Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Trinh Sát Đoàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh, thứ ánh sáng dịu dàng phía xa xăm đó, tôi đã nhìn thấy hàng trăm lần, nhưng dẫu bao lần vẫn vậy, tôi cứ chìm vào đấy, cảm nhận cơn gió lành lạnh còn sót lại đêm mưa, dần bị cuốn bay.

Và dẫu bao lần vẫn vậy, từng mái nhà, từng giọt nước, từng hạt nắng của thành Rose vẫn vậy, nhưng lại có điều gì đó để chắt chiu, để ủ trong lòng và để tôi nâng niu chúng. 

Nước sông đã dâng cao sát bờ, phẳng phiu ánh nắng như con lộ phủ gương, trải dài đến xa tít tắp. Mấy đám mây ủ ê còn sót lại cũng phản phất chút màu đỏ cam. 

Rồi mặt trời tiếp tục dâng lên cao, cao dần, mang cả quận ủy sáng bừng dưới những áng duật vân.

Có tiếng chim hót phía xa, và tôi thấy vài người bắt đầu đi lại.

Tôi thấy ánh quang rọi lên mái đầu của chàng trai trẻ phía dưới. Bắt gặp được ánh mắt của tôi, cậu ta vung cao tay, vẫy vẫy một cái, đôi môi ấy vẫn tươi tắn mỉm cười như mọi ngày. Tôi cũng khua tay múa chân, ra hiệu để cậu trèo lên nóc nhà ngồi cùng tôi. Cậu giơ tay đáp lại, bảo tôi đợi, rồi lúi cúi cái mái đầu đen láy của mình, hình như là đang chào hỏi mẹ tôi.

Sau đó, cậu ấy cẩn thận leo lên mái nhà, vừa vặn đám chim chóc cũng đang đổ đến.

"Có cần tớ giúp gì không?"

Cậu đáp mông vào chỗ trống bé xíu bên cạnh tôi, thở hổn hển. Tôi cười, kéo lấy tay cậu, đặt vào đó một ít vụn bánh mì.

"Nè, lát nữa tớ sẽ đến Trụ sở của Binh đoàn Trinh sát đấy! Cậu đi cùng chứ?"

"Trụ sở của Binh đoàn Trinh sát? Liệu họ có để người ngoài vào không?"

"Cha tớ đang làm trong đó đấy, tớ sẽ mượn cớ đến đưa bánh cho cha, vậy là có lý do để vào rồi!"

"Vậy tớ sẽ đi cùng cậu."

Mặc dù tôi là đứa con của quận, nhưng tôi không những lạc hậu mà còn hay lạc đường. Marco thì lại rất giỏi trong việc xác định phương hướng, thế nên có cậu, tôi chẳng còn gì để lo nữa.

"Thật á? Cảm ơn cậu nha."

Chúng tôi vẫn ngồi trên mái nhà, vẫn im lặng như mọi lần, nhìn ngắm lũ chim hí hoáy cái mỏ của nó vào vụn bánh mì. Cái đuôi nhỏ của chúng sẽ vẫy nhẹ khi chúng rỉa lông. Và chẳng mấy chốc nữa, đám chim non này sẽ tung cánh bay đi, bay về bầu trời của nó. 

Chúng nó có bầu trời, còn tôi thì có mẹ cha của mình. Tôi không thể bay xa như chúng nó được.

"Ngoài kia chỉ có lũ Titan thôi... cứ sống cuộc sống yên bình của con là đủ rồi."

Sau khi đám chim chóc no nê và kéo nhau đi mất, chúng tôi mới được yên tĩnh một chút. Tôi nhắm mắt, thả lòng mình trôi theo đám trời mây, lắng nghe từng tiếng gió vút ngang tai và cảm nhận từng tia nắng vỗ lên mặt. Mãi một lúc sau, Marco mới lay nhẹ vai tôi.

Chúng tôi xuống dưới nhà, ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh hơi đất bám lấy chân, nhưng nó đã nhanh chóng tan biến đi mất trước mùi hương ấm áp từ bánh mẹ nấu.

Tôi hớn hở kéo cậu vào nhà bếp, mẹ tôi cũng vừa đặt hai đĩa thăn bò áp chảo cùng trứng ốp lếch và khoai tây nướng lên bàn ăn. Đây vốn là món mà nhà tôi chỉ ăn vào buổi sớm của một dịp lễ nào đó, hoặc khi cha đi công tác xa về, hoặc đôi lúc là những ngày cuối tuần sum họp. Nhưng hôm nay, có vẻ là vì Marco nên mẹ đã đặc biệt làm món này cho cậu ấy.

"Hai đứa ăn nhé. Mẹ có việc cần phải ra tiệm ngay bây giờ."

"Mẹ không ăn một chút đi ạ?"

"Mẹ đến tiệm rồi ăn sau."

Mẹ tôi vội rời khỏi nhà, chỉ còn chúng tôi ngồi trước đĩa thức ăn của mình. Cảm nhận mùi vị beo béo của miếng thịt dày mọng nước và một chút mùi khói quanh quẩn ở họng. Chúng tôi cứ tiếp tục ăn mà chẳng nói với nhau câu nào. Mãi một lúc sau, Marco mới lên tiếng.

"Cậu không định nói với cha mẹ cậu thật sao? Về việc nhập ngũ?"

"Tớ biết cha mẹ tớ chắc chắn sẽ phản đối, nên tớ định khi đăng ký xong rồi hẵn nói."

"Tiền trãm hậu tấu sao? Tớ cũng nghĩ cậu chắc sẽ làm như thế."

Marco mỉm cười nhìn tôi, rồi nghiêm túc nói tiếp. 

"Tớ hiểu tại sao cậu muốn giữ bí mật việc nhập ngũ, nhưng tớ muốn nói điều này. Có lẽ, nếu cậu nói cha mẹ về quyết định của cậu, họ sẽ lo lắng, nhưng họ cũng sẽ ủng hộ cậu. Nên cậu hãy nói ra đi, dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa, việc nói ra sẽ giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn."

"Ừ, tớ hiểu rồi... tớ hiểu rồi..."

Tôi nhanh chóng đáp, nhưng lại do dự một lúc.

"... nhưng tớ không biết cách bảo vệ quan điểm của mình mà không phải cãi lại họ. Tớ không muốn cãi lại họ."

"Cậu đâu cần thiết phải đối đầu với họ. Cậu chỉ cần dành thời gian chia sẻ về lý do cậu đã quyết định nhập ngũ. Kể về những ước mơ và mục tiêu của cậu. Khi cậu truyền đạt tâm huyết của mình, tớ tin rằng họ sẽ thấu hiểu và ủng hộ cậu."

Nghĩ kỹ thì... tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý, mà, Marco nói gì chả có lý.

"Vậy tớ khi tớ thú tội, cậu nhất định phải có mặt để bảo kê tớ nhé."

Chúng tôi mang theo hai giỏ bánh đi dọc trên phố, lượn lờ qua mấy con hẻm nhỏ, vào tận trung tâm quận. Đi cho đến khi hai bắp chân của tôi mỏi nhừ ra, chúng tôi mới thấy vài chiếc áo choàng xanh lướt qua trên phố.

Đi thêm một lúc, cuối cùng chúng tôi cũng đến được trụ sở Trinh sát Đoàn.

Trước mắt tôi là một sân tập rộng lớn, bao quanh bởi những khối bê tông vững chắc. Từng vũng nước từ cơn mưa đêm qua còn vương lại giữa sân, tạo nên một lớp phản chiếu lấp lánh dưới ánh nắng. Không gian sân trải dài mênh mông, mở ra dưới bầu trời xanh cao, khiến nơi đây dường như trở nên vô tận.

Tôi bước nhanh qua hai trụ bê tông sừng sửng ở ngưỡng cổng, lập tức có người chặn lại, trên ngực áo anh ta có đôi cánh, là đôi cánh trắng - xanh tự do mà tôi khao khát được mang trên vai một lần. Đôi cánh mang màu của trời, có thể là của mây, đan vào nhau, từng lớp vững chải bảo vệ con người nơi đây.

Anh bước thêm vài bước, đến trước mặt tôi. Anh hơi nhỏ con, có vẻ là thấp hơn Marco cả một cái đầu... à, thấp hơn nhiều. Anh có mái tóc chau chuốc và quần áo thẳng thớm thơm mùi xà phòng, mùi của vải vóc được hong khô dưới nắng... anh có mùi của nắng.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, như một con thú săn sẵn sàng tấn công kẻ xâm phạm lãnh thổ.

Anh cất giọng trầm, cảm giác đầy quyền uy có thể nhấn chìm bất cứ ai đối diện.

"Này, cô biết đây là đâu không? Ở đây không được phép tự tiện ra vào."

"Em... em đến gặp cha em."

"Là ai?"

"Cha em là kỹ sư ạ... họ là Cavendish."

Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu, im lặng một lúc, như để ngẫm nghĩ về cái tên mà tôi mới nói ra.

"Gặp để làm gì?"

"Em..."

Khi tôi đang sắp bị nhấn chìm trong chất giọng và bản mặt dọa người của anh ta thì Marco đã kịp thời đứng ra vớt tôi lên.

"Chúng em mang bánh đến mời các thành viên trong Binh đoàn Trinh sát. Anh có thể để chúng em gặp Kỹ sư Cavendish được không? Chúng em sẽ đi ngay thôi."

"Họ hiện đang rất bận, nếu muốn gặp thì đợi đi."

Tôi và Marco cũng không biết nói gì hơn, chỉ đành lủi thủi đứng đợi bên ngoài.

"Ê, nép vào một góc đi. Đến tụi sóc chuột còn biết cách chui vào chỗ mát."

Anh ta cau có hất đầu về phía cây cổ thụ gần trụ sở. Dù anh ta nói với ý tốt, nhưng tôi cảm giác như anh ta vẫn không ưa chúng tôi lắm.

Tôi và Marco chỉ nhẹ gật đầu và lặng lẽ bước đến gần cây cổ thụ và ngồi xuống. Mấy con sóc chuột đang nhảy nhót qua lại, khi thấy chúng tôi thì chúng đã chui vọt lên những cành cao.

Chúng tôi ngồi đó, im lặng, nhìn bóng mấy chiếc lá lao xao dưới đường.

Mãi một lúc sau, một binh sĩ khác vội vã tiến về phía chúng tôi, chị có mái tóc nâu ánh cam như màu nắng. Nụ cười của chị cũng rực rỡ dưới nắng. Thoạt đầu tôi cứ nghĩ, lính Trinh sát phải trông gan góc lắm, ánh mắt của họ hẳn là lúc nào cũng tràn đầy lửa hận và quyết tâm. Có thể họ sẽ có những vết sẹo dài trên mặt và tay chân, có khi là vài chỗ không lành lặn. Thế mà chị ấy lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của tôi. 

Chị, nhỏ nhắn, khoảng độ mười mấy đôi mươi. Ánh mắt trẻ trung và kiên định. Rồi chị bước đến, mỉm cười thân thiện chào chúng tôi.

"Đoàn trưởng Erwin muốn gặp hai bạn. Nhân tiện, tôi tên là Petra."

Chúng tôi đi theo sau chị Petra, đi dọc qua hành lang dài dẳng và đến một cánh cửa to lớn. 

Chị gõ cửa, bên trong lục đục loạt xoạt vài tiếng thì cánh cửa đã mở ra. Phía sau đó là một người binh sĩ khá cao và gầy, với một diện mạo... nổi loạn, và... hoạt ngôn đến đáng sợ.

"Ôi, xin chào! Em là con gái của Kỹ sư Cavendish hả? Em lớn hơn nhiều so với tôi tưởng tượng đấy. Còn đây là bạn trai em à? Chà... bọn trẻ giờ cao lớn thật đấy!" Người lính vừa nói vừa ngước nhìn Marco.

"K-Không ạ... cậu ấy là bạn em."

Tôi vội xua tay, bất chợt bắt gặp ánh nhìn của anh lính cau có khi nãy. Anh ngồi đối diện cha tôi, và những người khác trên chiếc bàn dài chữ nhật.

"Ấy... không cần phải ngại đâu. À mà hai đứa vào đi."

Người lính né qua một bên để chỗ cho chúng tôi bước vào trong, song lại tiếp tục nói.

"Tôi tên Hange, Hange Zoe. Kia là Đoàn trưởng của chúng tôi, Erwin Smith."

Người được xướng tên ngay lập tức đứng dậy, và chào chúng tôi bằng một nụ cười công nghiệp.

"Chào, tôi là Erwin, thật vinh hạnh khi cô Cavendish đến thăm trụ sở chúng tôi."

Lời nói trịnh trọng của ông ấy khiến tôi khó xử, ánh mắt tôi đành nương đậu ở chỗ cha mình.

"Erwin, đừng nói thế chứ, gia đình tôi với quân Trinh sát có xa lạ như thế đâu!"

Cha tôi tiến đến xoa đầu tôi, trong khi đó lại đặt tay lên vai Marco. Trong mắt cha, tôi luôn là một đứa trẻ. Và có lẽ trong lời kể cũng thế, đó chắc là lý do vì sao Hange nói tôi trông lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.

"Con mang bánh đến cho cha." Tôi ngượng ngùng gỡ tay cha ra, đặt giỏ bánh nhỏ vào tay ông.

"Còn phần này mẹ muốn mời các binh sĩ ở Trinh sát Đoàn." Tôi chỉ vào giỏ bánh lớn mà Marco đang cầm.

"Tôi đại diện toàn quân Trinh sát gửi lời cảm ơn đến phu nhân."

Đoàn trưởng lại nói mấy lời lẽ tử tế thanh cao khiến tôi không thể nào thích nghi được. Hình như nhận thấy được cái vẻ mặt sượng sùng của tôi, Đoàn trưởng cười trừ rồi nói.

"Levi, Hange, nhờ hai người hướng dẫn hai bạn trẻ này đi một vòng quanh Đoàn, được không?"

Hange liền hồ hởi xông tới khoác vai tôi.

"Em muốn đi tham quan nơi nào trước? Em có muốn tham quan phòng thí nghiệm của tôi không? Ở đó có rất nhiều ghi chép về Titan, thậm chí có những thứ mà các em chưa từng được học ở trường đâu."

Trong tiếng nói sởi lởi của Hange, tôi vẫn nghe được tiếng tạch lưỡi khó chịu ở sau lưng mình. Khi tôi len lén xoay đầu nhìn, ánh mắt cau có sắc lẹm ấy ngay lập tức dời từ tôi sang Hange, dù vậy, nó vẫn mang đến cho tôi một cảm giác ngứa ngáy bức bối trong lòng. Cứ như là mọi chân tơ kẽ tóc, mọi ý nghĩ trong đầu đều đã bị anh ta nhìn thấu vậy.

"À, hình như tôi chưa giới thiệu về Levi nhỉ? Mà Levi nổi tiếng như thế chắc em cũng biết mà ha?"

"Dạ... à thì... chị có thể giới thiệu lại được không? Em không nắm bắt thời thế lắm."

"Thiệt luôn? Em có thật là cư dân của quận Trost không đấy?"

Cái anh tên Levi đó có vẻ cũng hơi ngạc nhiên trước sự lạc hậu của tôi, tôi thấy đôi chân mày anh hơi nhướng lên.

"Vâng, nhưng em không thích mấy cái nổi nổi lắm. Nhà em cũng gần cổng trong quận nên... chỉ có những thương buôn qua lại."

"Thương buôn? Vậy thì em giỏi chuyện kinh doanh buôn bán lắm phải không?"

"Cũng không hẳn ạ."

"Vậy thì em thường quan tâm đến vấn đề gì?"

"Dạ, thì..."

Dù Hange trông có vẻ... không đáng tin cậy lắm, nhưng sự nhiệt tình của Hange khiến tôi không thể từ chối được.

"Em chỉ là... luôn có những suy nghĩ kỳ quặc không thực tế trong đầu."

"Là gì? Là Titan à?"

Hange ngay lập tức hét lên khiến tôi giật vả mình.

Tôi chỉ có thể khẽ gật đầu. 

"Em có định tham gia Trinh sát Đoàn không?"

"Ê Hange." 

Binh trưởng Levi đột nhiên lên tiếng với cái giọng trầm trầm khó chịu, nhưng tôi vẫn quyết định nói tiếp.

"Em cũng có dự định... nhưng mà... cha mẹ em có lẽ sẽ không thích."

"Ồ, cũng phải."

"Yên tâm đi ạ, nếu em không thể thuyết phục họ. Em sẽ nuôi một con vẹt để nó bay ra khỏi những bức tường, rồi nó sẽ về kể cho em nghe." 

Tôi chỉ nói đùa, nhưng không ngờ Binh trưởng lại nghiêm túc hỏi.

"Cô nghĩ lũ Titan bên ngoài bức tường sẽ dạy nó nói chuyện à? Có vấn đề gì sao không hỏi quân Trinh sát cho nhanh?"

"Em còn không biết làm thế nào tiếp cận được các anh chị, nếu không có cha em làm trong đây thì chắc cả đời này em cũng không thể nói chuyện với các anh chị."

Tôi đúng là đã hơi e ngại họ vì những định kiến và tưởng tượng hầm hố về họ của bản thân tôi. Hình như anh ấy cũng nhận ra trong mắt tôi, quân Trinh sát là những ai đó rất mạnh mẽ, rất hiên ngang, rất khó gần, thế nên anh ấy đã khuyên tôi bằng một cái hình tượng cục xúc hơn cả tưởng tượng của tôi.

"Tch, bọn này có phải là Titan ăn thịt cô đâu. Cứ thấy tên nào đi ngang thì túm hắn lại hỏi là được chứ gì."

"À... vâng."

Chúng tôi im lặng, tiếp tục đi. Hange vẫn không ngừng lôi kéo tôi đến phòng thí nghiệm, nhưng tôi muốn nói chuyện với các binh sĩ ở đây nhiều hơn, tôi muốn được nói chuyện với những con người từng ra bên ngoài bức tường. Tôi muốn mời họ ăn bánh, một chiếc bánh nóng giòn với hương vị đặc trưng do chính bàn tay mẹ tôi làm ra. 

"Tôi đã thông báo mọi người tập trung ở phòng ăn rồi ạ, Binh trưởng."

"Được rồi, Petra, cảm ơn."

Chúng tôi đến nhà ăn của Trinh sát Đoàn, một căn nhà gỗ rộng lớn và ấp áp, có mùi khói, mùi như rau củ hầm, mùi bánh mì.

Quân Trinh sát không quá đông, nhưng cũng đủ ngồi chật kín phòng ăn. Các anh chị ấy, trên người vẫn còn bộ quân phục và lưng đều ướt đẫm mồ hôi. 

Hange đột nhiên kéo tôi vào giữa và nói lớn. Còn tôi chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu chào mọi người.

"Giới thiệu với mọi người, đây là nhà tài trợ bánh cho chúng ta."

Trái với tưởng tượng của tôi, mọi người đều nhiệt huyết và sôi nổi. Mấy gương mặt kia cũng rất trẻ, chỉ mới đôi - ba mươi, đều tràn đầy sức sống, nhưng cũng có chút gì đó u ám trên làn da hằn lên vết chai và vết sẹo của họ.

Họ, khác hẳn những lính Đồn trú già cõi suốt ngày rượu chè mà tôi thường gặp ở cổng sau. Cũng khác hẳn những lính Cảnh vệ đầy mùi thuốc lá mà tôi gặp lúc nhỏ.

Vài anh chị đến giúp tôi phân chia bánh cho mọi người, ai cũng nói cười và cảm ơn tôi ríu rít, mặc dù tôi chẳng làm chuyện gì lớn lao.

"Ồ, tôi chưa từng ăn cái bánh nào ngon như thế này bao giờ."

"Bánh từ tiệm trà Querencia sao? Tôi nghe nói tiệm đó rất nổi tiếng."

"Tôi biết tiệm trà đó, giá rất phải chăng nhưng so với đồng lương của tôi thì... cô biết đấy, tôi sẽ để dành cho một cái gì đó no bụng hơn."

Tiệm nhà tôi buôn bán theo quy mô "lấy công làm lời." Mẹ tôi luôn dùng nguyên liệu cao cấp để tạo ra được những chiếc bánh ngon nhất, dù vậy bà vẫn để giá ngang với các tiệm bánh khác trong thành dù kích cỡ cái bánh nhỏ hơn một chút.

Nhưng có lẽ anh ấy nói đúng, ở thời buổi suy thoái kinh tế này, có lẽ chẳng có mấy ai sẵn sàng bỏ tiền ra mua một chiếc bánh quy khi họ có thể mua ba ổ bánh mì.

"Vậy thì sau này chỉ cần là quân Trinh sát đến tiệm trà nhà em đều sẽ được giảm giá."

"Ê nhóc con, cô lấy đâu ra cái quyền đó? Tiệm trà còn chẳng phải là của cô." Anh chợt ngưng lại một lúc, nhìn vào mẻ bánh tôi mang đến và cau mày. "Với số nguyên liệu đắt đỏ như thế, đống bánh này hẳn cũng phải thu về được chục đồng vàng, mẹ của cô có chắc là muốn bọn tôi đến ăn chực không?"

Binh trưởng này rõ là kỳ cục, tôi bảo họ đến ăn sẽ được giảm giá chứ có phải đến ăn miễn phí đâu.

"Mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý, vì Quân Trinh sát luôn xứng đáng mà."

Rồi tất cả bọn họ đều đột ngột hướng về tôi. Tôi thấy bản thân mình phản chiếu trong ánh mắt của họ, và lòng tôi bỗng nôn nao một nỗi niềm nào đó. Tôi thấy được hạnh phúc trong ánh mắt của họ, một nỗi hạnh phúc yên bình và tự do đơn thuần nhất mà không nhân loại nào cũng có được. Và tôi thấy ngưỡng mộ họ, ngưỡng mộ đến ghen tỵ...

Duy chỉ có anh ta, với nỗi niềm phức tạp gói gọn trong ánh nhìn như xuyên thấu tâm hồn, anh lại cho tôi những suy tư hỗn loạn, giống như ánh nhìn ấy là hữu hình và đang thật sự chạm vào trái tim tôi.

Tôi thấy một vầng sáng vẽ trong đôi mắt anh khi tôi nói đến hai chữ "xứng đáng", và mi mắt hời hợt của anh hơi nhướng lên một chút. Xong, khi tôi đã đủ can đảm để nhìn thẳng vào anh, anh từ bao giờ đã trở về dáng vẻ cau có lúc đầu, cứ như tất cả chỉ là ảo tưởng của mình tôi.

"Binh trưởng Levi!"

Tôi gọi ngay khi anh ta quay gót đi. Cảm giác hồi hộp khiến tim tôi dập nhanh như thác chạy, và tôi thấy cổ họng mình run lên.
Hồi hộp? Có lý do gì để tôi hồi hộp đâu nhỉ? Có lẽ tôi... sợ anh ấy thì đúng hơn. Tôi sợ anh ấy từ chối, từ chối sự có mặt của tôi, và cả lòng nhiệt thành mà tôi dành cho quân Trinh sát từ tận đáy lòng.

"A-Anh không ăn sao?"

"Tôi phải ăn sao?"

"Ừm, không... em chỉ nghĩ... em nghĩ có lẽ anh..."

Anh ta chỉ nhìn tôi một cái, lại nhấc gót đi.

"Có chút trà sẽ ngon hơn."

Từ tận đáy lòng, nơi đó như đang hừng nắng, râm ran và chộn rộn, vì một nỗi dịu dàng mà tôi tìm thấy, chắt chiu và cảm nhận được. Chiến binh mạnh nhất của nhân loại, binh sĩ Trinh sát đoàn,... có mạnh mẽ, có hiên ngang đấy, nhưng họ cũng dịu dàng đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top