Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười

Trạng thái cảm xúc rất phức tạp khẳng định với Briony theo cách nhìn của em rằng em đang bước vào vũ đài của cảm xúc người lớn và đang giả dối, những thứ mà việc viết lách của em buộc phải dựa vào để khai thác. Liệu bằng cách đối lập tốt xấu rõ ràng, đã từng có truyện cổ tích nào chứa đựng nhiều điều đến thế? Sự tò mò vô tâm nhưng dữ dội xúi em xé phong bì lấy lá thư ra - em đọc ngay trong sảnh sau khi Polly mở cửa cho vào - và mặc dù nội dung gây sốc của lá thư đã hoàn toàn bào chữa cho hành động này của em, nó cũng không ngăn được em cảm thấy có lỗi. Là sai trái khi mở thư của người khác, nhưng là đúng đắn, là cần thiết, khi em biết tất cả. Em rất vui sướng được gặp lại anh trai, nhưng chuyện này không ngăn em khỏi việc cường điệu cảm xúc quá đà để né tránh câu hỏi buộc tội của chị gái. Rồi sau đây, em chỉ giả vờ tỏ vẻ hăng hái nghe lời mẹ bằng cách chạy biến lên phòng; cũng là muốn chạy khỏi Cecilia, em cần ở một mình để xem xét lại toàn bộ con người Robbie, và để lên sườn đoạn mở đầu của một câu chuyện tràn đầy cuộc sống thực. Không công chúa công chiếc gì nữa! Cảnh bên đài phun nước, không khí đầy đe dọa xấu xa, và cuối cùng, khi họ đã đường ai nấy đi, sự vắng vẻ lóng lánh tỏa sáng trên nền sỏi ướt nhẹp - tất cả những chuyện này cần phải được nghiền ngẫm lại. Cùng với lá thư, một thứ gì mãnh liệt, tàn bạo, có lẽ cả tội ác đã lộ ra, một quy tắc tà ác nào đó, mà thậm chí trong con phấn khích trước các khả năng khác nhau, em không hề nghi ngờ gì rằng chị gái em đang bị nguy hiểm và cần em giúp đỡ.

Cái từ đó: em cố ngăn nó vang lên trong suy nghĩ mình, ấy vậy mà nó cứ tục tĩu nhảy múa trong đầu em, con quỷ chữ đánh máy, phép đảo chữ đầy bóng gió, mập mờ đánh lận - cậu và quả hạch, "tiếp theo" trong tiếng Latin, vị vua người Anh ngày xưa từng muốn đẩy lùi sóng biển). Những cụm từ thơ mộng thì em học được từ truyện thiếu nhi - chú lợn bé nhất trong ổ, bầy chó săn rượt đuổi con cáo, thuyền đáy phẳng trên sông Cam bên đồng cỏ Grantchester. Đương nhiên, em chưa bao giờ nghe cái từ

đó được phát âm lên, hay thấy trong sách, hay tình cờ gặp giữa hai dấu hoa thị. Trước mặt em không ai từng nhắc đến sự tồn tại của từ đó, và hơn thế nữa, không ai, ngay cả mẹ em, từng nói gì đến sự tồn tại của phần cơ thể em mà - Briony chắc chắn - từ đó chỉ đến. Em không nghi ngờ gì chuyện nó chính là chỉ cái đó. Ngữ cảnh giúp em luận ra, nhưng còn hơn thế, từ đó đồng nhất với nghĩa của nó, và gần như là một từ tượng thanh. Ba chữ cái đầu có hình thuôn lõm, hơi khép lại, rõ ràng như một hình vẽ giải phẫu học. Ba hình này hội lại dưới chân thánh giá. Việc từ ấy được viết ra bởi một người đàn ông đang xưng tội trước một hình ảnh trong đầu anh ta, giãi bày nỗi ám ảnh duy nhất, làm em vô cùng kinh tởm.

Em đã trâng tráo đứng đọc lá thư ngay giữa sảnh và ngay lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm chứa đựng trong sự khiếm nhã ấy. Một thứ không thể phàm tục hơn, hay đàn ông hơn, là mối đe dọa cho trật tự trong căn nhà của họ, và Briony biết nếu em không giúp chị gái, tất cả họ sẽ phải khổ sở. Cũng rất rõ rằng sẽ phải giúp chị một cách khéo léo, tế nhị. Nếu không, từ kinh nghiệm thực tế của Briony, Cecilia sẽ giận em.

Trong lúc em rửa tay và mặt rồi chọn một bộ váy sạch sẽ, những ý nghĩ đó choán hết tâm trí em. Em không thấy đôi tất em muốn đi ở đâu cả, nhưng em không tốn thời giờ lùng sục. Em đi đôi khác, buộc dây giày, rồi ngồi vào bàn. Dưới tầng, mọi người đang uống cocktail và em còn ít nhất hai mươi phút ở một mình. Tóc có thể chải trên đường xuống. Phía ngoài cửa sổ đang mở, một con dế đang gáy. Một tệp giấy lấy ở văn phòng của cha ở trước mặt em, đèn bàn hắt xuống một mảng sáng vàng dễ chịu, em cầm bút trên tay. Đàn động vật nông trại trật tự xếp hàng trên bậu cửa sổ và đám búp bê mặc váy đăng ten kiểu cổ đứng yên trong các phòng căn biệt thự trổ nhiều cửa bên của chúng đợi câu vàng ngọc đầu tiên của em. Vào giây phút đó, khao khát viết mạnh hơn bất cứ ý nghĩ nào về việc mình sẽ viết gì. Em muốn chìm đắm vào việc diễn đạt ra một ý tưởng khôn cưỡng, được thay dòng mực đen nhả ra từ đầu bút bằng bạc miết trên giấy sin sít và quấn thành từ ngữ. Nhưng làm thế nào diễn đạt đúng những đổi thay cuối cùng đã biến em thành một văn sĩ thực thụ, và vô số ấn tượng lộn xộn của em, và cả sự kinh tởm và mê hoặc mà em cảm thấy? Trật tự phải được thiết lập. Em nên bắt đầu, như đã quyết định lúc trước, kể một cách giản dị những gì em thấy ở đài phun nước. Nhưng trường đoạn này lúc ban ngày không hấp dẫn mấy so với lúc chạng vạng, những phút lang thang trên cầu chìm đắm trong mơ mộng, rồi Robbie xuất hiện trong cảnh tranh tối tranh sáng, gọi em, trong tay cầm một phong bì trắng nhỏ chứa lá thư có chứa từ đó. Và từ đó chứa điều gì?

Em viết, "Có một bà già nuốt phải con ruồi."

Chắc chắn sẽ không trẻ con quá khi nói phải có một câu chuyện; và đây là câu chuyện về một chàng trai được mọi người quý mến, nhưng nữ nhân vật chính luôn nghi ngờ anh ta, và cuối cùng nàng lật tẩy được hắn là hiện thân của quỷ. Nhưng chẳng phải em - đúng vậy, văn sĩ Briony - giờ đã thạo đời đến mức đứng trên mọi ý tưởng cổ tích thơ ngây về thiện và ác rồi sao? Hẳn phải có một nơi nào đó cao quý, siêu phàm, nhìn từ đó ta có thể phán xét hết thảy loài người như nhau, không đối đầu với nhau như trong một trận hockey kéo dài suốt đời, mà xô đẩy nhau ầm ĩ trong toàn bộ sự bất toàn huy hoàng của chính họ. Nếu quả tồn tại một nơi như thế, em sẽ không xứng đáng được lên đó. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho Robbie với trí óc đáng tởm của anh ta.

Mắc kẹt giữa khao khát được viết một đoạn nhật ký giản dị kể về những trải nghiệm trong ngày hôm đó, và tham vọng biến chúng thành thứ gì đó lớn hơn, bóng bẩy, độc lập và khó hiểu, em ngồi nhiều phút liền cau mày nhìn mảnh giấy và cái câu trẻ con kia mà không viết thêm một từ nào nữa. Em nghĩ mình có thể miêu tả hành động khá tốt, và em có khả năng đặc biệt về viết đối thoại. Em có thể tả cánh rừng trong mùa đông, và sự vững chãi của một bức tường lâu đài. Nhưng cảm xúc thì làm thế nào đây? Viết, Nàng cảm thấy buồn, hay miêu tả một người đang buồn thì làm gì, thì cũng ổn thôi, nhưng bản thân nỗi buồn là gì, chuyển tải thế nào để người khác cảm nhận được toàn bộ sự gần gũi tăm tối của nó? Sự đe dọa còn khó hơn, hay sự bối rối khi cảm thấy các thứ mâu thuẫn nhau. Bút trong tay, em trân trối nhìn qua căn phòng về phía những con búp bê mặt Cling đơ, những người bạn xa lạ của một tuổi ấu thơ mà em coi như đã kết thúc. Thật ớn lạnh, quá trình lớn lên ấy. Em sẽ không bao giờ ngồi lên lòng Emily hay Cecilia nữa, hoặc chỉ ngồi lên khi đùa. Hai mùa hè trước, vào sinh nhật mười một tuổi của em, cha mẹ, anh trai, chị gái và người thứ năm em không nhớ được là ai đã đưa em ra ngoài bãi cỏ và dùng một tấm bạt tung em lên cao mười một lần, rồi một lần nữa cho may mắn. Giờ em có thể tin được nó không, sự tự do vui vẻ của chuyến bay lên cao ây, niềm tin mù quáng vào cái nắm tay chắc chắn tử tế của những người lớn ấy, khi người thứ năm đó dễ là Robbie lắm?

Khi nghe thấy tiếng hắng giọng khẽ khàng của phụ nữ, em nhìn lên, giật bắn mình. Đó là Lola. Cô đang ló đầu đầy vẻ hối lỗi vào phòng, và ngay khi mắt chúng gặp nhau cô nhẹ nhàng gõ cửa bằng đốt ngón tay.

"Em vào được không?"

Dù sao thì cô cũng vào, đi lại không uyển chuyển lăm vì cái đầm xa tanh xanh da trời đang mặc. Tóc xõa và chân trần. Khi cô tiến tới, Briony bỏ bút xuống và che câu mignh vừa viết bằng góc một quyển sách. Lola ngồi xuống mép giường và thở ra phồng cả má lên. Cứ như thể chúng đã luôn trò chuyện kiểu chị em gái với nhau lúc cuối ngày vậy.

"Em đã trải qua một tối kinh khủng nhất đời."

Khi Briony bị ánh mắt dữ dội của cô em họ buộc phải nhướng mày lên, cô nói tiếp, "Hai đứa sinh đôi hành hạ em."

Em nghĩ đó là một kiểu nói khoa trương cho đến khi Lola xoay vai để lộ ra, chỗ cao trên cánh tay, một vết xước dài.

"Kinh khủng quá!"

Cô chìa cổ tay ra. Trên mỗi tay là những nốt trầy xước phồng rộp lên. "Bầm tím!"

"Chính xác."

"Chị sẽ lấy ít thuốc sát trùng cho em." "Em tự làm tất rồi."

Đúng thế, hương nước hoa phụ nữ của Lola không thể che được mùi thuốc chống nhiễm trùng Germolene dành cho trẻ em. Rời khỏi bàn viết lại ngồi cạnh em họ là điều ít nhất Briony có thể làm.

"Tội nghiệp em!"

Lòng thương của Brinoy khiến mắt Lola rưng rưng và giọng cô nghẹn khàn.

"Ai cũng nghĩ chúng là thiên thần vì trông chúng giống nhau, nhưng chúng là những con thú nhỏ."

Cô nén một tiếng nấc, dường như cắn chặt nó lại, cằm run lên bần bật, rồi thở sâu vài lần qua cánh mũi phập phồng. Briony cầm tay cô và nghĩ mình đã hiểu được một người có thể bắt đầu quý Lola như thế nào. Rồi em lại chỗ ngăn kéo tủ, lấy ra một chiếc khăn tay, mở ra và đưa cho cô. Lola toan dùng rồi, nhưng khi nhìn thấy họa tiết vui mắt hình những nữ cao bồi và dây thòng lọng cô khẽ rít lên, ở một âm sắc cao, tiếng mà bọn trẻ hay phát khi giả ma. Dưới tầng chuông cửa kêu, và vài giây sau, nghe rất rõ, tiếng lộp cộp hối hả của giày cao gót trên nền đá trong sảnh. Đó là Robbie, và đích thân Cecilia chuẩn bị ra mở cửa. Lo sợ dưới tầng có người nghe thấy tiếng Lola khóc lóc, Briony đứng lên khép cửa phòng mình lại. Nỗi khốn khổ của cô em họ làm nảy sinh trong em một trạng thái bồn chồn, một sự kích động gần giống niềm vui. Em vào lại giường và vòng tay ôm Lola đang giơ tay lên mặt bật khóc. Việc một cô gái hay cáu và độc đoán như thế có thể bị hai thằng nhóc chín tuổi khiến cho buồn bã tới mức này làm Briony thấy kỳ lạ, và khiến em cảm thấy quyền lực của chính mình. Đấy chính là thứ nằm sau cái cảm giác gần niềm vui này. Có lẽ em không yếu đuối như mình vẫn tưởng; rốt cuộc, ta phải đánh giá chính em qua người khác - chính thế. Đôi khi, khá vô tình, ai đó lại dạy cho ta một điều về chính bản thân mình. Không tìm nổi lời, em nhẹ nhàng xoa vai cô em họ và nghĩ chỉ hai đứa Jackson và Pierrot thôi thì không thể nào gây ra niềm khổ đau đến thế này; em nhớ đến nỗi đau buồn khác trong đời Lola. Gia đình ở miền Bắc - Briony hình dung ra những con phố với các nhà máy ám khói, và những người đàn ông dữ tợn lê bước đi làm tay cầm hộp thiếc đựng sandwich. Cửa nhà Quincey đã đóng chặt và có lẽ chẳng bao giờ mở ra nữa.

Lola dần bình tĩnh lại. Briony dịu dàng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cô hỉ mũi và nghĩ một lúc. "Em đang chuẩn bị đi tắm. Chúng ùa đến và đâm bổ vào em. Chúng vật em xuống sàn..." Nhớ đến chi tiết này, cô dừng lại cố nén một tiếng nức nở đang trào lên.

"Nhưng sao chúng lại làm thế chứ?"

Cô hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Cô bắt đầu nhìn lơ đãng qua căn phòng. "Chúng muốn về nhà. Em bảo không được. Chúng nghĩ em chính là người giữ chúng lại đây."

Hai đứa sinh đôi vô cớ đổ nỗi thất vọng lên chị chúng - với Briony tất cả những điều này nghe có vẻ hợp lý. Nhưng vào giây phút này thứ làm tinh thần kỷ luật của em lo lắng là ý nghĩ chẳng mấy chốc sẽ bị gọi xuống nhà và cô em họ cần phải thực sự bình tĩnh trở lại.

"Chúng chỉ không hiểu được thôi," Briony nói vẻ hiểu biết khi bước lại chậu rửa và đổ đầy nước nóng vào. "Chúng chỉ là hai đứa nhóc vừa phải trải qua chuyện kinh khủng."

Buồn bã vô hạn, Lola cúi đầu xuống và gật theo một kiểu khiến Briony đột ngột cảm thương cô. Em dắt Lola ra chậu rửa và đặt tấm khăn vải flanen lên tay cô. Và rồi, lẫn lộn nhiều động cơ - nhu cầu thực sự muốn đổi chủ đề, khao khát được chia sẻ bí mật và cho cô gái lớn hơn kia thấy em cũng có những trải nghiệm cuộc đời, nhung trên hết bởi vì em cảm thấy quý Lola và muốn kéo cô lại gần hơn - Briony kể cho cô nghe việc gặp Robbie trên cầu, và lá thư, và em đã mở thư ra như thế nào, và trong thư có gì. Không nói lớn từ đó ra, như thế thật không tưởng, em đánh vần nó cho cô, từ sau ra trước. Hiệu quả với Lola thật hởi cả lòng dạ. Cô ngẩng khuôn mặt còn nhỏ nước tong tong từ bồn rửa lên và há hốc miệng. Briony chìa khăn lau cho cô. Vài giây trôi qua trong khi Lola giả vờ đang lựa lời để nói. Cô hơi cường điệu một chút, nhưng không sao, và lời thì thầm giả tạo của cô cũng cường điệu.

"Nghĩ đến nó suốt á?"

Briony gật đầu và quay mặt đi, như thể vật lộn với bi kịch. Em học được cách diễn hơn một chút từ em họ, giờ đến phiên cô này đặt bàn tay an ủi lên vai Briony.

"Khốn khổ cho chị quá. Gã đó là một kẻ điên."

Một kẻ điên. Từ này có sự tinh lọc, và cả sức nặng của lời chẩn đoán y học. Em đã biết anh ta suốt bao năm qua thế mà hóa ra đó mới là con người thật của anh ta. Khi em còn nhỏ, anh ta thường cõng em trên vai và giả vờ là quái vật. Em đã ở một mình với anh ta không biết bao nhiêu lần ở những vũng sâu dễ bơi, nơi vào một mùa hè anh đã dạy em cách bơi đứng và bơi ếch. Giờ căn bệnh của anh ta đã được định rõ, em cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tuy nhiên sự bí ẩn của trường đoạn đài phim nước càng bị khắc sâu hơn. Em đã quyết định không kể chuyện đó vì cho rằng lời giải thích rất đơn giản và tốt hơn hết là không nên phơi bày sự ngờ nghệch của em.

"Chị gái chị sẽ làm gì?"

"Chị không biết nữa." Một lần nữa, em không đề cập gì đến việc em sợ phải gặp Cecilia sau đây.

"Chị biết không, từ buổi chiều đầu tiên ở đây em đã nghĩ anh ta là quái vật khi nghe thấy anh ta quát hai đứa sinh đôi ở hồ bơi."

Briony cố nhớ lại những giây phút tương tự để phát hiện các triệu chứng tương tự của bệnh điên. Em nói, "Anh ta luồn giả vờ tỏ ra khá là tử tế. Anh ta lừa dối chúng ta suốt bao năm qua."

Việc thay đổi chủ đề đã có tác dụng, vì vùng quanh mắt Lola vừa rồi đỏ tấy giờ đã nhạt đi và lại đầy tàn nhang như cũ, giờ cô ta lại đúng là con người khi trước. Cô cầm tay Briony. "Em nghĩ cảnh sát nên biết về anh ta."

Viên cảnh sát trong làng là một người tốt bụng với hàng ria bôi sáp thơm, có bà vợ nuôi gà mái và đạp xe đi giao trứng tươi. Kể lại lá thư và cái từ đó, dù có đánh vần ngược lại cho ông, là không tưởng. Em định bỏ tay Lola ra nhưng cô đã siết mạnh thêm và dường như đọc được ý nghĩ của cô gái nhỏ.

"Chúng ta chỉ cần cho họ xem lá thư thôi." "Chị ấy có thể đồng ý thế."

"Em cá là có. Kẻ điên có thể tấn công bất cứ ai."

Đột nhiên trông Lola đăm chiêu và có vẻ toan kể cho cô em họ một tin mới. Nhưng cô chỉ giật lùi lại, cầm lược của Briony lên và đứng trước gương sung sướng chải tóc. Chưa chải chuốt được gì thì hai đứa nghe tiếng bà Tallis gọi xuống ăn tối. Ngay lập tức Lola lại hờn dỗi, và Briony nghĩ tâm trạng thay đổi nhanh đến thế là một phần trong nỗi buồn bực vừa xong của cô.

"Tuyệt vọng rồi. Em còn chưa đâu ra đâu cả," cô nói, nước mắt lại lưng tròng. "Thậm chí em còn chưa trang điểm."

"Giờ chị xuống trước," Briony an ủi cô. "Chị sẽ bảo mọi người là em xuống sau một chút." Nhưng Lola đã trên lối ra khỏi phòng rồi, và có vẻ không nghe thấy cô nói.

Sau khi vuốt gọn lại tóc, Briony lưu lại trước gưong, chăm chú nhìn mặt mình, tự hỏi sẽ làm gì khi bắt đầu trang điểm, em biết chẳng chóng thì chầy một ngày sẽ phải thế thôi. Lại một việc nữa đòi hỏi thời gian của em. Ít ra thì em không bị tàn nhang cần phải che đi hay làm dịu bớt màu, và thế chắc là đỡ tốn công sức rồi. Trước đây lâu lâu, hồi mười tuổi, em đã nhận thấy son sẽ làm mình trông như hề. Quan điểm đó sớm muộn cũng phải xét lại. Nhưng chưa đến lúc, khi còn bao thứ khác phải xem xét. Em đứng cạnh bàn và lơ đãng thay ngòi bút máy. Viết truyện trở thành một việc làm đầy mạo hiểm đáng thương, vô vọng khi những sức mạnh đầy quyền năng và hỗn loạn đến vậy cứ xoay quanh em, và khi những sự kiện liên tục trong suốt ngày dài đã hút trọn hay chuyển hóa điều đã xảy ra trước đó. Có một bà già nuốt phải con ruồi. Em tự hỏi mình có phạm phải sai lầm khủng khiếp khi giãi bày tâm sự với đứa em họ không - Cecilia sẽ chẳng hài lòng chút nào nếu con bé Lola dễ kích động kia bắt đầu vênh váo phô rằng mình biết chuyện lá thư của Robbie. Và giờ làm sao mà xuống nhà ngồi cùng bàn với một kẻ điên được? Neu cảnh sát bắt hắn, em, Briony, sẽ buộc phải ra trước tòa, và nói to từ đó lên, để chứng minh.

Ngần ngại, em ra khỏi phòng bước đi trên hành lang lát gỗ ảm đạm tới đầu cầu thang rồi dừng chân dỏng tai lên. Tiếng nói chuyện vẫn ở trong phòng khách - em nghe tiếng mẹ và anh Marshall, và rồi, riêng rẽ, hai đứa sinh đôi nói chuyện với nhau. Vậy là không có Cecilia, không có kẻ điên. Khi bắt đầu miễn cưỡng bước xuống, Briony thấy tìm mình đập rộn lên. Cuộc đời em đã thôi không còn đơn giản nữa. Chỉ mới ba ngày trước em vừa viết xong Những gian nan của nàng Arabella và đợi ba đứa em họ tới. Em đã muốn mọi thứ khác đi, và giờ thì thế này đây: không chỉ xấu đi, mà còn sắp sửa tệ hại hơn nữa. Em lại dừng ở chiếu nghỉ đầu tiên để lên một kế hoạch, em sẽ tránh thật xa cô em họ hay kích động, không cả đưa mắt nhìn - em không đủ sức để bị lôi kéo vào một âm mưu ỉm chuyện đi, em cũng không muốn gây ra một cơn bùng phát xúc cảm dữ dội. Còn Cecilia, người em nên bảo vệ, em lại không dám lại gần. Robbie, rõ như ban ngày, em sẽ tránh xa vì an toàn của bản thân. Mẹ em với cái tính nhặng xị của bà sẽ chẳng ích gì. Có mặt bà thì không thể nào mà suy nghĩ cho mạch lạc được. Em nên lại chỗ hai đứa sinh đôi - chúng là nơi trú ẩn của em. Em nên ở gần và chăm nom chúng. Bữa tối mùa hạ kiểu này luôn bắt đầu muộn - đã mười giờ hơn rồi - và hai đứa nhỏ hẳn sẽ mệt. Hoặc nếu không, em nên tỏ ra thân thiện với anh Marshall và hỏi anh về kẹo - ai nghĩ ra kẹo, làm kẹo thế nào. Đó là kế hoạch của một kẻ hèn nhát nhưng em không nghĩ được gì hơn. Bữa tối sắp sửa được bưng ra, đây không phải là thời điểm để gọi cảnh sát Vockins ở làng đến.

Em tiếp tục xuống cầu thang. Lẽ ra em nên khuyên Lola thay đồ để che vết xước trên cánh tay. Bị bảo thế thể nào cô cũng lại bật khóc. Nhưng nghĩ lại, chắc cũng không thể bảo cô ta thay cái váy cản trở đi lại ấy ra. Toàn bộ chuyện trở thành người lớn chỉ là sẵn sàng chấp nhận những trở ngại như vậy. Chính bản thân em cũng đang nhận lấy chúng. Không phải em bị xước, nhưng em thấy mình phải chịu trách nhiệm về chuyện đó, và về tất cả mọi chuyện sắp sửa xảy đến. Khi cha em có mặt ở nhà, cả gia đình ổn định quanh một điểm cố định. Ông chẳng sắp xếp gì, ông không đi quanh quẩn khắp nhà lo lắng hộ người khác, hiếm khi ông bảo ai phải làm gì - thực tế, hầu như ông chỉ ngồi trong thư viện. Nhưng sự hiện diện của ông áp đặt trật tự đồng thời vẫn cho phép tự do. Gánh nặng được nhấc bỏ. Khi ông ở đó, việc mẹ rút về phòng bà không còn quan trọng nữa; ông chỉ cần ở dưới nhà, sách đặt trên đùi là đủ. Khi ông ngồi vào bàn ăn, trầm tĩnh, hòa nhã, tự tin tuyệt đối, cơn khủng hoảng trong bếp sẽ không là gì ngoài một bức phác họa khôi hài; còn không có ông, mọi chuyện trở thành một vở kịch bóp nghẹt tim. Ông biết hết những điều đáng biết, và khi không biết; ông biết rõ nên tham khảo ở đâu, và sẽ dắt em vào thư viện giúp ông tìm kiếm. Nếu ông không phải là, như ông mô tả, nô lệ của Bộ và của việc Lên kế hoạch Dự phòng Bất trắc, nếu ông có mặt ở nhà, sai Hardman xuống hầm lấy rượu, điều khiển cuộc trò chuyện, quyết định dưới một vẻ tự nhiên thời điểm nên "chuyển đề tài", thì giờ em sẽ không phải băng qua sảnh với bước chân nặng nề thế này.

Chính những suy nghĩ như thế về ông đã làm em bước chậm lại khi đi ngang qua cửa thư viện đóng kín một cách bất thường. Em dừng lại dỏng tai nghe. Từ bếp vọng lên tiếng lanh canh của kim loại va vào đồ sứ, từ phòng khách mẹ em khe khẽ trò chuyện, và gần ngay đó, một đứa sinh đôi nói giọng trong veo, the thé, "Có một chữ u trong đó, thật mà," và anh nó đáp lời, "Không cần biết. Cho vào phong bì đi." Và rồi, từ sau cửa thư viện, một tiếng cọ xát, theo sau là huỵch rồi tiếng thì thầm rất có thể là của một người đàn ông, hay một phụ nữ. Trong ký ức, em đã không hề trông đợi gì - và điều đó sau này khiến em suy nghĩ - khi đặt tay lên nắm đấm cửa đồng thau mà xoay. Nhưng em đã đọc thư Robbie, em đã tự coi mình là người bảo vệ chị gái, và em đã được đứa em họ dạy dỗ: điều em nhìn thấy chắc hẳn được hình thành một phần từ điều mà em đã biết, hay cho là mình biết.

Lúc đầu, khi đẩy cửa bước vào, em không nhìn thấy gì cả. Chỉ một ngọn đèn duy nhất nằm trên bàn kính xanh lá cây, rọi sáng không quá khoảng mặt bàn bọc da dưới chân nó. Khi bước vài bước nữa, em thấy họ, hai hình người tối sẫm trong góc xa kia. Mặc dù họ bất động, ngay lập tức em hiểu ra rằng mình vừa làm gián đoạn một cuộc tấn công, một cuộc vật lộn tay đôi. Cảnh tượng này đã hiện thực hóa những nỗi sợ hãi tệ hại nhất của em đến nỗi em có cảm giác rằng chính trí tưởng tượng lo lắng thái quá của mình đã phóng chiếu hai hình thể ấy lên những gáy sách ken dày kia. Ảo ảnh này, hay cái em hy vọng là ảo ảnh ấy, tan biến khi mắt em vừa quen với bóng tối. Không ai cử động. Briony trân trối nhìn qua vai Robbie vào đôi mắt kinh hoảng của chị gái em. Anh đã quay lại nhìn kẻ xâm nhập, nhưng không thả Cecilia ra. Anh ép cơ thể mình lên người chị, vén váy chị lên trên đầu gối và chặn chị lại ngay chỗ giá sách giao nhau. Tay trái anh đặt đằng sau cổ chị, túm tóc chị, còn tay phải anh cầm tay chị, đang giơ lên để chống trả, hay tự vệ.

Trông anh thật cao lớn và hoang dại, còn Cecilia với đôi vai trần và cánh tay khẳng khiu thật mỏng manh đến nỗi Briony không biết mình sẽ biết được điều gì khi bắt đầu tiến về phía họ. Em muốn hét toáng lên, nhưng lại thở không ra hơi, và lưỡi em lờ đờ, nặng nề. Cách Robbie chuyển động làm em hoàn toàn không nhìn thấy chị nữa. Rồi Cecilia vật lộn giằng ra, và anh ta buông chị ra. Briony dừng lại gọi tên chị. Khi chị chạy vụt qua Briony, ở Cecilia chẳng có dấu hiệu nào thể hiện sự biết ơn hay nhẹ nhõm. Mặt chị vô cảm, gần như điềm tĩnh, và chị nhìn thẳng ra cánh cửa mình sắp sửa bước qua. Rồi chị đi, còn lại mình Briony với anh ta. Anh ta cũng không nhìn vào mắt em. Thay vì thế anh ta quay mặt vào góc, mải vuốt thẳng áo khoác và thắt lại cà vạt. Cảnh giác, em bước lùi xa khỏi anh ta, nhưng anh ta không hề tiến tới tấn công em, thậm chí cả không nhìn lên. Vậy là em quay bước chạy khỏi phòng tìm Cecilia. Nhưng sảnh vắng tanh, không rõ chị đã đi lối nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top