Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười ba

Trong vòng nửa tiếng nữa Briony sẽ phạm phải tội ác của chính mình. Ý thức rằng mình đang chung một không gian đêm với tên điên, thoạt đầu em cố đi sát vào những bức tường tối của ngôi nhà, rồi cúi thật thấp dưới bậu cửa sổ mỗi khi đi qua một cửa sổ sáng đèn. Em biết hắn sẽ đi xuống lối cho xe chạy chính bởi chị gái em và Leon đã đi theo lối đó. Ngay khi nghĩ rằng đã cách xa một khoảng an toàn, Briony liều lĩnh rẽ khỏi ngôi nhà theo một đường vòng cung lớn tới khu chuồng ngựa và hồ bơi. Sẽ là hợp lý, chắc chắn thế, khi thử xem hai đứa sinh đôi có ở đó không, đang nghịch mấy cái ống nước, hay đã chết nổi lềnh bềnh rồi, mặt úp xuống nước, cho đến phút cuối vẫn không phân biệt được đứa này với đứa kia. Em nghĩ đến việc sẽ miêu tả thế nào, cái cách chúng dập dềnh trên mặt nước lấp lánh khẽ cồn sóng, tóc chúng xõa xượi ra như những tua dây leo, còn thi thể còn nguyên quần áo của chúng khẽ va vào nhau rồi lại tách ra. Không khí buổi đêm khô ráo luồn vào giữa váy và da em, và em cảm thấy nhẹ nhàng và lanh lẹ trong bóng đêm. Không có gì em không miêu tả được: tiếng bước chân khẽ khàng của tên điên khi bước đi ngoằn ngoèo theo lối xe chạy, bám sát lề để làm khuất bớt đi tiếng mình đang tiến đến. Nhưng anh trai em đang đi cùng Cecilia, nên một gánh nặng được nhấc đi. Em có thể miêu tả cả không khí quyến rũ này nữa, cỏ đang phả ra mùi gia súc ngọt ngào, mặt đất từng bị thiêu đốt dữ dội vẫn còn giữ dấu vết âm ỉ của cái nóng ban ngày và phả ra mùi khoáng chất của đất sét, làn gió nhẹ thổi đến từ hồ mang theo hương vị của màu xanh lá và ánh bạc.

Em cất bước chạy vụt qua bãi cỏ và nghĩ mình có thể chạy miết suốt đêm, vút qua không khí óng mềm, được đẩy lao đi nhờ nền đất cứng như thép cuộn dưới chân, và nhờ cái cách mà bóng đêm tạo cảm giác chạy nhanh gấp đôi bình thường. Em từng mơ mình chạy thế này, rồi chúi người ra trước, dang rộng tay, và ngừng chống lại niềm tin của mình - phần khó khăn duy nhất, nhưng trong giấc ngủ thì khá dễ dàng - rời khỏi mặt đất bằng cách đơn giản là bước khỏi nó, sà xuống hàng rào, cổng và mái nhà, rồi bay vút lên, hân hoan chao liệng dưới tầng mây, trên những cánh đồng, trước khi lại nhào xuống lần nữa. Giờ em đã cảm nhận được rằng có thể đạt được điều này bằng cách nào: chỉ thuần túy nhờ khao khát; thế giới mà em chạy qua yêu em, sẽ cho em thứ em muốn và sẽ cho phép điều đó xảy ra. Và rồi, khi nó xảy ra thật, em sẽ mô tả nó.

Chẳng phải viết lách là một cách để vút bay, một hình thái có thể đạt được của sự bay bổng, của ảo tưởng, của trí tưởng tượng sao?

Nhưng có một tên điên rón rén trong đêm với trái tim đen tối chưa thỏa thèm khát - em đã khiến hắn bực tức - và em cần xuống mặt đất để miêu tả cả hắn nữa. Trước tiên em phải bảo vệ chị gái khỏi hắn, rồi tìm nhiều cách để tái hiện hắn một cách an toàn trên mặt giấy. Briony chậm lại thành nhịp đi bộ, và nghĩ hắn chắc phải ghét em ghê gớm vì đã cản trở hắn trong thư viện. Và mặc dù điều đó làm em hoảng sợ, nó vẫn là một lối vào, một khoảnh khắc vào đời, một lần đầu tiên nữa: bị một người lớn ghét. Trẻ con chỉ ghét một cách chung chung, thất thường. Chẳng quan trọng mấy. Nhưng trở thành đối tượng thù ghét của người lớn là bước khởi đầu vào một thế giới trang nghiêm mới. Đó là một bước tiến. Có thể hắn đang khom mình, và rình đợi em với những ý nghĩ sát nhân đằng sau khu nhà ngang. Nhưng em đang cố không sợ hãi. Em đã nhìn chằm chằm vào mắt hắn trong thư viện khi chị gái em vụt qua, mặt không hề biểu lộ là mình vừa được cứu nguy. Đó không phải là chuyện cảm ơn, em biết, cũng không phải chuyện đền ơn. Đã là tình yêu vị tha thì không cần phải nói gì, và em sẽ bảo vệ chị, ngay cả nếu Cecilia không thừa nhận chị biết ơn em. Và giờ Briony không thể sợ Robbie; cho đến lúc này tốt hơn hết là để hắn trở thành đối tượng của nỗi ghê tởm và căm ghét của em. Họ đã cho hắn mọi thứ sung túc, gia đình Tallis: gia đình êm ấm nơi hắn lớn lên, vô số chuyến du lịch Pháp, rồi sách và đồng phục đi học phổ thông, và rồi Cambridge - vậy mà đền đáp lại, hắn đã viết một từ kinh khủng để gửi cho chị gái em và, lạm dụng lòng hiếu khách đến không thể tin nổi, hắn dùng sức mạnh chống lại cả em, và xấc xược ngồi tại bàn ăn vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Sự giả dối, em khao khát được vạch trần nó biết nhường nào! Cuộc đời thực, cuộc đời em hiện mới đang bắt đầu, đã cử đến cho em một tên ác đồ trong hình dáng một người bạn cũ của gia đình với đôi tay khỏe mạnh, vụng về và một khuôn mặt lởm chởm râu thân thiện từng cõng em trên vai, và bơi cùng em dưới sông, giữ em giúp bơi ngược dòng nước. Như vậy có vẻ đúng - sự thật luôn kỳ lạ và dối lừa, phải vật lộn mới giành được, đi ngược lại dòng chảy của những gì thường nhật. Đây chính xác là điều không ai ngờ nổi, và dĩ nhiên - trên sân khấu những kẻ ác không lộ diện ngay bằng giọng rít hung tợn hay những màn độc thoại tự nhận - chúng không xuất hiện trong bộ áo choàng đen, gương mặt xấu xí. Băng qua phía bên kia ngôi nhà, đi mỗi lúc một xa em, là Leon và Cecilia. Có thể chị đang kể cho anh nghe chuyên mình bị tấn công. Nếu chị kể, anh sẽ choàng tay qua vai chị. Sánh bước cùng nhau, những đứa con nhà Tallis sẽ tách con quái thú này ra, tiễn biệt hắn ra khỏi cuộc đời họ một cách an toàn. Họ sẽ phải đối đầu và làm cha thay đổi niềm tin, và an ủi ông khi ông giận dữ và thất vọng. Khi người được ông che chở hóa ra lại là một kẻ điên! Từ của Lola cời lớp bụi của những từ khác quanh nó - người, điên, rìu, tấn công, buộc tội - và xác nhận lời chẩn đoán.

Em đi vòng qua khu chuồng ngựa và dừng lại dưới cổng vòm, dưới tháp đồng hồ. Em gọi to tên hai đứa sinh đôi, nhưng đáp trả lại chỉ là tiếng khua và cọ xuống mặt đất của móng guốc, cùng tiếng thịch của tấm thân nặng nề ép sát vào chuồng. Em mừng vì mình chưa từng thích cả ngựa lớn lẫn ngựa con, vì chắc chắn đến giai đoạn này trong đời em sẽ lờ nó đi. Giờ em không lại gần những con vật ấy, dù chúng cảm thấy sự hiện diện của em. Theo cách nói của chúng, một vị chúa, một vị thần, đang lảng vảng ở rìa ngoài thế giói của chúng, và chúng cố gắng hết sức để được đấng thánh thần ấy để ý tới. Nhưng em không quay lại mà tiếp tục tiến về phía hồ bơi. Em tự hỏi liệu việc chịu trách nhiệm suốt đòi với một người, thậm chí một sinh vật như ngựa hay chó, có phải là đi ngược lại một cách cơ bản hành trình hướng nội và tự do của việc viết lách hay không. Lo lắng muốn bảo vệ, gắn kết với tâm trí người khác khi mình bước văo đó, đảm nhiệm vai trò chủ đạo là người dẫn dắt số phận kẻ khác, hầu như không phải là tự do tinh thần. Có lẽ em sẽ trở thành một trong những người phụ nữ ấy - đáng thương hại hay đáng ghen tị - chọn cách không sinh con đẻ cái. Em theo con đường lát gạch chạy vòng quanh rìa ngoài khu chuồng ngựa. Như mặt đất, những viên gạch đầy cát cũng tỏa ra hơi nóng còn lưu giữ lại từ ban ngày. Em cảm thấy hơi nóng trên má mình và dưới bắp chân trần khi bước qua. Em loạng choạng chạy vội qua lối đi như một đường hầm tối thui dưới rặng tre, và bước ra khỏi đó đặt chân lên những đường nét hình học tạo cảm giác vững dạ của những viên đá lát.

Đèn dưới nước, được lắp vào mùa xuân năm đó, vẫn còn mới toanh. Ánh lấp lánh màu xanh lơ hắt ngược lên khiến cho mọi thứ quanh hồ bơi có một vẻ mơ hồ, như dưới ánh trăng, như một bức ảnh. Một bình thủy tinh, hai cốc vại và một tấm vải nằm trên bàn thiếc cũ. Một cái cốc thứ ba đựng vài miếng quả nhỏ đứng thăng bằng ở cuối ván nhảy. Trong hồ hơi không có thi thể nào, không tiếng cười rúc rích từ trong thủy đình tối đen, không tiếng suỵt từ trong bóng rặng tre ken dày. Em chầm chậm đi quanh hồ, thôi tìm kiếm, nhưng bị mặt nước lặng như tờ sáng như gương thu hút. Bất chấp việc chị gái đang bị nguy hiểm vì tên điên, em vẫn thấy ra ngoài muộn thế này thật sung sướng, mà lại được phép. Em thực sự nghĩ hai đứa sinh đôi chẳng bị nguy hiểm gì. Ngay cả khi chúng đã thấy bản đồ khu vực lồng khung để trong thư viện, và đủ thông minh mà hiểu nó vẽ gì, và định rời khỏi đây đi bộ về phía Bắc suốt đêm, chúng cũng sẽ buộc phải đi theo đường xe vào rừng chạy dọc bên đường ray xe lửa. Vào thời điểm này trong năm, khi tán cây che rợp con đường, lối đi sẽ chìm hoàn toàn trong màu đen. Còn mỗi một đường nữa để đi là qua cổng, về phía mạn sông. Nhưng cả ở đây nửa cũng không có ánh sáng, không cách nào đi được trên đường mòn hay cúi xuống tránh cành cây đâm ra, hay né đám tầm ma mọc rậm rập hai bên đường. Chúng sẽ không đủ can đảm mà đặt mình vào nguy hiểm.

Chúng an toàn, Cecilia thì đi cùng Leon, còn em, Briony, tự do lang thang trong bóng tối và thưởng ngoạn cái ngày kỳ lạ của mình. Khi đi xa khỏi hồ bơi, em quyết định rằng tuổi thơ của mình đã chấm dứt vào cái giây phút em xé toạc tấm áp phích. Truyện cổ tích đã ở đằng sau em, và mới chỉ trong vài giờ em đã chứng kiến những điều kỳ bí, nhìn thấy một từ không thể nói to lên được, làm gián đoạn một hành vi tàn bạo, và bằng cách tự mình gánh chịu sự căm ghét của một người lớn mà ai ai cũng tin tưởng, em đã trở thành người tham dự vào tấn trò đời bên ngoài phòng trẻ. Giờ tất cả những gì em phải làm là khám phá những câu chuyện, không chỉ chủ đề, mà còn là cách kể ra chúng, như thế mới xứng đáng với tri thức mới của em. Hay ý em là, hiểu thấu sự ngờ nghệch của chính em một cách khôn ngoan hơn?

Cứ đăm đăm nhìn mặt nước vài phút liên tục, hình ảnh cái hồ in vào tâm trí em. Có khi hai đứa kia đang trốn trong ngôi đền trên đảo. Nó nằm khuất nẻo, nhưng không quá tách biệt khỏi ngôi nhà, một nơi nhỏ nhắn dễ chịu có nước để giải khuây cho vui mà lại không quá nhiều bóng cây bóng nhà. Những người khác có thể đi thẳng qua cầu mà không đáo mắt xuống đó. Em quyết định tiếp tục đi đường cũ và tiến đến cái hồ bằng cách vòng qua phía sau nhà.

Hai phút sau em đã đang băng qua luống hồng và lối đi lát sỏi trước đài phim Triton, nơi diễn ra một cảnh kỳ bí rõ ràng đã dự báo trước những cảnh tàn bạo sau đó. Khi băng qua em nghi mình nghe thấy một tiếng hét yếu ớt, và nghĩ em thấy từ khóe mắt mình một tia sáng vụt lên rồi tắt ngấm. Em dừng lại, và căng tai ra nghe trên nền tiếng nước tí tách. Tiếng hét và ánh sáng đến từ khu rừng cạnh con sông, cách đó khoảng vài trăm mét. Em đi về hướng đó trong nửa phút rồi lại dừng lại nghe. Nhưng không có gì, không gì ngoại trừ khối bóng tối đặc quánh bao la của khu rừng hiện ra mồn một trên nền trời phía Tây xanh xám. Sau khi đợi một lúc em quyết định quay lại. Để trở lại đường mòn, em tiến thẳng về phía ngôi nhà, về phía hiên nơi một ngọn đèn dầu hỏa tròn tỏa sáng giữa những ly, chai và xô đá. Cánh cửa sổ Pháp của phòng khách vẫn mở toang vào đêm tối. Em có thể nhìn thẳng vào trong phòng. Và dưới ánh sáng của chỉ một cây đèn, bị tấm rèm nhung che khuất một phần, em nhìn thấy ở phía bên kia phòng, trên một đầu sofa, một vật thể hình trụ nằm ở tư thế kỳ lạ, dường như đang trôi lơ lửng. Chỉ sau khi bước thêm năm mươi mét nữa em mới hiểu rằng cái mình thấy là một cái chân người tách ra khỏi cơ thể. Tiếp tục lại gần hơn, và em hiểu ra; dĩ nhiên chính là chân mẹ em, và bà hẳn đang đợi hai đứa sinh đôi. Bà bị mấy tấm rèm gần như che khuất, một chân đi tất vắt trên đầu gối chân kia, tạo cho nó cái vẻ lơ lửng, nghiêng nghiêng, lạ lùng.

Briony dịch đến gần một cửa sổ bên trái rồi mới tiến thẳng đến ngôi nhà để tránh bị Emily nhìn thấy. Em đang đứng quá xa sau lưng mẹ nên không thể nhìn thấy mắt bà. Em chỉ thấy mờ mờ chỗ trũng xuống của hốc mắt trên gò má. Briony chắc chắn mắt bà đang nhắm. Đầu bà ngả ra sau, còn tay nắm hờ đặt trên đùi. Vai phải bà nâng lên và hạ xuống khẽ khàng theo nhịp thở. Briony không nhìn thấy miệng mẹ, nhưng em chắc nó trễ xuống, dễ nhầm tưởng thành có ý - tượng hình cho - chê trách. Nhưng không phải thế, vì mẹ em tốt bụng và ngọt ngào và tử tê vô cùng. Nhìn mẹ ngồi đó một mình, đêm khuya, thật buồn, nhưng cũng thật dễ chịu. Briony tự cho phép mình tận hưởng cảm giác ấy thêm nữa bằng cách nhìn qua cửa sổ trong tinh thần từ biệt. Mẹ đã bốn mươi sáu, già một cách buồn bã. Một ngày nào đó bà sẽ chết. Lễ tang sẽ tổ chức trong làng, tại tang lễ ấy sự trầm mặc cao quý của Briony sẽ ngụ ý một nỗi buồn đau tột độ. Khi bạn bè em tới thì thầm những lời chia buồn, họ sẽ cảm thấy kính sợ trước mức độ nỗi bi thương của em. Em thấy mình đứng cô độc trong một vũ đài lớn, trong một đại hý trường sừng sững, trước con mắt của không chỉ tất cả những người em đã quen biết mà còn tất cả những ai em sẽ quen biết, toàn bộ dàn diễn viên của vở kịch cuộc đời em, tụ tập lại để yêu thương em trong sự mất mát này. Và tại nghĩa địa, tại nơi người ta gọi là góc dành cho ông bà, em, Leon và Cecilia sẽ đứng ghì siết lấy nhau tưởng chừng mãi mãi trên dải cỏ dài cạnh bia mộ mới, một lần nữa được người khác dõi theo. Việc này phải được chứng kiến. Chính lòng thương xót của những người đầy thiện ý ấy đã khiến mắt em cay cay.

Khi đó em đã có thể lại chỗ mẹ, ôm chặt bà từ phía sau và bắt đầu kể lại chuyện trong ngày. Nếu làm thế thì hẳn em đã không phạm tội ác của mình. Rất nhiều thứ sẽ không xảy ra, sẽ không có gì xảy ra, và bàn tay mềm mại của thời gian sẽ khiến buổi tối ấy hầu như chìm vào quên lãng: cái đêm hai đứa sinh đôi bỏ nhà đi. Là năm ba mươi tư, ba lăm hay ba sáu? Nhưng chẳng vì lý do cụ thể nào, ngoài cái nghĩa vụ mơ hồ là đi tìm và cảm giác sung sướng được ở ngoài muộn, em lại quay đi, và khi làm thế vai em va phải rìa một cánh cửa sổ Pháp đang mở, làm nó đóng lại. Tiếng động rất đanh - gỗ thông lâu năm đập lên gỗ cứng của cây lá rộng - và vang vọng như một lời khiển trách. Nếu ở lại em sẽ phải giải thích cho mình, vì thế em nhẹ nhàng rút vào trong bóng tối, nhanh nhẹn nhón chân qua những phiến đá và đám cỏ thơm mọc ở giữa. Rồi em ra đến bãi cỏ giữa luống hồng nơi em có the chạy mà không gây ra tiếng động nào. Em vòng qua hông ngôi nhà tới phía trước, lên bãi sỏi mà em đã chân không bước thấp bước cao qua lúc chiều.

Tại đây em đi chậm lại khi quay xuống lối xe chạy về phía cầu. Em quay lại điểm ban đầu và nghĩ mình chắc chắn sẽ gặp những người khác, hay nghe tiếng gọi của họ. Nhưng chẳng có ai. Những hình khối đen kịt của cây coi đứng cách xa nhau khắp công viên làm em ngần ngại. Có kẻ ghét em, phải nhớ điều đó, hắn khó lường và hắn hung tợn. Leon, Cecilia và anh Marshall giờ chắc đi xa lắm rồi. Những cây gần hơn, hay ít nhất thân của chúng, có hình dáng người. Hay có thể che khuất một người. Ngay cả nếu có ai đứng trước thân cây em cũng không thể trông thấy. Giờ em mới nhận thấy rõ làn gió từ ngọn cây ùa xuống, và âm thanh quen thuộc ấy làm em bất an. Hàng triệu cảm giác khó chịu riêng rẽ nhưng rõ rệt đổ dồn dập xuống giác quan em. Khi gió chợt mạnh lên rồi lịm tắt, âm thanh đó dịch khỏi em, lướt qua công viên tối đen như một sinh thể. Em dừng lại và tự hỏi không biết mình có đủ can đảm mà bước tiếp về phía cầu, băng qua, và rời khỏi nó, xuống bờ dốc ra chỗ đền trên đảo hay không. Đặc biệt là khi thực sự chẳng có gì nhiều dưới đó - chuyện hai thằng bé có thể đã lang thang xuống dưới đó chỉ là linh cảm của em. Không giống người lớn, em không có đèn pin. Mọi người không hy vọng em sẽ làm được gì, sau rốt em chỉ là một đứa nhỏ trong mắt họ. Hai đứa sinh đôi không gặp nguy hiểm.

Em đứng trên bãi sỏi chừng một hai phút, không hẳn là sợ quá đến mức phải quay lại, cũng không đủ tự tin để bước tiếp. Em có thể quay về với mẹ và ngồi cùng mẹ trong phòng khách mà đợi. Em có thể chọn lối đi an toàn hơn, theo đường xe chạy trở lại, trước khi nó dẫn tới khu rừng - và vẫn tạo ra ấn tượng mình có đi tìm hẳn hoi. Nhưng rồi, chính xác là do ngày hôm đó đã chứng tỏ với em rằng em không phải là một đứa nhỏ, và rằng giờ em là một nhân vật trong một câu chuyện lớn lao hơn và phải chứng tỏ rằng mình xứng đáng với nó, em buộc mình bước tiếp và băng qua cầu. Từ bên dưới em, được vòm cầu bằng đá khuếch đại, vọng lên tiếng rít của gió lùa qua đám lách, và một tiếng đập cánh trên nước rồi đột ngột lịm đi. Đây là những âm thanh thường nhật được phóng đại nhờ bóng đêm. Và bóng đêm không là gì cả - nó không phải là vật chất, nó không phải là một sự hiện diện, nó không là gì ngoài sự vắng mặt của ánh sáng. Cây cầu không dẫn tới đâu ngoài một hòn đảo nhân tạo trên một cái hồ nhân tạo. Nó ở đó đã gần hai trăm năm, vị trí cách biệt khiến nó nổi bật lên trên khoảnh đất, và nó thuộc về em nhiều hơn thuộc về bất kỳ ai. Em là người duy nhất từng đến đây. Với những người khác, nó không là gì ngoài một hành lang dẫn ra hay vào nhà, một cây cầu giữa hai cây cầu, một vật trang trí quen thuộc đến mức vô hình. Hardman cùng con trai ông một năm hai lần đến cắt cỏ quanh đền. Những kẻ lang thang đã mò đến đây. Lũ ngỗng di trú lạc đường thỉnh thoảng sà xuống làm vinh dự bờ hồ đầy cỏ. Ngoài thế ra nó chỉ là một vưong quốc cô độc của lũ thỏ, chim nước và chuột nước.

Vậy nên sẽ thật đơn giản khi chọn đi xuống bờ sông và băng qua cỏ về phía đền. Nhưng một lần nữa, em lại do dự, và chỉ nhìn, thậm chí không gọi to tên hai đứa bé. Vẻ nhợt nhạt mờ mịt của ngôi đền hơi ánh lên trong bóng tối. Khi em nhìn thẳng vào, nó tan biến hoàn toàn. Nó nằm cách em chừng ba mươi mét, và gần hơn, ở giữa trảng cỏ, là một bụi cây mà em không nhớ là có. Hay đúng hơn, em nhớ là nó ở gần bờ hơn. Đám cây cối khác cũng có gì đó không đúng, theo em thấy thì thế. Cây sồi phình to ra quá, cây du um tùm quá, và trong sự kỳ quái của chúng, có vẻ chúng đang thông đồng với nhau. Khi em giơ tay chạm vào thành cầu, một con vịt làm em giật nảy mình khi kêu lên một tiếng giận dữ, khó chịu, gần giống tiếng người ở cái điệu trầm khàn hổn hển. Bờ hồ dốc, dĩ nhiên, và sự thật rằng xuống cũng chẳng được ích gì, làm em chùn bước, chùn ý nghĩ đi xuống. Nhưng em đã quyết định. Em quay lưng trượt xuống từ từ, túm vào cỏ cho vững, và ở chân dốc chỉ dừng lại để chùi tay vào váy.

Em bước thẳng về phía đền, vừa bước được bảy tám bước, đang định gọi tên hai đứa bé, thì bụi cây nằm ngay trên đường - cái bụi cây mà em nghĩ lẽ ra phải nằm gần bờ - bắt đầu rẽ ra trước mặt em, hay to gấp đôi lên, hay rung rinh, rồi phân nhánh. Nó đang thay đổi hình dạng theo một kiểu phức tạp, ở dưới gốc thu lại như một cái cột cao chừng mét bảy, mét tám. Em sẽ dừng lại ngay lập tức nếu không nghĩ quá chắc chắn rằng đấy là một bụi cây, và rằng em đang chứng kiến vài trò đùa của bóng tối và luật xa gần. Một hai giây sau, tiến thêm vài bước, thì em thây đây không phải cây. Rồi em dừng lại. Cái vệt tối hình cột kia là một dáng người, một người đang đi xa khỏi em và bắt đầu mất dạng vào trong cái nền cây tối hơn. Cái khối đen còn lại trên đất cũng là một người, thay đổi hình dạng khi nó ngồi dậy và gọi tên em.

"Briony?

Em nghe giọng yếu ớt của Lola - nó là âm thanh mà em đã nghĩ là của một con vịt - và ngay tức khắc, Briony hiểu toàn bộ. Em buồn nôn vì kinh tởm và sợ hãi. Giờ hình người lớn hơn kia xuất hiện trở lại, đi vòng bên phải rìa khoảng đất tiến về phía bờ hồ mà em vừa từ đó tiến tới. Em biết mình nên chăm sóc Lola, nhưng em không thể không nhìn theo khi hắn ta lanh lẹ, không vất vả gì leo lên dốc, và biến mất lên đường. Em nghe tiếng bước chân của hắn khi hắn bước về phía ngôi nhà. Em không hề nghi ngờ gì. Em có thể mô tả hắn. Không có gì mà em không thể mô tả. Em quỳ xuống cạnh đứa em họ.

"Lola. Em có sao không?"

Briony chạm vào vai cô, và mò mẫm tìm tay cô nhưng không thấy. Lola đang ngồi nhoài người tới trước, tay bắt tréo quanh ngực, ôm mình và khẽ run run. Giọng nói yếu ớt và méo xệch, như thể bị một thứ như bong bóng, nước nhầy gì đó trong cổ họng chặn lại. Cô cần phải hắng giọng. Cô nói, mơ hồ, "Em xin lỗi, em không, em xin lỗi..."

Briony thì thầm, "Là ai thế?" và trước khi nghe được câu trả lời, em nói thêm, với tất cả sự bình tĩnh mình có được, "Chị thấy hắn. Chị thấy hắn."

Ngoan ngoãn, Lola nói, "Vâng."

Lần thứ hai trong buổi tôi đó, Briony thấy cảm giác trìu mến với đứa em họ bừng nở trong mình. Chúng đã cùng nhau đối mặt với những nỗi kinh hoàng đích thực. Em và cô em họ thật gần gũi. Briony quỳ gối, co vòng tay qua người Lola kéo cô vào lòng, nhưng người cô to xương và cứng đờ, cô ôm chặt lấy chính mình như một cái vỏ sò. Một con ốc mút. Lola quàng tay tự ôm lấy mình và run rẩy.

Briony nói, "Là hắn ta, phải không?"

Em cảm thấy trên ngực mình, chứ không hẳn nhìn rõ, cái gật đầu của cô em, chầm chậm, trầm ngâm. Có lẽ là kiệt quệ.

Sau nhiều giây, Lola nói, cũng bằng cái giọng yếu ớt, ngoan ngoãn ấy, "Vâng. Chính là hắn."

Đột nhiên, Briony muốn cô nói ra tên hắn. Để niêm phong tội ác, đóng khung nó bằng lời nguyền của nạn nhân, chấm dứt sô phận của hắn bằng phép màu của việc chỉ đích danh hắn.

"Lola," em thì thầm, và không thể phủ nhận sự hoan hỉ kỳ lạ mình cảm thấy. "Lola. Là ai thế?"

Cơn run rẩy ngưng lại. Hòn đảo trở nên tĩnh lặng. Gần như không thay đổi vị trí, Lola dường như dịch đi, hay dịch vai, nửa nhún, nửa xoay người, rút mình ra khỏi bàn tay thương cảm đang chạm vào người cô của Briony. Cô quay đầu đi và nhìn ra khoảng trống là cái hồ phía trước. Rất có thể cô đã chực lên tiếng, rất có thể cô đã chực mở miệng thú nhận một tràng dài mà trong khi làm thế cô sẽ tìm thấy cảm xúc của mình và dắt mình ra khỏi sự đờ đẫn về phía một thứ giống cả nỗi kinh hoàng lẫn niềm vui. Quay mặt đi rất có thể không phải là để tạo khoảng cách, mà là một hành động thể hiện tình thân, một cách để tự bình tĩnh mà bắt đầu nói ra cảm xúc của mình với người duy nhất cô nghĩ, khi ở rất xa nhà, có thể tin tưởng mà nói chuyện. Có lẽ cô đã hít thật sâu và tách môi ra. Nhưng không quan trọng vì Briony sắp sửa chen ngang cô và cơ hội sắp vụt mất. Rất nhiều giây đã trôi qua - ba mươi? bốn mươi lăm? - và cô gái nhỏ hơn không còn kìm được mình nữa. Mọi thứ kết nối lại. Đây là phát hiện của riêng em. Nó là câu chuyện của em, câu chuyện đang được tự viết ra ở quanh em.

"Là Robbie, phải không?" Kẻ điên. Em muốn nói từ đó.

Lola không nói gì, cũng không cử động. Briony lại nói lần nữa, lần này không có dấu hiệu của một câu hỏi. Nó là lời tuyên bố sự thật. "Là Robbie."

Mặc dù cô không hề quay lại, hay dịch chuyển chút nào, nhưng rõ ràng có điều gì đó đang thay đổi trong Lola, một làn hơi ấm tỏa ra từ da cô cùng một tiếng nuốt khan, cơ ở cổ họng cô giần giật lên xuống nghe như một loạt tiếng lách tách mạnh mẽ.

Briony lại nói lần nữa. Đơn giản. "Robbie."

Từ ngoài hồ xa vẳng lại một tiếng tõm to, tròn của một con cá nhảy lên, một âm thanh rõ ràng, duy nhất, vì gió đã tắt hoàn toàn. Giờ không có gì đáng sợ trên những ngọn cây hay giữa đám lách cả. Cuối cùng Lola chầm chậm quay mặt lại phía em.

Cô nói, "Chị đã thấy hắn."

"Sao hắn có thể," Briony rên rỉ. "Sao hắn dám."

Lola đặt tay lên cẳng tay của em, siết lại. Từng từ khẽ khàng của cô rời nhau ra một quãng khá xa. "Chị đã thấy hắn."

Briony dịch lại gần cô hơn và đặt tay mình lên tay Lola. "Em vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong thư viện đâu, trước bữa tối, ngay sau khi chị em mình nói chuyện. Hắn tấn công chị gái chị. Nếu chị không bước vào, chị không biết hắn sẽ làm gì nữa..."

Dù ngồi rất gần, chúng cũng không thể đọc được nét mặt nhau. Khuôn mặt tròn tối thẫm của Lola không thể hiện gì cả, nhưng Briony cảm thấy cô chỉ đang nghe một cách lơ đãng, và điều này được khẳng định khi cô cắt lời em mà lặp lại câu, "Nhưng chị thấy hắn. Chị thực sự đã thấy hắn."

"Dĩ nhiên chị thấy. Rõ như ban ngày. Chính là hắn."

Mặc cho trời đêm ấm nóng, Lola bắt đầu run lẩy bẩy và Briony khao khát có thứ gì đó cởi ra được mà choàng lên vai cô.

Lola nói, "Hắn đến phía sau em, chị thấy đấy. Hắn vật em xuống đất... và rồi... hắn ấn đầu em ra sau, còn tay hắn bịt mắt em. Em thực sự không thể, em không có khả năng..."

"Ôi Lola." Briony giơ tay ra chạm vào mặt em họ và tìm được má cô. Nó khô, nhưng sẽ không, em biết, sẽ không khô được lâu. "Nghe chị này. Chị không thể nhầm hắn được. Chị đã biết hắn suốt cả đời. Chị thấy hắn." "Vì em không nói chắc được. Ý em là, em nghĩ nghe giọng thì có thể là hắn."

"Hắn nói gì?"

"Không nói gì. Ý em là, là âm của giọng hắn, tiếng thở, tiếng ồn.

Nhưng em không nhìn thấy. Em không nói chắc được." "Nhưng chị thì có thể. Và chị sẽ nói."

Và vậy là vị trí lần lượt của chúng, vị trí sẽ được công khai hóa trong những tuần và tháng tới, và rồi sẽ âm thầm đeo đuổi cả hai như những con quỷ trong nhiều năm sau, đã được thiết lập trong giây phút bên hồ này, với việc mỗi khi thấy đứa em họ có vẻ ngờ hoặc bản thân Briony lại tăng mức độ chắc chắn của mình lên. Sau đó Lola cũng chẳng cần phải làm gì nhiều, vì cô có thể rút vào sau cái vẻ rối loạn bị tổn thương, và với tư cách một bệnh nhân được nâng niu, nạn nhân đang hồi phục, đứa trẻ bị làm hại, cho phép suốt đời mình được tắm trong lo lắng và tội lỗi của những người lớn. Sao chúng ta có thể để chuyện này xảy đến cho một đứa trẻ? Lola không thể, và không cần phải, giúp họ. Briony trao cho cô cơ hội, và theo bản năng cô tóm lấy; thậm chí còn không hẳn tóm lấy - cô cứ để nó tự đậu xuống mình. Chẳng có gì nhiều nhặn mà cô phải làm ngoại trừ tiếp tục im lặng sau sự sốt sắng của chị họ. Lola không cần nói dối, hay nhìn thẳng vào mắt kẻ được cho là đã tấn công cô và thu hết can đảm buộc tội hắn, bởi vì tất cả những việc đó đã được cô gái nhỏ hơn kia làm hộ, một cách ngây thơ, và không hề xảo trá. Lola chỉ cần phải im lặng không nói ra sự thật, xua đuổi nó, quên hẳn nó đi, và thuyết phục mình tin không phải vào một câu chuyện ngược lại nào đó, mà đơn giản vào sự không chắc chắn của chính mình. Cô không thể thấy, tay hắn bịt mắt cô, cô kinh sợ, cô không nói chắc được.

Briony luôn ở đó giúp cô trong mọi giai đoạn. Theo như em biết, mọi thứ đều khớp; hiện tại khủng khiếp này làm trọn vẹn quá khứ vừa xong. Những sự kiện em tận mắt trông thấy đã báo trước với em về thảm họa này của cô em họ. Giá mà em, Briony, ít ngây thơ hơn, ít ngu ngốc hơn. Giờ em thấy, sự việc quá nhất quán, quá cân xứng, không thể là thứ gì đó khác với thứ em khẳng định là nó. Em buộc tội mình vì đã giả định đầy trẻ con rằng Robbie sẽ giới hạn sự chú ý của mình vào Cecilia. Em nghĩ gì thế không biết? Sau rốt hắn là một kẻ điên cơ mà. Với hắn thì ai mà chẳng được. Và hắn sẽ tấn công kẻ yếu đuối nhất - một cô gái mảnh khảnh, mò mẫm trong bóng tối ở một nơi xa lạ, dũng cảm tìm kiếm hai thằng em trai khắp ngôi đền trên đảo. Y hệt như điều chính Briony định làm. Việc chính mình rất có thể là nạn nhân của hắn làm cơn giận dữ và sự hăng hái của Briony tăng lên. Nếu đứa em họ tội nghiệp của em không có khả năng nói ra sự thật, thì em sẽ làm thay cho nó. Chị có thể. Và chị sẽ làm.

Ngay đầu tuần tiếp theo, bề mặt nhẵn bóng của lời buộc tội không phải không có những chỗ rạn và kẽ nứt. Mỗi khi em nhận ra chúng, dù không thường xuyên, em lại bị đẩy trở lại, cùng cảm giác chợt nhói lên trong dạ dày, với nhận thức rằng điều em biết không thực sự, hoặc không chỉ, dựa trên những gì em nhìn thấy. Sự thật đó em rút ra không chỉ bằng đôi mắt. Trời tôi quá không thể nhìn rõ được. Ngay cả mặt Lola ở cách mười tám inch cũng chỉ là một hình ôvan trống không, mà kẻ kia còn cách đó rất nhiều bước chân, lại còn quay lưng về phía em khi hắn vòng qua khoảnh đất lủi mất. Nhưng hắn cũng không vô hình, và khổ người cũng như cách di chuyển em nhìn rất quen. Mắt em đã xác nhận dựa trên tổng số tất cả những gì em biết và vừa mới trải qua. Sự thật luôn cân xứng, hay có thể nói, nó có nền tảng trong lương thức. Sự thật chỉ dẫn cho mắt em. Vì thế khi em nói, lặp đi lặp lại, tôi thấy hắn, em nói thực lòng, tuyệt đối trung thực, và nhiệt thành. Điều em muốn nói phức tạp hơn khá nhiều so với điều mọi người nhiệt tình hiểu, và những khoảnh khắc khó chịu liền đến khi em cảm thấy mình chẳng thể diễn tả những sắc thái khác biệt này. Em thậm chí còn không thử cố gắng một cách nghiêm túc. Không có cơ hội, không có thời gian, không được cho phép. Chỉ trong vài ngày, không, chỉ trong vài giờ, câu chuyện đã diễn biến quá nhanh và vượt quá tầm kiểm soát của em. Lời của em đã triệu đến những thế lực khủng khiếp từ cái thị trấn nên thơ và thân thuộc ấy. Cứ như thể những nhà chức trách dễ sợ này, những đặc vụ mặc đồng phục này, đã nằm sẵn sau mặt tiền các tòa nhà xinh xắn đợi một thảm họa mà họ biết sẽ phải đến. Họ hiểu đầu óc mình nghĩ gì, họ hiểu mình muốn gì và tiến hành thế nào. Em được thẩm vấn đi thẩm vấn lại, và khi em lặp lại những gì mình đã nói, gánh nặng phải nhất quán đè nặng lên em. Điều em đã nói sẽ phải nói lại lần nữa. Những sai lệch nhỏ nhặt khiến em nhận được từ người nghe những nét cau lại trên đôi mày thông thái, hay ít nhiều lạnh nhạt và sự thông cảm bị giám sát. Em trở nên khao khát được làm cho họ hài lòng, và nhanh chóng hiểu ra rằng những đặc điểm nhỏ nhặt em có thể chêm vào sẽ phá vỡ quá trình mà chính em đã khởi sự ra.

Em như một cô dâu tương lai bắt đầu cảm thấy nôn nao khi ngày cưới đến gần, và không dám nói ra suy nghĩ của mình vì người ta đã chuẩn bị quá nhiều vì em. Niềm hạnh phúc và sự thoải mái của quá nhiều người tốt có thể bị đe dọa. Đó là những khoảnh khắc bất an riêng tư ngắn ngủi, chỉ bị xua tan bằng cách thả mình vào niềm vui và sự phấn khởi của những người xung quanh em. Nhiều người tử tế đến thế thì không thể sai lầm được, và mối nghi ngờ như em đang có, em được mách bảo, cũng là bình thường thôi. Briony không muốn hủy hoại toàn bộ sự dàn xếp này. Em không nghĩ mình đủ can đảm, sau bằng ấy sự chắc chắn ban đầu và hai ba ngày thẩm vấn kiên nhẫn, tử tế, để mà rút lại lời chứng của mình. Tuy nhiên, em thích giải thích rõ, hay làm phức tạp, cách em sử dụng từ "Thấy". Ít giống nghĩa "nhìn thấy" hơn, giống nghĩa "biết" nhiều hơn. Rồi em có thể để mặc cho những người thẩm vấn quyết định xem họ có tiếp tục cùng nhau điều tra nhân danh những gì em đã trông thấy theo cách đó hay không. Họ dửng dưng mỗi khi em dao động, và cứng rắn gợi em nhớ đến những lời chứng đầu tiên của mình. Cung cách của họ ngụ ý rằng không biết em có phải là một con bé ngu ngốc đang làm mất thời gian của mọi người? Và họ chọn một cách nhìn đơn giản về chuyện có thể trông thấy hay không. Có đủ ánh sáng, họ quyết định như vậy, từ sao, và từ chân mây phản chiếu đèn đường của thị trấn gần đó. Hoặc em có thấy, hoặc em không thấy. Không có gì ở giữa; họ không nói nhiều đến thế, nhưng sự cộc cằn của họ ngụ ý vậy. Chính trong những giây phút này, khi em cảm thấy sự lạnh lùng của họ, mà hồi phục nhiệt huyết ban đầu và nói lại một lần nữa. Em thấy hắn. Em biết đó là hắn. Rồi thật là dễ chịu khi cảm thấy em đang khẳng định điều mà họ đã biết.

Em sẽ không bao giờ có thể an ủi chính mình rằng em bị sức ép hay ép buộc. Em chưa bao giờ bị. Em tự làm mình mắc kẹt, em tiến thẳng vào mê cung do chính em xây dựng, và quá trẻ, quá khiếp sợ, quá ham muốn được làm thỏa mãn người khác, để kiên quyết lật lại lời khai của mình. Em không được ban cho, hay đủ lớn để sở hữu, sự độc lập đến thế về mặt tinh thần. Một giáo đoàn oai nghiêm đã tụ họp quanh những chắc chắn đầu tiên của em, và bây giờ họ đang chờ đợi và em không thể làm họ thất vọng ngay trước điện thờ. Những nghi ngờ của em bị vô hiệu hóa chỉ bằng cách dấn xuống sâu hơn nữa. Bằng cách bám riết lấy cái em tin là mình biết, thu hẹp suy nghĩ lại, lặp lại lời khai, em có thể giữ cho đầu óc mình không nghĩ tới sự tổn hại mà em lờ mờ cảm nhận được là mình đang gây ra. Khi sự việc kết thúc, khi bản án được tuyên và giáo đoàn giải tán, một sự quên lãng đầy tàn nhẫn của tuổi trẻ, một sự xóa sạch đầy chủ tâm, đã bảo vệ em chắc chắn cho đến khi lớn lên thành thiếu nữ.

"Chị có thể. Và chị sẽ làm."

Chúng ngồi im lặng một lúc, và Lola bắt đầu hết run.

Briony nghĩ mình nên đưa cô em họ về nhà, nhưng em ngại phá vỡ sự gần gũi trong lúc này - em vòng tay ôm vai cô gái lớn hơn và giờ dường như cô đã chấp nhận cho Briony chạm vào. Từ phía xa bên kia hồ chúng nhìn thấy một tia sáng chập chờn - một cái đèn pin đang di chuyển dọc theo đường xe chạy - nhưng chúng không nói gì về nó cả. Khi cuối cùng Lola cũng lên tiếng, giọng cô vẻ trầm ngâm, như thể đang cân nhắc kỹ lưỡng một loạt các phản biện tinh tế.

"Nhưng không hợp lý. Hắn là bạn thân với gia đình chị. Có thể không phải là hắn."

Briony lẩm bẩm, "Em sẽ không nói thế nếu em ở cùng chị trong thư viện."

Lola thở dài và chầm chậm lắc đầu, như thể cố bắt mình cam chịu sự thật không thể chấp nhận được.

Chúng lại im lặng và chúng có thể sẽ ngồi lâu hơn nếu không phải do hơi ẩm - chưa kịp đọng thành sương - đang bắt đầu tụ lại trên lá cỏ khi mây tan và nhiệt độ giảm.

Khi Briony thì thầm với em họ, "Em nghĩ mình có đi được không?" cô gật đầu đầy can đảm. Briony đỡ cô đứng dậy, và đầu tiên là tay khoác tay, sau đó trọng lượng của Lola dồn lên vai Brony, và chúng đi qua khoảng đất về phía cây cầu. Chúng đến chân dốc và tại đây cuối cùng Lola bật khóc.

"Em không thể lên đó được," phải cố lắm cô mới nói được. "Em yếu quá." Sẽ tốt hơn, Briony quyết định, nếu em chạy về nhà gọi người giúp, và khi em sắp sửa giải thích điều này cho Lola và đỡ cô ngồi xuống đất thì chúng nghe thấy tiếng người vọng tới từ con đường phía trên, rồi ánh đèn pin rọi vào mắt chúng. Thật là phép màu, Briony nghĩ, khi em nghe tiếng anh trai. Như một anh hùng đích thực, anh tiến xuống bờ sông chỉ bằng vài bước sải chân dễ dàng và thậm chí không hề hỏi có chuyện gì, ôm lấy Lola bế cô lên như thể cô là một đứa trẻ nhỏ xíu. Cecilia đang gọi xuống bằng một giọng nghe khàn đặc vì lo lắng. Không ai trả lời chị. Leon đã bước lên dốc với tốc độ phải cố sức mới theo kịp được. Dù có thế, trước khi họ lên được đường xe chạy, trước khi anh có cơ hội đặt Lola xuống, Briony bắt đầu kể cho anh việc đã xảy ra, chính xác như em đã nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top