Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chuyển vào ktx, Katsuki không tham gia vào việc bình chọn căn phòng như những người khác. Dạo gần đây chakra của anh bị hút khá mạnh đến nỗi thiếu hụt, hấp thụ vào không nhanh bằng tiêu hao đi, thật khó chịu khi không biết chuyện gì đang xảy ra

Có nhiều điều trong tâm trí khiến Katsuki không thể ngủ thẳng giấc, mỗi lần nhìn thấy AllMight anh đều cố nén lại sự thất vọng ở bản thân mình. Tại sao điều này vẫn xảy ra? Anh đã có được kí ức 1 thời, sao anh vẫn không thể ngăn cản nó?

Nếu anh nói với những người khác có thể AllMight sẽ không như thế không? 

Việc AllMight nghỉ hưu là điều không tránh khỏi nhưng anh vẫn tự đổ lỗi cho mình. Chết tiệt mày đã làm cái quái gì vậy Katsuki? Tại sao mày vẫn không cứu được ông ấy?

Mày đã có tất cả kí ức khi còn là 1 đứa trẻ, nếu lúc đó mày cố gắng tìm cách để thông báo cho ông ấy biết thì ông ấy sẽ không trong tình trạng này đúng không?

Mày vẫn còn quá yếu, quá yếu để bảo vệ họ, vì mày mà cha mẹ đều bị sát hại, vì mày mà Tsunagu sống còn hơn chết, vì mày mà Aizawa không bao giờ tỉnh lại, vì mày quá mềm yếu nên Deku đã chết dưới sự đồng ý của mày

Mày đã làm gì? Mày làm được gì? Tại sao mày vẫn sống? Tại sao mày không chết đi?

Dù đã tránh thoát được máy quay ở ground beta nhưng vẫn có 1 cặp mắt theo dõi đứa trẻ khi ông kiểm tra phòng và nhận ra 1 học sinh của mình không ở trong thời gian của đêm nên được cho là ngủ này

Sau nhiều lần khảo sát khu vực cuối cùng dẫn ông đến đây, chỉ để nhìn thấy đứa trẻ không ở nơi được ở kia đang đau khổ, đang tự dằn vặt mình, tự làm mình tổn thương với những cú đấm vào bức tường gạch quá cứng đến nỗi chảy máu

Nhưng đứa trẻ không dừng lại, cơn giận bùng nổ với những giọt nước mắt không tự chủ và quá khó khăn để lau chúng đi. Thay vào đó đứa trẻ tự làm mình đau để tự giành lấy quyền kiểm soát

Thật đau đớn khi nhìn, đứa trẻ người mà anh luôn cho rằng lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng có lúc bất cần đến như vậy, luôn che giấu những điều thực sự sâu bên trong để rồi bùng nổ khi không có ai có thể nhìn thấy

Đâu rồi đứa trẻ con nhiều năm trước khi anh gặp mặt lần đầu tiên, với sự lém lỉnh và kiên định trong ánh mắt

Đâu rồi đứa trẻ khi thi tuyển vào trường luôn có sự tự mãn và tự tin vô hạn với khả năng của mình, không nghi ngờ dù chỉ 1s sẽ trượt

Đâu rồi đứa trẻ luôn sáng tạo, hứng thú với các ý tưởng khi làm kiểm tra với sự nhếch mép đến đáng yêu lẫn đáng ghét kia

Ở đây, ngay lúc này anh chỉ nhìn thấy 1 đứa trẻ 15 tuổi đang vật lộn với sự thất vọng của bản thân, tự mình ôm hết lỗi lầm. Tuyệt vọng không muốn sự giúp đỡ của bất cứ ai nhưng lại cần sự giúp đỡ hơn bất kì ai

Nó làm nhói tim anh và anh chỉ muốn ở đó để ôm đứa trẻ vào lòng mình thay vì để tiếp tục gây hại cho bản thân và anh đã bước ra khi trong tâm trí vẫn chưa có kế hoạch để nói về điều gì

Aizawa biết Katsuki quá tự hào để được người khác thương hại hoặc được cho là yếu đuối. Vậy nên những ngày trên lớp học không có lấy 1s để tìm được có gì sai với đứa trẻ

Katsuki quá giỏi che giấu, điều này không hy vọng sẽ tìm thấy ở đứa trẻ còn vị thành niên. Anh không biết có gì ở Katsuki cuốn anh về phía đó, nó giống như là định mệnh sắp đặt từ ngày đầu tiên họ gặp nhau nhiều năm trước

Từ lúc đó anh luôn ám ảnh với ánh mắt kia, có 1 nỗi buồn chan chứa ẩn sâu trong đôi mắt màu đỏ dữ dội đó, như thể được liên kết. Lúc đó anh không quá bận tâm

Và khi gặp lại đứa trẻ đã thành thiếu niên với tầm vóc được xây dựng, khỏe mạnh và tự tin

Từ lúc đó bất giác mà anh đã bị Katsuki ảnh hưởng nặng nề, anh không biết thứ gì lôi kéo anh nhưng anh biết anh không thể bỏ lỡ nếu không anh sẽ hối hận đến phần đời còn lại của mình

Đứa trẻ quá bận tâm với sự bùng nổ của mình mà không phát giác anh đã đến gần. Katsuki sau 1 lúc mệt lã, thân thể rã rời ngồi trượt xuống bức tường, đầu gục xuống giữa 2 gối, 2 tay nắm chặt tóc như không biết phải làm gì tiếp theo

Thật đau lòng khi chứng kiến, nó quá sức với 1 đứa trẻ chỉ ở tuổi này. Aizawa xáo trộn 1 chút để Katsuki biết cậu không 1 mình

Đôi mắt ngước lên 1 chút dù vẫn dính chặt trên mặt đất chỉ đủ để nhìn thấy đôi giày của anh, đôi vai lập tức căng cứng lại vẫn không nhìn lên giáo viên của mình

Katsuki có hàng ngàn câu hỏi trong đầu 'thầy ấy đã đứng đây bao lâu rồi, thầy ấy đã nhìn thấy bao nhiêu, nếu được hỏi anh phải nói gì bây giờ'. Hoảng loạn trong 1 lúc anh không biết phải đối mặt với giáo viên của mình thế nào

Aizawa giữ giọng mình bình tĩnh và nhẹ nhàng "Katsuki!" gọi tên đứa trẻ, Katsuki nao núng khi được gọi tên

Aizawa từ từ bước gần lại vẫn giữ khoảng cách để đứa trẻ thấy an toàn. Rồi ông ngồi xuống trước mặt đợi cho đến khi Katsuki bình tĩnh lại

Dần dần đôi mắt đỏ kia ngước lên gặp ông, trong đó có nhiều điều không chắc chắn, có sự mâu thuẫn hơn hết là không biết tại sao giáo viên của mình không ngay lập tức trách mắng hay làm điều gì khác?

Đứa trẻ vẫn nhìn anh như thể đợi hình phạt của mình được đưa ra, nhưng ông có thể làm như vậy sao. Từ từ Aizawa vươn tay đến đứa trẻ, ông giữ cho động tác đều đặn và đảm bảo trong tầm nhìn để không gây hoảng loạn thêm nữa

Tiến tới giữ lấy bàn tay bị tổn thương kia, ông nhíu mày nhưng không nói gì, cẩn thận xem xét vết thương, tuy không nặng nhưng cũng không đẹp

Katsuki không dám nhìn Aizawa, chỉ để ánh nhìn về phía sự đụng chạm không mong đợi kia. Anh biết sensei không xấu nhưng không mong đợi sẽ dịu dàng và không trách mắng khi vi phạm giờ giới nghiêm

Rồi ông chạm 1 bên mặt Katsuki để cậu bé nhìn mình, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm "Katsuki, đó không phải lỗi của em, đó không bao giờ là lỗi của em về những việc đã xảy ra ở đó, không ai đổ lỗi cho em"

Giờ thì cậu bé phản ứng mạnh mẽ, dữ dội khi hiểu được những gì Aizawa đang ám chỉ "thật sao? Đó hoàn toàn không phải lỗi chết tiệt của tôi, rằng tôi không phải lí do để AllMight phải thể hiện hình dạng thật của mình. Không phải chết tiệt rằng Tsunagu đã gần như chết, không phải khi tất cả những gì không phải là tại tôi mà họ đã mất biểu tượng của hòa bình. Rằng ông ấy đã nghỉ hưu, rằng Tsunagu đã ở trong viện, rằng Deku ngu ngốc gần như đã bán mạng để cứu tôi . . . "

Aizawa ngăn chặn đứa trẻ bùng nổ với sự thiếu chắc chắn về bản thân bằng cách kéo cậu vào cái ôm của ông, khẽ xoa lưng thành vòng trong mềm mại khi cố giữ cho giọng điệu của mình nhẹ nhàng

"Katsuki, không ai đổ lỗi cho em, không phải khi em chỉ mới là 1 đứa trẻ 15 tuổi. Đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi là anh hùng và đó là nghĩa vụ mà chúng tôi sẵn sàng hy sinh bản thân để giải cứu em, cho dù có hy sinh tôi cũng sẽ tự hào khi sẵn sàng làm điều đó đối với những ai cần giúp đỡ"

Katsuki có vẻ không quá tin tưởng, ông nhấn tiếp "em đã giúp ích rất nhiều Katsuki, nếu không phải em có thể sẽ là 1 học sinh khác. Và chúng tôi cũng sẽ làm điều tương tự như vậy. Em đã rất can đảm khi đối mặt với nhiều nhân vật phản diện cấp cao, điều mà tôi không nghĩ rằng học sinh khác có thể làm được

Em đã từ chối giả mạo thành chúng để tìm lối thoát, em thẳng thắng phủ nhận trở thành 1 trong số chúng để giữ an toàn cho mình, em là đứa trẻ mạnh mẽ và can đảm nhất tôi từng thấy, và tôi rất vui mừng khi có được em trong lớp của tôi, và cảm ơn em vẫn an toàn đến hiện tại"

Có những giọt nước mắt nhưng ông sẽ không lấy nó, cậu bé cần mở ra ngay bây giờ. Xoa xoa mái tóc mềm mại, Aizawa lặng lẽ đợi cho đến khi đứa trẻ nói lại nhưng đó là điều mà ông không mong được nghe

"Tôi xin lỗi" giọng nói lặng lẽ và đau đớn khi nói

Cánh tay yếu ớt nhấc lên và quấn quanh Aizawa. Bám vào anh như thể đang chết đuối. Giọng nói cứ tuôn ra, càng lúc càng run rẩy và tuyệt vọng

"Tôi xin lỗi. Tôi rất xin lỗi. Tôi đã không . . . Tôi đã cố gắng để thoát khỏi nó sớm. Tôi đã cố gắng, tôi thề. Tôi không . . . tôi không có ý để điều này xảy ra. Tôi không có ý nghĩa để bất kỳ ai bị tổn thương. Tôi đã cố gắng chiến đấu. Nếu tôi mạnh hơn, mạnh hơn hiện tại . . . tôi sẽ không để họ bắt đi . . . tôi . . . tôi xin lỗi . . . tôi . . . "

Cánh tay của Aizawa kéo Katsuki thật chặt vào một cái ôm, tay anh run lên vì giận dữ, anh chỉ còn biết kìm nén. Làm thế nào mà họ dám làm đứa trẻ cảm thấy chết tiệt như thế. Phải mất tất cả mọi thứ anh phải đẩy cơn thịnh nộ của mình xuống và tập trung vào đứa trẻ trong vòng tay anh

"Không không không Katsuki, đó không phải là lỗi của bạn, bạn có nghĩ tốt hơn nếu là học sinh khác bị bắt không"

Có 1 sự im lặng, ông tiếp tục "tôi không nghĩ người khác sẽ mạnh mẽ chiến đấu trở lại 1 khi bị bắt đi, không giống như em Katsuki, cốt lõi của em rất tốt, em sẽ không bao giờ là nv phản diện dù cho có ai nói gì đi nữa, tôi không nhận người có cốt lỗi xấu nếu không tôi đã trục xuất họ trong tuần đầu tiên

Em không yếu đuối, em mạnh mẽ, em đã giúp đỡ Best Jeanist và anh ấy đã không bị thương nặng, em đã thoát khỏi chiến trường để AllMight có thể dốc toàn lực ứng phó với All for One. Nhờ em mà kẻ ác nhất trong thập kỉ đã bị bắt, nhờ em mà tổn hại đối với anh hùng lẫn học sinh đều ở mức tối thiểu

Đó chưa bao giờ là lỗi của em khi bị nhắm đến Katsuki. Đây không phải là công việc của em để chiến đấu với chúng. Em vẫn còn quá trẻ, em không nên có trách nhiệm chống lại chúng. Đó chưa bao giờ là một cuộc chiến công bằng, nhưng dù sao em cũng chiến đấu hết mình như địa ngục. Em giữ an toàn cho bạn cùng lớp và hy sinh giữ an toàn cho người khác hơn cả bản thân và điều đó nhiều hơn bất cứ ai có thể yêu cầu em"

Sau đó ông tách ra để đối mặt với đứa trẻ "nhìn tôi Katsuki"

Katsuki nhìn vào giáo viên của mình và chờ đợi điều tiếp theo

Aizawa có 1 độ cung nhỏ để mỉm cười "tôi rất hạnh phúc khi em đã an toàn trở lại và cám ơn về điều đó"

Chớp chớp mắt, Kat không nghĩ mình sẽ được nghe giáo viên của mình nói về 1 điều gì đó như vậy, nó làm anh bối rối, có điều gì mà Aizawa-sensei đã thay đổi không

Không thể trách Aizawa khi ông không thể ngăn mình đặt 1 nụ hôn lên trán đứa trẻ, lầm bầm 1 câu nhỏ nhưng đủ để nghe "tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu mất em. Tôi đã rất sợ hãi khi em được chuyển vào cấp cứu, Katsuki. Em đã chiến đấu rất dũng cảm và tôi ghét mình không ở đó lúc em cần nhất"

Katsuki cứ tưởng mình nghe lầm, từ khi nào sensei có giọng điệu như thế này, anh có làm gì sai không, Aizawa mà anh biết sẽ không tỏ ra yếu đuối và dễ bị tổn thương như vậy

"Mặc dù tôi cũng phải trách mắng em vì không quan tâm đến bản thân mình. Từ những gì tôi được kể lại, em đã ném mình vào cuộc chiến không quan tâm đến mạng sống của mình để cứu Best Jeanist. Em gần như có thể đã chết Katsuki"

"Tôi . . . tôi chỉ không thể để anh ấy chết trước mắt mình"

Khẽ lau đi nước mắt trên khóe mắt đứa trẻ, Aizawa dịu giọng lại "không phải lần đầu Katsuki, sự việc ở USJ, em cũng đã không quan tâm đến mình. Và tôi ghét điều đó, hứa với tôi 1 điều Katsuki, nếu bắt buộc chiến đấu tôi muốn em phải đặt sinh mạng của mình lên trước hết, được không"

Nhìn vào đôi mắt u buồn của giáo viên, Katsuki lúng túng "tôi . . .tôi sẽ cố gắng"

Dù có chút thất vọng khi không được câu trả lời vừa ý nhưng có lẽ đủ để không nhấn vào nữa. "Tôi quan tâm đến em Katsuki, và tôi sẽ không tha thứ cho mình nếu em có mệnh hệ nào nên làm ơn đừng lặp lại cảnh tượng như trong trận chiến đó được chứ"

Môi anh mở ra lại đóng vào, anh không thể hứa chắc được và thứ gì không chắc anh sẽ không hứa. Nhưng có 1 cảm xúc gì đó trong anh như bị vỡ, tầm nhìn bị nhòe, trước khi nhận biết thì nước mắt đã rơi. Anh nhắm mắt cố ngăn nó trào thêm nữa, anh chưa bao giờ có bộ dáng yếu đuối trước giáo viên mình trước đây, tại sao bây giờ anh lại như vậy

Từ khi nào lời nói của Aizawa làm anh xúc động như vậy, anh không đáng, sensei tôi không đáng, tôi che giấu mọi thứ, có nhiều điều tôi có thể ngăn chặn nhưng tôi đã không, tôi để nó xảy ra

"Bạn . . . " sau 1 lúc lâu Aizawa mới nghe Katsuki cố nói gì đó

"Bạn . . . gần như đã chết . .  .khi đó . . . nếu tôi đến sớm hơn . . . "

Đã hiểu, có vẻ như đứa trẻ quan tâm hơn anh nghĩ "nhưng tôi đã không ra đi phải không, tôi vẫn ở đây, và điều đó cũng nhờ có em Katsuki"

Nhẹ nhàng miết khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm nước, Aizawa cho phép mình an ủi theo cách mà ông nghĩ rằng đặc biệt nhất, chỉ duy nhất đối với người này

Dán vào làn môi mỏng, mềm mại kia đúng như những gì Aizawa nghĩ, đã từng 1 lần và ông nhớ hương vị này, mùi caramel nồng đậm, thật ngọt

Mắt Katsuki khẽ mở to trước khuôn mặt được phóng đại quá gần, đôi mắt đã nhắm càng làm cho làn mi dài được nhìn thấy, anh tự cho phép mình tiếp nhận sự an ủi không đáng có này từ người thầy đáng kính của mình

Khép đôi mi lại, tận hưởng sự dẫn dắt của người lớn tuổi, Aizawa-sensei có vị như cà phê buổi sáng, một mùi hương thật quen thuộc và hợp với người luôn thể hiện sự thiếu ngủ như ông

Không nhận thấy phản kháng, Aizawa lấn tới mở khớp hàm đứa trẻ, làm sâu thêm nụ hôn của mình, không ngờ tới Katsuki lại có vị ngọt như vậy, vị ngọt của sự non nớt và tươi trẻ

Bàn tay giữ lấy ót đứa trẻ đẩy lưỡi sâu hơn vào bên trong, khi kết thúc họ tựa trán vào nhau không ngừng hút lấy không khí

Aizawa mở mắt trước nhìn đôi má đỏ ửng kia thật dễ thương. Suy nghĩ lại 1 lúc nhận ra mình vừa mới làm gì, Katsuki liếc nhìn về hướng khác, bối rối vì những gì vừa xảy ra

Aizawa có thể hiểu khi suy nghĩ viết hết lên trên mặt kia của đứa trẻ nhưng anh có lòng sẽ không trêu chọc

Anh quay lưng lại ra hiệu cho Kat lên, Katsuki xấu hổ đến nổi gầm lên "tôi không phải đứa trẻ chết tiệt"

"Nếu bạn không lên, tôi bắt buộc phải dùng hình phạt vì quy định về giờ giới nghiêm"

Không cần quay lại để biết Kat đáng há hốc miệng như thể không tin đây thực sự là sensei của mình. Thúc giục, đe dọa 1 hồi Kat mới miễn cưỡng leo lên lưng của người thầy này

Cậu nhảy lên để cố làm ông ấy ngã nhưng ai kia như đoán trước và còn vui vẻ về sự trẻ con của đứa trẻ đó mà không phàn nàn gì

Đường về là 1 mảnh bình yên, Aizawa cố đi chậm để tận hưởng khoảnh khắc này càng lâu càng tốt





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top