tủ quần áo của bố tìm cái balô ngày xưa bố vẫn dùng mỗi khi leo núi và trượt tuyết. Tôi ước gì nó có thể to hơn một chút, nhưng méo mó có hơn không.

Tôi chỉ lấy thêm một bộ quần áo trong tủ của bố để thay, bởi balô còn phải đựng nhiều thứ khác cần thiết hơn. Tuy nhiên tôi vẫn mang theo hai cái áo phông, phòng khi cần còn có cái để làm mặt nạ chống bụi. Tôi lấy luôn cả đôi bốt của bố. Hơi rộng, nhưng xỏ thêm hai đôi tất nữa là vừa.

Trong tủ lạnh còn sáu chai nước, tôi mang đi hết. Kể đến là đồ ăn: Súp đóng hộp, dứa, phô mai, thịt hun khói. Có bao nhiêu tôi dọn sạch. Tôi tìm được một cái mở đồ hộp cũ rích trong ngăn kéo bếp và vài gói bánh quy đậu phộng. Trong nhà không còn nhiều đồ ăn như tôi nghĩ. Nếu chuyến đi của tôi đến Warren kéo dài hơn một tuần, tôi sẽ gặp rắc rối to.

Tôi ném vào trong ba lô một cái thìa, ba hộp diêm và vài cây nến. Tôi cần một con dao, vừa là để phòng thân vừa là để thái đồ ăn nhưng lại không được quá nặng. Cuối cùng tôi chọn con dao thái dài 11 phân yêu thích của mẹ. Tôi dùng nó xé đôi một trong hai cái áo phông ra để bịt mồm và mũi.

Tôi không muốn để dao trong balô, khi cần có khi mò mãi không ra. Vì thế tôi cởi thắt lưng và rạch một đường lên đó, tạo thành một cái bao tự chế. Với con dao giắt ở bên hông, tôi vừa cảm thấy yên tâm vừa không sợ bị mũi dao đâm vào người.

Trong phòng chứa đồ, tôi tìm thấy cái áo mưa rộng thùng thình của bố, dù tôi đeo thêm cả balô cũng vẫn trùm qua được. Toàn bộ chìa khóa của tôi để trong phòng ngủ khi căn phòng sập xuống, nhưng may mà vẫn còn chùm sơ cua mẹ treo trên móc.

Xong xuôi tôi quay ngược trở lại lên gác và múc nước trong bồn toilet uống như chưa bao giờ được uống. Sau đó tôi thấm ướt mảng vải áo phông và buộc quanh mặt. Tôi đã sẵn sàng lên đường.

Tôi không gặp khó khăn gì khi mở cánh cửa hậu đằng sau nhà. Bản thân cánh cửa không có vấn đề gì, nhưng có một lớp tro bụi dày gần nửa mét chặn bên ngoài cái cửa cuốn. Tôi không thể dùng lực để mở nó. Sau vài lần thử không được tôi đành miễn cưỡng bỏ cuộc. Tôi khóa cửa lại và leo cửa sổ ra ngoài, mặc dù giờ có khóa cửa hay không cũng như nhau cả.

Quãng đường từ nhà ra gara quả thực là một thử thách đối với tối khi mà với mỗi bước đi, chân tôi lại lún sâu thêm cả chục phân trong lớp tro bụi, phải chật vật lắm mới rút được chan lên. Nếu tôi phải lội bộ 140 dặm tới Warren trong tình cảnh như thế này, chắc phải mất cả năm trời chứ đừng nói là một tuần.

Thật may, cánh cửa gara nhà tôi mở vào bên trong. Có điều, khi tôi vừa mở cửa, tro bụi lập tức tràn vào và tôi không thể đóng cửa lại được. Tôi nhìn thấy một tấm vải bạt nhựa gấp ngay ngắn trên giá và nghĩ ngay đến việc dùng nó làm lều dùng tạm. Tất nhiên là có thêm nó thì balô tôi không thể đựng vừa. Tôi bỏ bớt đồ ra túi bên ngoài và bỏ lại một ít đồ hộp để lấy chỗ.

Xe đạp của tôi được dựng ở cạnh tường kế bên xe của em gái. Tôi dắt xe ra bên ngoài khoảng sân đang bị tro bụi phủ kín, rồi ngồi lên xe và đặt hai chân lên pêđan. Cuộc hành trình đến Warren của tôi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top